Đệ Nhất Danh Sách

Chương 234



Vì ở trong trạm gác nên đối với tin tức bên ngoài đám Nhâm Tiểu Túc có chút bế tắc.

Dù Nhan Lục Nguyên liên tục tìm hiểu cũng chỉ tiếp xúc được một góc nhỏ của tảng băng mà thôi.

Vì thế họ không biết, nguyên lai Lý thị, Dương thị và Khánh thị sắp nổ ra chiến tranh.Trên đất chết, đã rất lâu không có chiến tranh.

Trước giờ nhân loại chỉ có thể kéo dài sinh cơ, vừa vặn mới khôi phục được một chút thì chiến tranh lần nữa giáng xuống.Đôi khi Nhâm Tiểu Túc muốn biết, mọi người hiểu rõ việc cố gắng vượt qua tai biến là cực kỳ khó khăn, sao còn tự giết lẫn nhau làm gì?Dựa theo Hồ Thuyết nói, Lý thị muốn thanh trừ vật thí nghiệm ở hàng rào 109 nên phát động chiến tranh.

Hơn nữa, họ đã phái binh sĩ qua đó rồi.

Có điều Lý thị cần thời gian nhưng Dương thị và Khánh thị không đợi họ.Kỳ thật vật thí nghiệm ở hàng rào 109 không chỉ uy hiếp Lý thị còn rất gần hàng rào 111 của Khánh thị nữa.

Nếu mọi người muốn chiến tranh, họ cũng đang đánh cược vật thí nghiệm sẽ tấn công bên nào.Bây giờ, chuyện nguy hiểm không thể tránh được là đám Nhâm Tiểu Túc có thể bị phái ra chiến trường.


Nhâm Tiểu Túc lo hắn không thể không đi.Dù trốn vào núi sâu cũng chưa chắc an toàn.

Vì núi này là đường công kích của vật thí nghiệm, bằng không Lý thị cũng không tiểu phí nhân lực để người tới nơi đây canh gác.- Nếu vật thí nghiệm công kích hàng rào Lý thị thì sao?Nhâm Tiểu Túc hỏi.Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc nói:- Kỳ thật gần hàng rào 108 không nguy hiểm lắm.

Thậm chí ngươi có thể cân nhắc đưa người của ngươi vào hàng rào 108.

Dưới tình huống có phòng bị, vật thí nghiệm không thể cưỡng ép đột phá hàng rào.

Lúc trước phòng ngự của hàng rào 109 không đủ chắc chắn.Tuy hàng rào 109 đã bị vật thí nghiệm chiếm, nhưng nếu Lý thị thiết lập hỏa lực hạng nặng ở tuờng thành 108, vật thí nghiệm cũng khó lòng tới gần.Chung quy thân thể vật thí nghiệm vẫn là máu thịt.

Dù cơ bắp chúng ngăn được đạn nhưng không ngăn được đạn pháo.

Ngay cả xe thiết giáp của Khánh Chẩn cũng khiến đám quái vật đó phải lùi bước.Đây cũng là lý do Khánh Chẩn nói, chỉ có mấy đứa nhỏ mới sự vật thí nghiệm.Khánh Chẩn là một trong những người biết hiện tại vũ khí nóng kinh khủng tới cỡ nào.Cho nên, mọi người chỉ lo bị chúng đánh lén trên chiến trường mà thôi.

Nếu thủ thành thì không có vấn đề gì.Nhâm Tiểu Túc hỏi Hồ Thuyết:- Ngươi có thể giúp ta đưa họ vào hàng rào, tạm thời để họ lại bên trong không?Hồ Thuyết cười:- Hiện tại tự ngươi cũng có thể làm được mà.

Quyền lực của thượng úy… rất lớn.Nói tới đây, Hồ Thuyết đột nhiên bổ sung:- Nhưng ta cảnh cáo, ngươi không được lạm quyền…- Vâng, ngài yên tâm, ta không điều tra buôn lậu nữa đâu.Nói tới đây, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc giật mình phát hiện.

Thì ra người của đội điều tra đặc biệt có thể đưa người vào hàng rào.

Quyền lực này khá lớn đó chứ.Mà vị lão nhân này còn không hết lòng vì Lý thị.

Không biết khi đám cao tầng Lý thị biết chân tướng sự việc sẽ sợ hãi thế nào.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:- Ngài không sợ ta mật báo à?Hồ Thuyết cười như không cười:- Ngươi không sợ ta mật báo cho Lý thị, ngươi giết chết chiến binh nano của họ?Cả hai đều im lặng.

Nhâm Tiểu Túc biết Hồ Thuyết là lão hồ ly.


Bản thân cũng biết đối phương đã phát hiện chuyện gì đó, có điều hắn không ngờ Hồ Thuyết lại đột nhiên phá rách tầng giấy mờ này.Bất quá, nếu hai bên đều có bí mật thì không sợ đối phương tiết lộ.Theo Nhâm Tiểu Túc, Hồ Thuyết càng muốn xây dựng một loại quan hệ đồng minh hoặc hữu nghị với hắn hơn.

Mà sự tin tưởng tới từ bí mật cả hai bên, mặt khác là cháu ngoại của Hồ Thuyết… Lý Thần Đàn.Những năm gần đây Hồ Thuyết không ngừng nâng cao vị trí bản thân.

Năm đó vì không để người nhà bị liên lụy mà hắn giấu nhẹm việc bản thân có con gái.

Thậm chí còn cố nén tâm tình thương nhớ không đi nhìn mặt con bé lấy một lần.

Vậy mà không ngờ nhiều năm sau nàng lại bị Lý thị bức tử.Lý thị quá to lớn, lớn đến mức dù ông là siêu phàm giả, là trung tướng cao tầng có cấp bậc đặc biệt cũng chẳng thể nào rung chuyển.

Chung quy người dưới trướng hắn thuần phục là Lý thị chứ không phải bản thân Hồ Thuyết.Thế nhưng từ sau việc Lý Thần Đàn trở thành Ác Ma Thầm Thì, tình huống này đã được cải biến.

Thiếu niên đi ra từ viện tâm thần kia có sức phá hoại quá lớn.Mọi người ngồi bên cạnh đống lửa, nhóm nữ sinh ca hát.

Đám nam tử bên cạnh không dám lên tiếng, sợ cắt đứt lời ca của những cô gái trẻ này.Tiểu Ngọc Tỷ đeo tạp dề rồi vào bếp xào vài.

Họ mang tới không ít đồ từ thị trấn, còn có tôm cá các loại mà lão Vương thật vất vả mang ra từ trong hàng rào.Bỗng nhiên Lý Thanh Chính cảm khái:- Đây đại khái là tết âm lịch tốt nhất từ trước tới nay của ta.Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn Lý Thanh Chính, cười nói:- Không gạt gì ngươi, trước kia chúng ta cũng trải qua tết âm lịch rất thảm.- Cũng không phải đâu.Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm:- Rõ ràng rất vui vẻ mà.

Chúng ta tới sườn núi ngắm cảnh, nhìn pháo hoa bắn trong hàng rào, pháo hoa rất đẹp.Vào lúc này, dưới núi có vài chiếc xe việt dã chạy lên.

Một quan quân đi tới nhỏ giọng thì thầm với Hồ Thuyết.

Sắc mặt Hồ Thuyết ngày càng ngưng trọng.Nhâm Tiểu Túc nhìn Hồ Thuyết hỏi:- Sao thế?Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc:- Hết năm ngươi chuẩn bị đưa người nhà vào hàng rào đi.

Chiến tranh bắt đầu rồi.Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên.

Còn một tiếng nữa là tới tết âm lịch.


Ai lại đánh nhau vào đêm giao thừa bao giờ.Hồ Thuyết nói:- Bộ tư lệnh của Lý thị truyền chỉ lệnh tập kích.

Hiện tại binh sĩ tiền tuyến bắt đầu di chuyển vào khu vực của Dương thị.

Mấy giờ nữa chỗ nó sẽ bị chiến hỏa bao trùm.- Không ăn cơm mừng năm mới à?Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi.Hồ Thuyết cười nói:- Còn tưởng được qua năm mới êm đẹp.

Kết quả mấy năm rồi cơm tối giao thừa ta không được ăn.

Đáng tiếc, sợ cái gì thì cái đó tới.Trên đời này, từ trước đến này hiếm ai được như ý.Lúc này, Tiểu Ngọc Tỷ đi ra khỏi phòng bếp.

Trong tay cầm mấy cái cà-mên:- Hồ Thuyết đại gia, ta bỏ đồ ăn vào đây rồi.

Các ngài vừa đi vừa ăn nhé.Hồ Thuyết sững sờ một chút, khuôn mặt tươi cười nói:- Cám ơn ngươi.Đột nhiên Hồ Thuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc hỏi:- Nhâm Tiểu Túc, ngươi biết định luật Murphy không? Mọi chuyện khi các xác suất xảy ra, thì dù nhỏ hay lớn nó vẫn sẽ xảy ra.

Nói theo cách bình thường là sợ cái gì cái đó sẽ tới.Nhâm Tiểu Túc sững sờ:- Là sao?- Bây giờ ngươi cảm thấy chúng ta sống trong mộng hay trong hiện thực?Hồ Thuyết cười nói.- Nhất định là trong hiện thực rồi.

Bằng không để ta nhéo ngài một cái.Nhâm Tiểu Túc đáp.- Ở trong hiện thực chỉ là xác suất có thể xảy ra thôi.

Chỉ có trong mộng mới sợ cái gì cái đó tới.

Không phải sao.Hồ Thuyết nói xong liền cười rồi quay đầu rời đi:- Ngược lại ta tình nguyên bây giờ chỉ đang ở trong mộng.Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, trong lòng lão nhân này luôn chất chứa một nỗi niềm bi thương..


Bình Luận (0)
Comment