Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 517

Chương 517: Người đến xin lỗi tới rồi

“Gia chủ, xảy ra chuyện gì sao?”

Thấy bầu không khí hơi nặng nề, Sở Chí Minh tò mò hỏi.

“Ừ, đúng là đã xảy ra chuyện”, Sở Nhậm Hành gật đầu, nghiêm túc nói: “Ông vừa nhận được tin gia tộc đứng đầu trong vương tộc ở Đông Hải chúng ta – gia chủ nhà Mộ Dung đã rời khỏi Đông Hải rồi!”

“Cái gì?”, nghe tin tức này, Sở Hùng không khỏi thốt lên, nửa tin nửa ngờ nói: “Con không nghe nhầm đấy chứ?”

Trong ấn tượng của Sở Hùng, Mộ Dung Vô Địch tuổi tác đã cao, ngoại trừ năm mươi năm trước tung hoành khắp chốn ra thì cho đến này cũng đã năm mươi năm rồi chưa từng rời khỏi Đông Hải một bước.

Mộ Dung Vô Địch bỗng rời khỏi Đông Hải thì chắc đã xảy ra chuyện lớn gì long trời lở đất rồi.

“Phải, con không nghe lầm đâu”, Sở Nhậm Hành chắc nịch nói: “Mộ Dung Vô Địch đã năm mươi năm không rời khỏi Đông Hải, ông ta bắt đầu hành động rồi!”

“Chuyện này chắc chắn là tin tức gây chấn động”, Sở Chí Minh nghĩ một hồi, hơi ngờ vực nói: “Lần này gia chủ nhà Mộ Dung đích thân ra tay, chắc có lẽ là có liên quan đến Tiêu Ngũ Nhạc nhỉ?”

“Dù sao trước đây thái tử cũng đến tỉnh mà mãi vẫn không có tin tức”.

“Cháu nghĩ nhiều rồi đấy!”, Sở Hùng lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: “Với cái tính nhẫn nại của Tiêu Ngũ Nhạc, chú không nghĩ ra một cái tỉnh nhỏ bé có ai dám động đến cậu ta chứ?”

“Thậm chí còn có thể khiến gia chủ nhà Mộ Dung đích thân ra tay?”

“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành cũng đồng tình với cách nghĩ của Sở Hùng: “Chẳng phải Tiêu Ngũ Nhạc chỉ ngủ với hai người phụ nữ thôi sao? Dù Mục Hàn bị buộc cắm sừng thì nó có thể làm gì được?”

“Một thằng vô dụng như nó thì có thể làm nên phong ba bão táp gì?”

“Vậy cũng đúng”, mặc dù cứ thấy sai sai chỗ nào đấy nhưng Sở Chí Minh vẫn không phát giác được chút manh mối nào. Nghĩ một hồi lâu, hắn lại nói: “Gia chủ, cháu nghĩ chúng ta cứ đoán mò thế này quả thật không có lợi cho chúng ta”.

“Ừ”, Sở Chí Minh vừa dứt lời, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Vậy ông cử cháu đến tỉnh một chuyến, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

“Chỉ có nắm chắc được tình hình cụ thể, chúng ta mới có thể ngủ yên giấc”.

Thân là gia chủ nhà họ Sở, nếu không biết chút tình hình gì về chuyện lớn như này thì Sở Nhậm Hành cảm thấy rất nguy hiểm.

“Vâng!”, Sở Chí Minh lập tức đáp.

Hồng Anh Xã.

Kim cang Tống vẫn đang âm thầm chú ý đến tình hình bên hội con ông cháu cha ở Đông Hải, hắn lập tức chạy đến gặp Hồng Chân Long khi biết được cậu ấm vương tộc ở Đông Hải – Mộ Dung Phương đã bị Mục Hàn đánh gãy tay.

Nghe Kim cang Tống kể lại xong, Hồng Chân Long cũng rất ngạc nhiên: “Trời ạ, chắc chắn cái đám con ông cháu cha ở Đông Hải này đã chọc giận đại thống soái rồi”.

“Nếu không chúng sẽ không bị thảm như vậy!”

“Vâng!”, Kim cang Tống gật đầu nói: “Cho nên con nghĩ nhà họ Mộ Dung ở Đông Hải chắc sẽ không chịu ấm ức vậy đâu, nghe nói Mộ Dung Vô Địch đã năm mươi năm không hề ra khỏi Đông Hải là vì chuyên tâm bồi dưỡng Mộ Dung Phương”.

“Bây giờ Mộ Dung Phương thành ra nông nỗi này, Mộ Dung Vô Địch nhất định sẽ đích thân đến tỉnh!”

“Đúng vậy! Mộ Dung Phương là cục cưng được Mộ Dung Vô Địch nâng trong lòng bàn tay!”, Hồng Chân Long không khỏi cảm thấy ớn lạnh: “Không chừng lúc này Mộ Dung Vô Địch đang trên đường đến tỉnh!”

“Hoặc họ đã vào đến địa phận của tỉnh!”

Lúc này, một thám tử chạy nhanh vào.

Đưa cho Kim cang Tống một mảnh giấy.

Kim cang Tống mở ra đọc, sau đó nói với Hồng Chân Long: “Thủ lĩnh, tin tức vừa được gửi đến, Mộ Dung Vô Địch đã đến tỉnh!”

“Không được rồi, tôi phải đi ngăn cản họ”.

Hồng Chân Long lo lắng nói: “Hồng Anh Xã chúng ta cũng xem như không đánh không quen với vương tộc Đông Hải, nhiều năm qua lại như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn gia chủ nhà Mộ Dung đi vào con đường chết”.

“Bây giờ họ đang ở đâu, mau đến đó với tôi”.

“Vâng, thưa thủ lĩnh!”, Kim cang Tống đáp.

Lúc này bốn mươi chín gia chủ của vương tộc Đông Hải và Mộ Dung Vô Địch đang ở trên con đường hẻo lánh đi đến khu nhà chiến khu tỉnh.

“Gia chủ Mộ Dung, xin hãy dừng lại!”

Lúc này phía trước xuất hiện mấy người.

Mộ Dung Vô Địch lập tức nắm chặt con dao hình lưỡi liềm Thanh Long, ra lệnh: “Nghe đây, giết hết những người cản đường kia!”

“Vâng!”, bốn mươi chín vị gia chủ khác đồng thanh nói.

Sau khi thấy rõ người đến, Mộ Dung Vô Địch mới buông con dao lưỡi liềm Thanh Long xuống, ngờ vực nói: “Ông Hồng, ông đến đây làm gì?”

Mộ Dung Vô Địch hơi bất mãn nói.

Là người có thế lực ngầm lớn nhất phía Nam Hoa Hạ, dù đám người Mộ Dung Vô Địch có khiêm tốn thế nào cũng không thể che giấu được tai mắt của Hồng Anh Xã.

“Gia chủ nhà Mộ Dung, tôi biết đêm nay ông vội vã chạy đến tỉnh là vì chuyện gì”, Hồng Chân Long khuyên bảo nói: “Thế nhưng tôi vẫn phải khuyên ông một câu ông nên trở về Đông Hải đi!”

“Nếu không tình hình của các ông sẽ càng tồi tệ hơn”.

“Ha ha!”, Mộ Dung Vô Địch lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Ông Hồng, tôi nể tình quan hệ lâu năm của chúng ta nên mới không trở mặt với ông!”

“Tôi biết Hồng Anh Xã của các ông có quan hệ với tên đó, nhưng lần này dù ông có xin xỏ cho hắn thế nào, tôi cũng sẽ không nể mặt ông nữa”.

“Cháu của tôi bị hắn đánh gãy hai cánh tay!”

Mộ Dung Vô Địch gần như gầm lên.

“Gia chủ nhà Mộ Dung, ông hiểu lầm rồi, tôi không phải cầu xin cho người kia”, Hồng Chân Long muốn giải thích nhưng lại không tiện tiết lộ thân phận thật của Mục Hàn, lực bất tòng tâm nói: “Là vì lai lịch của người kia, ông và tôi đều không thể đắc tội nổi đâu”.

“Hừ! Ông bớt dọa dẫm tôi đi!”, Mộ Dung Vô Địch hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên của Hồng Chân Long: “Hôm nay dù lai lịch của tên đó có thế nào, tôi cũng phải rửa hận thù cho cháu của tôi!”

 

Dứt lời, Mộ Dung Vô Địch giơ con dao hình lưỡi liềm Thanh Long lên.

Chỉ vào Hồng Chân Long không hề niệm tình xưa nghĩa cũ nói: “Ông Hồng, tôi nói một câu cuối, nếu ông còn cản trở tôi, tôi sẽ giết không nương tay!”

Mười đàn em thân cận phía sau Mộ Dung Vô Địch đồng loạt rút vũ khí ra.

Hồng Chân Long bất lực, chỉ đành nghiêng người nhường đường cho họ.

Nhìn bóng dáng rời đi của Mộ Dung Vô Địch, Hồng Chân Long không khỏi thở dài.

Khoảng mười phút sau, đám người Mộ Dung Vô Địch đã đến bên ngoài khu nhà chiến khu tỉnh.

“Nơi này trông khá trống trải!”, Mộ Dung Vô Địch lướt nhìn xung quanh nói: “Nhưng vừa hay, hoàn cảnh thích hợp để giết người”.

Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm.

Vì sự xuất hiện bất ngờ của đám người Mộ Dung Vô Địch khiến khu nhà chiến khu tỉnh im ắng không một bóng người vang lên tiếng sủa của chó nghiệp vụ.

Nghe tiếng chó nghiệp vụ sủa vang, Mục Hàn đặt cây bút đang vẽ trên bản đồ xuống, khóe môi cong lên: “Mấy vị phụ huynh này cũng rất thành tâm đấy, nửa đêm nửa hôm mà đã đến tìm mình xin lỗi rồi!”

Tôn Chính Duật và tám tư lệnh trố mắt nhìn nhau.

 

Bình Luận (0)
Comment