Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 56


Phủ Trấn Quốc công, thư phòng.

Ánh nến trên bàn lập loè, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Lục Yến nói.

Dương Tông đẩy cửa ra, nhanh chóng đi tới phía trước, đưa cho Lục Yến một chồng thư tín, nói: "Chủ tử, Lỗ đại nhân từ quan lấy lý do là mắc bệnh về phổi, đây là các loại phương thuốc ám vệ Trường An điều tra được."
Lục Yến mở thư ra, rũ mắt đọc thầm, thật lâu sau, giương mắt nói: "Có tìm được đại phu lúc trước trị liệu cho Lỗ phủ không?"
Dương Tông lắc đầu, "Tháng mười năm trước đã trở về quê Từ Châu."
Lời này vừa xong, dự cảm bất hảo nháy mắt xuất hiện.

Trên đời này không thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, Vân Dương hầu vừa ngã, một người lại một người tiếp nối nhau cáo lão hồi hương?
Chỉ sợ từ quan là vì thoát thân.

Một lúc lâu sau, Lục Yến lẩm bẩm: "Chỉ bằng bản lĩnh của Lý Đệ thật có thể đỗ tiến sĩ sao?"
Vào lúc hắn buột miệng thốt ra những lời này, kỳ thật cũng đã có đáp án.

Nếu Lý Đệ có được nửa phần bản lĩnh của Vân Dương hầu vậy đầu năm nay cũng sẽ không để Công Bộ làm việc trông khó coi như vậy.

Thánh nhân không trách tội, chắc là Lục hoàng tử đã mở lời cho hắn.

Lý Đệ người này, luận tâm cơ, luận lòng dạ, luận thủ đoạn thì chẳng thua kém ai, nhưng duy nhất thiếu chính là tài học.

Vân Dương hầu có tiếng cương trực công chính hắn sớm đã nghe nói, cho nên mới đầu hắn chưa từng hoài nghi kết quả khoa khảo của Lý Đệ, rốt cuộc quan lại đỗ tiến sĩ nhưng không làm ra công tích gì cũng không phải không có.

Ngón trỏ Lục Yến gõ lên mặt bàn, thử ở trong đầu phác họa ra nguyên trạng sự tình.

Vân Dương hầu vì ái nữ mà sốt ruột, không tiếc lợi dụng quan hệ với Lỗ Tư để "đề bạt" Lý Đệ, sau đó Vân Dương hầu bị xét nhà, Lỗ Tư thấy tình thế không ổn liền từ quan, Thẩm Nhiễm bị Lý Đệ uy hiếp mới không dám tới quan phủ hòa li......!
Dù Lục Yến không muốn nghĩ như vậy, nhưng trước mắt, chỉ có kết quả này là hợp lí nhất.

Lục Yến mở phong tin cuối cùng ra.

Lý Đệ thế mà trước khi lấy Thẩm Nhiễm còn từng cưới thê?
Hắn tuy đã nghĩ tới cuộc sống của Thẩm đại cô nương ở Lý phủ sẽ không quá tốt, nhưng không đoán được, Lý gia còn có thể làm được đến loại chuyện này.

Đúng lúc này, ngực Lục Yến càng thêm đau đớn, không khỏi nắm chặt phong tin trong tay.

Dương Tông quan tâm nói: "Có phải chủ tử mắc bệnh về tim không? Có cần tìm đại phu tới không ạ?"
Lục Yến xua tay, "Chuẩn bị xe ngựa."
Đại phu ở đâu, hắn biết rất rõ.


Xe ngựa đi qua mặt đường gập ghềnh, hơi có xóc nảy, ngực Lục Yến càng đau hơn, giữa trán toát ra một ra từng giọt mồ hôi......!
Lại nói, bệnh tim này hắn mắc phải từ khi nào?
Nghĩ lại, còn không phải là từ ngày Vân Dương hầu bị xét nhà hay sao?
Lúc đau nhất thì không đứng lên nổi, nhẹ thì cũng là âm ỷ đau.

Hắn còn từng tìm đại phu, uống qua vài phương thuốc giảm đau.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, hoá ra chẳng có tác dụng gì.

Lục Yến cười lạnh một tiếng.

Tóm lại nàng-Thẩm gia nữ phải chịu ủy khuất, hắn cũng phải đau đớn cùng cùng nàng.

******
Trừng Uyển.

Thẩm Chân vừa khóc liền không thể dừng lại, nàng chùm chăn nức nở hồi lâu.

Khi dần dần bình ổn, bên ngoài lại truyền tới từng đợt tiếng đập cửa.

Cốc, cốc, cốc.

Bả vai Thẩm Chân cứng đờ, khuôn mặt nhỏ hé ra khỏi chăn.

Lúc này rồi ai sẽ tới gõ cửa?
Nếu là Mặc Nguyệt hay Đường Nguyệt thì sẽ tự động mở miệng kêu cô nương, nếu là người nọ, hắn sẽ trực tiếp đi vào.

Thẩm Chân ngồi dậy, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cửa.

Lại là một đợt tiếng động nữa vang lên.

Càng ngày càng dồn dập.

Ánh trăng sáng ngời, Thẩm Chân nhìn thân ảnh ở cửa dáng người cao lớn, không khỏi có điểm e ngại, cửa căn bản không khóa, nếu như người tới không có ý tốt, vậy nàng có trốn vào trong tủ cũng vô dụng.

Trầm tư một lát, nàng lớn giọng gọi: "Đường Nguyệt!" Đáng tiếc, người nào đó vừa vào cửa đã vẫy lui Đường Nguyệt và Mặc Nguyệt.

Đúng lúc này, người bên ngoài dùng ngón trỏ đẩy cửa ra, phát ra một tiếng "kẽo kẹt", nhưng người vẫn chưa tiến vào.

Thẩm Chân sợ tới mức ném chăn đi, chạy tới cầm lấy một bình hoa.


Trước mắt là cuối tháng ba, trên mặt đất vẫn còn lạnh, Lục Yến tiến vào phòng liền nhìn thấy một màn -- nàng để chân trần, trong tay cầm một bình hoa sứ màu xanh, khuôn mặt trắng bệch.

Chớp mắt giao nhau, nàng liền thả lỏng, bình hoa ôm trong tay rơi xuống đất, "Choang" một tiếng biến thành đầy mảnh vỡ.

Mày Lục Yến nhăn lại, bước lên mấy bước bế người lên.

Tay hắn vỗ nhẹ lên mông nàng, hai chân Thẩm Chân treo trên hông hắn.

"Xuống đất không biết đi giày sao?" Lục Yến trầm giọng nói.

"Đại nhân cố ý đúng không? Hả?" Thẩm Chân mới vừa khóc, lúc này thanh âm nức nở còn chưa rút đi.

Lục Yến xốc một cái, nhìn tiểu nhân nhi treo trên người mình, môi mỏng hơi nhấp.

Bị hắn ôm như vậy, Thẩm Chân có hơi bất an, định duỗi chân muốn xuống đất, lại bị người này trực tiếp đặt lên trên bàn.

Trên bàn.

Lại là tư thế này......!
Thẩm Chân cắn môi dưới, quay đầu đi, mười ngón chân xinh đẹp như cánh hoa cuộn lại.

Đôi tay Lục Yến men theo đường cong đi lên, hắn cong người, nhìn cần cổ thon dài trắng nõn, nói: "Quay mặt lại, ta muốn nhìn nàng."
Thẩm Chân không phản ứng, Lục Yến liền dùng tay nâng cằm nằng, xoay mặt lại.

Hắn thắp sáng giá cắm nến trên bàn rồi giơ lên bên mặt tiểu cô nương.

"Khóc?" Lục Yến thấp giọng hỏi.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân theo ánh nến nhìn thẳng vào mắt hắn.

Dung mạo Tam Lang Lục gia không biết đã câu đi bao nhiêu trái tim của thiếu nữ, lúc nghiêm khóe miệng lộ ra một loại khí thế mạnh mẽ, trấn áp lòng người.

Hai mắt lạnh nhạt sâu thăm thẳm lúc này hàm chứa một mạt ôn nhu không dễ phát.

Nhìn rồi lại nhìn, tâm Thẩm Chân chợt lỡ một nhịp.

Tâm tư của thiếu nữ giống như sao hỏa, chỉ cần chút ít đã có thể khiến lửa cháy lan ra đồng cỏ.


"Nàng nhìn ta như vậy làm gì?" Lục Yến cười khẽ.

Ánh mắt của nàng tràn đầy hoảng loạn, tựa như sợ bị người nhìn thấu nên nhìn loạn khắp nơi.

Lục Yến ôm vòng lấy nàng, nhu tình hôn lên mắt nàng.

Chậc.

Khóc sưng cả lên rồi.

Thân mình Thẩm Chân cứng đờ, ngón chân nguyên bản đang cuộn lại lại có xu thế muốn tách ra.

Cũng không biết vì sao, hôm nay nàng vừa ngửi thấy mùi đàn hương trên người hắn liền ngăn không nổi chua xót trong lòng, hốc mắt lại đỏ.

Ngực Lục Yến bắt đầu ẩn ẩn đau.

.

Đam Mỹ Hài
Chẳng lẽ nàng còn muốn khóc hết một đêm? Dày vò hắn cả một đêm?
Lục Yến đứng dậy, cau mày, nghiêm khắc nhìn nàng, ngữ khí lãnh ngạnh, "Thẩm Chân, nàng rất có năng lực đấy, hơn nửa đêm, không có ai một bên cạnh mà còn có thể khóc thành như vậy?"
Bị hắn giáo huấn như vậy, Thẩm Chân bỗng nhiên cảm giác vô cùng vui vẻ, trong mắt lộ ra ý tứ buông lỏng.

Nàng đưa hai tay túm lấy vạt áo hắn nói: "Đại nhân, chàng lại hung dữ với ta hai câu đi, chàng giáo huấn ta hai câu nữa đi."
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt nam nhân đột biến, lông mày lúc thì nhăn lại lúc thì nhướn lên, ánh mắt vừa như kinh nghi vừa như tức giận.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Thật sự?"
Thẩm Chân gật đầu, "Thật sự."
Lục Yến ung dung cười, đôi tay nắm lấy eo thon, cắn vành tai nàng, "Thẩm Chân thì ra nàng còn có đam mê này sao......"
Lòng bàn tay nam nhân càng ngày càng nóng, đôi tay ấy nâng nàng lên, ôm về phía giường.

Người hắn áp lên người nàng, mười ngón tay đan vào nhau......!
Cho đến mãi sau nửa đêm, Thẩm Chân thật sự không nghe nổi lời hắn trêu chọc đành che kín lỗ tai.

Ai muốn nghe chàng nói mấy lời này chứ!
******
Sáng sớm hôm sau, Lục Yến tỉnh lại, trong lồng ngực là Thẩm Chân ngủ đến an ổn.

Ngón trỏ hắn xoa giữa mày, thở dài, đêm qua lăn lộn như vậy hắn quên mất hỏi vì sao nàng khóc.

Không hỏi, hắn đại khái cũng có thể đoán được bảy tám loại lí do.

Không thoát được liên quan đến mấy người kia.

Hoặc là nhớ cha mẹ, hoặc là nhớ hai người tỷ tỷ, nếu không nữa thì, chính là nhớ Thẩm Hoằng ở Dương Châu.

Lục Yến nghĩ đến hôm nay còn phải lâm triều, liền đứng dậy đi vào tịnh thất.


Bên người không còn ai, Thẩm Chân cũng mở mắt ra, mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Lát sau, Lục Yến chậm rãi đi vào, nhàn nhạt nói: "Tỉnh rồi sao?"
Nàng ngồi dậy, nhìn hắn thần sắc sáng sủa, bỗng dưng như nhớ cái gì, hối hận nhắm mắt lại.

Lục Yến cũng không cho nàng cơ hội nghĩ nhiều, duỗi tay xoa nhẹ đầu nàng, "Lại đây thay quan phục cho ta, hôm nay phải lâm triều."
Vừa nghe lâm triều, Thẩm Chân nào dám trì hoãn.

Nàng xốc chăn xuống đất, cầm lấy quan phục lên giúp hắn thay, lúc chiết eo tay nàng chợt dừng lại, nhỏ giọng nói: "Vết thương sau lưng đại nhân còn đau hay không?"
Lục Yến hừ nhẹ.

Cuối cùng cũng nhớ tới hắn?
Cùng là ngày mưa, vết thương cũ của Vân Dương hầu có thể đau, vết thương mới của hắn sao có thể không đau?
Sắc mặt Lục Yến không đổi, nhàn nhạt nói: "Nàng không đề cập tới ta cũng suýt quên mất."
"Đại nhân quên cái gì?" Thẩm Chân ngẩng đầu trông hắn.

"Hôm nay vẫn chưa bôi thuốc đâu."
Vẻ mặt Thẩm Chân nghiêm túc, nói: "Hiện tại bôi thuốc có kịp không?"
"Vậy động tác nàng nhanh chút?" Lục Yến hỏi.

Thẩm Chân gật đầu, xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra lọ thuốc.

Cẩn thận xốc xiêm y hắn lên, tập trung nhìn vào, không khỏi phát ra thanh âm sợ hãi.

Kỳ thật vết thương đã khôi phục rất tốt, chỉ là trước mắt tới lúc lên da non, nhìn vào còn đáng sợ hơn hồi trước......!
Ngón tay trắng nõn của Thẩm Chân với vào trong lọ, nhẹ nhàng lấy ra lượng thuốc bằng với hạt đậu lớn, mềm nhẹ bôi lên mặt ngoài vết thương.

Lục Yến mặc xong quan phục, xoay người muốn đi, chợt Thẩm Chân giống như bị ma xui quỷ khiến nắm lấy cổ tay áo hắn.

Lục Yến dừng lại, quay đầu lại xem nàng, "Sao vậy?"
Tim Thẩm Chân đập dồn dập không ngừng, ngón cái kéo ngón trỏ, ôn nhu nói: "Hôm nay đại nhân có trở về không?"
Nàng biết rõ, nàng chỉ là một ngoại thất thì không nên hỏi như vậy, không nên hỏi......!
Lục Yến xoay cả người lại, nhìn chăm chú vào mắt nàng, đây là lần đầu tiên nàng nói như vậy.

"Nàng có việc gì sao?" Giọng nói Lục Yến vững vàng.

Thẩm Chân bị ánh mắt hắn tìm tòi nghiên cứu làm cho hoảng hốt, chợt, nàng lại giả bộ giống như không có việc gì nói: "Nếu đại nhân vội vẫn phải nhớ rõ bôi thuốc lên." Dứt lời, liền nhét lọ thuốc trong tay vào tay hắn.

Lục Yến cúi đầu nhìn thuốc trong tay rồi lại nhìn nhìn nàng.

Thuốc này là Bạch Đạo Niên tặng, đưa cho hắn sáu lọ, nàng hai lọ, phủ Trấn Quốc công hai lọ, Dương Tông hai lọ.

Hắn không thiếu thuốc, nàng hẳn là nhớ rõ.

Nam nhân vuốt ve lọ thuốc, ý vị thâm trường nói: "Ta sẽ về sớm.".

Bình Luận (0)
Comment