Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 16 - Tiến Vào Mộc Gia

Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Bằng chứng này có hơi khiên cưỡng không? Ngươi làm sao biết chính xác cô ta nhắn tin cho hai kẻ Trịnh Mã?

Mộc Bình lắc đầu không cho là đúng đáp.

-Đúng vậy, nếu chỉ có như thế thì đệ sẽ không nghi ngờ cô ta. Có điều huynh không biết là khi huynh vừa lên tiếng chuẩn bị ra tay chừng trị hai gã côn đồ thì cô ấy đã ra một dấu hiệu với hai tên đó. Do sự chú ý của chú và mọi người đều hướng về hai gã đó nên không ai có thể nhìn thấy. Ngoài ra, việc mà Cầm Vân khiến mình bại lộ chính là cô ta đã động tay động chân lên chiếc áo khoác của huynh khi huynh không cảnh giác. Đệ đoán đó có thể là một thứ gì đó để theo dõi hoặc nghe trộm như trên phim truyền hình chẳng hạn.

- Cái gì? Ngươi nói cô nàng Cầm Vân đó có thể đặt thiết bị theo dõi lên áo khoác của ta mà ta không phát hiện ra?

Đến lúc này, Mộc Bình mới sợ hãi, giọng điệu thể hiện sự khó tin. Phải biết rằng bản thân Mộc Bình một quân nhân ưu tú của đội đặc nhiệm, cho dù cao thủ bình thường cũng khó lòng giở trò ngay trước mặt anh ta nói chi là một cô gái trông vô hại như Cầm Vân.

- Huynh tự đề cao mình quá rồi. Cô gái đó cho đệ cảm giác rất giống khi tiếp xúc với Vũ Kiếm, gia gia của Vũ Liên tỷ tỷ . Tất nhiên cô ta không có khí thế mạnh mẽ như Vũ gia gia nhưng lại thêm vào chút gì đó rất nguy hiểm rất khó diễn tả.

Nếu như những tin tức trước chỉ khiến cho Mộc Bình cảm thấy có chút bất ngờ thì lời này của Tiểu Hắc chẳng khác nào lấy búa tạ đập vào ngực của anh ta.

Mộc Bình cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, anh ta không nghĩ mình vừa tiếp xúc một cao thủ lợi hại mà bản thân lại chẳng có chút đề phòng gì cả. Cũng may là cô gái đó không có ý định ra tay với mình, nếu không thì... Nghĩ đến cảnh đó, da đầu của Mộc Bình cũng phải run lên.

- Hắc hắc, huynh không cần phải quá lo lắng. Theo đệ suy đoán, sự xuất hiện của huynh đã khiến cho vở kịch cô ta dựng lên bị phá sản nên cô ta liền thay đổi kế hoạch của mình. Mà ngoài huynh và đệ ra thì Chí Viễn và Cầm Vân cũng không có tiếp xúc với bất kỳ ai khác trên tàu hỏa. Do đó, người duy nhất để Cầm Vân muốn nhắm đến chỉ có thể là anh chàng Chí Viễn hoặc hai người chúng ta mà thôi, còn vì lý do vì sao cô ta lại làm vậy thì đệ không biết được. Loại người nguy hiểm như cái cô Cầm Vân đó, không nên gặp lại thì tốt hơn. Chắc chắn lúc này cô ta đã nhận ra việc chúng ta vứt bỏ cái áo khoác rồi.

Suy luận của Tiểu Hắc không sai lệch so với sự thật là bao. Cầm Vân sau khi phát hiện ra thiết bị nghe lén của cô xuất hiện vấn đề thì ngạc nhiên một hồi:

- Không ngờ tên Mộc Bình kia lại lợi hại như vậy, ngay cả chính mình cũng bị hắn ta qua mặt.

Theo suy nghĩ của cô ta, Mộc Bình đã sớm nhận ra việc mình gắn máy nghe trộm lên áo khoác của anh ta. Cho nên sau khi vừa chia tay khỏi ga tàu anh ta đã nhanh chóng xử lí nó.

Dù cảm thấy có chút thú vị không biết vì sao anh chàng kia có thể phát hiện ra thủ thuật của mình nhưng Cầm Vân cũng không quá để tâm. Việc gắn máy nghe trộm chỉ là thói quen cẩn thận của cô mà thôi, việc quan trọng của cô ta bây giờ là phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình.

.........................

Vương Chính là đội trưởng của lực lượng Phi Ưng, đội ngũ tinh anh cao cấp nhất của quân đội nếu không tính đến những thành viên của Long Thần hầu như chưa ai có cơ hội gặp mặt bao giờ. Bình thường những nhiệm vụ cơ mật cũng chỉ giao cho đội Liệt Báo đi thực hiện, không ngờ lần này tổng chỉ huy quân đội lại bí mật triệu hồi phần lớn thành viên của Phi Ưng trở về Huyền Kinh.

- Đội trưởng Vương, anh đoán xem lần này đích thân các lão tướng quân triệu tập chúng ta là có đại sự gì sắp xảy ra hay sao?

Người vừa hỏi chuyện ngồi bên cạnh Vương Chính là một anh chàng trông có vẻ hoạt ngôn, đang vui vẻ cười đùa với các đồng đội khác. Vì là lực lượng bí mật của quốc gia nên các thành viên Phi Ưng không mang quân phục, người ngoài nhìn vào bọn họ chỉ cho rằng một đám thanh niên đang tụ tập với nhau mà thôi.

- Tôi cũng không rõ. Nhưng nếu ngay cả Phi Ưng chúng ta cũng được triệu tập thì nhiệm vụ lần này không hề đơn giản.

Vương Chính là người trầm ổn, ngoài khả năng chỉ huy tác chiến rất tốt ra anh ta còn được tin tưởng nhờ khả năng phân tích và phản ứng của mình. Còn bàn về thực lực thì Vương Chính đích thị mà bá vương của Phi Ưng. Trong quân đội vốn tôn trọng người mạnh, cường giả vi tôn nên việc anh ta là người mạnh mẽ nhất mới đủ khả năng nhận được sự phục tùng của thành viên trong đội của mình.

- Được rồi, đừng bàn công việc nữa. Không dễ gì chúng ta mới tụ hội đông đủ, mọi người hãy khây khỏa một chút đi.

Một người phụ nữ trung niên bề ngoài khoảng chừng trên dưới ba mươi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Vương Chính mỉm cười đưa ra một lon bia lạnh. Trong đội Phi Ưng, địa vị của cô ta chỉ xếp dưới đội trưởng nên trước mặt Vương Chính, cô ta không cần phải quá kiêng dè.

- Ngọc Phi, cô cũng về đến rồi à? Tình hình ở biên giới thế nào?

Nhận lấy lon bia từ tay đối phương, Vương Chính tự nhiên uống một hơi, sau đó mới bắt đầu trò chuyện.

- Chỉ có một số đám giặc cỏ nước Liêu thỉnh thoảng tràn sang cướp bóc thôi, đều bị tôi tiêu diệt cả rồi.

Bề ngoài của Ngọc Phi không quá bắt mắt, có thể nói là bình thường như cô gái nhà bên, nhưng ai biết đến cô ta cũng đều không dám có nửa lời nói xấu hay trêu ghẹo. Bởi vì cô ta còn có một biệt danh là "lãnh diện Phi Ưng", ra tay với kẻ địch vô cùng tàn khốc, không chút nhân từ.

.......................................

Ai cũng biết Mộc gia là gia tộc hàng đầu tại Huyền Kinh, nhìn từ ngoài vào biệt phủ của gia tộc này không quá nổi bật. Vậy mà ngay cả một con muỗi cũng không dễ gì có thể lọt vào bên trong, an ninh của Mộc gia chính là vô cùng sâm nghiêm và dày đặc. Điều này cũng là điểm đặc trung của hầu hết các gia tộc binh gia truyền thừa từ rất lâu đời.

Mộc Bình sau khi trở về nhà, anh ta liền sắp xếp một chỗ ăn ở tạm thời cho Tiểu Hắc, còn mình thì đi bái kiến phụ mẫu.

- Bình nhi, con đã về rồi.

Mẹ của Mộc Bình vừa thấy con trai nhỏ nhất của mình thì như gặp châu báu, vội vàng chạy đến.

- Bà xem, thằng con này bị bà chiều hư riết như thế thì sau này làm sao mà làm việc lớn được.

Cha của Mộc Bình tên là Mộc Thanh, thiếu tướng của quân đoàn số bốn thuộc bộ tư lệnh Huyền Kinh. Tất cả năm người con của lão gia chủ Mộc Quốc Thái đều là tướng lĩnh hàng đầu của Yên quốc, Mộc Thanh xếp thứ hai sau anh cả Mộc Thu Lễ.

Mẹ của Mộc Bình tên Lan Phương, là một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu, bà đặc biệt cưng chiều đứa con út là Mộc Bình. Nên khi nghe thấy chồng mình có ý nhắc nhở thì bà xem như không nghe thấy, vẫn cười rất tươi xem xét đứa con mình xa nhà bao ngày có thay đổi gì không.

- Bình nhi, sao da của con lại bị sạm đi nhiều vậy? Chắc bên ngoài con cực khổ lắm, để tối nay mẹ hầm canh gà để con bồi bổ lại.

Trước thái độ thương con quá đỗi của vợ mình, Mộc Thanh đành bất đắc dĩ cười trừ.

- Cha, người vẫn khỏe?

- Thân già này vẫn còn lo được. Nhiệm vụ lần này con hoàn thành rất tốt, ông nội rất hài lòng.

Việc Mộc Bình phát hiện ra người của Trữ gia ở Vũ Lương vận chuyển linh thảo đã giúp ích cực lớn cho quân đội. Nhờ vào chiến công này mà Mộc Thanh lão có thể ngẩng cao đầu khoe khang với mấy anh em của mình trước mặt cha của mình.

- À, ta nghe nói con có đem về một đứa trẻ và con con chó nhỏ. Việc này là sao?

Mộc Thanh rất hiểu tính cách con trai của lão, ngay cả người yêu Mộc Bình cũng chưa bao giờ dắt về nhà chứ đừng nói chi một người bạn xã giao thông thường.

- Đứa trẻ đó là một phát hiện thú vị của con. Một lát nữa nhi tử sẽ trình bày cho phụ thân tường tận chi tiết.

Nhắc đến Tiểu Hắc, Mộc Bình liền nghĩ ngay đến những bất ngờ mà đứa trẻ này đã tạo mấy ngày gần đây. Anh ta tin chắc nếu cha mình nghe qua câu chuyện của tiểu tử này, nhất định sẽ có hứng thú với nó cho mà xem.

....................

- Tỷ tỷ xinh đẹp, có thể cho tiểu đệ và Đại Hắc xin thêm vài món tráng miệng nữa được không?

Đánh giá của Tiểu Hắc đối với Mộc gia này có thể cho điểm mười tuyệt đối. Vừa có nơi ở rộng rải thoáng mát khác xa với cái lều vải cũ kỹ của mình, người trong Mộc gia cũng rất là tốt bụng nữa. Nhất là cái tỷ tỷ dễ thương này, nó muốn ăn bao nhiêu tỷ ấy cũng đều đáp ứng, không có chút nào keo kiệt như ai kia.

- Người với người thiệt là khác biệt nha

Trong lòng Tiểu Hắc không ngừng cảm thán, nếu Mộc Bình biết mình bị gọi là keo kiệt thì không biết sẽ có tư vị như thế nào.

- Ăn uống no say rồi, Đại Hắc ngươi ở lại đợi món ăn đi. Ta đi dạo một vòng khám phá nơi này.

Tận dụng thời cơ khi người hầu của Mộc gia xuống nhà bếp đem thêm món tráng miệng, Tiểu Hắc liền nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng của mình. Nhờ vào thị giác và thính giác cực tốt, nó đã né tránh được mấy người cảnh vệ bên trong gia phủ, tự do chạy loạn khắp nơi.

- Cái tòa phủ đệ này lớn thật nha, chắc cũng phải to bằng cả cái công viên thành phố Vũ Lương.

Vốn Tiểu Hắc từ bé chỉ quanh quẩn bên trong Vũ Lương, chưa từng đặt chân đến thành phố khác nên khi bước vào gia phủ to lớn của Mộc gia nó liền bỡ ngỡ đúng điệu nhà quê lên thành phố.

- Ồ, ở đây có cả hồ nuôi cá nữa, mấy loại cá này trông thật lạ mắt, không biết thịt có ngon không?

- Trời, trong này có nhiều xe ô tô sang trọng quá, gia đình ông chú làm sao sử dụng hết được nhỉ?

- Nhà này không nuôi ngựa mà sao trồng cả thảm cỏ dài như vậy? Thật là phí phạm.

Tiểu Hắc mải mê khám phá mà quên mất là nó đã lạc đường từ lúc nào. Đến khi nhận ra mình không tìm được đường trở về thì hoàng hôn cũng bắt đầu buông xuống.

- Thật không biết Mộc gia này xây nhà kiểu gì mà một cái bảng hướng dẫn cũng chẳng có, làm hại lão tử cứ đi lòng vòng suốt. Ôi, bụng của ta lại đói nữa rồi

Thầm trách mình không chịu để lại ký hiệu trên đường đi, Tiểu Hắc ôm cái bụng đang sôi lên than thở. Ngay lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu của nó.

"Hãy đi về phía trước năm trăm thước, rẽ phải, ngươi sẽ có được thứ ngươi cần tìm"

- Ai? Là ai đang nói?

Tim đánh thót một cái, Tiểu Hắc sợ hãi nhìn xung quanh nhưng không có một bóng người.

- Không lẽ mình gặp ma?

Âm thanh kia chỉ cất lên một lần rồi hoàn toàn im bặt. Vài phút sau, Tiểu Hắc mới ổn định tinh thần lại. Giọng nói này quá dọa người rồi, nó tin chắc mình không hề nhầm lẫn, rõ ràng tiếng nói đến từ bên trong đầu của nó.

- Hừ, Tiểu Hắc ca ta không phải loại người nhát gan a.

Phải nói rằng Tiểu Hắc tuy không thích dính vào những chuyện nguy hiểm nhưng bản tâm của nó lại không hề yếu đuối. Một đứa trẻ tự mình vượt qua bao nhiêu thử thách để sinh tồn thì đầu tiên cần phải có một trái tim mạnh mẽ hơn người.

Đi theo chỉ dẫn của tiếng nói, Tiểu Hắc phát hiện ra mình đã đến một khu vườn nhỏ. Ngay trung tâm của khu vườn có một cái cây cao bằng đầu người, trên thân là những quả màu vàng trông rất ngon mắt. Đặc biệt, xung quanh cây này được năm vệ sĩ khí vũ hiên ngang, cao to cường tráng, được trang bị súng trường bảo vệ rất cẩn mật.

Bình Luận (0)
Comment