Đệ Nhất Danh Sách

Chương 104



Khi nói chuyện phiếm với nhau, Nhâm Tiểu Túc từng nói với Nhan Lục Nguyên một chuyện.

Nếu tường rào bảo vệ người bên trong sụp đổ thì sao?Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc nói xong cũng không để trong lòng.

Chung quy tường rào sụp thì tu bổ thôi.

Ông lớn trong hàng rào vẫn là ông lớn, lưu dẫn trong thị trấn vẫn là lưu dân.Có điều hiện tại lại khác, tường có thể sụp bất kỳ lúc nào nhưng không phải lúc này.

Vì bên ngoài có đàn sói, còn có dã thú độc trùng chạy từ Cảnh Sơn tới, có bọ mặt người cùng vật thí nghiệm!Động đất vì vỏ trái đất chuyển động chẳng khác nào một con thiên nga đen vẫy cánh mang tới tai họa cho hàng rào.Hàng rào lúc này như nằm giữa hai nơi chuyển đông của vỏ trái đất, trong khi cả hai phía kịch liệt chuyển động thì hàng rào lại nằm yên ở giữa.Có điều hậu quả của động đất mang tới không chỉ thế, nhà bên trong hàng rào cũng dần chao đảo, vô số người bị vùi lặp dưới gạch dá.Nhâm Tiểu Túc đứng trên dốc núi quan sát hết thảy.


Tường rào bảo vệ hàng rào chục năm, thậm chí trăm nay nay vỡ vụn như sông băng.

Vách tường tróc ra từng khối, cuối cùng hóa thành một đống phế tích.Đại khái đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc chứng kiện động đất xảy ra.

Binh sĩ trên tường chưa kịp xuống đều bị chôn vùi dưới vách đá, ngã tan xương nát thịt!Phải biết tường rào coa chừng 50m, người bình thường té xuống đều chết không thể nghi ngờ!Bọ mặt người và độc trùng vốn không thể tiến vào nay dũng mãnh tấn công.

Nhóm người sống trong hàng rào vừa thoát khỏi đống đổ nát lại phải đổi mặt với bọ mặt người!Đám Vương Phú Quý cũng chứng kến hết thảy, trong mắt của họ là sợ hãi kinh hoàng.- Tiểu Túc, người trong đó còn sống không?Tiểu Ngọc Tỷ thì thào hỏi.Nhâm Tiểu Túc quay người đi về phía hàng ròa 109:- Chúng ta còn sống là được.Theo Nhâm Tiểu Túc, người trong hàng rào sẽ có mọt nhóm thoát ra được.

Hơn mười vạn nhân khẩu ít nhất cũng phải có một người thông minh, với lại còn có Khánh thị bên trong nữa mà.Thế nhưng những thứ này không có quan hệ gì với hắn hả.

Ở thời đại này, không nên xen vào việc không liên quan tới mình.

Những người trong hàng rào không quản sống chết của họ thì hiện tại họ cũng chẳng quản sống chết đám người kia.Hơn nữa cũng chẳng ai quản được thiên tai.Đột nhiên có người nói:- Các ngươi nhìn đi, trong hàng rào có ánh sáng gì rất kỳ quái.Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại, hắn thấy rõ trên bầu trời xuất hiện một vòng ánh sáng to lớn như bong bóng nổ đẩy bọ mặt người ra sau 10m.

Hơn nữa số bọNgười khác không biết đó là gì nhưng trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc liền nhớ tới Trương Bảo Căn bị bắt vào hàng rào!Bong bóng này lớn hơn bong bóng hắn từng thấy, có điều bộ dáng và công năng đều như nhau.Trong lòng Nhâm Tiểu Túc không khỏi nghi hoặc.

Xem ra Trương Bảo Căn chưa chết, hơn nữa năng lực của hắn còn mạnh hơn trước!- Siêu phàm giả!Có người hoảng sợ nói:- Trong hàng rào có siêu phàm giả ra tay.- Bong bóng kia là thứ gì?Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người kinh hô thì thầm nghĩ.

Chẳng lẽ hắn lại bảo đó là nước miếng Trương Bảo Căn phun ra, e rằng họ sẽ không chấp nhận nổi đâu…Vương Phú Quý thầm nói với nhi tử:- Ta mà là siêu phàm giả thì tốt rồi.Lúc trước, vì việc hàng rào lùng bắt siêu phàm giả nên tất cả mọi người đều có chút bài xích, sợ mình dính vào ba chữ kia sẽ gây ra họa.Có điều nói thực tâm, có ai mà không muốn sở hữu năng lực bất phàm không? Ngay cả Vương Phú Quý đã có tuổi cũng không khỏi mơ mộng.Đây là khát vọng chung của nhân loại.Có điều siêu phàm giả thưa thớt, hiện tại trong vài chục vạn người chỉ lác đác tầm hơn mười người thôi.

Nhâm Tiểu Túc biết trong hàng rào nhất định của siêu phàm giả, chỉ là số lượng không nhiều.- Làm thế nào để trở thành siêu phàm giả?Vương Đại Long hiếu kỳ hỏi ba mình.Vương Phú Quý á khẩu:- Ta cũng không biết.Nhan Lục Nguyên thuận miệng hỏi:- Hẳn là cần một ít điều kiện.


Ví dụ như vận khí hoặc huyết thống chẳng hạn.Vương Đại Long nói như đưa đám:- Cha ta cũng không phải siêu phàm giả.Nhan Lục Nguyên an ủi:- Đừng tuyệt vọng, nói không chừng hắn không phải cha ruột ngươi đâu.Vương Đại Long:- ???Vừa rồi một đường chạy trốn, người vừa mất đi tình yêu chưa kịp chớm nở là Vương Đại Long không khóc lấy một tiếng, nay lại ngao một tiếng rống to.- Miệng lưỡi hai anh em nhà ngươi quá mức độc ác nha.Vương Phú Quý tức tới mức xém nữa chửi bậy:- Vương Bảo Căn cũng là siêu phàm giả, ngươi nhìn cha hắn xem, có phải siêu phàm giả đâu?Lúc này, vì Trương Bảo Căn liên tục phun ra bốn năm cái bong bóng mà đẩy lùi được dám độc tùng.

Không ít người tranh thủ thời gian thở dốc.

Họ nhìn lập tức chạy khỏi hàng rào, cùng một hướng với đám Nhâm Tiểu Túc.Tường rào sụp đổ, tạo thành chướng ngại to lớn trên đường đi.

Người bên trong muốn ra ngoài cũng không dễ.

May mà hướng về phía Nhâm Tiểu Túc lại có một lỗ hổng đủ cho một lần vài người cùng chạy qua.Trong lúc nguy nan, mọi người đều có tâm lý mù quáng.

Những người gặp nạn kia đã đánh mất ký trí thường ngày, chỉ thấy người khác chạy đi đâu thì chạy về phía đó.Một người chạy tới lỗ hổng, những người khác cũng chẳng theo.

Như hiệu ứng cầu tuyết, từ từ mọi người dần tụ lại một chỗ.Vương Phú Quý tính sơ, dòng người chạy trốn này chỉ sợ có hơn ngàn người, hơn nữa còn trong tình trạng ngày càng nhiều.Không thể chờ thêm nữa, chỉ sợ bọ mặt người ngày càng cắn nuốt được nhiều người, mà đàn sói cũng không tha.Tiếng súng ngày càng yếu ớt.

Vốn Nhâm Tiểu Túc cho rằng chiến đội của tập đoàn sẽ có tác dụng lớn, có điều không hiểu vì sao hắn chẳng thấy những tổ đội tác chiến kia lao vào chiến đấu?Chẳng lẽ quân doanh cách đó rất xa?Dần dần, người trong hàng rào phát hiện ra có thể nhảy xuống sông tránh bọ mặt người.

Dựa theo thường thức bình thường, côn trùng đều rất sợ nước.Chỉ là vừa có người nhảy vào, trong làn nước đục ngầu xuất hiện một miệng máu lớn cắn nuốt người kia.

Ngay sau đó huyết sắc dày đặc xuất hiện.Trong hàng rào tràn ngập bụi mù và máu tươi.

Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ thấy hình ảnh khốc liệt như hế, dù hắn biết chuyện thế này là không thể tránh khỏi.Nhâm Tiểu Túc cau mày nói:- Đi mau, những người trốn ra kia rất có thể sẽ hấp dẫn mấy thứ nguy hiểm khác.Lưu dân xung quanh mệt tới mức không đi nổi.


Khi họ chạy khỏi thị trấn thoát thân thì không thấy gì.

Có điều vừa dừng lại mới cảm nhận từng cơn đau buốt từ cơ bắp truyền tới khắp cơ thể.Phải biết chạy trốn tiêu hao thể năng vượt xa so với chạy bộ bình thường.Vương Phú Quý và Vương Đại Long, Nhan Lục Nguyên, Tiểu Ngọc Tỷ không có thể chất tốt như Nhâm Tiểu Túc.

Có điều khi Nhâm Tiểu Túc nói phải đi tiếp, bốn người chẳng ai phản bác.Giờ khắc này chỉ có nghe lời Nhâm Tiểu Túc mới sống sót!Tiểu Ngọc Tỷ khẽ cắn môi đuổi theo Nhâm Tiểu Túc.

Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:- Vận động kích liệt sẽ khiến cơ thể tiết ra axit lactic.

Các ngươi phải tiếp tục chạy về phía trước.

Một khi dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một chút lại càng thêm thống khổ.Những lưu dân khác thấy Nhâm Tiểu Túc rời đi có ít người đuổi theo.

Còn lại đều nghĩ bọ mặt người không chút ý tới nơi này nên không gấp.

Họ không phải không đi, chỉ là muốn nghỉ thêm một chút nữa.Mặc kệ là lúc này, không thiếu người luôn muốn ăn may.Đột nhiên Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên phát hiện, ở đây chỉ có mỗi Nhâm Tiểu Túc là vẻ mặt nhẹ nhõm, chẳng có chút mệt mỏi nào..


Bình Luận (0)
Comment