Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 207

Chương 207: Ông sẽ tạo điều kiện cho cậu ta

Mục Hàn không khỏi ngẩn ra.

Đây là định đuổi mình đi sao?

Bữa ăn này còn là mình mời, người phụ nữ kia cũng qua cầu rút ván quá nhỉ.

Vẫn là Lâm Nhã Hiên quan tâm Mục Hàn, cô nói: “Mục Hàn, từ nhỏ đến lớn Phương Viên đều như vậy. Hơn nữa, bọn em thật sự đã lâu không gặp, anh ở cạnh cũng hơi bất tiện”.

“Anh ăn chút gì ở bên ngoài đi, không cần đón bọn em đâu, bọn em tự về nhà”.

“Được thôi, vợ anh”, Mục Hàn nói.

Lâm Nhã Hiên đã mở lời, đương nhiên Mục Hàn nghe theo vợ.

Ra bên ngoài nhà hàng món Tây Tùy Duyên, Mục Hàn không hề lái xe rời đi.

Mà là dự định đi dạo xung quanh.

Đợi một lúc sau lại đón Lâm Nhã Hiên và Phương Viên về nhà.

Cảnh đường phố Sở Bắc vào ban đêm cũng không tồi.

Hai ba hàng người đi trên đường, trông vô cùng hài hòa.

Khó có được thời gian yên tĩnh như thế này.

Mục Hàn vừa đi đường vừa suy nghĩ hướng phát triển tiếp theo.

Tập đoàn Phi Long phất lên một cách mạnh mẽ ở Sở Bắc. Sau khi bà cô Mục Vãn Trang của anh thất bại trở về thủ đô, dường như đã một thời gian nhà họ Mục ở thủ đô không còn động tĩnh gì nữa.

Nhưng càng bình yên thì lại càng giống như dự báo giông bão sắp tới.

“Những gì nhà họ Mục ở thủ đô nợ mình, sớm muộn mình cũng sẽ đòi lại”, Mục Hàn suy nghĩ sâu xa.

Bất tri bất giác, anh đã đi đến quảng trường Sở Bắc.

Quảng trường Sở Bắc vào ban đêm vẫn vô cùng náo nhiệt.

Không ít cô bác lớn tuổi đang vui vẻ múa điệu múa quảng trường trong tiếng nhạc ầm ĩ.

Tiếng nhạc hoàn toàn át đi tiếng la cứu mạng khẩn thiết ở ven rìa quảng trường Sở Bắc.

Mục Hàn đứng từ xa nhìn tới thì thấy một ông lão mặc áo thời Đường đang đi yên lành, đột nhiên ngã thẳng xuống đất, người co giật dữ dội.

Cô gái đi theo ông lão hét lên thật to.

Nhưng vì nhạc quá ồn nên không ai chú ý đến bên đó.

Cứu người quan trọng!

Mục Hàn bước nhanh sang bên kia.

“Anh ơi, bệnh cũ của ông nội tôi tái phát, xin anh hãy cứu ông ấy!”, cô gái nhìn thấy Mục Hàn thì vội vàng cầu cứu.

“Ông cụ có triệu chứng cấp tính, trùng hợp là tôi biết chút y thuật, tôi sẽ giúp cô sơ cứu cho ông cụ. Còn cô mau gọi đến bệnh viện, nhờ họ cho xe cấp cứu tới đây”.

Mục Hàn vừa dặn dò, vừa đi về phía ông lão mặc áo thời Đường.

“Vâng!”, cô gái vội vàng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số.

Mục Hàn ngồi xuống bên cạnh ông lão mặc áo thời Đường, đầu tiên là ấn nhân trung.

Sau đó lại đè vào phần bụng của ông lão.

Khoảng một phút sau, phía trên không của quảng trường Sở Bắc vang lên tiếng quạt chân vịt của máy bay trực thăng.

Nhìn thấy mấy bay trực thăng bay tới, những cô bác lớn tuổi đang múa ở quảng trường đều yên lặng lại.

Nhường ra một khoảng đất trống cho máy bay trực thăng từ từ đáp xuống.

Khoang máy bay mở ra, một vài bác sĩ mặc áo blouse trắng xách theo hòm thuốc vội vàng chạy tới.

Lúc nhìn thấy mấy người bác sĩ này, cô gái cảm thấy yên tâm nói: “Bác sĩ Đường, cuối cùng các ông cũng đến rồi!”

Từ lúc nào mà bệnh viện đổi sang dùng máy bay trực thăng đến cứu bệnh nhân thế?

Mục Hàn không khỏi ngẩn ra.

Nhìn thấy Mục Hàn đang xem bệnh cho ông lão mặc áo thời Đường, bác sĩ Đường đi đầu lập tức quát lớn: “Cậu là ai?”

“Ai cho cậu tự tiện chạm vào bệnh nhân thế hả?”

“Nếu ông Đường có mệnh hệ gì, cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”

Mục Hàn không để ý đến bác sĩ Đường, mà chỉ chăm chăm khám bệnh như trước.

Đồng thời thản nhiên nói: “Tôi hiểu một chút về y thuật, đang cấp cứu cho bệnh nhân này, nếu ông muốn tốt cho bệnh nhân thì đừng ở bên quấy rối”.

“Hoang đường, đúng là hoang đường!”, bác sĩ Đường tức giận thêm, nói: “Hiểu một chút về y thuật mà dám cấp cứu cho ông Đường?”

“Hơn nữa, cậu đang thực hiện thao tác gì vậy, trước giờ tôi chưa từng thấy qua”.

“Cậu mau tránh ra đi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

Trong lúc bác sĩ Đường đang chỉ trích Mục Hàn, cơ thể cụ Đường đột nhiên run run, sau đó cụ ta chậm rãi mở mắt ra.

“Ông nội, ông tỉnh lại rồi sao?”, cô gái vui mừng không thôi.

“Ừ”, cụ Đường gật đầu, nhìn về phía Mục Hàn: “Cậu nhóc, cậu đã cứu tôi à?”

“Chút chuyện nhỏ mà thôi”, Mục Hàn dửng dưng đáp: “Nếu ông đã tỉnh rồi thì tôi giao ông lại cho họ vậy”.

Mục Hàn dùng giọng điệu như học giả chuyên gia dặn dò bác sĩ Đường: “Nhớ khi trở về thì kê đơn thuốc an thần cho ông cụ, tái khám định kỳ cho ông cụ”.

“Còn nữa, kiêng dầu mỡ, kiêng ăn cay, ăn thức ăn dễ tiêu một chút”.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”.

Để lại bác sĩ Đường đứng trong gió tâm trạng rối bời.

Vốn là bác sĩ tư của cụ Đường giàu nhất Sở Bắc mà lại bị một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi dạy dỗ, khóe miệng bác sĩ Đường giật giật một lúc lâu.

“Cậu trai trẻ kia đã cứu tôi mà không đòi thù lao?”, cụ Đường không kìm được lộ ra vẻ mặt tán dương: “Bây giờ không còn được bao nhiêu người trẻ tuổi giống như vậy nữa rồi”.

“Yên Nhiên, cháu qua đây”, cụ Đường gọi cô gái tới dặn dò một phen.

Đường Yên Nhiên nghe ông nói xong lập tức dẫn theo người giúp việc, xách một cái vali đuổi theo Mục Hàn.

“Anh gì ơi, anh đợi một chút!”

Đường Yên Nhiên hô lên phía sau Mục Hàn.

Nghe thấy có người gọi mình, Mục Hàn hơi nghi hoặc dừng lại, nhìn thấy là Đường Yên Nhiên đuổi tới.

Anh hỏi: “Cô còn chuyện gì sao?”

Đường Yên Nhiên cười nói: “Anh đã cứu ông nội tôi, lẽ ra nên nhận thù lao”.

Lúc này, Đường Yên Nhiên bảo người giúp việc mở vali ra, bên trong chứa đầy tờ tiền màu đỏ có giá trị lớn.

“Đây là trăm nghìn tệ tiền mặt, xem như báo đáp anh đã cứu mạng ông nội tôi”, Đường Yên Nhiên nói.

Đường Yên Nhiên vốn nghĩ rằng Mục Hàn sẽ rất vui mừng nhận lấy.

Dù sao thì một trăm nghìn tệ đối với một thanh niên ăn mặc bình thường như Mục Hàn đã là một số tiền rất lớn.

Nhưng điều khiến Đường Yên Nhiên không ngờ là Mục Hàn chỉ nhíu mày, lắc đầu nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi không cần thù lao gì cả. Số tiền này cô đem về đi!”

Nói xong, Mục Hàn quay đầu bước đi.

Đường Yên Nhiên bất đắc dĩ, chỉ đành quay lại chỗ cụ Đường.

Đồng thời kể lại chuyện lúc nãy cho cụ Đường nghe.

 

“Hiếm có, hiếm có thật!”, cụ Đường nghe kể xong thì đầy cảm khái, nói: “Một thanh niên bình thường đứng trước số tiền lớn một trăm nghìn tệ mà không động lòng, chàng trai có phẩm chất đạo đức như vậy bây giờ đã không còn thấy nhiều nữa rồi”.

“Nếu cậu ta đã không chịu nhận một trăm nghìn tệ, vậy ông sẽ tạo điều kiện nâng đỡ cậu ta”.

“Yên Nhiên, cháu đi dò hỏi xem cậu nhóc đó tên gì họ gì, nhà ở đâu, ông sẽ giúp cậu ta trở thành triệu phú, thậm chí là hơn thế nữa!”

Nghe cụ Đường nói vậy, Đường Yên Nhiên không khỏi kinh ngạc.

Là người giàu có nhất Sở Bắc, thực lực của cụ Đường vượt xa hiệp hội kinh doanh Sở Bắc.

Chẳng qua tính cách cụ Đường khá khiêm tốn.

Cho nên, trong ấn tượng, nền kinh tế Sở Bắc do hiệp hội kinh doanh Sở Bắc kiểm soát.

Trên thực tế, bất kì sự phát triển nào của hiệp hội kinh doanh Sở Bắc tại nơi này cũng không dám đụng chạm tới lợi ích kinh tế của nhà họ Đường.

Cụ Đường muốn nâng đỡ một người bình thường lên cao chỉ là chuyện trong nháy mắt.

“Vâng thưa ông nội!”, Đường Yên Nhiên gật đầu đáp: “Chuyện ông dặn, cháu nhất định sẽ làm được cho ông!”

Bình Luận (0)
Comment