Dị Thế Đạo Môn (Bản Dịch)

Chương 1 - Tiểu Đạo Sĩ

Trong một mảnh núi rừng rậm rạp, một con lợn rừng ăn uống no đủ thảnh thơi dạo bước, đột nhiên nó bước hẫng một cái, bịch một tiếng rớt xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.

Éc! éc!

Sau đó là âm thanh kinh hoàng chói tai từ trong hố lớn truyền ra.

Không lâu sau đó, một tiểu đạo sĩ mặc đạo bào từ ngọn cây phía xa bay vọt tới, thân ảnh phiêu dật như chim, nhẹ nhàng rơi xuống trước miệng hố.

Tiểu đạo sĩ cúi đầu nhìn lợn rừng eng éc bên trong, cảm thán nói:

- Ai! Trăng có sáng có đục, có tròn có khuyết, heo cũng có phúc họa tương y, hôm nay ngươi rơi vào trong hố này, chính là do tội nghiệt ngươi tạo ra trước đó. Điều bần đạo có thể làm, cũng chỉ là cố hết sức siêu độ ngươi một phen. Vô Lượng Thiên Tôn!

Tiểu đạo sĩ rút trường kiếm bên hông, bang một tiếng, trường kiếm rời vỏ, kiếm quang tuyết trắng lóe lên, lợn rừng kêu thảm té nhào vào giữa hố, mùi máu tanh tràn ra.

Tiểu đạo sĩ mừng rỡ nhảy xuống ôm lợn rừng lên, sau đó lại dùng lá cây đạy kín miệng hố lại, hai chân nhanh chóng dảo bước, ôm lợn rừng chạy như bay, đêm nay có thịt lợn ăn rồi a.

Tiểu đạo sĩ chạy một mạch mấy dặm, vòng qua một khu rừng liền thấy một cái đạo quán trên sườn núi, bảng hiệu đạo quán viết ba chữ, tựa như phù lại như họa, kể cả là không biết chữ, nhìn qua cũng có thể hiểu được ý của nó “Tam Thanh quan”.

Tiểu đạo sĩ ôm lợn rừng vào đạo quán, thuần thục lột da cạo xương, thổi lửa nấu thịt.

Ăn uống thoải mái một phem, tiểu đạo sĩ lại nằm trên ghế dài trong viện, xuất thần nhìn ra ngoài, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu thì thầm nói:

- Đạo Tổ a! Ngài muốn truyền đạo thì cũng nên tìm đạo sĩ chính thống một chút! Lại để một kẻ phàm tục như ta tới thế giới này truyện đạo, ngài đến cùng nghĩ thế nào vậy a?!

Tiểu đạo sĩ họ Lý, tên Bình An, từ cái tên thôi cũng có thể thấy cha mẹ hắn mong đợi đối với hắn thế nào, mà Lý Bình An cũng không làm cha mẹ hắn thất vọng, tuổi nhỏ đã đạt được đại thành tựu trong chuyên ngành “số học”, hai mươi tuổi trong một lần ăn may trúng lớn, lập tức nghỉ hưu dưỡng lão yên ổn sinh hoạt, trở thành tồn tại người người ngưỡng mộ, không có gì thì lại tụ tập với đám cụ ông, cụ bà đánh bài, nhảy múa... sinh hoạt thực sự quán triệt hai chữ Bình An.

Có lẽ là quá mức bình an, cho nên ông trời cũng muốn chơi hắn một vố, một đêm tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi xa, xuyên hẳn tới thế giới khác, thậm chí còn kèm theo một cái Hệ thống Phát Dương Đạo Môn, ngoài ra còn kèm cả một tòa Tam Thanh quan.

Vừa tới thế giới này, Lý Bình An vốn còn kích động vì có thể thành tiên thành tổ, nhưng qua ba tháng gian nan sinh hoạt, hiểu được thế giới này vốn không có tồn tại của Đạo môn, lập tức ngẩn cả người.

Qua ba tháng dẫn dắt của Hệ thống, Lý Bình An đã học được niệm kinh, học được mặc đạo bào, học được tự nấu cơm, học được dâng hương, cũng thông qua đó mà được ban thưởng Bồi Nguyên đan cùng Luyện Khí quyết, vinh quang trở thành cao thủ võ lâm.

Sáng sớm hôm sau, Lý Bình An kéo cánh cửa cũ kỹ mở cửa phòng, từ trong phòng bước ra ngoài, rửa mặt xong mới bước tới đại điện, trong đại điện cung phụng tượng Tam Thanh, không biết làm từ chất liệu gì, nhìn qua lại rất uy nghiêm.

Lý Bình An đi tới trước bồ đoàn, hai tay rút ra ba cây hương dài, cung kính bái ba lần, lại cắm hương vào trong đỉnh, quỳ gối trên bồ đoàn nói:

- Đạo Tổ tại thượng, đệ tử đã tới thế giới này ba tháng, trừ lúc xuống núi nghe ngóng được chút tin tức, ngoài ra nửa điểm tiến triển cũng không có, đệ tử cũng chưa từng làm đạo sĩ, cũng không biết phải nên làm thế nào, cho nên dự định chủ động xuất kích xuống núi, vì bách tích mà bài ưu giải nạn, xin Đạo Tổ phù hộ chuyến này... có thêm mấy tên du côn lưu manh tới gây sự a! còn đám chó hoang, lợn rừng gì đó... càng nhiều càng tốt!

Yêu ma quỷ quái thì thôi, ta còn chưa biết khu ma hàng quỷ, lúc đó chẳng may bị đánh chết, chẳng phải là mất mặt ngài sao, cầu ngài phù hộ.

Lý Bình An thăm viếng một phen, đứng dậy rời khỏi đại điện, cầm mấy cái răng nanh lợn rừng ra khỏi Tam Thanh quan, sau khi đóng cửa quan lại, lập tức thả người chạy như bay xuống dưới núi, dọc đường đi vang lên tiếng cười vui sướng, dù sao cũng là người trẻ tuổi, qua mười mấy ngày không một bóng người, đã sớm nhịn gần chết.

Dưới núi có một con đường lớn, dọc đường lớn có một tòa thành trì, cổng thành khắc ba chữ lớn “An Khánh thành”, trước cửa là hai hàng binh sĩ tinh nhuệ đầy túc sát, hiển nhiên đều là kẻ đã từng thấy máu.

Lý Bình An một thân đạo bào cười ha hả đi vào cửa thành, tục ngữ nói trước lạ sau quen, ba bốn lần tới thăm dò, hắn cũng đã tự coi bản thân là khách quen của tòa thành này.

Bước qua cổng thành, lập tức thấy được người đến người đi, có bách tính bình thường, càng có đám võ lâm cao thủ vác đao vác kiếm.

- Bánh bao đây, Bánh bao tươi mới giá rẻ đây.

- Củi khô, củi khô thượng hạng, bao đốt bao cháy bao bền bỉ, một củi cháy cả giờ.

- Da sói, Thương Lang bì hoàn chỉnh tróc nã.

...

Lý Bình An nghe tiếng rao đầy náo nhiệt, lập tức cảm thấy vô cùng thú vị, thả mấy cái răng lợn rừng trong tay xuống ven đường, há miệng gào lớn:

- Răng lợn rừng, lợn rừng thượng hạng giá rẻ đây!

Sau một hồi, một thư sinh mặc đạo bào đi tới, khe thi lễ:

- Xin hỏi giá răng lợn rừng này bán thế nào?

Lý Bình An thuần phác cười nói:

- Ta bán này là lần đầu, không biết giá cả bao nhiêu, xin thí chủ cứ tùy ý.

Thư sinh sững sờ, hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao lại gọi ta là thí chủ?

Lý Bình An giải thích:

- Bần đạo là người trong đạo môn, xưng hô với người trong thế tục là thí chủ.

Thư sinh kia kinh ngạc hỏi:

- Đạo môn là cái gì? Môn phái tu luyện sao?

Lý Bình An chần chờ một chút, gật nhẹ nói:

- Ngươi có thể hiểu như vậy.

Thư sinh nổi lòng tôn kính, ôm quyền nói:

- Hóa ra huynh đài là người tu luyện, thất lễ. Tiểu sinh là Bạch Vũ Trần, học sinh An Khánh thư viện.

Lý Bình An cũng chắp tay nói:

- Tam Thanh quan Lý Bình An, Bạch huynh còn muốn răng nanh lợn rừng này không?

Bạch Vũ Trần cười nói:

- Đương nhiên là muốn, ta định làm một ít Nha bút, mấy cái răng lợn rừng này vừa hay phù hợp.

Bạch Vũ Trần đưa tay vào trong ống tay áo, lấy ra một chuỗi ngân châu:

- Mười ngân châu này hẳn là đủ để mua răng lợn rừng chứ?

Lý Bình An cũng không biết chuỗi ngân châu này là nhiều hay ít, tùy ý gật đầu nói:

- Được rồi!

Đưa tay nhận chuỗi ngân chân, nói:

- Răng nanh đưa ngươi, ngân châu ta thu, chúng ta sau này còn gặp lại.

Bạch Vũ Trần gật đầu cười, xoay người cầm lấy răng lợn rừng đi về phía xa.

Lý Bình An bỏ chuỗi ngân châu vào trong ngực, cười ha hả dạo bước, hôm nay phải ăn một bữa thật ngon a.

...

Bạch Vũ Trần mang theo răng nanh lợn rừng đi tới một cái tửu lâu cách không xa, trực tiếp đi tới phòng nhỏ đã đặt trước ở tầng hai, bên trong truyền ra âm thanh nam nữ đùa giỡn.

Kẹt kẹt!!!

Một tiếng mở cửa trực tiếp kinh động tới người bên trong, người bên trong quay người nhìn lại, thấy người tới là Bạch Vũ Trần, lập tức vội đứng lên thi lễ:

- Bái kiến Bạch sư huynh!

Bạch Vũ Trần gật nhẹ đi tới, đặt răng lợn rừng lên bàn.

Một nữ tử cười hì hì nói:

- Sư huynh, ngươi lấy mấy cái nanh lợn rừng này ở đâu vậy?

Bạch Vũ Trần cười nhẹ:

- Vừa hay thấy một người thú vị bán nanh lợn rừng, liền đi tới hỏi mua về.

Nữ tử kinh ngạc:

- Bạch sư huynh vậy mà lại coi trọng cái nanh lợn rừng này? Răng nanh dã thú bình thường há có thể phù hợp với thân phận của huynh? Chẳng lẽ cái nanh này có gì đặc biệt?

Những người khác cũng hiếu kỳ đánh giá nanh lợn rừng trên bàn, tuyệt không phát hiện điều gì đặc biệt.

Bạch Vũ Trần nói:

- Không cần nhìn, thực sự là nanh của lợn rừng bình thường.

Một thanh niên mập mạp nghe thế liền nói:

- Chẳng lẽ là rất rẻ?

Bạch Vũ Trần nói:

- Ta mua với giá mười viên ngân châu.

Thanh niên mập mạp cả kinh:

- Đắt vậy? Vượt xa giá nanh lợn rừng bình thường a?

-----------------

Truyện đã dịch full, thỉnh yên tâm đọc.

Bình Luận (0)
Comment