Dệt Kén

Chương 53

Sau buổi thuyết trình lần trước đưa Lê Đường về công ty, Tưởng Lâu không về vội mà ở lại thủ đô một ngày.

Ngày hôm đó hắn không làm gì, chỉ lang thang không mục đích khắp phố phường thủ đô.

Mặc dù học đại học ở thủ đô, sau khi lập nghiệp cũng thường xuyên tới thủ đô công tác, nhưng hồi đi học hắn bận bù đầu bù cổ, phạm vi hoạt động hằng ngày chỉ giới hạn xung quanh trường, về sau lại cố tình trốn tránh nên mỗi lần đều đến và đi vội vã, không dám nán lại lâu.

Đây là lần đầu hắn dừng chân ngắm nhìn thủ đô, ngắm nhìn nơi Lê Đường khôn lớn.

Thậm chí hắn còn ghé cung thiếu nhi - nơi hắn trông thấy Lê Đường đàn piano lần đầu tiên. Bị ảnh hưởng từ đủ loại cơ sở đào tạo khác, giờ đây cung thiếu nhi vắng vẻ hơn hẳn năm xưa.

Bảo vệ ở trạm gác cũng không còn là ông cụ ngày trước, người đàn ông trung niên đang lướt video ngắn nghe hắn bảo muốn vào hội trường lớn thì nói mà chẳng ngẩng đầu: "Hội trường chỗ này bị phá dỡ từ hai năm trước rồi, bây giờ nghe hòa nhạc đều đến khán phòng ở ngoại ô."

Dù vậy Tưởng Lâu vẫn muốn vào xem, đi dọc vỉa hè trong trí nhớ đến thẳng tòa nhà mái vòm bụi bặm và có phần đổ nát.

Lần trước đến đây đã là mười bảy năm trước.

Cách rào chắn, nhìn qua cửa kính bám đầy bụi đất vẫn có thể thấy được từng hàng ghế, sân khấu nhô cao và tấm rèm rủ xuống hai bên.

Ký ức chợt quay về năm đó, bé trai mặc lễ phục ngồi trước piano trên sân khấu, tiếng đàn tuyệt diệu tuôn ra từ đầu ngón tay, hắn của khi ấy không có năng lực dự đoán tương lai, không hề hay biết số phận cả hai đã buộc chặt với nhau như dây leo.

Hắn chỉ biết bé trai trên sân khấu tỏa sáng tựa vì sao, khiến hắn cảm thấy mình dơ bẩn, chẳng có chỗ lánh thân.

Song hắn lại muốn vươn tay chạm vào cậu bé ấy, kéo cậu vào bóng tối với mình.

Trở về Tự Thành, Tưởng Lâu chuyên tâm làm việc, phòng Kỹ thuật vốn đã nổi tiếng với hiệu suất cao dưới sự dẫn dắt của hắn, tốc độ nghiên cứu lại nhanh gấp mấy lần.

Bùi Hạo vừa mừng vừa sợ hắn bạt mạng quá, cho rằng mọi thứ đều cần thời gian xây dựng, sự phát triển của công ty vẫn phải suy tính kỹ hơn.

Tưởng Lâu nghe lời đi nghỉ, cầm điện thoại mở tài khoản video ngắn có tên "Cynthia Tề".

Sau khi trao đổi cách liên lạc, nền tảng tự động giới thiệu "có thể bạn quen" cho hắn. Vốn dĩ điện thoại của hắn không có ứng dụng video ngắn, vì nghiên cứu thuật toán đề xuất dữ liệu lớn nên mới tải, không ngờ ngày đầu tiên đăng ký đã lướt trúng tài khoản của Tề Tư Nhàn.

Tề Tư Nhàn cực kỳ thích ghi lại cuộc sống, trừ ăn uống và di chuyển hằng ngày, nội dung cô chia sẻ nhiều nhất là video về những điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt lẫn công việc.

Mà video liên quan đến công việc thường xuyên xuất hiện bóng dáng Lê Đường.

Tưởng Lâu cứ thế lướt xem từng video một, nhìn thấy góc nghiêng nghiêm túc của Lê Đường khi phát biểu trong cuộc họp, vẻ mặt cười xã giao khi tiếp khách, cũng chứng kiến cậu mệt mỏi rã rời trên máy bay đi công tác, còn có cảnh cậu cầm ly rượu ngẩn người trong buổi liên hoan được Tề Tư Nhàn chú thích: Rượu ngấm lòng sầu, hóa thành lệ nhớ nhung.

Vì đâu nên sầu, lại đang nhớ nhung ai?

Nghĩ đến câu "nhầm rồi" Lê Đường nói khi dừng xe nghỉ ngơi bên đường, Tưởng Lâu không dám nghĩ sâu xa.

Từng thấy dáng vẻ em một lòng một dạ yêu mình, sao có thể chịu được trong lòng em nhớ thương ai khác?

Bởi vậy nghe nói Lê Đường vì bảo vệ khoản đầu tư cho ROJA mà cãi nhau to với bố, khát khao Tưởng Lâu đè nén dưới đáy lòng bùng lên như ngọn lửa hứng gió.

Hắn không cách nào không nghĩ nhiều, cũng không thể kiềm chế thêm nữa. Chờ Bùi Hạo gửi hoa và Tôn Vũ Tường gọi điện cảm ơn xong, trong một buổi chiều xung quanh trở về yên tĩnh, hắn ôm nỗi mong chờ ít ỏi "biết đâu em không quá hận anh" gọi vào số điện thoại ở phòng làm việc của Lê Đường.

Rõ ràng Lê Đường đã hiểu, dù cho hắn không nói hết câu.

"Em không hận anh, chưa bao giờ hận anh." Lê Đường giãi bày qua điện thoại: "Giúp công ty anh thật ra cũng là đang giúp chính em, thế nên anh đừng có gánh nặng tâm lý, làm tốt việc nên làm theo hợp đồng là được."

Tưởng Lâu nghe hiểu xong bèn cố gắng nghiên cứu phát triển, chưa đầy hai ngày kho dữ liệu y tế đã được đưa vào sử dụng tại viện dưỡng lão của Lê Viễn Sơn, robot phục hồi chức năng bản đầu tiên cũng thuận lợi ra mắt.

Phòng Nghiên cứu ngỡ ngàng trước tốc độ của ROJA, Lý Tử Sơ hỏi có phải họ có hơn một trăm nhân viên không, Lê Đường nghĩ ngợi rồi đáp: "Mười mấy chưa đến hai mươi người."

Lý Tử Sơ sốc: "Bên đó không làm một con robot rỗng ruột bịp mình đấy chứ?"

Thật ra thông thường sau khi hoàn tất quá trình đầu tư, phía đầu tư chỉ cần đợi chia lợi nhuận, nhưng dự án bên ROJA đã ràng buộc chặt chẽ với viện dưỡng lão, để bảo đảm phát triển lâu dài thì buộc phải làm tốt công việc khảo sát và đốc thúc sau đó.


Vậy nên lần này cũng giống lần trước, phòng Nghiên cứu yêu cầu phía ROJA đưa robot đến thủ đô, thuyết trình đơn giản về điều khiển.

Ai có thể ngờ lại xảy ra vấn đề trong việc "đưa đến".

Robot thuộc loại thiết bị tinh vi giá trị cao, để tránh hư hại trong quá trình vận chuyển, phía ROJA vẫn do Bùi Hạo và Tôn Vũ Tùng tự lái xe chở đến.

Trùng hợp là mùa đông năm nay miền Bắc Trung Quốc tuyết rơi dày, xe vừa lái đến địa phận tỉnh H giáp thủ đô thì một số đoạn đường cao tốc bị phong tỏa, đường quốc lộ đóng băng gây ra nhiều tai nạn xe, tắc nghẽn vô cùng nghiêm trọng. Nhóm Bùi Hạo kẹt ở nửa đường, hết cách phải gọi điện cho công ty Lê Đường: "Ông trời không cho chúng tôi vào hoàng thành, đành mời các sếp tự đến ven đường quốc lộ xem vậy."

Lê Đường lập tức điều xe, chính cậu cũng đi theo.

Ngờ đâu nhiệt độ thấp làm máy phát điện không chạy, vật vã cả buổi cũng vô ích, chờ quốc lộ thông thoáng tiến vào địa phận thủ đô thì phố đã lên đèn.

Lê Đường rất áy náy, làm xong muốn mời mọi người dùng bữa nhưng bên ROJA sốt ruột đòi về. Hỏi sao phải vội thế, mặt Tôn Vũ Tường sắp khóc đến nơi: "Ngày mai tôi lấy vợ..."

Bấy giờ mới nhớ ra còn có vụ này.

Việc trọng đại không thể lỡ làng, lái xe về có quá nhiều biến số, tranh thủ lúc này tuyết ngừng rơi, Lê Đường vội vàng sai nhân viên đặt vé máy bay cho họ, tối hôm ấy bay về Tự Thành.

Cuối cùng Tôn Vũ Tường cũng cười, trên đường ra sân bay nhiệt tình mời mọi người đi cùng, nói đã đặc biệt giữ riêng một bàn, không dính dáng đến khách khứa khác.

Người ta bôn ba hơn ba mươi tiếng trên đường, suýt chút cho cô dâu leo cây, không nể mặt thì thật sự không hay.

Lê Đường và Lý Tử Sơ còn là bạn học cũ của Tôn Vũ Tường.

Nhiều yếu tố gộp lại, đám cưới này từ không đi cũng được trở thành không đi không được.

Vì lý do thời tiết và vừa tăng ca xong, hôm sau lại là ngày nghỉ, những đồng nghiệp trước đó còn ồn ào đòi bao máy bay đi Tự Thành đều rúc trong nhà lười di chuyển, lần này chỉ có Lê Đường và Lý Tử Sơ đi đại diện.

Bên cạnh đó còn có "người nhà" của từng người. Phía Lý Tử Sơ là Hoắc Hi Thần, nghe Lý Tử Sơ muốn đi Tự Thành, Hoắc Hi Thần chủ động sắp đồ thay quần áo đi chung; phía Lê Đường thì là Tô Thấm Hàm, cô bạn ở thủ đô làm việc hai ngày chơi hai ngày, bay về còn có bạn học cũ đi cùng nên vui phải biết.

Nghe nói vợ Tôn Vũ Tường tên là Lý Viên Viên, Tô Thấm Hàm hỏi: "Phải cô em xinh xắn người nhỏ nhỏ, có mắt cười không?"

Tôn Vũ Tường gật đầu như trống bỏi: "Đúng đúng đúng."

"Tôi nhớ bạn ấy, hồi lớp 10 còn tham gia cuộc thi viết văn với bạn ấy nữa." Tô Thấm Hàm cười nói: "Thằng này có phúc thế nhờ."

Tôn Vũ Tường cười khềnh khệch.

Hoắc Hi Thần cũng bắt tay Tôn Vũ Tường: "Hai đứa mình có tình bạn cách mạng rớt từ lớp chọn xuống lớp thường."

Hai người bắt tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lê Đường, Lê Đường không còn cách nào cũng chìa tay ra đặt lên, hoàn thành cuộc gặp mặt bàn tròn giữa các học sinh dốt.

Không đúng, còn thiếu Chu Đông Trạch.

Trước khi cất cánh Lê Đường nhận được tin nhắn trả lời của Chu Đông Trạch, hắn kêu bận quá không bớt thời gian về Tự Thành được, cuối cùng chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.

Bấy giờ Lê Đường mới nhớ ra hôm nay là Giáng sinh. Suốt quãng đường đầu óc cậu không ngừng suy nghĩ, chốc thì lo cho robot, chốc thì lo gặp bạn học ngày xưa, ngay cả cây thông Noel trưng ngoài trung tâm thương mại cũng không trông thấy.

Máy bay cất cánh, Lê Đường nhìn tuyết đóng băng ngoài cửa sổ máy bay.

Giáng sinh năm nay thật sự có tuyết rơi rồi.

Chuyến bay đêm, đến nơi lúc hai giờ sáng.

Tôn Vũ Tường và nhân viên ROJA vận chuyển robot tự bắt xe về nhà, Tô Thấm Hàm và Bùi Hạo nhà gần nhau nên đi một xe. Mấy người còn lại đang chuẩn bị cùng gọi xe về khách sạn thì Bùi Hạo hạ kính xe xuống: "Chờ năm phút nữa, có xe riêng đến đón."

Khi xe công vụ bảy chỗ đỗ trước mặt, Lý Tử Sơ lên xe đầu tiên, khom người nhìn ghế lái rồi chửi "đệt": "Dai như đỉa!"


Tưởng Lâu như thể không nghe thấy, xuống xe chuyển vali của mọi người ra cốp sau, sau đó lại nhanh nhẹn kéo cửa xe cho mọi người.

Lê Đường biết, Tưởng Lâu thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người thế này có lẽ là vì câu "em không hận anh" của cậu. Vậy nên cậu cũng không cần thiết trốn tránh, cứ làm theo phòng tuyến tâm lý đã xây dựng từ trước, coi Tưởng Lâu là đối tác bình thường, lịch sự, khách sáo, duy trì khoảng cách nhất định.

Có thể đây là cách cư xử phù hợp nhất với cả hai, Lê Đường cảm thấy như vậy rất tốt.

Thấy Lê Đường bình tĩnh bước lên xe, Lý Tử Sơ cũng đành khó chịu lên theo.

Mới đầu không ai nói chuyện, trong xe im lìm đến mức Lê Đường thích yên tĩnh cũng hơi thấp thỏm, muốn đeo tai nghe nghe nhạc mà tiếc là đi vội quá, túi áo trống không.

Cậu định nhắm mắt ngủ một lát, Tưởng Lâu đang lái xe duỗi tay nhấn nút phát nhạc.

Vô cùng hợp cảnh khi bài mở đầu lại là Christmas List, bài hát Giáng sinh Lê Đường thích nhất, cũng là bài hát đầu tiên cậu và Tưởng Lâu chia sẻ tai nghe nghe chung vào bảy năm trước.

I dont want something new,

(Anh chẳng mong mỏi điều gì mới mẻ)

I just want you.

(Anh chỉ muốn có em)

Hai câu hát này từng là tiếng lòng của Lê Đường, cũng là minh chứng cho sự ngu ngốc của cậu.

Chưa kịp nhớ kỹ hơn, Hoắc Hi Thần đã lên tiếng cắt ngang hồi ức của cậu.

"Anh Tưởng... Lâu rồi không gặp."

Hồi đi học Hoắc Hi Thần theo phe Tưởng Lâu, bởi vậy dù Lý Tử Sơ và Lê Đường quan hệ thân thiết, hắn yêu ai yêu cả đường đi có chung mối thù thì cũng không đến nỗi thật sự trở mặt với Tưởng Lâu.

Nhưng từ sau cuộc điện thoại cuối cùng trước khi Tưởng Lâu chuyển đến trường cấp ba huyện, hai người không còn giữ liên lạc, hiện giờ hỏi han ít nhiều cũng có phần xa lạ.

Tưởng Lâu "ừ".

Hoắc Hi Thần lại hỏi vài câu vô thưởng vô phạt, ví dụ như nghe nói cậu đang lập nghiệp, vất vả lắm phải không, bây giờ trí tuệ nhân tạo phát triển đến đâu rồi...

Trò chuyện qua lại giúp bầu không khí thoải mái hơn phần nào. Hoắc Hi Thần cũng hào hứng, không nhịn được bắt đầu nhớ năm xưa: "Anh Tưởng còn nhớ chủ nhiệm lớp 11 của tụi mình không, họ Lưu ấy."

Tưởng Lâu nói nhớ.

"Cách đây vài ngày tôi gặp cô ở thủ đô, bây giờ cô cũng đang lập nghiệp, cô kêu không muốn bị bọn học sinh làm cho tức chết nữa."

"Vậy à, thế cũng tốt."

"Còn nữa, cậu nhớ sân thể dục trường mình sửa lại..."

Lý Tử Sơ chợt nói leo: "Sửa sân thể dục là chuyện lớp 12, khi ấy sếp Tưởng không ở trường mình nữa rồi."

Hoắc Hi Thần vỗ trán: "Ừ nhỉ, khi ấy cậu chuyển đến trường cấp ba huyện rồi... Nhắc tới trường cấp ba huyện, trước đây tôi nghe nói cậu bị... Áu!"

Lý Tử Sơ đạp Hoắc Hi Thần, chặn ngang cái miệng lải nhải của hắn.

Hoắc Hi Thần cũng như ngỡ ra, xoa chân nói qua quýt giảng hòa cho mình: "Không có gì không có gì, hình như tôi nhớ nhầm, nhớ nhầm..."


Nói đoạn hắn liếc Lê Đường ngồi ghế sau, thấy cậu dựa vào lưng ghế có vẻ đã ngủ rồi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đến cửa khách sạn, Tưởng Lâu giúp họ lấy vali rồi tự giác tạm biệt ra về.

Đặt hai phòng khách sạn, Lý Tử Sơ và Hoắc Hi Thần một phòng, Lê Đường một mình một phòng.

Sau một ngày lặn lội, cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt nhưng Lê Đường vẫn khó vào giấc, uống thuốc rồi đếm cừu, thử cả cách thở 4-7-8 gì đó tận mấy lần, đến khi trời tờ mờ sáng mới hơi hơi buồn ngủ. [1]

[1] Cách thở 4-7-8 do tiến sĩ Andrew Weil phát triển dựa trên một kỹ thuật yoga cổ xưa là pranayama, giúp cơ thể vào trạng thái thư giãn sâu, giải tỏa căng thẳng và giảm lo lắng bởi những nhịp thở có kiểm soát.

Có lẽ vì đã l nghe bài hát ấy mà trong đầu cậu văng vẳng một giọng nói...

Giáng sinh sang năm bọn mình còn có thể ở bên nhau không?

Em quyết định.

Trước khi ý thức bị bóng tối nuốt chửng, Lê Đường mơ màng nghĩ, đồ lừa đảo, anh lại gạt em.

Biết bao lễ Giáng sinh sau đó đều không ở bên nhau.

*

Ngủ muộn nên đương nhiên dậy cũng muộn hơn.

Điện thoại có tin nhắn Lý Tử Sơ để lại cho cậu, cậu ta và Hoắc Hi Thần về nhà một chuyến, tối gặp nhau tại khách sạn lớn Tự Thành.

Lúc này chưa đến giữa trưa, vẫn còn nguyên một buổi chiều, được yên tĩnh làm Lê Đường vui vẻ, ở yên trong phòng gọi giao đồ ăn và pha một cốc cà phê, sau đó mở laptop đọc tài liệu rồi xem một bộ phim cũ.

Hôm nay Tự Thành không mưa dầm rả rích như trước mà trong xanh vời vợi, ắt hẳn là vía ngày lành tháng tốt.

Xế chiều, Lê Đường với tâm trạng tốt đi thang máy xuống tầng, vốn định bắt xe đến khách sạn, không ngờ ra cửa lại trông thấy chiếc xe công vụ tối qua tới đón họ đang đỗ phía trước.

Hôm nay Tưởng Lâu mặc áo khoác và quần bò thoải mái, khiến hắn toát ra hơi thở thanh xuân hiếm có.

Tuy nhiên con người hắn vẫn trầm lắng kiệm lời, Lê Đường hỏi hắn chờ lâu không, hắn đáp không lâu, Lê Đường lại nói chỉ có mình em thôi hai người kia tự đi, Tưởng Lâu gật đầu bảo lên xe đi.

Xe bảy chỗ chỉ có hai người, không tránh được trống trải.

Nhưng trong đầu Lê Đường lại nhồi đầy những suy nghĩ rối rắm. Hôm qua Tôn Vũ Tường cho biết đám cưới chỉ mời mấy bạn học thân quen, còn lại đều là người thân bạn bè trong nhà, Lê Đường vẫn hơi lo vì dù sao cũng có Tưởng Lâu.

Hắn thật sự quá thu hút sức chú ý, Lê Đường không muốn bị để ý khiến mọi người nhớ lại chuyện năm xưa.

Không ngờ Tưởng Lâu chủ động nói: "Chốc nữa anh thả em trước cửa chính khách sạn, em vào tìm hội trường Nguyệt Viên."

Lê Đường ngớ người: "Anh không vào sao?"

"Anh còn việc phải xử lý." Tưởng Lâu đáp: "Đã báo Tôn Vũ Tường rồi."

Lê Đường bối rối khi hắn không tham dự đám cưới của bạn hợp tác lập nghiệp kiêm bạn thân, có việc gì quan trọng hơn việc này sao?

Suy cho cùng vẫn nhẹ nhõm hơn hẳn, ít nhất Tưởng Lâu không góp mặt thì cậu có thể tránh rất nhiều trường hợp lúng túng có khả năng xảy ra.

Lê Đường dựa vào lưng ghế, bỗng cảm thấy ghế này thoải mái đến mức khiến người ta yên tâm.

Kỳ lạ thật, hình như chỉ cần không phải giường thì ở đâu cũng rất buồn ngủ.

Lê Đường ngáp dài, mí mắt nặng nề nhắm lại trong cảnh phố xá chập choạng tối vụt qua ngoài ô cửa.

Lần này cậu cũng nằm mơ, nhưng chỉ có xúc giác và âm thanh.

Trong bóng tối mênh mang, có thứ gì đó chạm lên má cậu, ấm, khô và dịu dàng.

Còn có một tiếng thở dài cực khẽ như chỉ lo đánh thức ai.

Khi tỉnh dậy chân trời phía Tây đã sắp tắt nắng, Lê Đường giật mình ngồi bật dậy, nghe thấy người bên ghế lái cất tiếng: "Vẫn chưa vào tiệc, có thể ngủ thêm một lát."

Lê Đường sao có thể ngủ tiếp, vội vàng mở cửa xe: "Em vào trước đây."


Đi đến cửa khách sạn cậu mới chợt nhớ ra, vừa nãy lúc xuống xe hình như dây an toàn cởi sẵn rồi?

Con người khi nằm mơ có thể hoàn thành động tác một cách chính xác vậy sao?

Vào hội trường tổ chức tiệc, Lê Đường đi về phía Lý Tử Sơ vẫy tay với mình.

Khách khứa và bạn bè lục tục vào chỗ, hộp loa đang phát giai điệu nhẹ nhàng, màn hình trên sân khấu chiếu ảnh cưới của cô dâu chú rể, Tôn Vũ Tường trong ảnh cười tít mắt khoe răng, rất có tướng phu thê với Lý Viên Viên trời sinh có đôi mắt cười.

Một đám cưới bình thường vừa có tuyên thệ kiểu Tây vừa có giao bái kiểu Trung Quốc, kể cả lời cảm ơn cha mẹ cảm động cũng y hệt như đúc từ một khuôn, song vẫn khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Đến tiết mục mời rượu, cô dâu thay sang áo khoả Trung Hoa, xinh đẹp hấp dẫn mọi ánh nhìn. Một cô bé trông giống học sinh cấp ba ở bàn bên giơ điện thoại chụp liên tục, thốt lên hâm mộ: "Con cũng muốn mặc như thế chụp chân dung."

Mẹ cô bé nói: "Chụp chân dung cái gì, đám cưới mới được mặc như thế."

Cô bé bĩu môi: "Sao con không biết có cả quy định này?"

Cô bé lại chụp một lúc rồi quay sang bàn Lê Đường, dịch ghế sáp vào hỏi: "Anh chị đều là bạn học của chú rể ạ?"

Hoắc Hi Thần từng bị trẻ con gọi là chú, cộng thêm ở nhà hắn luôn làm em nên tiếng "anh" này làm hắn xúc động vô cùng, niềm nở đáp: "Đúng thế, đều là bạn học cũ."

"Học trường Trung học Số 1 Tự Thành?"

"Chính xác."

Mắt cô bé sáng bừng, thay đổi xưng hô: "Vậy đàn anh đàn chị quen Tưởng Lâu không ạ? Nghe nói anh ấy cũng là bạn cấp ba của anh họ em, còn hợp tác mở công ty với anh họ em, sao hôm nay không thấy anh ấy đến?"

Qua lời cô bé có thể nắm được hai thông tin, một là cô bé là em họ của Tôn Vũ Tường, hai là cô bé đến đây để "đu idol".

Tô Thấm Hàm "ồ" đầu tiên, cảm khái sự nổi tiếng của Tưởng Lâu kéo dài suốt nhiều năm, ngay cả các em học sinh vị thành niên cũng biết.

Hoắc Hi Thần trả lời: "Anh cũng không biết sao cậu ấy không đến, chắc là bận."

Cô bé hơi thất vọng: "À."

Sau đó cô bé mở điện thoại tìm video có lượt xem lên đến một triệu mà mình đã lưu: "Đây là anh ấy phải không, có photoshop không ạ?"

Tô Thấm Hàm nói cho cô bé với tư cách là dân chuyên: "Không photoshop, cậu ấy như thế sẵn, mặt mộc luôn đấy."

Cô bé bụm miệng, hít sâu một hơi đến là khoa trương.

Tiếp theo cả bàn trở thành máy giải đáp của cô bé, phụ trách trả lời đủ thể loại câu hỏi như "anh ấy cao 1m9 thật không", "anh ấy tự thi vào Đại học XX ạ", "app kia có thật là anh ấy phát triển không".

Mỗi câu hỏi đều nhận được đáp án khẳng định, cô bé hài lòng thoả dạ "quả nhiên không nhìn nhầm".

Cô bé sực nhớ ra gì đó bèn hỏi tiếp: "Em nghe nói anh ấy bắt ép một bạn nam ở trường, còn ghi âm tiếng ấy ấy của hai người... Chuyện vô lý như thế chắc là giả phải không?"

Cả bàn im phăng phắc.

Vẫn là Hoắc Hi Thần lên tiếng trước: "Em nghe từ đâu?"

"Chị khoá trước kể cho em, chị ấy nói anh Tưởng Lâu vì chuyện này mà bị trường đuổi học, chuyển đến cấp ba huyện, về sau còn bị bạn học ở trường cấp ba huyện tẩy chay cũng vì thế, bị đánh phải nhập viện..."

"Không phải." Lý Tử Sơ ngắt lời cô bé: "Tin đồn không đáng tin, cậu ta bị trường đuổi vì, vì đánh nhau với người khác, cậu ta..."

Đúng lúc này, Lê Đường ngồi trong góc im lặng nãy giờ đứng phắt dậy.

"Em nói lại đi." Cậu giương mắt nhìn cô bé: "Anh ấy bị đuổi học vì chuyện gì? Bắt ép là sao, sao lại có tiếng của hai người?"

Không phải đoạn ghi âm chỉ có tiếng của một mình cậu sao?

Dù sao Tưởng Lâu trả thù cũng hợp tình hợp lý, hẳn nên chỉ có một mình cậu chịu trừng phạt xuống địa ngục.

Lê Đường thất thần lẩm bẩm: "Sao... sao lại là hai người?"

***

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau có thể sẽ hơi ngược.

Bình Luận (0)
Comment