Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 196

“Có phải là tên phế vật cậu làm không?” Lâm Như Tuệ cũng tức giận xông tới, tên phế vật Trần Dật Thần này táo bạo đến mức chọc giận Hạ Thiên Hồng biến thành người thực vật, việc này thật sự là phá tan nhà họ Hạ mất.

Hơn nữa, nghe người nhà họ Hạ nói, trước đây, Trần Dật Thần đã nói lung tung trước mặt Hạ Thiên Hồng và muốn lập một nhà họ Hạ khác.

Khi nghe được lời này, Lâm Như Tuệ sắp phát điên rồi, chỉ là một người con rể ở đợ, ai cho cậu ta can đảm làm chuyện này!

Trần Dật Phong liếc nhìn Lâm Như Tuệ, cũng không có phản ứng với câu nói Lâm Như Tuệ, bởi vì Lâm Như Tuệ quả thật là đồ ngu xuẩn, không có đầu óc, người khác nói sao thì bà ta tin vậy.

Giải thích cũng vô ích.

Nhìn thấy Trần Dật Thần không để ý tới mình, Lâm Như Tuệ đột nhiên nổi giận.

Đang chuẩn bị nổi giận với Trần Dật Thần, nhưng đúng lúc này, có một vài cảnh sát đi tới.

“Chào anh, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”

Trần Dật Thần không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo bọn họ lên xe cảnh sát, anh đương nhiên có thể đối phó với mấy người cảnh sát, nhưng anh không cần phải làm như vậy.

Nếu anh ấy thực sự làm như vậy, ngược lại giải thích rằng do anh chột dạ.

Trần Dật Thần bị đưa đi, mọi người trong nhà họ Hạ vỗ tay hoan hô.

Tuy nhiên, chỉ có Hạ Lạc biết những người cảnh sát đó căn bản sẽ không làm được gì Trần Dật Thần, bởi vì anh ta là người hạ thuốc chứ không liên quan gì đến Trần Dật Thần.

Đưa Trần Dật Thần đi cũng chỉ là làm theo lệ mà thôi, đợi đến khi hỏi rõ ràng, Trần Dật Thần sẽ tự nhiên được thả.

Sau khi Hạ Thiên Hồng được sắp xếp vào bệnh viện cao cấp để điều trị, Hạ Lạc vội vàng gọi điện thoại họp cổ đông.

Trong phòng họp, Hạ Lạc trầm giọng nói: “Ông nội tạm thời không thể tỉnh lại, nhà họ Hạ chúng ta không thể không có một người chủ trì.”

Ai làm chủ tịch?

Mọi người nhìn lẫn nhau, rất rõ ràng, đây là vấn đề mà cả nhà họ Hạ phải đối mặt.

“Tôi đề xuất Kiều Hân tạm thời làm chủ tịch.” Cổ đông bên phe Hạ Kiều Hân mở miệng, ý đồ ủng hộ Hạ Kiều Hân lên làm Chủ tịch, nói là tạm thời, nhưng cũng không khác gì với thay măt trực tiếp.

“Không được! Chủ tịch nhà họ Hạ chưa có tiền lệ nào cho phụ nữ đương nhiệm!”

Ngay khi lời nói của cổ đông bên phe hạ Kiều Hân nói ra, đã có người phản đối, đương nhiên người này đứng về phía Hạ Lạc.

Tuy rằng Hạ Lạc đã bị cách chức phó Chủ tịch công ty, nhưng dù sao trước đây anh ta cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, cho nên lấy anh ta là trung tâm, bao nhiêu quyền lợi từ lâu đã tụ tập lại.

Giờ phút này, không cần Hạ Lạc lên tiếng, những quyền lợi này sẽ đứng lên nói thay cho Hạ Lạc.

“Vậy thì ông muốn để ai làm?” Cổ đông bên phe Hạ Kiều Hân nén giận.

“Hạ Lạc! Cậu ấy là người thừa kế duy nhất do Chủ tịch chỉ định!”

“Không thể nào! Chủ tịch hôm qua mới vừa tước chức vị của anh ta rồi!” Nhiều người trong nhà họ Hạ phản đối.

Lúc này, Hạ Lạc lấy ra một bản di chúc, bình tĩnh nói: “Tranh luận của mọi người, theo tôi thì hoàn toàn là dư thừa! Ông nội đã lập di chúc từ lâu. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ấy, tôi, Hạ Lạc, sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ!”

Nói xong, Hạ Lạc ném bản di chúc đã chuẩn bị sẵn lên bàn hội nghị.

Mọi người vội truyền nhau đọc.

Sau khi xem xong, sắc mặt của nhiều cổ đông bên phe Hạ Kiều Hân đột nhiên trở nên khó coi.

Không nghi ngờ gì bản di chúc này là thật, có dấu vân tay của Hạ Thiên Hồng, cho dù là giả, cũng phải coi là thật!

“Hiện tại có ai có ý kiến gì không?” Hạ Lạc lạnh lùng liếc nhìn mọi người.

“Không có, Chủ tịch Hạ.”

Mọi người thông qua, di chúc cũng đã được lấy ra, đương nhiên không ai dám phản đối nữa nên mọi người trong nhà họ Hạ đều coi như thân quen.

“Đã vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là Chủ tịch của công ty.” Hạ Lạc trầm giọng nói, chỉ cần anh ta trở thành Chủ tịch công ty, cả nhà họ Hạ từ nay về sau đều sẽ nghe lời anh ta!

Bên kia, Trần Dật Thần rất nhanh đã được thả ra khỏi cục cảnh sát.

Hạ Thiên Hồng lần này đột nhiên trở thành thực vật quả thực rất kỳ lạ, đương nhiên Hạ Lạc là người bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng Trần Dật Thần không có chứng cớ, tất nhiên, nếu quyết tâm điều tra, hung thủ thực sự sẽ không còn nơi nào để trốn, chẳng qua anh không có suy nghĩ đó.

Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt của anh là nhanh chóng thống nhất Thương Châu càng sớm càng tốt.

“Cậu Trần, đúng như anh đoán, người nhà họ Diệp đã đi tìm người nhà họ Hạ.” Ở bên ngoài đồn cảnh sát, Cố Minh Sâm kính cẩn nói chuyện, hôm qua Trần Dật Thần rời đi, anh nói nhà họ Diệp sẽ tìm người nhà họ Hạ, lúc đó anh ta không hiểu tại sao nhà họ Diệp lại tìm nhà họ Hạ mà không phải đi tìm Trần Dật thần.

Hiện giờ anh ta đã hiểu.

Bởi vì lúc Trần Dật Thần lấy danh nghĩa người nhà họ Hạ để hẹn nhà họ Diệp, hiên tại người đã mất tích, nhà họ Diệp đương nhiên phải tìm nhà họ Hạ.

Mà không phải là Trần Dật Thần, một người con rể ở đợ!

“Tôi biết rồi.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu, những dự án kia của anh không phải là thứ mà muốn lấy thì lấy.

Nhà họ Hạ muốn ăn không như vậy, còn phải xem bọn họ có phúc khí đó không.

“Ngoài ra, tôi vẫn đang quan sát bên Diệp Hải Đường, nhưng người phụ nữ này ngược lại không có bất cứ động tĩnh gì, mỗi ngày ngoài tập yoga, thì đi đến SPA, ngay cả khi biết người của chúng ta đang nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta cũng không có phản ứng gì.” Cố Minh Sâm thật sự càng ngày càng không thể hiểu rõ Diệp Hải Đường.

Theo lý mà nói, cô ta đang quản lý một gia tộc lớn như vậy, hẳn là mỗi ngày đều rất bận rộn.

Nhưng ngược lại, mỗi ngày cô ta còn nhàn nhã hơn mấy cô tiểu thư nhà giàu kia.

“Thật thú vị.” Khóe miệng Trần Dật Thần nhếch lên, anh càng ngày càng tò mò người phụ nữ tên Diệp Hải Đường kia.

Nếu anh đoán không sai, Diệp Hải Đường đã biết thân phận của anh từ lâu.

Thân phận người thừa kế của nhà họ Trần.

“Được rồi, lão Cố, không cần theo dõi Diệp Hải Đường kia đâu, nhiệm vụ bây giờ của cậu là càng sớm càng tốt tìm được một nhóm anh em đáng tin, loại người mà có nền tảng học võ.” Trần Dật Thần cười nói.

Diệp Hải Đường làm việc rõ ràng là rất chặt chẽ, cẩn thận, Cố Minh Sâm theo dõi cô ta cũng vô dụng.

Còn không bằng làm chút chuyện hữu ích.

“Cậu Trần, cậu muốn…” Cố Minh Sâm hơi kinh ngạc, nghe được ý của Trần Dật Thần là muốn tìm một nhóm người học võ?

Trần Dật Thần gật đầu, không hề lảng tránh, nói thẳng: “Tôi dự định huấn luyện một nhóm lực lượng tương tự như nhóm hắc ám của nhà họ Diệp.”

“Cậu Trần, việc này… sợ là không được rồi.” Cố Minh Sâm nhịn không được nói, không phải vì ông ta không tin tưởng Trần Dật Thần, mà ông ta biết một người bình thường muốn trở thành một người luyện võ khó như thế nào.

Không ít người đã bắt đầu học võ từ năm bảy tám tuổi, nhưng đến ba mươi tuổi vẫn chưa thể trở thành một võ sĩ, có thể tưởng tượng được trở thành một võ sĩ khó khăn như thế nào.

Hiện giờ, ý của Trần Dật Thần là tìm một nhóm người trưởng thành đã có căn bản và đào tạo họ thành những võ sĩ.

Việc này còn khó hơn lên trời!

Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, đối với người khác mà nói, luyện một đám người bình thường xương cốt đã trưởng thành để thành võ sĩ là rất khó.

Nhưng đối với anh, một tôn sư của Hóa Kình mà nói, chuyện này không phải là không thể.

Ngay cả khi điều đó là không thể, vì Hạ Nhược Y, anh vẫn sẽ làm cho có thể!

“Được, cậu Trần, tôi đi tìm người ngay bây giờ.” Trần Dật Thần đã nói như vậy, Cố Minh Sâm không dám nghi ngờ nữa.
Bình Luận (0)
Comment