Đế Cuồng

Chương 339 - Không Sống Vất Vưởng

Vào lúc Độc Cô Minh và huyết long đang di chuyển tới Thiên Huyễn thành với tốc độ rất nhanh thì ở khắp nơi trên Nam Hoang cũng bắt đầu xuất hiện những cỗ khí tức hùng mạnh khác di chuyển theo chiều ngược lại, dĩ nhiên tất cả đều lấy tòa thành cổ kính kia làm tiêu điểm, e rằng trong nửa ngày nữa tất cả sẽ chạm mặt nhau.

Phía Tây Nam, yêu khí ngợp trời đất, sắc đỏ bao phủ khắp một khoảng thiên không bao la kèm theo chút tà dị khó lòng miêu tả bằng lời.

Một quái vật khổng lồ mình hổ mặt người mang theo khí thế Nghịch Linh chân chính vượt núi băng sông, trên đỉnh đầu nó có một nam tử áo đỏ, trên mặt đeo mặt nạ Hắc Diện đen tuyền đang đứng chắp hai tay sau lưng. Vẻ mặt gã âm trầm bất định nhìn về hướng Thiên Huyễn thành trước mặt, dường như đang suy tính điều gì đó trong lòng.

- Huyết hà kia ẩn chứa máu huyết, oán niệm, sát khí chúng sinh từ thượng cổ đến nay. Bản thân nó đã thuế biến trở thành tồn tại cấm kỵ đủ khả năng chống lại thiên kiếp! Trước đây lúc chìm sâu vào trong huyết hà ta cũng từng nảy sinh ý tưởng muốn dung hợp với nó để giúp bản thân thoát ly khỏi lục đạo, hóa thành chủng loại mới nhưng không thành công. Bây giờ không ngờ lại có kẻ thực hiện được điều này, thậm chí dẫn động huyết hà rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, chính thức lộ diện ở nhân gian sau trăm vạn năm… Ai mà kinh diễm đến vậy? Chẳng lẽ là hắn, kẻ đã chết kia sao?

Nam tử áo đỏ chẳng phải ai khác ngoài Kiếp Chủ, vị cường giả đang xếp thứ nhất trên Phong Vân bảng nhân giới. Sau khi gã giết Độc Cô Minh, chôn vùi hắn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên thì liền sử dụng luôn tên của hắn để đi lại ở tu luyện giới. Tuy nhiên mọi người không ai dám gọi tục danh của gã mà luôn tôn kính dùng tôn hiệu "Kiếp Chủ”.

Hồng Trần Kiếp Chủ!

Đệ nhất cường giả thời thượng cổ!

Kẻ từng giết Tiên Chủ và Ma Chủ chỉ bằng một thương. Tại Tuyệt Vọng Ma Uyên sau khi thoát khỏi xác tiên liền thuế biến thành ma, cuối cùng thành nhân. Kế đến gã diệt sạch cường giả ngũ đạo tự phong có mặt ở nơi đó, phong ấn tiết điểm này lại vĩnh viễn, cứu nhân giới khỏi cảnh tuyệt diệt.

Mà cây thương gã sử dụng cũng có danh khí không nhỏ, vào thời thượng cổ được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất hung binh!

Lục Giới Sát Hồn thương!

Tuy nó cũng thấm đẫm máu huyết, sát khí, oán niệm chúng sinh! Nhưng nếu đem so sánh với huyết hà cùng bản chất thì đẳng cấp lại thấp hơn rất nhiều lần. Dù sao thứ binh khí này cũng được Kiếp Chủ lấy ý tưởng từ huyết hà sau đó mô phỏng lại, mặc dù kiếp trước gã cũng từng giết chóc rất nhiều nhưng còn lâu mới đạt đến số lượng sinh linh kinh khủng đã từng táng thân mà tạo nên dòng sông máu đen ngòm kia.

Hiện tại, cây hung binh kia đang hoá thành chiếc vòng cỏ màu đen đeo trên cổ tay Kiếp Chủ. Mặc dù đã thu nhỏ đến cực hạn, đồng thời trở thành bộ dáng vô hại như vậy nhưng vẫn toả ra sát khí cực kỳ nồng đậm, thỉnh thoảng reo lên những tiếng ngân nhè nhẹ như đang đói bụng, kêu gào được uống máu.

Suy tư hồi lâu, Kiếp Chủ cười lạnh, vì khuôn mặt đang bị Hắc Diện bao phủ nên chẳng thể rõ được biểu cảm gương mặt gã rốt cuộc là thế nào.

- Thú vị! Càng ngày càng xuất hiện những câu hỏi khiến ta cảm thấy mơ hồ! Nếu ta là một sinh mệnh riêng biệt, cường giả vô địch một thời đại đã vẫn lạc thì sao lại từ trong bản ngã của ngươi mà tái sinh?

Chiếu theo ký ức tiền kiếp thì gã từng tu luyện Đạo Ma kinh, sau đó ma tâm và đạo tâm của gã dung hợp với nhau, mà ma tâm chiếm quyền chủ đạo nên tà tính trỗi dậy mới thành bộ dáng như hiện tại.

Kế đến gã chết đi sau trận chiến quỷ khốc thần sầu kia, thân xác chìm xuống huyết hà, Đào Ngột vì bảo vệ thân xác gã mà cũng ở dưới dòng sông máu màu đen ẩn cư trăm vạn năm.

Bí ẩn ở chỗ vào tương lai là Độc Cô Minh phục sinh gã sau khi tu luyện Đạo Ma kinh, chứ không phải gã tự mình ẩn nấp rồi đoạt xá hắn.

Uẩn khúc này dường như là khe hở của một âm mưu kinh thế nào đó. Có kẻ lại dám lấy Kiếp Chủ thượng cổ ra làm quân cờ, thi triển bố cục của y.

- Rốt cuộc ta sinh ra từ thượng cổ hay từ tương lai? Nếu ta được sinh ra từ tương lai, vậy tại sao trong đầu lại có hồi ức về quá khứ thượng cổ? Còn như sinh ra vào thượng cổ, vì sau ở tương lai lại được phục sinh từ trong bản ngã của kẻ kia?

Kiếp Chủ nghiêm giọng:

- Cũng không loại trừ khả năng là con đàn bà kia trêu đùa ta! Ả nắm giữ lực lượng luân hồi! Sau khi ta chết đi thì ả liền để đạo tâm nắm quyền chủ đạo, đẩy ta luân hồi đến thời điểm hiện tại. Cũng may cơ duyên xảo hợp mà kiếp này lại gặp được Đạo Ma kinh giúp ma tâm được giải phóng, phản khách vi chủ giết chết đạo tâm. Giả thuyết này là hợp lý nhất...

Sau khi đạt đến Kiếp cảnh, gã mới hiểu được trên thế gian này tồn tại rất nhiều bí ẩn. Thứ bí ẩn nhất chính là luân hồi, thiên đạo. Những bí ẩn này chính là thứ được xem là cấm kỵ. Ngươi chỉ nhìn quan sát từ bên ngoài thì thôi mặc kệ ngươi, giả dụ dám chạm vào thì dù ngươi có hùng mạnh như Bá Luân cũng phải chết!

- Nhưng ả làm sao lại nảy sinh tâm tư riêng được? Nếu ả làm thế thì những tiết điểm kia sẽ vỡ vụn ra, luân hồi đứt gãy, nhân quả biến mất, đại loạn ập đến... Khó hiểu... Càng nghĩ lại càng sa chân vào sương mù mờ mịt...

Kiếp Chủ thở dài, sau cùng vẫn đành bỏ qua những suy tư kia, tiếp tục con đường đi đến Thiên Huyễn thành.

-------------

Kiếp Chủ đã tới, lại mang theo Nghịch Linh đẳng cấp Giới Chủ thì Thần Tiêu Nhân Chủ ở Đông Hải cũng không thể ngồi yên.

Hạo kiếp buông xuống, Tuyết Thương phái cũng như thời thái cổ đã lựa chọn giải pháp xuất thế, chính thức lộ diện thế gian.

Vương Nhất cũng hưởng sự hậu đãi như Bá Luân năm xưa, được truyền cho ngôi vị tông chủ, trở thành tông chủ thứ hai trăm bốn mươi bảy của Tuyết Thương phái, có trách nhiệm dẫn dắt tông môn vượt qua cấm kỵ thời điểm hiện tại.

- Vương sư đệ, tông môn đã có mệnh lệnh triệu tập đệ trở về nhận đại lễ sắc phong, không nên để chuyện ngoài lề làm cản chân mình...

Thần Tiêu đứng đối diện Vương Nhất đang ngồi xếp bằng ở phía trước Thiên Huyễn thành, ôn tồn khuyên nhủ.

Mặc dù giữa hai bên tồn tại chênh lệch như trời với biển nhưng Thần Tiêu hiểu được sớm muộn gã thanh niên trẻ tuổi trước mắt cũng vượt lên trên mình, trở thành đẳng cấp hào kiệt mà mình vĩnh viễn không thể với tới. Vậy nên nhận y làm sư đệ ngang hàng cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.

Vương Nhất mở mắt ra, ánh mắt vẫn như cũ mang theo vẻ lạnh lùng hờ hững:

- Không giết tiểu tử kia trả thù cho sáu đệ đệ ruột đã chết, lòng đệ không cách nào an định nổi. Chỉ có giải quyết xong mối nhân quả này, để phụ thân bỏ đi gánh nặng trong lòng thì đệ mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp quản Tuyết Thương, kế đến là trấn thủ nhân giới.

Thần Tiêu nói:

- Không đơn giản như đệ nghĩ, Độc Cô kia sau khi xâm nhập vào Nguyệt Dạ sâm lâm mà vẫn không chết. Chẳng rõ cách nào giờ lại từ Tuyệt Vọng Ma Uyên chạy ra, dẫn theo một huyết long khủng bố đến mức bản thân ta cũng chưa chắc chiến thắng được! Đó là chưa kể Kiếp Chủ cũng đang tới đây! Gã có chấp niệm rất lớn với đệ! Còn cả Hạ Thương Lan từ thánh giới đến nữa, đừng xem thường nha đầu này. Cách Thế Phàm Kiều dù chưa sửa xong nhưng thánh giới vẫn không tiếc lực lượng để đưa Hạ Thương Lan cùng người hộ đạo đến thăm dò trước, chứng tỏ cực kỳ tự tin vào thực lực bọn họ.

Vương Nhất mỉm cười, nhìn nam tử áo trắng trước mắt, đột nhiên hỏi một câu khiến y sửng sờ:

- Huynh có biết vì sao huynh trải qua mấy kiếp sống lại mà vẫn chưa thể chạm tới ngưỡng hào kiệt, hay xa hơn là đột phá Kiếp cảnh không?

Không đợi Thần Tiêu cất tiếng, Vương Nhất nói tiếp, ánh mắt loé lên sát khí:

- Là vì huynh lo lắng quá nhiều! Càng lo lắng, bước chân sẽ càng chùn lại. Nếu như hôm nay ta vì địch nhân quá đông quá mạnh mà lùi bước, tương lai làm sao đủ can đảm tranh hùng với bọn họ! Chết ư? Đã là người tu đạo sáng sinh chiều tử, so với cái chết, việc không thể đi đến đỉnh phong càng đáng sợ hơn gấp bội phần... Vương Nhất ta nếu không thành đạo cam nguyện chết đi, quyết không sống vất vưởng...

Bình Luận (0)
Comment