Đế Cuồng

Chương 365 - Quan Tài Nơi Chân Trời

Cách Giới Phàm kiều được nối thông là một trong những sự kiện đem lại sự oanh động lớn nhất những năm gần đây.

Mấy chục năm về trước, tuy cây cầu này vẫn luôn tồn tại nhưng cũng không chiếm được nhiều sự quan tâm đến thế. Cái gọi là Cửu Thiên Cửu Địa từ lâu đã bị xóa nhòa trong tiềm thức chúng sinh Di địa, thậm chí cả tên tuổi hình bóng của Bạch Hoàng vĩ đại tọa trấn tại Thái Hoàng thiên cũng đã biến mất không dấu vết.

Điều này chính do Tổ Miếu bố cục nên.

Đây là tổ chức thần bí được gây dựng nên từ thời tiền thái cổ. Tụ họp tất cả những anh kiệt cổ lão, những cường giả phong vân, những bá chủ tầng trời thế hệ trước về chung một mái nhà ở chân trời Đông Hải Di địa, cùng nhau trấn thủ phòng tuyến cuối cùng này của nhân giới. Đừng thấy bọn họ có quan hệ mật thiết với Tuyết Thương phái mà nhầm.

Tuy rằng có không ít đời Miếu Chủ vừa là thành viên Tổ Miếu, vừa là thành viên Tuyết Thương song bọn họ lại rất rạch ròi, không hề chung đụng trong đường lối hoạt động.

Tuyết Thương phái tồn tại vì lợi ích cá nhân, mà Tổ Miếu lại tồn tại vì lợi ích toàn nhân tộc.

Nhân tộc ở đây là bao hàm chúng sinh Cửu Thiên Thập Địa, cả Bạch Hoàng trong mắt bọn họ từ lâu cũng đã trở thành một dạng “chúng sinh” bình thường, không còn quá xem trọng.

Với sự theo dõi của Tổ Miếu với họ Bạch từ tiền thái cổ đến nay, bọn họ đánh giá rằng họ Bạch tuy có công lao rất lớn trong việc duy trì nhân tộc, giúp nhân tộc không bị tuyệt diệt trước vô số đợt xâm lấn của ngũ đạo tự phong nhưng sự chuyên chế của bọn họ đã khiến cả tộc quần trở nên lạc hậu, tụt lùi so với thời đại.

Bạch Hoàng các đời vì lo sợ cho quyền lực của mình nên luôn tìm cách trừ khử những mầm mống hào kiệt từ khi còn non trẻ. Vạn bá vương thời hậu thái cổ là một trong những nạn nhân rõ ràng nhất của sự độc đoán này. Kế đến là Đông Hoa Nhân Chủ, Thể Thần và thập đại thiên tôn thời thượng cổ.

Năm đó Di địa lâm vào cảnh khốn cùng, cường giả Tổ Miếu cùng Thể Thần Tây Phong bộ lạc đi đến Thiên Khanh chặn đường quỷ yêu thần tam tộc. Còn Đông Hoa Nhân Chủ cùng thập đại thiên tôn đi đến Tuyệt Vọng Ma Uyên đối đầu với tiên ma lưỡng tộc.

Bạch Hoàng trước đó mặc dù đã chứng kiến Đông Hoa Nhân Chủ và Kiếm Thiên Tôn quỳ xuống cầu xin viện binh, giải thích rất rõ rằng chỉ cần cử thêm nhân mã từ Cửu Thiên Cửu Địa đến hợp sức là sẽ thành công đẩy lui địch nhân, nhưng lại bị ông ta kiên quyết từ chối. Theo cách giải thích của ông ta là việc này sẽ khiến lực lượng bảo vệ Thái Hoàng thiên mỏng đi, lỡ như Di địa không thủ được thì toàn bộ nhân tộc ở Cửu Thiên Cửu Địa cũng sẽ gặp lâm nguy. Vì tương lai của cả nhân tộc, ông ta không thể đánh cược được. Thậm chí Bạch Hoàng còn đưa ra một quyết định khiến Đông Hoa Nhân Chủ bần thần không thể thốt nên lời là ra lệnh ngăn cách Di địa, yêu cầu bọn họ tử thủ bảo vệ vùng đất này. Nếu không thể chống lại thì Tổ Miếu phải cho nổ cả Di địa để chặn đường ngũ đạo tự phong, giúp nhân tộc ở Cửu Thiên Cửu Địa phía sau tranh thủ được thêm ít thời gian.

Đứng trước yêu cầu của Bạch Hoàng, Đông Hoa Nhân Chủ chỉ cười đầy cay đắng, sau đó cúi đầu nói:

- Nếu Bạch Hoàng đã không cử viện binh tới Di địa thì xin cho thần mượn Thái Hoàng kiếm! Nhìn thấy kiếm này, chúng sinh Di địa sẽ tin tưởng bọn họ không bị bỏ rơi, sẽ dốc sức chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Kiếm thiên tôn cũng quỳ xuống nhưng vẻ mặt đầy âm trầm, khoảnh khắc nghe được tiếng cười của Bạch Hoàng thì mọi sự tôn kính cuối cùng với dòng họ này cũng tan biến đâu hết.

- Tốt, cách này rất hay! Dùng Thái Hoàng kiếm để chúng sinh Di địa tin rằng sẽ có viện binh tới, kích phát tinh thần liều chết của bọn họ! Cứ vậy đi, ta giao Thái Hoàng kiếm cho khanh, sự hy sinh của khanh và chúng sinh Di địa sẽ được lưu vào sử sách, ta sẽ tạc tượng khanh ở Phong Thần điện để tưởng nhớ!

Đông Hoa Nhân Chủ nhận kiếm cúi đầu, ánh mắt đầy mệt mỏi. Sau khi thở ra một hơi thì nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ Bạch Hoàng ân điển!

Kế đến là đoạn lịch sử mà bất kỳ ai cũng biết.

Đông Hoa Nhân Chủ chiến tử, Kiếm thiên tôn chiến tử, Thể Thần chiến tử, thập đại thiên tôn chiến tử, cường giả Tổ Miếu chiến tử, hàng ức chúng sinh Di địa chiến tử…

Bọn họ chiến tử vì bảo vệ nhân giới, bảo vệ Bạch Hoàng, đến tận trước lúc chết vẫn còn hô vang câu hiệu“Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt!”.

Nhưng những gì Bạch Hoàng kia làm được lại chính là phá gãy Cách Thế Phàm kiều, ngăn cách Di địa với chín tầng trời chín tầng đất còn lại, bản thân thì kê cao gối ngủ say mặc kệ mọi thứ. Sau khi chiến tranh qua đi, Di địa phục hồi mới nối thông cây cầu này, đích thân đi đến an ủi chúng sinh nơi đây.

Nhưng sự xuất hiện của ông ta đã chẳng còn ý nghĩa trong mắt những cường giả Tổ Miếu còn sống sót. Bọn họ nhúng tay vào tu luyện giới Di địa, viết lại lịch sử, yêu cầu tất cả thế lực xóa đi hai chữ Bạch Hoàng ở trong điển tịch, đồng thời nghiêm cấm nhắc đến Cửu Thiên Cửu Địa. Ngay cả người Cửu Thiên Cửu Địa nếu muốn tới Di địa cũng phải tuân thủ những điều này. Bạch Hoàng ban đầu rất tức giận cử mấy vị Nhân Chủ tới vấn tội nhưng lại nhận được câu trả lời hết sức lạnh lùng từ Tổ Miếu. Mấy vị Nhân Chủ kia mất tích không dấu vết, đồng thời Bạch Hoàng cũng nhận được một phong thư đầy ý tứ uy hiếp.

“Di địa mãi mãi tận trung với nhân tộc, bảo vệ nơi đây. Chỉ cần Bạch Hoàng đừng ép chúng thần, chúng thần vĩnh viễn thờ phụng người… Nếu người ép chúng thần quá mức, hãy nhớ ở chân trời còn mấy cỗ quan tài đang ngủ say. Một khi họ thức giấc, chúng ta ngọc đá cùng tan!”

Bạch Hoàng bất lực với Di địa, nhưng vì không thể làm gì nên cũng đáp trả bằng cách nghiêm cấm Cửu Thiên Cửu Địa đến đây trao đổi tài nguyên. Xem Di địa như một vùng đất chết. Theo suy nghĩ của ông ta, sở dĩ Di địa có thể mạnh mẽ như vậy là bởi vì nhận được tài nguyên không ngừng từ hậu phương. Nếu bây giờ cắt đi tất cả, không cho tiếp xúc với hậu phương thì sớm muộn cũng sẽ suy yếu rồi diệt vong.

Quả thật Bạch Hoàng cũng đúng một phần. Sau khi chiến tranh lạnh giữa Di địa và Cửu Thiên Cửu Địa phát sinh, tu luyện giới Di địa cũng dần trở nên thoái trào hẳn. Khí vận bị ngăn cách nên chúng cường giả không cách nào đột phá Đế cảnh. Chủ cảnh càng thưa thớt hơn chẳng có lấy một ai. Thần Tiêu không tính vì ông ta sinh ra vào thời thượng cổ, đã mượn khí vận lúc đó đột phá từ lâu, nay chỉ xem như trùng tu trở lại.

Mà Tổ Miếu nơi chân trời cũng đã suy yếu tới cực điểm, giờ đây hoàn toàn dựa vào những lão nhân sắp gần đất xa trời đang ngủ say trong quan tài, mọi việc đều do một tay Thần Tiêu lèo lái.

Thần Tiêu với tư cách một môn nhân Tuyết Thương, giờ lại là Miếu Chủ Tổ Miếu, bắt đầu triển khai vô số bố cục mà ông ta đã sắp xếp từ rất lâu.

Sự kiện đầu tiên là liên hợp Tuyết Thương với Tổ Miếu.

Thay thế những cường giả sắp gần đất xa trời ở Tổ Miếu bằng những cường giả trẻ tuổi khác. Bọn họ tuy tu vi không cao nhưng đầu óc trí tuệ lại rất sáng suốt, đem lại luồng sinh khí mới cho tình hình chính trị của Di địa.

Chính bọn họ đề xuất thay vì cứ tập trung vào thế hệ cũ thì phải chú trọng tạo ra thế hệ anh tài mới, để cho những Vương Nhất, Độc Cô Minh, Ngũ Hành tử, Pháp Táng được tự do phát triển. Toàn lực bảo vệ bọn họ, không để bọn họ chết yểu dưới tay những cường giả cảnh giới cao hơn quá nhiều. Đây là nguyên nhân giải thích cho việc sau khi cấm kỵ xảy ra, tất cả các thế lực cự đầu đều chỉ định những thiên tài này làm tông chủ hay đế vị đời sau, có toàn quyền quyết định mọi thứ.

- Miếu Chủ! Đây chính là bước cuối cùng trong kế hoạch của ngươi, ngươi có chắc sẽ không hối hận?

Nơi chân trời Đông Hải xa xôi, trong một mộ huyệt nọ truyền ra giọng nói ngắt quãng đầy yếu ớt.

Thần Tiêu đứng phía trước mộ huyệt này, chắp tay sau lưng, vẻ mặt điềm tĩnh nói:

- Ta không hối hận!

Người trong mộ huyệt thở dài:

- Thay tầng lớp già nua bằng lớp trẻ các ngươi đã khiến cho mọi thứ dần trở nên quá mức điên cuồng, đến nỗi mỗi lần ta nghĩ lại những gì các ngươi đang làm lại không kìm được sự hoảng sợ… Thế hệ của ta chủ trương bế quan tọa cảng, cách biệt Cửu Thiên Cửu Địa. Mà thế hệ của ngươi lại mở rộng cánh cửa để mặc người Cửu Thiên Cửu Địa tràn vào. Nếu ngươi thất bại thì mọi công sức của chúng ta trước đó đều sẽ bị hủy sạch…

Thần Tiêu mỉm cười:

- Có lẽ sẽ không nghiêm trọng đến vậy! Muốn diệt Bạch tộc chỉ có người Bạch tộc mới làm được. Lúc trước chúng ta còn thiếu một người Bạch tộc góp sức, nay có sự tham gia của Thập Thất hoàng tử, mọi việc ắt thành!

- Tiểu tử kia thật sự rất kinh diễm, chỉ đáng tiếc bị người ta hạ độc thủ lúc vừa sinh ra… Nếu không phải ta đã qua đi thời đỉnh cao, chỉ còn là một bộ thây khô sống lây lất qua ngày, muốn giữ lại chút sức lực cuối cùng cho trận chiến sắp xảy ra thì hẳn sẽ cứu được y…

Bình Luận (0)
Comment