Dị Năng Vương Phi

Chương 13

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì xe ngựa bỗng dừng lại, lúc này có một nam nhân vén rèm lên nói.

"Bẩm vương gia, chúng ta đã tới nơi"

"Được, lui đi" Lãnh Thần Phong khẽ gật đầu, phất tay một cái, Lăng Vân Trúc tò mò hỏi "Sao nhanh vậy đã tới Lãnh Ngân quốc? Mới có một ngày nha"

Cô nghe nói muốn từ Lăng Ngạo quốc sang Lãnh Ngân quốc phải mất ít nhất năm ngày đường, nhưng hiện tại mới qua một ngày, như thế nào đã tới nơi?

"Ai nói nàng chúng ta đến Lãnh Ngân quốc rồi?" Lãnh Thần Phong nhếch môi cười rồi bồng cô lên, Lăng Vân Trúc giãy dụa muốn hắn thả mình xuống nhưng lại nghe hắn thì thầm vào tai cô "Nếu nàng không muốn để lộ bí mật về chân mình thì yên đi".

Dứt lời Lãnh Thần Phong đem Lăng Vân Trúc xuống xe ngựa. Oa, cô còn tưởng đoàn người đến cầu thân phải đông lắm cơ, ai ngờ cũng chỉ dăm mười vận binh phục, tư thế nghiêm trang chỉnh tề so với quân đội của cô còn muốn hơn, có thể thấy Lãnh Thần Phong huấn luyện rất tốt. Thế nhưng khi nhìn tới cảnh vật xung quanh, Lăng Vân Trúc thoaang cau mày. Nơi này không phải kinh thành Lãnh Ngân quốc mà là một ngôi làng có vẻ tiêu điều nhưng bình dị, trong lành.

Lăng Vân Trúc nhìn phiến đá bên góc đường, hàng chữ màu đỏ son ghi chữ "Ngôn Lục" đã mờ đi theo năm tháng. Tên là Ngôn Lục sao? Không tệ.

Lúc này người của Lãnh Thần Phong đem tới một thứ, mà nó đối với Lăng Vân Trúc không mấy xa lạ.

"Xe lăn của ta?" Lăng Vân Trúc sửng sốt quay sang nhìn Lãnh Thần Phong. Lãnh Thần Phong mỉm cười, đem thả cô ngồi xuống xe lăn, hành động vô cùng nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm đối phương đau.

"Thì ra thứ này gọi là xe lăn, ta thật muốn coi trong hồ lô nàng giấu cái gì"

"Ngươi không biết cái gọi là thiên tài a? Ta chính là thiên tài" Lăng Vân Trúc thè lưỡi, trong lòng vô cùng đắc ý "Mà đến nơi đây làm gì?"

Sẽ không tự nhiên Lãnh Thần Phong chưa trở về Lãnh Ngân quốc mà tới nơi này. Nhưng rốt cuộc đây là nơi nào?

"Tới gặp một người quan trọng, đi thôi" Lãnh Thần Phong đẩy xe của Vân Trúc tiến vào trong làng.

Mới vào trong, một cỗ mùi lạ đã sộc vào mũi mọi người, vô cùng buồn nôn. Là sát khí nồng đậm hòa trộn với tanh hôi của máu. Cô ngước lên nhìn Lãnh Thần Phong, thấy mày hắn cũng nhíu chặt, lòng liền đưa ra kết luận: làng này xảy ra chuyện.

"Vô Nhạc"

"Có thuộc hạ" Một tuấn phong nam lên tiếng, bước ra khỏi đội ngũ chờ lệnh.

"Ngươi đi xem xảy ra chuyện gì?" Trong mắt Lãnh Thần Phong lóe lên tia tàn khốc. Thật không ngờ người kia kẻ đó cũng dám động tới.

"Dạ" Vô Nhạc trong chốc lát chỉ còn là tàn ảnh biến mất vô tung, chưa đến nửa khắc sau đã quay trở lại, sắc mặt trắng đi vài phần.

"Bẩm vương gia, toàn bộ dân trong lòng bị giết sạch, người đó cũng mất tích không dấu vết"

Lăng Vân Trúc nghe vậy liền sửng sốt. Ngẫm lại khi mọi người còn chưa tiến vào, từ ngoài nhìn ngôi làng trông rất bình thường và cũng không cảm nhận được gì cả, chỉ đến khi vào trong mới thấy rõ. Mặt cô đanh lại. Bọn người này biết Kết Giới Ảo Ảnh.

Bỗng cô nghe thấy tiếng binh khí va chạm từ chân núi sau ngôi làng. Sống trong môi trường thuốc súng bom đạn, đã vậy còn trải qua quá trình vô cùng khắc khổ, bởi vậy nên thính lực của cô cực kì tốt, dù là cách xa chục dặm vẫn nghe thấy được.

Đâu chỉ Lăng Vân Trúc, một thân võ nghệ cao cường như Lãnh Thần Phong đương nhiên cũng nghe thấy. Biết cô cũng nghe được, hắn cung không kinh ngạc lắm.

"Các ngươi ở lại bảo vệ vương phi, nếu nàng có.chuyện các ngươi liền biết hậu quả" Lãnh Thần Phong lạnh lùng ra lệnh rồi dùng khinh công bay đi mất.

"Chúng ta liền đi theo hắn đi" Lăng Vân Trúc thản nhiên nói. Mặc dù cô ghét phiền phức, nhưng bởi người nào đó nên cô không thể không ra mặt.

Lăng Vân Trúc ghét Lãnh Thần Phong, điều này không sai. Nhưng cô với hắn cũng là có quen biết, hơn nữa tương lai dù không muốn nhưng hắn sẽ là phu quân cô. Lăng Vân Trúc dựa vào thính lực đếm nhẩm kẻ địch có bốn mươi tới năm mươi người, đều là thân thủ không tâm thường, mà đấu lại xem ra cũng chỉ có hắn và người hắn tìm.

Lãnh Thần Phong cho dù là chiến thần, trong tay sở hữu tam hệ dị năng đi chăng nữa, đấu với một đám cao thủ như thế, chắc hẳn sẽ có chật vật.

"Không được đâu vương phi, vương gia đã có lệnh rồi" Vô Ảnh lắc đầu, nhưng trong lòng cũng như lửa đốt. Người của kẻ kia không thể xem thường đâu.

"Trong tình hình này còn xem trọng mệnh lệnh cái gì, các ngươi không lo lắng cho chủ tử của mình sao? Vả lại, bổn công chúa ta, không đến lượt các ngươi có thể bảo vệ" Lăng Vân Trúc lạnh lùng thốt, trong nháy mắt thân ảnh liền tiêu thất.
Bình Luận (0)
Comment