Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 93

Edit: Jenny

Beta: Sakura

Những người khác đồng tình liếc nhìn Isaias một chút, sau đó vô cùng sùng bái ngưỡng mộ ngước nhìn Lĩnh chủ.

Trên thực tế, Isaias ngạo mạn là có nguyên nhân.

Trong quan niệm của người bình thường, xác suất điều chế thành công vượt quá 20%, liền có thể được xưng là “người biết điều chế” loại thuốc này.

Điều chế thuốc xác xuất thành công đạt tới 50%, mỗi 2 phần nguyên liệu có thể làm ra 1 lọ thành phẩm, gọi là đã thuần thục nắm vững cũng không quá mức.

— Đương nhiên, đây là lối suy nghĩ chủ yếu theo trào lưu.

Trong quan niệm của Alice, xác suất thành công không vượt qua 90% thì chính là “lính mới”, không có tư cách ép buộc đòi hỏi.

Thắng bại đã phân, Isaias rốt cục im lặng, thành thành thật thật luyện tập.

Những người khác liên tục ghi nhớ quy trình thao tác, đồng thời động thủ thử nghiệm.

Alice ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng phát biểu chỉ điểm sửa lỗi.

Ngày huấn luyện thứ 1, 5 người nhân viên lần lượt thành công điều chế ra thuốc hồi phục.

Ngày huấn luyện thứ 3, tất cả mọi người điều chế thuốc đạt xác suất thành công vượt 30%.

Ngày huấn luyện thứ 7, xác suất điều chế thành công đạt 40%

Ngày huấn luyện thứ 15, xác suất thành công đạt 50%, thuận lợi làm ra thuốc trung phẩm



Ngày huấn luyện thứ 27, Isaias điều chế ổn định, xác suất thành công đạt từ 80% trở lên, những người còn lại đạt 60-70% không đồng đều.

Alice đau đầu nâng trán, trong lòng tự nói theo tốc độ này, nhân viên lúc nào mới có thể đạt tiêu chuẩn? Hiệu thuốc khi nào mới có thể mở cửa?

Nhưng mà tay nghề cần dựa vào công phu mài nước, từng giọt từng giọt, chậm rãi tăng lên, gấp cũng không gấp được.

Nghĩ như vậy, Alice thoáng mở tầm tình, dự định kéo dài thời gian huấn luyện.

Lệnh chủ đại nhân thật lòng thật dạ cảm thấy không hài lòng, nhưng nhân viên chẳng hề cảm thấy như vậy.

Nỗ lực một tháng, phát hiện bản thân có thể điều chế thuốc duy trì xác suất thành công trên 60%, bọn họ vui sướng ngất ngây, cười đến không ngậm miệng nổi.

“Đây là thật sao?” sẽ không phải là nằm mơ chứ?” Cô gái trẻ tuổi tên Laila ngây ngốc nhìn 7 lọ thuốc trên bàn, nhịn không được dùng sức bóp cánh tay.

A, 1 chút cũng không đau, quản nhiên là đnag nằm mơ …

Cùng lúc này, Isaias đen mặt nhìn qua, “Làm gì vậy? Sao lại bóp tôi?”

Laila vô tôi ngẩng đầu, dáng vẻ ngây thơ.

Đồ ngốc, Isaias không muốn so đo với phụ nữ, bước nhanh cách xa khỏi nơi của Laila.

Chàng trai trẻ tên Haydn đếm đầu ngón tay tính toán, “Dược sư bình thường, 3 phần nguyên liệu có thể làm ra 1 lọ thuốc. Tiệm của chúng ta, dựa theo 2 phần nguyên liệu làm ra 1 lọ thuốc mà tính toán …”

Khả năng tính toán của cậu chẳng ra làm sao, tính toán nửa ngày cũng không có kết quả.

Cuối cùng, Haydn lựa chọn từ bỏ, nói chắc như đinh đóng cột, “Phí tổn của chúng ta càng thấp, đồng nghĩa lợi nhuận kiếm được càng nhiều, hiển nhiên càng có sức cạnh tranh!”

Alice, “…”

Vì để có được kết quả chính xác, thực vất vả rồi.

“Trong quá trình điều chế, có gặp phải khó khăn gì không?” Alice thuận miệng hỏi, “Vì sao xác suất thành công như bị chững lại, khó có thể tăng lên?”

Các nhân viên nhìn nhau, Laila lấy lại tinh thần, dẫn đầu nói, “Em đoán là luyện tập không đủ. Có vài giai đoạn then chốt, mặc dù trong lòng hiểu rõ nên xử lý thế nào, nhưng lại không làm được khi thực sự hành động.”

“Không thể phản ứng kịp?”

“Uhm.” Laila thừa nhận.

“Xem ra là luyện tập nhiều hơn.” Alice quay về phía 4 người còn lại, “Mọi người thì sao?”

“Nguyên liệu xử lý không được hoàn mỹ, không giữ được độ lửa. Mỗi phương diện đều thiếu một chút, hợp lại thiếu sót không chỉ là một chút …”

“Tôi nói, cũng hẳn là không đủ thuần thục.”

“Khi bắt đầu hết sức chăm chú, xác suất thành công khá cao. Sau 5 lọ, tinh lực không đủ, thường xuyên choáng váng. Cho nên tôi tự hỏi, liệu tôi có thể làm xong 5 lọ liền dừng lại nghỉ ngơi, nếu không rất dễ phạm sai lầm.”

Alice gật đầu, “Vậy anh cứ mỗi 5 lọ, nghỉ ngơi 20 phút là được rồi.”

So với lãng phí nguyên liệu, chi bằng đợi tinh lực dồi dào rồi lại động thủ.

Bốn người thay phiên phân tích một lần, chỉ còn Isaias không tự mình suy xét, Alice nhịn không được bảo hắn xem lại.

Isaias đưa mặt sang, không được tự nhiên nói, “… Bước sai lầm làm quen rồi, trong lúc nhất thời không sửa được. Đợi đến khi cơ thể hoàn toàn thích ứng, sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Nhớ tới bản thân trước đó luôn miệng nói có thể làm ra thuốc hồi phục là được, không có chú ý nhiều như vậy, trên mặt không khỏi hổ thẹn đến hoảng.

Trải qua thời gian dài huấn luyện, hắn sâu sắc ý thực được, Lĩnh chủ nói không sai. Thao tác không thích hợp sẽ ảnh hưởng đến chất lượng thành phẩm, phương pháp cô dạy rất tốt.

Cho dù không được dạy phương pháp điều chế những loại thuốc khác, chỉ cần học được những thứ trước mắt này, cũng đủ cho hắn hưởng lợi cả đời.

“Đợi đến khi cơ thể hoàn toàn thích ứng sao?” Alice trong lòng than thở. Đã dưỡng thành thói quen sai, có vài thao tác là phản ứng vô thức, so với tư duy càng nhanh hơn, muốn thay đổi là nói dễ hơn làm?

Nhưng cô không nói rõ, chỉ căn dặn, “Nhanh chóng thích ứng đi.”

Isaias gật đầu đáp ứng, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi trò chuyện xong, Alice đem những thành phẩm đã được điều chế tốt thu giữ lại.

Hạ phẩm này nọ sẽ gửi bán ở cửa hàng tạp hóa.

Những thứ trung phẩm, sẽ lưu lại trong không gian giới chỉ. Đợi khi hiệu thuốc khai trương, đem những thứ này làm tồn kho, cất giữ trong nhà kho.

**

Những năm qua, tháng 3 từ trước đến nay là kỳ khai giảng. Học sinh lần lượt từ quê nhà xuất phát, chạy đến học viện báo danh.

Năm nay, bởi vì nhớ thương vật phẩm đấu giá của cửa hàng trang sức, muốn ăn mỹ thực của Clayton, trung tuần tháng 2, học sinh liền bắt đầu xuất phát đến học viện.

Thậm chí có người, từ đầu tháng 2 đã báo người nhà, đi đến Clayton du lịch.

“Cuối cùng đã đến.” Đi đường hơn nửa tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy trấn nhỏ quen thuộc, Victoria liền phấn chấn lên.

“Nơi này là trấn Clayton sao?” Cha của Victoria, Tử tước Byron, đưa mắt tới lui dò xét đánh giá.

“Đúng, chính là nơi này.” Victoria vừa trả lời, vừa dẫn đường, “Đều đói a? Trước đi ăn cơm thôi.”

Quen cửa quen nẻo ứng phó qua loa với nghi vấn của thủ vệ, ở quầy hàng bên đường mua 5 phần sandwich thịt heo, 5 phần sandwich thịt bò, sau đó trực tiếp đi đến cửa hàng thực phẩm Alice.

Tử tước Byron nhìn thấy điệu bộ thành thạo của khuê nữ nhà mình, kìm lòng không được nói thầm, “Bình thường làm gì ở trên trường? Không lẽ có thời gian rảnh là lại chạy đến Clayton đó chứ?”

Victoria thính tai, nghe thấy cha lầm bầm, trong nhất thời không phản bác được.

Cô đi bước dài, giả vờ như gió lớn quá, không nghe thấy rõ.

Không bao lâu, cửa hàng thực phẩm ở ngay trước mắt.

Victoria nhanh như chớp, “Đến rồi, đi vào thôi.”

Nói xong, vượt lên trước tiến vào.

“Xe ngựa thương đội ở phía sau, sao có thể cùng lúc đi vào được?” Tử trước Byron quay đầu phân phó vài câu.

Không bao lâu, 1 đội nhân mã rời đi, đi trước đến quán trọ thu xếp. Có vài hộ vệ khác lưu lại, bảo vệ an toàn cho cha con của 2 người họ.

Sau khi an bài thỏa đáng, Tử tước Byron mới theo vào cửa hàng.

Vừa bước vào cửa, mùi thịt gà thơm phức đánh tới, xộc thẳng vào khoang mũi.

Tùy tiện quét mắt một vòng, liền có thể nhận thấy ở đại sảnh ngồi đầy người. Vài cái bàn lớn đang đặt gà viên vừa mới ra lò, mặt ngoài vàng óng, nhìn thấy xốp giòn ngon miệng.

Ngoài gà viên, còn có thức uống đen tuyền. Trong ly nổi lơ lửng vài viên đá, sương trắng không ngừng bay ra bên ngoài, xem ra rất đã khát.

Chỉ là … đồ uống màu đen này, có thể ngon được sao?

Đáy lòng Tử trước Byron vừa mới nảy sinh nghi hoặc này, liền nhìn thấy 1 người khách uống vào 1 ngụm lớn. Tiếp đó ợ 1 cái, thoải mái mà liên tục cảm khái, “Sảng khoái, sảng khoái quá đi!”

Cách đó không xa, một người cắn khối bánh mì, nhân bánh lập tức tràn ra. Một mùi sữa thơm quanh quẩn ở chop mũi, mùi thơm dễ chịu nói không nên lời.

Ở phía đối diện, cô gái cầm ly kem đều đặn quết lên mặt ngoài của bánh mì, sau đó mới “a ô” 1 ngụm, ăn ngon lành.

Tử tước Byron không khỏi nuốt ngụm nước bọt.

Ông tự nói với mình, ông không muốn ăn, chỉ là có chút tò mò.

“Sao bây giờ mọi người mới đến!” Victoria không nói lời gì, đem 3 khay thức ăn nhét vào trong tay của hộ vệ, “Cầm lấy đi, ta đều đã mua xong rồi, đỡ cho mọi người phải xếp hàng.”

Theo Victoria dẫn đi, 1 nhóm người tìm thấy 2 cái bàn cạnh nhau, lần lượt ngồi xuống.

Tử tước Byron cầm lấy bánh mì, điềm nhiên như không nói, “Cửa hàng buôn bán thật là tốt, đải sảnh đều sớm đã đầy người.”

Victoria uống 1 ngụm Coca, ăn 1 muỗng kem, sau đó cắn 1 miếng lớn sandwich thịt heo, rốt cuộc cảm thấy bản thân như sống lại, “Đây thì tính là gì? Trước khi học viện nghỉ định kì, cửa hàng thực phẩm mỗi ngày đều đông nghẹt. Muốn ở trong địa sảnh ăn cơm, còn phải xếp hàng chờ.”

“Gần đây học sinh về nhà, ít người đến ăn, mới có thể ở đại sảnh tìm được chỗ ngồi.”

Byron miệng cắn bánh mì, đôi mắt lập tức mở to, không còn nghe thấy con gái đang nói gì nữa.

Ngon, ngon quá!

Trong đầu Tử tước Byron trống rỗng, chỉ có từ này quanh quẩn lặp đi lặp lại.

Ông giật mình, đường như không tin lại cắn thêm miếng nữa.

Pho mát nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bánh mì xốp mềm, phô mát thẩm thấu, nêm svafo đặc biệt có 1 phen tư vị.

Cả đời của Tử tước Byron thích nhất là đồ ngọt! Tiếp theo đó là thức ăn có vị sữa.

Cả hai hoàn mỹ dung hợp, lực hấp dẫn mười phần, hoàn toàn không cách nào chống đỡ được!

Tử tước Byron bất chấp cẩn trọng, tùng ngụm từng ngụm đưa bánh mì có nhân nhét vào trong miệng.

Đang trò chuyện, cha bỗng nhiên mất khống chế.

Victoria, “…”

Đột nhiên nhớ tới bản thân lần đầu đến cửa hàng thực phẩm.

Một khối bánh mì có nhân chỉ vài ngụm liền ăn sạch. Tử tước Byron như chưa thỏa mãn, tiếp tục cầm lấy khối bánh mì thứ 2.

Victoria bị gợi lên cơn thèm ăn, cùng đi theo ăn uống thỏa thích.

Đợi đến khi nhóm người lấy thế gió cuốn mấy tan quét sạch 3 khay thức ăn, Tử tước Byron mới lấy lại bình tĩnh.

Nhìn trên bàn trống không, nét mặt già nua của ông ửng đỏ, giả vở trấn định nói, “Đi thôi, đi đến cửa hàng khác dạo chơi.”

Nói xong, gấp rút lời khỏi cửa hàng twhjc phẩm. Giống như nhờ vậy, người khác sẽ không biết mới vừa rồi ông không để ý hình tượng, ăn hết  bữa lớn.

**

Ở ngã tư đường, Tử tước Byron vừa tản bộ tiêu thực, vừa tham quan quang cảnh của trấn nhỏ.

Victoria đoạt làm người dẫn đường, thỉnh thoảng giới thiệu cho cha, “Những cửa hàng trên đường này đều là cô Alice xây dựng.”

“Cho đến hiện tại, có cửa hàng thực phẩm, quán rượu, cửa hàng vũ khí, cửa hàng trang sức, sau này không biết sẽ mở thêm cửa hàng mới nào nữa không.”

“Học viện Alice chiếm diện tích quá lớn, được bố trí ở nơi khác, Ngài Sydney nhậm chức ở chỗ này.”

“Gần đây cư dân của Clayton càng ngày càng nhiều, dư khách đến đây du ngoạn cũng từng chút tăng lên, trước kia không có đông đúc như vậy.”

Khóe mắt thoáng thấy cửa hàng trang sức, Victoria vội vàng nhắc nhở, “Đúng rồi, đến Clayton, những thứ khác có thể không mua, quyển trục thuấn di nhất định phải có 1 quyển! Thời điểm mấu chốt, thứ này có thể cứ mạng!”

“Nào có khoa trương như vậy?” Tử tước Byron bật cười, “Hiệu quả tuyên truyền của thương phẩm, tin 3 phần là được. Thương giá nói cái gì tin cái đó, đến lúc đó ăn thiệt thòi chỉ có con.”

Vừa dứt lời, không gian cách đó không xa xé mở.

Một giây sau, Michelle xuất hiện giữa khoảng không. Quần áo của anh bị máu thấm ướt, giờ phút này dùng bội kiếm chống đỡ thân thể, miễn cưỡng ổn định thân mình.

Bên cạnh hắn, 3 tên hộ vệ đã hôn mê, không biết là sống hay chết.

“Đại hoàng tử điện hạ?” Tử tước Byron có chút kinh ngạc, đến gần dự định xem xét tình trạng của đối phương.

Ai ngờ vừa đến gần, Michelle liền bắt lấy cố tay của người đến, ánh mắt hung ác.

“Đại điện hạ, tôi là Byron, không nghĩ đến sẽ gặp được Ngài ở Clayton.” Tử tước Byron nho nhã lễ độ tự mình giới thiệu.

Byron? Phái trung lập?

Michelle muốn nói chuyện, không ngờ sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tinh thần buông lỏng, mệt mỏi dâng lên, cả người lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment