Đế Cuồng

Chương 207 - Quá Đáng Sợ

Làn khói trắng và Cao Tiệm Sơn một trước một sau chẳng mấy chốc đã thoát khỏi ngục giam tăm tối đã đầy rẫy xác người kia.

Chỉ trong mấy canh giờ mà gần như toàn bộ tám trăm người đều chết sạch. Thật ra số người mà Độc Cô Minh giết chưa tới bốn trăm, còn lại toàn là họ tự giết lẫn nhau trong cơn sợ hãi và cuồng loạn.

Bóng tối bao trùm tất cả, khiến bọn họ không phân biệt đâu là địch ta, chỉ cần cảm nhận được gió rít bên tai thì đều cho rằng bản thân đang bị Độc Cô Minh công kích tới, lập tức xuất sát chiêu tiêu diệt đối phương.

Tất nhiên kết cục của Độc Cô Minh cũng không khá khẩm gì mấy, hắn chết một mạch hơn hai trăm mạng, mấy sợi tóc mái vốn dĩ đen tuyền giờ đây đã bạc trắng hơn phân nửa, theo gió phất phơ đâm nhẹ vào mắt hắn.

Dù vậy hắn không dám ngừng lại để lấy tay dụi mắt hay làm ra hành động nào khiến thân pháp của mình bị chậm trễ, bước chân di chuyển thật nhanh trên nóc nhà, giống như đạp lên ánh trăng mà chạy trốn.

Lúc trước hắn học kiếm đạo với Nhân Phi Nhân xong, lại giao chiến với bọn Đao Thần, trong hiểm nguy mà ngộ ra một thức “Nhất Kiếm Cô Hành” kinh thế tuyệt diễm thì rất tự phụ về thiên tư kiếm đạo của mình. Nhưng đến bây giờ khi gặp phải Cao Tiệm Sơn thì hắn mới thấm nhuần câu nói “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.

Kiếm pháp của Cao Tiệm Sơn rất giản dị, không hề ẩn chứa bất kỳ hình thái nào trong mười ba hình thái võ học.

Gã chỉ có một chiêu đâm tới duy nhất từ phía chính diện. Mặc kệ đối phương có tung ra chiêu thức ảo diệu, sát khí ngợp trời hay cương mãnh tột độ thì mũi kiếm của gã cũng đến đích trước hắn ta, cực kỳ chính xác ghim thẳng vào yết hầu không lệch một phân. Thậm chí lực đạo còn vừa đủ để giết người, không thừa không thiếu.

Cao Tiệm Sơn từ đầu trận chiến tới giờ chưa từng nói một câu nào, chỉ lặng lẽ đuổi theo sau lưng Độc Cô Minh, thanh kiếm xanh biếc trong tay không lạnh lẽo mà cũng không sát khí, chẳng khác nào một thanh kim loại vô hại tầm thường.

Mà Độc Cô Minh đã từng dừng lại tổng cộng năm lần để đối chiêu với Cao Tiệm Sơn, vì địch không lại nên mới phải bỏ chạy trối chết thế này.

Lần đầu tiên hắn dùng Nhãn Đao kết hợp với Tâm Kiếm để ám toán gã ta, nhưng kết cục ánh kiếm xanh biếc của Cao Tiệm Sơn lại lóe lên, hắn ngay lập tức mất mạng biến thành làn khói trắng bỏ chạy ra xa.

Lần thứ hai hắn cẩn thận hơn, dùng một lèo mười ba thức Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp tạo ra một tấm lưới kiếm khí dày đặc bao phủ Cao Tiệm Sơn, hòng chém gã ra muôn mảnh. Song kết quả lần này vẫn y hệt lần trước, Cao Tiệm Sơn vẫn chỉ lặng lẽ đâm tới một kiếm xuyên tim Độc Cô Minh.

Lần thứ ba chóng vánh hơn, Độc Cô Minh chưa kịp hiện hình đã bị Cao Tiệm Sơn đâm xuyên đầu chết ngay tại chỗ.

Lần thư tư, lần thứ năm… tổng cộng Độc Cô Minh đã chết dưới tay Cao Tiệm Sơn liên tục sáu lần.

Sáu lần này nếu so với hơn hai trăm lần chết đi đầu tiên thì có vẻ chẳng đáng xá gì, nhưng Độc Cô Minh hiểu rõ được sự đáng sợ trong đó. Hai trăm lần kia là đối phương lấy tám trăm người địch một mình hắn, ra tay toàn là chiêu thức đổi mạng.

Còn bây giờ là hắn đơn đả độc đấu với Cao Tiệm Sơn, nhưng cả sáu lần chưa từng chiếm được một chút thượng phong nào, cứ bị đâm là chết, không có cách nào thay đổi.

Thậm chí ở lần cuối hắn còn thử dùng một chiêu Nhất Kiếm Cô Hành để xem kết quả ra sao, nhưng cảnh tượng vẫn trước sau như một. Cánh tay phải của Cao Tiệm Sơn dường như có một ma lực kỳ lạ chỉ cần khẽ nhấc lên là đối phương phải mất mạng, toàn thân hắn lại tiếp tục tiêu tán rồi ngưng tụ lại ở phía xa.

- Đây là loại võ công gì vậy? Không ý cảnh, không chiêu thức, không sát phạt. Gần như là tối giản đến mức cực điểm. Chết tiệt, tóc bạc càng nhiều, thân thể ta cũng càng trì trệ hơn…

Độc Cô Minh nhanh chóng phát giác ra sự bất cập của bộ thân thể này. Vì biết không thể chiến thắng nổi Cao Tiệm Sơn nên hắn chuyển kế hoạch, bắt đầu cố chạy ra thật xa để đánh lạc hướng gã rồi sau đó quay trở về ngục giam để cứu Địch Vân sau.

Tuy nhiên ý đồ của Độc Cô Minh mãi không thực hiện được, Cao Tiệm Sơn cứ lặng lẽ theo sau như bóng ma, chỉ cần đủ khoảng cách liền lạnh lùng đâm tới. Trong nháy mắt đã tước đoạt thêm ba mạng của Độc Cô Minh.

Cửu vi cực, tam vi pháp. Cực hạn của thân thể nhân loại là chín, đây cũng là mệnh lệnh mà chủ công Hắc Thủ truyền đạt lại cho Cao Tiệm Sơn, kèm chữ “giết” phía sau. Theo sự phân tích của Cao Tiệm Sơn thì mệnh lệnh này có nghĩa là chỉ được giết kẻ kia chín lần, không được vượt quá.

Chính vì vậy khoảnh khắc cơ thể Độc Cô Minh ngưng tụ lại lần thứ mười thì bước chân của Cao Tiệm Sơn cũng chậm hẳn lại, chẳng mấy chốc đã bị hắn cắt đuôi không còn thấy bóng dáng nữa.

Cao Tiệm Sơn hoàn thành nhiệm vụ nhưng trên khuôn mặt chẳng có vẻ gì là vui mừng. Gã đứng ngây ra như phỗng hồi lâu giống như người mất hồn, sau đó tung người hòa vào màn đêm u tối.

———————————————————————————

Độc Cô Minh lại tự sát lần nữa, lần này hắn vì cắt đuôi Cao Tiệm Sơn mà cẩn thận đến mức tự sát liên tục không ngừng nghỉ để gia tăng tốc độ, sau khi về đến ngục giam thì liền đỡ Địch Vân dậy rồi cõng y lên vai.

- Chạy mau! Cao Tiệm Sơn thật sự quá đáng sợ, ta không phải đối thủ của gã!

Địch Vân không hề bất ngờ với lời của Độc Cô Minh, chỉ nói:

- Điểm này ta đã nghi ngờ từ lâu, có lẽ Cao Tiệm Sơn không phải phàm nhân mà là người tu đạo. Phủ ta vào đêm bị gã đột nhập vào thì có hai vị tu sĩ đến từ Trung Thổ đang làm khách bên trong. Mặc dù hai vị này không mạnh mẽ lắm, tu vi chỉ ngót nghét Khổ Hải hậu kỳ đỉnh phong nhưng vẫn siêu việt đám võ giả giang hồ. Thế nhưng ta lại tận mắt thấy Cao Tiệm Sơn chỉ dùng hai kiếm đã đâm chết họ. Cùng một động tác, cùng một tư thế, dù biết rõ gã sẽ xuất thủ như thế nào nhưng vĩnh viễn không tránh được, đành mặc gã giết mình một cách dễ dàng.

- Đi trước rồi nói!

Độc Cô Minh cõng Địch Vân lao ra khỏi ngục giam, cũng may hắn nhanh chân vì chưa đến mấy khắc sau liền có một đoàn quan binh tới mấy ngàn người từ đâu kéo đến vây kín cả mấy con phố xung quanh ngục giam. Vẻ mặt ai nấy hung thần ác sát, giáo mác đầy đủ, giống như đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

Tể tướng Uông Thư Chính chết đi là một sự kiện trọng đại có thể gây ảnh hưởng cực lớn tới tình hình chính trị Việt quốc.

Cũng trong đêm tối này người ta nhìn thấy Võ Duy Dương mặc giáp sắt chỉnh tề dẫn đầu một nhóm quan binh khác bắt đầu đóng chặt cổng Thiên Huyễn thành, không kiêng nể gì mà dò xét từng nhà một ngay trong đêm. Đến cả Tế Vũ lâu của Cố Lý công tử cũng bị lão ta hỏi thăm qua.

Khoảnh khắc trước khi rời đi, lão còn dừng lại liếc Cố Lý bằng nửa con mắt:

- Lần này tuy công tử giúp ta đoạt được thiên hạ, nhưng ta không thể không đề phòng công tử.

Cố Lý mỉm cười hỏi:

- Đại tư mã khép ta vào tội gì mà muốn giam cầm ta?

Võ Duy Dương lạnh lùng nói:

- Tội của công tử là quá thông minh, thông minh tới mức khiến người ta hoảng sợ. Nếu không phải quá nhiều bằng chứng cho thấy chủ công Hắc Thủ không phải là phàm nhân thì ắt ta đã nghĩ công tử chính là kẻ đó.

Cố Lý lắc đầu:

- Ta có là kẻ đó hay không không quan trọng, vấn đề cấp thiết hiện nay là Đại tư mã nên ngay lập tức giết sạch dư đảng của Uông Thư Chính trước khi trời sáng, bằng không hậu hoạn khó lường.

Võ Duy Dương nhìn Cố Lý thật lâu, vì không thể tra được điều gì khác lạ nên đành thở dài bỏ đi, trả lại một Tế Vũ lâu sương khói cuồn cuộn đầy mê hoặc.

Bình Luận (0)
Comment