Để Ngươi Tiến Hóa, Ngươi Lại Hóa Thân Thành Thần Thú Kim Giáp?

Chương 17 - Mang Ngươi Đi Đánh Quái

Đêm đó.

Vương Thanh đem khí huyết tán mang về nhà ăn vào.

Thời hạn sử dụng của thứ này không dài, nên phải nhanh chóng dùng mới được.

Về phần viên hổ cốt tráng nguyên đan kia, thời hạn bảo hành tới một năm, ngược lại có thể yên tâm cất giữ.

Hắn đã lên mạng kiểm tra.

Hổ Cốt Tráng Nguyên Đan trên thị trường, giá cả chênh lệch không nhiều lắm, khoảng bảy ngàn đồng.

Hắn tạm thời không có ý định dùng, trước lưu một tay, về sau nếu là gấp dùng tiền, liền đem viên hổ cốt tráng nguyên đan này cầm đi bán đổi lấy tiền.

Sau khi ăn vào khí huyết tán, cả người Vương Thanh khô nóng.

Bây giờ là tháng ba, nhiệt độ trung bình cũng chỉ khoảng sáu bảy độ C.

Hắn cởi sạch chỉ còn lại có quần cộc, nhưng vẫn là nóng đến mồ hôi đầm đìa, mồ hôi không cần tiền dường như từ toàn thân lỗ chân lông điên cuồng toát ra...

Thân thể càng ngày càng nóng.

Vương Thanh chạy đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh tắm rửa, lúc này mới thoáng khá hơn một chút.

Cảm giác khô nóng này giằng co gần nửa giờ, mới chậm rãi tiêu tán.

Nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Công hiệu chủ yếu của khí huyết tán là nâng cao khí huyết của cơ thể.

Vương Thanh cẩn thận cảm thụ một phen.

Đúng là có hiệu quả, trong cơ thể khí huyết, quả thật lớn mạnh một ít.

Tuy nhiên.

So với "tiêm" thì hiệu quả còn kém xa.

Dù sao, tiêm một mũi có thể dày vò vài ngày, mà ăn một bao khí huyết tán lại chỉ duy trì không đến nửa giờ.

Vương Thanh cảm khái một tiếng: "Còn phải tiêm nữa." {DG:nghiện rồi :v}

……

Ngày hôm sau.

Thành phố Tân Hải, ga tàu điện ngầm phía Bắc thành phố.

Cao Mặc đi ra khỏi ga tàu điện ngầm, liếc mắt một cái liền thấy Vương Thanh, đang đứng ở lối ra chờ hắn.

Hắn bước nhanh tới.

Sau khi chào hỏi, Cao Mặc đầu tiên là nhìn thoáng qua túi xách trên tay Vương Thanh, tiếp theo tò mò hỏi: "Vương ca, chúng ta đi đâu vậy?"

"Dẫn cậu đi đánh quái."

Đánh quái? Ở đây đâu có quái......

Cao Mặc đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hô: "Cậu không phải là muốn đi dã ngoại đi?"

Bên ngoài thành thị hoang dã, dị thú hoành hành, hung hiểm vô cùng, không biết có bao nhiêu thực lực cường đại người tiến hóa, táng thân dã ngoại, hài cốt không còn.

"Yên tâm, tôi còn chưa chán sống đâu."

Vương Thanh đưa tay vỗ vỗ bả vai Cao Mặc, giải thích nói: "Ở ngoại ô phía bắc không xa lắm có một nông trường, gần đây đang có Bì Bì quái quấy phá, chúng ta đi diệt..."

"Ngoại ô phía Bắc, Bì Bì quái."

Nghe được hai từ then chốt này, Cao Mặc nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bắc ngoại ô, nằm ở bên trong khu vực an toàn, sẽ không có nguy hiểm gì. Hơn nữa mục tiêu là loại dị thú có chiến lực cặn bã Bì Bì Quái vậy thì càng không thành vấn đề.

Cao Mặc chuyển sầu thành vui, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn nóng lòng muốn thử.

Lớn như vậy, hắn còn chưa có giết qua dị thú đâu.

“Vương ca, khi nào chúng ta xuất phát?”

“Không vội, mua vũ khí trước.”

Vương Thanh mang theo Cao Mặc, ở phụ cận tìm được một cửa hàng vũ khí, bên trong bán vũ khí, chủ yếu là vũ khí lạnh.

Vũ khí nhiệt, tức là súng ống, thuộc loại sản phẩm quân dụng, không dễ mua được.

Vương Thanh chọn một cây trường mâu dài một mét năm, được rèn bằng thép cacbon cường độ cao, rất cứng cáp.

Hắn đã lên mạng tìm hiểu hướng dẫn rồi.

Vũ khí tốt nhất để giết quái Bì Bì chính là trường mâu hoặc trường thương.

Trường thương có vẻ hơi cồng kềnh.

Với loại trường mâu một tay có thể cầm này, đối với hắn mà nói, là lựa chọn tốt hơn.

Cao Mặc thì chọn một thanh trường kiếm.

Vương Thanh khuyên hắn đổi sang dùng trường mâu, nhưng hắn không nghe, nên đành tùy ý hắn vậy, dù sao dẫn hắn đi chỉ là gom góp một khoản tiền, cũng không trông cậy vào hắn có thể giúp đỡ được bao nhiêu.

Cuối cùng, trường mâu cộng thêm trường kiếm, tốn Vương Thanh một ngàn tám trăm tệ.

Khiến hắn đau lòng một hồi lâu.

Nếu như hôm nay không có thu hoạch gì, vậy hắn sẽ thiệt thòi lớn.

Mang theo vũ khí, cả hai lên đường đến đích.

Vương Thanh đã sớm tìm hiểu rõ ràng lộ trình, mang theo vẻ mặt khát khao cùng hưng phấn của Cao Mặc, lên một chiếc xe buýt đi về phía bắc ngoại ô.

“Khởi hành rồi…”

Xe buýt chở hơn ba mươi hành khách, trên con đường xi măng thẳng tắp, đi thẳng về phía bắc.

Vương Thanh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài xe.

Theo xe buýt dần dần rời xa khu trung tâm, cảnh sắc bên ngoài cũng trở nên hoang vu.

Hắn ở thành phố Tân Hải, là một thành phố cỡ trung với dân số hơn bảy trăm vạn, diện tích hơn hai nghìn km vuông, khu trung tâm tinh hoa chỉ có hai trăm km vuông, tập trung phần lớn dân số và công nghiệp cơ bản.

Ở ngoại vi của vùng lõi, có một vành đai ngoại ô được sử dụng để sản xuất cây trồng và chăn nuôi gia súc.

Ra ngoài nữa là một khu vực biên giới sâu mười lăm km, nơi có quân đội đóng giữ, sẵn sàng chống lại sự xâm nhập của dị thú từ bên ngoài.

Ngoài khu vực biên giới, còn có một khu vực đệm rộng lớn.

Tân Hải thành phố hàng năm đều sẽ tổ chức nhân lực để tiêu diệt dị thú trong khu vực đệm, phòng ngừa dị thú sinh ra gây ra đại họa.

Bất kể là khu trung tâm hay vành đai ngoại ô, đều thuộc khu an toàn, cư dân có thể tự do đi lại.

Khu vực biên giới là trọng địa quân sự, không thể tùy ý tiến vào.

Chỉ có hai cách để vượt qua biên giới và đi đến vùng đệm bên ngoài hoặc thậm chí là vùng hoang dã nguy hiểm hơn.

Một là từ trên không bay qua, hai là đi đường hầm…

Vương Thanh ngược lại rất muốn biết một chút về thế giới bên ngoài.

Chỉ tiếc, hắn hiện tại quá yếu.

Thực lực không cho phép.

……

Ngoại ô phía bắc.

Trong một khe núi gần khu vực biên giới, có một trang trại nhỏ.

Chủ trang trại tên là Dương Đại Phú, năm nay sáu mươi ba tuổi, vợ mất sớm, một trai một gái sau khi trưởng thành đều dọn vào thành phố, rất ít khi trở về.

Bây giờ chỉ còn lại một ông lão què, tiếp tục trông coi trang trại nhỏ tổ truyền này.

“Than ôi!”

Dương Đại Phú đứng dưới mái hiên, nặng nề thở dài.

Ông nhìn ra xa một mảnh ruộng lúa mạch, trên mặt tràn đầy vẻ sầu lo.

Hơn nửa tháng trước.

Nông trại của ông đột nhiên xuất hiện một bầy Bì Bì quái.

Những con quái vật nhỏ ghê tởm này, trong một đêm từ dưới đất chui ra, không chỉ ăn vụng cây trồng của nông trường, mà còn ở dưới đất nông trường khắp nơi khoan lỗ…

Vì tiêu diệt những con Bì Bì Quái này, ông đã dùng hết mọi cách, nhưng tiếc là hiệu quả rất nhỏ.

Đám quái vật này còn xảo quyệt hơn cả thỏ, vừa nghe thấy động tĩnh liền lẻn trở về hang, rất khó bắt được.

Hơn nữa ông đi lại không tiện…

Bất đắc dĩ, ông gọi điện thoại đến Cục Nông nghiệp xin giúp đỡ, ngày hôm sau có một quan chức đến, kết quả liếc mắt một cái rồi bỏ đi.

Nói rằng Bì Bì Quái không thuộc về động vật gây hại cho nông nghiệp, không thuộc về quản lý của Cục Nông nghiệp.

Dương Đại Phú lúc đó liền trợn tròn mắt.

Cuối cùng, ông bị dồn vào đường cùng, đành phải gọi điện thoại khẩn cầu con trai trở về giúp đỡ.

Mấy ngày hôm trước, con trai trở về hỗ trợ giết hơn mười con quái Bì Bì, kết quả ngại phiền phức, lại chạy về thành phố, nói là sẽ lên mạng tuyên bố nhiệm vụ ủy thác, mời chuyên gia đến đây.

Nhưng mấy ngày trôi qua, ông vẫn chưa đợi được một người chuyên nghiệp nào.

Chỉ nhận được một cú điện thoại lừa đảo…

“Gâu gâu!”

Đúng lúc này, con chó săn mà ông nuôi, đột nhiên gầm rú chạy ra khỏi sân.

“Có tình huống!”

Dương Đại Phú nhanh chóng trở về phòng lấy súng săn, lên đạn, sau đó khập khiễng đi ra sân.

Xa xa, ông nhìn thấy hai người đi tới từ phía nam.

Chờ sau khi hai người kia đến gần, Dương Đại Phú nhìn rõ ràng.

Trông như hai học sinh.

Nhưng trên người có vũ khí.

Dương Đại Phú giơ súng săn trong tay lên, nhắm ngay hai người xa lạ nghi ngờ là học sinh này.

Ông quát to: “Đứng lại! Ai các ngươi? Tại sao lại đến đây?

Bình Luận (0)
Comment