Đêm Sương

Chương 59

Khoảnh khắc Nam Gia nhào tới, Châu Liêm Nguyệt vội đưa bàn tay đang kẹp điếu thuốc ra xa, một lát sau mới thu lại, ôm hờ lấy bả vai cô.

Ngửi được mùi hương của anh, chạm được vào cơ thể anh, nỗi kinh hãi tra tấn cô suốt một buổi chiều mới được xoa dịu.

Một lát sau, Nam Gia thấp giọng rầu rĩ hỏi: “… Không phải là anh vẫn đi theo em đấy chứ?”

“Anh đứng ngay ở cổng, tại em không phát hiện ra thôi.”

“Thế sao anh không gọi em?”

“Anh muốn xem thử xem, rốt cuộc em muốn làm gì.”

“… Ấu trĩ.”

Lời vừa dứt, bầu không khí bất chợt trở nên yên tĩnh. Bóng cây đung đưa, chỉ có tiếng gió vi vu nhè nhẹ.

Nam Gia bất giác rùng mình một cái, “… Hay là mình đổi sang chỗ khác rồi hẵng nói chuyện đi?”

Châu Liêm Nguyệt bật cười, “Cái gan chuẩn bị trèo rào ban nãy đâu?”

Anh đưa một tay cầm túi xách cho cô, tay kia nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe ở gần cổng chính.

Cả bãi đỗ mênh mông, vậy mà chỉ có vài chiếc xe.

Trên mặt kính chắn trước xe của Châu Liêm Nguyệt, những hạt mưa táp đè lên lớp bụi mỏng, sau khi bốc hơi chỉ còn lại những vệt rõ ràng.

Nam Gia đoán, ít nhất là trước khi mưa tạnh, Châu Liêm Nguyệt đã ở đây rồi.

Lên xe, Châu Liêm Nguyệt đánh lái ra khỏi phạm vi nghĩa trang.

Nam Gia quay đầu nhìn người đang ngồi trong bóng tối, nếu không phải anh vô cớ biến mất suốt một buổi chiều, thì có lẽ cô sẽ tin, anh luôn luôn điềm tĩnh giống như lúc này. Cô hé miệng nói: “Hy Hy bảo với em, mẹ anh được mai táng ở đây.”

Châu Liêm Nguyệt bình thản “ừm” một tiếng.

“Anh ở đây cả chiều à?… Tảo mộ ư?”

“Chỉ ngồi một lúc thôi.”

Nam Gia có thể dễ dàng nhìn ra được, Châu Liêm Nguyệt vẫn đang nói chuyện một cách thận trọng.

Cô không nói thêm gì nữa.

Khu vực ngoại thành, xe cộ đi lại thưa thớt, hai bên là đồng ruộng và lác đác mấy nhà dân, dọc ven đường là hàng bạch dương thẳng tắp. Không có đèn đường, sắc trời âm u, chỉ có một bóng đèn cốt lẻ loi soi sáng lối đi phía trước.

“Dừng xe một chút.”, Nam Gia bỗng nói.

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, tìm một khoảng đất rộng rồi tấp vào lề đường, đỗ lại dưới một gốc cây.

Nam Gia mở cửa xe, giẫm xuống mặt đất xốp trên đôi giày cao gót, những lọn cỏ dính nước mưa thấm ướt tà váy lụa mềm của cô.

Cô nâng vạt váy lên, đi vòng sang phía ghế lái.

Châu Liêm Nguyệt hạ cửa kính xuống.

Nam Gia chìa tay ra, “Có thuốc không?”

Châu Liêm Nguyệt rút một điếu thuốc, cầm bật lửa châm rồi đưa cho cô.

Nam Gia nhận lấy, rít hai hơi, nhả ra một làn khói trắng mỏng, lại tiện đà đưa điếu thuốc cho anh.

Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn cô, giơ tay ra nhận, cúi đầu, ngậm lên đầu lọc hơi ẩm ướt.

Nam Gia xoay người lại, dựa lưng vào cửa xe. Trong làn gió đêm, cô cất giọng khẽ khàng, “Châu Liêm Nguyệt.”

Châu Liêm Nguyệt ngước mắt, lại chỉ thấy bóng lưng cô.

Cô nói, “Hồi ức em không chịu nổi nhất, cũng đã kể cho anh nghe rồi. Trước mặt anh, em đã hoàn toàn t.rần trụi, không còn gì để giấu cả. Cũng có thể nói, em chẳng còn gì để đem ra trao đổi với anh nữa. Dường như người chủ động trong mối quan hệ này là em, nhưng thật ra lại là anh. Anh có kích động thì vẫn là lên kế hoạch rồi mới hành động, thậm chí anh còn không cho phép mình bày ra vẻ chật vật trước mặt em.”

Cô chậm rãi thở ra một hơi, “Nếu đây là lựa chọn của anh, em sẽ không can thiệp. Em cũng sẽ không bắt anh nhất định phải phơi bày tất cả như em. Em chỉ muốn nói với anh là, em từng bảo em rất quý trọng chính vận của mình. Lần này đến làm khách mời cho buổi biểu diễn của Diệp Tiển, là để chứng minh cho những gì anh ấy và em đã làm được tới ngày hôm nay. Rất nhiều người đã cật lực chuẩn bị trong suốt mười ngày qua… Thế rồi, em lại bỏ đi. Em chưa từng kích động như thế, chưa từng vô trách nhiệm như thế… Em nói với Diệp Tiển, em cảm thấy có lẽ anh cần em. Là em ngạo mạn, em sai. Có lẽ không phải là anh cần em, mà là em cần anh.”

Cô không hề quay đầu lại, tiếp tục nói: “Người yêu trước sẽ thua phải không? Em cảm thấy, người mất lý trí trước, giao phó tất cả trước, mới là người thua. Nhưng hình như, thua cũng chẳng sao cả. Em chỉ muốn biết…”

Nói đến đây, rốt cuộc Nam Gia cũng xoay người lại, nhìn thẳng vào hai mắt Châu Liêm Nguyệt, “Em chỉ muốn biết, em cần anh, còn anh thì sao? Anh có cần em không?”

Tiếng gió buồn tẻ, trải ra khắp khoảng trống mênh mông.

Giây tiếp theo, Châu Liêm Nguyệt bỗng duỗi tay ra, áp lên gáy cô, ghì cho cô cúi đầu xuống.

Anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cô, hơi thở thoáng nén lại, bàn tay dùng sức đè xuống, rồi anh ngẩng đầu, hôn ghì lấy môi cô.

Một nụ hôn mang theo cả mùi vị lạnh giá, đắng chát.

Khiến cô có ảo giác, người cùng cô quấn quýt lúc này, là một phiên bản chìm trong sương trong đêm của chính mình.

Nam Gia giang hai tay ôm cổ anh, thật sâu, thật nồng nhiệt mà đáp lại anh.

Trong thoáng chốc tạm dừng, cô nghe thấy Châu Liêm Nguyệt thấp giọng nói: “Anh cần em.”

Nam Gia nới lỏng cánh tay, ngước mắt nhìn anh, chậm rãi thở dốc từng hồi.

Một lát sau, anh giơ tay đẩy cửa xe. Nam Gia liền lùi sang bên cạnh, nhường đường cho Châu Liêm Nguyệt bước xuống.

Anh tựa lưng vào cửa xe, đút một tay vào túi quần, mãi một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng.

Điếu thuốc ngậm trong miệng, anh để yên một lúc không hút, đốm lửa dần lụi đi, như thể sắp tắt ngúm, chỉ còn mùi khói thuốc thoang thoảng bị gió cuốn vào cùng không khí.

Đợi chờ lâu như cả một thế kỷ, rốt cuộc Nam Gia cũng nghe thấy Châu Liêm Nguyệt thản nhiên nói: “Châu Thúc Tông… bố anh, vẫn luôn nghi ngờ anh không phải con đẻ của ông ấy.”

Nam Gia như bị kìm cho nghẹt thở. Cô liếc mắt nhìn Châu Liêm Nguyệt, cố để mình không tỏ ra quá sửng sốt.

Lại trầm mặc một lúc nữa, lần thứ hai Châu Liêm Nguyệt mở miệng nói, giọng điệu vẫn thản nhiên như thường, nhưng vừa trầm vừa khàn.

Châu Thúc Tông vừa gặp đã yêu Kỷ Âm Hoa.

Trong một buổi tiệc, tất cả mọi người đều ồn ào huyên náo, chỉ riêng mình Kỷ Âm Hoa là ngồi trong một góc, như đóa quỳnh trắng lẳng lặng nở rộ giữa đêm.

Châu Thúc Tông mời bà ăn cơm, đi xem phim, mạnh tay chi tiền mua lại những cuốn tiểu thuyết gốc mà bà thích, dùng mọi cách để khiến bà vui.

Công tử nhà giàu và tiểu thư cành vàng lá ngọc, hai bên gia đình đều ngầm đồng ý, mà trong mắt người ngoài, họ cũng là một đôi trai tài gái sắc.

Thế nhưng, trong lòng Kỷ Âm Hoa từ lâu đã có người thương.

Có một năm, vào ngày sinh nhật, Kỷ Âm Hoa về nhà bà ngoại ở Nam Thành cho khuây khỏa, lại vô tình gặp được một thầy giáo không xu dính túi nhưng đầy một bụng kiến thức uyên thâm. Một người luôn mặc áo sơ mi trắng tinh, cạnh ngón tay giữa có một vết chai do trường kỳ cầm bút, và mùi mực thoang thoảng không sao tẩy hết được.

Ông mở quyển sổ bìa da, viết tên mình cho bà xem, Giải Văn Sơn, nét bút cứng cáp, nước mực màu xanh lam như màu bầu trời trong veo sau cơn mưa.

Sau khi Kỷ Âm Hoa quay về Bắc Thành, những bức thư liên tục được Giải Văn Sơn gửi tới.

Giải Văn Sơn dùng hết ba tháng tiền lương, mua vé xe và dắt túi làm phí ăn ở, lặn lội đến Bắc Thành tìm bà. Nhưng cũng chỉ cùng bà dạo qua những con đường phủ đầy sương sớm đầu xuân.

Họ cùng đến chùa xin quẻ, Kỷ Âm Hoa lấy phải quẻ “Đại hung”, Giải Văn Sơn bèn đổi quẻ “Tiểu cát” cho bà. Hơn nửa năm ấy, Kỷ Âm Hoa sống vô cùng bình an, sau lại nghe nói, Giải Văn Sơn đi xe đạp bị ngã gãy chân.

Cứ như vậy, hai người âm thầm qua lại gần ba năm.

Bố mẹ hai nhà Châu – Kỷ đã bàn bạc, quyết định ngày kết hôn.

Gần ngày cưới, Kỷ Âm Hoa đi xuyên đêm đến Nam Thành tìm Giải Văn Sơn, năn nỉ ông tới nhà họ Kỷ cầu hôn. Một danh gia vọng tộc như vậy khiến chàng thanh niên nghèo chùn bước. Kỷ Âm Hoa nhượng bộ, bà nói, vậy thì bỏ trốn, bỏ trốn là được mà. Nhưng mẹ Giải Văn Sơn quanh năm đau yếu, lại thêm việc nhà họ Châu đã sớm ra mặt, âm thầm uy hiếp.

Kỷ Âm Hoa tuyệt vọng, đành nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, kết hôn với Châu Thúc Tông.

Đây chẳng phải là kết thúc của bi kịch, mà mới chỉ là bắt đầu.

Châu Liêm Nguyệt bình tĩnh kể: “Anh ra đời sớm hơn hai mươi ngày so với ngày dự sinh. Tính ngày tính tháng lùi về trước, thì vào đúng cái ngày hai người họ định bỏ trốn…”

Nam Gia cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Nhưng, ra đời sớm hai mươi ngày cũng bình thường mà? Sinh non một tháng còn có nữa là…”

Có điều, với một người vì yêu nên sinh lòng ghen tuông như Châu Thúc Tông mà nói, chuyện này không hề bình thường.

Mặc dù Kỷ Âm Hoa vẫn luôn giải thích rằng, thậm chí bà và Giải Văn Sơn còn chưa từng phát sinh quan hệ, nhưng Châu Thúc Tông không tin: Hai người qua lại ba năm, mà bảo không phát sinh quan hệ? Là hắn có vấn đề, hay cô có vấn đề? Cô nói là không có, thế thì lần đầu tiên của cô cho ai? Chắc chắn không phải tôi đúng không? Nếu không, tại sao đêm tân hôn tôi không thấy cô ra máu… 

Kỷ Âm Hoa lập tức giáng cho Châu Thúc Tông một phát tát.

Đây là lần cãi vã khiến người ta buồn nôn nhất, kinh tởm nhất mà Châu Liêm Nguyệt từng nghe lén được.

Khi đó, anh mới mười lăm tuổi.

Trước đây, anh chỉ biết rằng Châu Thúc Tông quá khắc nghiệt với anh, mà trong sự khắc nghiệt ấy còn chứa cả chút cay nghiệt không thể giải thích nổi. Anh vẫn mãi không rõ vì lý do gì, cho đến ngày hôm ấy, anh cũng biết được chân tướng.

Mà một thời gian ngắn sau trận cãi vã ấy, Kỷ Âm Hoa đổ bệnh.

Bệnh tình diễn biến quá nhanh, chẳng bao lâu sau thì xuôi tay lìa đời.

Hai mươi ngày sinh non kia, vẫn luôn là cái gai trong lòng Châu Thúc Tông. Ông tra tấn chính mình, tra tấn Kỷ Âm Hoa, cũng tra tấn luôn cả Châu Liêm Nguyệt.

Vào năm Châu Liêm Nguyệt mười ba tuổi… Có một lần, trong lúc giúp bố mẹ Kỷ Âm Hoa chuyển nhà, Châu Thúc Tông vô tình tìm thấy được mấy phong thư giấu trong thư phòng, là thư Kỷ Âm Hoa viết cho Giải Văn Sơn nhưng không gửi đi được.

Đọc xong mấy bức thư, giữa đêm, ông lao đến biệt thự Tây Sơn chất vấn Kỷ Âm Hoa. Nhưng vẫn chưa thỏa lòng, ông gọi Châu Liêm Nguyệt đến, bắt anh đọc cho ông nghe: Đọc xem bà mẹ lạnh lùng của mày, có thái độ thế nào với thằng đàn ông khác?

Châu Liêm Nguyệt không chịu, Châu Thúc Tông liền bảo: Mày không đọc, tao sẽ gọi mẹ mày vào, cho mẹ mày tự đọc.

Châu Thúc Tông châm một điếu xì gà, mặt không đổi sắc, ngồi yên sau bàn làm việc.

Châu Liêm Nguyệt đứng trước bàn, máy móc đọc.

Những tâm sự dạt dào, hồn nhiên, bồn chồn của một cô gái trẻ, mỗi một chữ, như một cái tát giáng mạnh vào mặt anh.

Cuối cùng, anh không chịu nổi, ném phăng lá thư đi, xông lên định đánh Châu Thúc Tông.

Anh khi ấy mới mười ba tuổi, có phổng phao đến đâu cũng không thể đọ sức được với một người đàn ông thân thể cường tráng.

Châu Thúc Tông tóm áo anh, một tay đè mặt anh xuống bàn, khiến anh không cựa quậy nổi. Ông lạnh giọng nói: Mẹ mày đúng là cái thứ đê tiện, tao cho mẹ mày ăn ngon mặc đẹp, cưng chiều mẹ mày hết nước hết cái, vậy mà mẹ mày lại đối xử với tao thế này đây. 

Những bức thư ấy, Châu Liêm Nguyệt đốt bỏ ngay sau đó.

Nghe đến đây, Nam Gia chỉ cảm thấy máu toàn thân dường như đang đông lại.

Điếu thuốc trong tay Châu Liêm Nguyệt đã cháy hết, anh ném xuống đất, đưa chân nghiền nát. Quay sang nhìn cô, bỗng nhiên anh giơ tay lên.

Hai mắt Nam Gia bị bàn tay anh che kín.

Anh điềm tĩnh nói: “Em đừng nhìn anh.”

Nam Gia không thốt lên được lời nào, cô chỉ có thể nhích lại thật gần, đưa tay lên ôm anh.

Cánh tay Châu Liêm Nguyệt thu chặt lại, một tay khác ghì sau gáy, khiến cô phải cúi đầu xuống.

Anh không muốn cô nhìn anh.

Giọng Nam Gia khẽ run, “… Em không hiểu. Tại sao không làm xét nghiệm ADN?”

“Em nghĩ vì sao?”, giọng Châu Liêm Nguyệt nghe vẫn cực kỳ bình tĩnh, “Ông ấy sợ. Sợ anh phải, mà cũng sợ anh không phải.”

Đó chính là tâm ma.

Nếu Châu Liêm Nguyệt là con đẻ, Châu Thúc Tông không thể tha thứ cho sự tra tấn của mình với vợ con suốt mười mấy năm; Nếu Châu Liêm Nguyệt không phải con đẻ, vậy thì ông ta phải gánh một nỗi nhục mà cả đời cũng không xóa được.

Trầm ngâm một hồi lâu, Châu Liêm Nguyệt mới lên tiếng lần nữa, “Lúc mười bảy tuổi, anh đã tự tìm người làm xét nghiệm ADN.”

“… Kết quả…”, Nam Gia lại không dám hỏi.

“Phù hợp quy luật di truyền, tỉ lệ có huyết thống lên đến 99,99%.”

“Vậy bố anh…”

“Không thấy được.”

Châu Liêm Nguyệt định chờ Châu Thúc Tông đi công tác về để đưa kết quả xét nghiệm cho ông xem.

Anh tưởng tượng ra cảnh mình ném bản kết quả vào mặt Châu Thúc Tông, giống như năm đó, ép ông cầm lấy nó, đọc rõ từng tiếng một.

Nhưng Châu Thúc Tông không về được nữa. Trên một hòn đảo ở Đông Nam Á, bị một chiếc xe tải đi ngược chiều tông phải, lao xuống vách đá, tử vong tại chỗ.

Bản kết quả xét nghiệm gen kia, Châu Liêm Nguyệt mang ra đốt trước mộ Châu Thúc Tông.

Tấn bi kịch kéo dài suốt mười bảy năm, chẳng ai là được hạnh phúc cả.

Nam Gia cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Châu Liêm Nguyệt có lạnh không? Cô không biết, cô chỉ có thể ôm anh thật chặt.

Đây mới là phiên bản trần trụi của anh. Màu lót của sắc xám ảm đạm, trầm mặc hơn cả màu đen u tối, câm lặng, nín thinh, mang nặng bi kịch.

Châu Liêm Nguyệt ngửa đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những lời này, trước giờ anh chưa từng nói với ai. Thật ra không hề lạnh lẽo như anh tưởng tượng, có lẽ vì đang có người ôm anh, truyền cho anh chút hơi ấm.

Một lúc sau, Châu Liêm Nguyệt lại mở miệng, giải thích về chuyện ngày hôm nay: “Hôm nay nhà họ Châu tổ chức họp hội đồng quản trị, Châu Quý Phan nhắc đến chuyện này.”

Anh thu thập được cơ sở chứng minh âm mưu dàn dựng tai nạn xe để hại anh ở nước S, và hành vi cấu kết với Thiệu Tòng Cẩn, gây tổn thất cho lợi ích của nhà họ Châu của Châu Quý Phan, định dựa vào chuyện này để tiễn lão già ham quyền lực ấy về vườn ngoan ngoãn dưỡng già.

Ông cả và ông hai nhà họ Châu từ lâu đã bị anh thu phục đến mức cun cút vâng lời, hiện giờ, việc làm ăn mỗi lúc một phát đạt của nhà họ Châu cũng do một tay anh quản lý, trong hội nghị, không một ai dám không đứng về phe anh.

Chó cùng dứt giậu, Châu Quý Phan nói: Châu Liêm Nguyệt không phải con cháu nhà họ Châu, dựa vào đâu mà được phép quản lý việc làm ăn của nhà họ Châu!

Có người hỏi chứng cứ.

Châu Quý Phan liền nói, chứng cứ là bản di chúc của Châu Thúc Tông, cổ phần công ty để lại hết cho Châu Hy, không cho Châu Liêm Nguyệt, chuyện này còn không đủ để chứng minh ư!

Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu xôn xao.

Châu Liêm Nguyệt lại chỉ cười lạnh.

Anh đã đoán được trước diễn biến của sự việc, thế nên đã lấy bản sao có con dấu xác thực của tờ kết quả xét nghiệm kia ra.

Mọi lời xì xào bỗng chốc im bặt, Châu Quý Phan tức đến mức lại phải vào bệnh viện.

Nhưng đối với Châu Liêm Nguyệt mà nói, để tự chứng minh sự “trong sạch”, anh lại phải moi móc nỗi sỉ nhục ra, phô bày cho tất cả nhà họ Châu xem.

Quá trình này chẳng mấy dễ chịu.

Tình cảm Châu Liêm Nguyệt dành cho Kỷ Âm Hoa vô cùng phức tạp. Thông cảm cho những gì bà phải trải qua, vừa thương vừa hận sự yếu đuối của bà.

Nhưng hôm nay, nơi đầu tiên anh muốn đến, lại là trước mộ bà.

Tuy chẳng nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó suốt một buổi chiều.

Mưa rơi, mưa lại ngừng.

Sau đó, trời chuyển màu đen kịt.

Sau đó nữa, Nam Gia đến bên cạnh anh, hỏi anh: Anh có cần em không?

Nam Gia nắm lấy vạt áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Em nhìn anh được không?”

“Được.”

Cô ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc mắt đối mắt, cô giơ tay, tháo kính của anh xuống.

Anh nhắm mắt lại.

Lát sau, anh cúi đầu, ôm ghì lấy cô, khom người, tựa đầu vào vai cô, thở ra một hơi dài thườn thượt.

“Châu Liêm Nguyệt.”

“Ơi?”

“Có lẽ không quan trọng, nhưng em muốn nói với anh. Em yêu anh.”

Cô yêu anh, buông bỏ lý trí, đến bên cạnh anh, một cách vô điều kiện.

“Không. Chuyện này rất quan trọng.”, anh nói.

Làn gió từ nơi xa xăm thổi lướt qua họ.

Cô là quả tim ấm áp, đập rộn ràng.

Mà có người, lại gọi quả tim đập rộn ràng trong đêm tối ấy, là ánh trăng.
Bình Luận (0)
Comment