Đế Cuồng

Chương 221 - Quân Lâm Thiên Hạ

Nguy cơ kia không phải chỉ mình Độc Cô Minh cảm nhận được.

Chúng thiên kiêu cũng biểu tình nghiêm trọng, từ nơi chân trời bỗng nhiên xuất hiện một áp lực khủng khiếp muốn đè ép tất cả mọi người giống như để khẳng định ta đây mới là “duy ngã độc tôn”.

Ba phần ngang tàng, ba phần cuồng ngạo, ba phần vững chãi cộng thêm một phần bá đạo cuối cùng.

Kẻ này chưa xuất hiện nhưng đã khiến mọi người ảo giác phong vân biến sắc, trời đất xoay vần, mặt trời giống như bị một bàn tay khổng lồ che mất ánh sáng, đêm tối bắt đầu bao phủ thế gian.

Trong vô thức, cả Côn Vũ, Độc Cô Yên Nhiên, Quan Thất, Thẩm Yến đều xuất ra sát chiêu thứ hai, nhưng không phải để tranh phong với nhau mà nhằm giải tỏa áp lực kia. Nếu không hành động nhanh thì rất có thể đạo tâm sẽ tan vỡ, hoặc chí ít để lại một nỗi khiếp sợ không bao giờ có thể xóa nhòa.

- Là ai mà mạnh đến vậy?

Côn Vũ trầm mặc, chân bước ra bước thứ hai, thi triển “Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên - Nhị Bộ Chiến Thiên”. Ngạo khí của hắn dâng lên tột cùng sau đó hóa thành chiến ý muốn chống chọi với áp lực đến từ phương xa.

Độc Cô Yên Nhiên lần đầu tiên thu liễm lại sự ngông cuồng, vẻ mặt đầy điềm tĩnh, dưới sự hoảng sợ của mọi người thân hình nàng ta lại thoáng biến đổi. Lần này không còn một màu sắc đơn điệu mà là nửa đỏ nửa trắng, tử khí màu tím hóa thành hư ảnh phượng hoàng uốn lượn xung quanh cơ thể, đây là trạng thái mạnh nhất của nàng ta khi đã dung hợp hồng y, tử y và bạch y, chiến lực tăng tiến vượt bậc trong thời gian ngắn. Song có vẻ trạng thái này không thể giữ vững được lâu khi mà nàng ta bắt đầu run lên bần bật, lỗ chân lông toàn thân đều ứa máu.

Ngay cả Độc Cô Minh và Côn Vũ cũng chưa bức Độc Cô Yên Nhiên đi đến bước này, vậy mà người thần bí kia còn chưa xuất hiện đã khiến nàng ta phải dốc toàn lực ứng phó nếu không muốn bị đàn áp.

- Ngã Mệnh Bất Do Nhân! Dĩ Thân Vi Địch!

Quan Thất thét lớn, thiên địch đạo vận được thúc dục đến cực hạn.

Năm xưa, Thiên Địch Nhân Chủ dùng một thức này để chống lại kẻ được tôn xưng mạnh nhất thời đại ấy. Muốn thành tựu nhất thế vô địch không những phải nghịch thiên, nghịch địa mà còn phải nghịch nhân. Muốn nghịch nhân, trước tiên phải không đem hào kiệt cùng thế hệ đặt vào mắt, chỉ coi bản thân là đối thủ duy nhất cần chiến thắng. Vượt qua sinh tử, vượt qua kiếp nạn, trở thành kẻ địch của thiên địa, dùng sức một người địch cả thiên hạ, không ngừng đánh phá cực hạn bản thân, đó chính là áo nghĩa của hai chữ thiên địch.

Một thức này vừa ra, Quan Thất giống như hóa điên, trong tiếng thét của y, Tầm Đạo Vô Định cước của Thẩm Yến liền bị phá vỡ. Mà Thẩm Yến cũng không dám chậm trễ, tiếp tục xuất ra loại đạo vận thứ ba của mình - tự nhiên đạo vận.

Nếu “truy cầu” và “mê man” tương đương với hai trạng thái âm dương tách biệt, thì “tự nhiên” lại giống như vòng tròn thái cực bao phủ cả hai vào trong, giúp chúng dung hòa lẫn nhau.

Khoảnh khắc ba loại đạo vận này phối hợp thì trước mặt Thẩm Yến cũng hiện ra một hư ảnh đồ án thái cực trắng đen xoay tròn, không ngừng chống chọi lại đạo vận thiên địch đang cuồng bạo dọc xuôi khắp trời đất.

Lần lượt chúng thiên kiêu đều xuất ra tuyệt học của mình, bao gồm cả Độc Cô Minh đang trọng thương nặng nề.

Thân thể hắn đầy rẫy những vết thương đang rỉ máu, tử khí giống như dòi bọ đục xương không ngừng làm miệng vết thương thối rữa, sinh mệnh lực đang suy giảm với tốc độ chóng mặt. Nhưng càng trong hiểm cảnh thì hai mắt hắn lại càng sáng, tám loại đạo vận càng bộc phát khí tức tinh thuần hơn giống như đã đạt đến cực hạn, muốn phá vỡ bình chướng để ngưng tụ ra cây nguyên khí.

- Một trận này chỉ cần không chết, tương lai chẳng nơi nào cản được bước chân ta!

Độc Cô Minh ngẩng đầu cười điên cuồng, tám loại đạo vận đồng thời phát uy.

Diệu âm, chân, giả, phong, kiếm, chiến, cuồng, đao… Mỗi loại là một sắc thái riêng, khi kết hợp lại có đôi chút hỗn loạn nhưng vẫn đủ sức khiến chúng thiên kiêu xung quanh kinh hãi.

- Không ngờ hắn lại ngộ ra nhiều đạo vận như vậy, nếu tính cả hỏa và khinh hành đã bị phá đi thì tổng cộng có tới mười loại. Cửu vi cực, kẻ này phá vỡ được cực hạn của thân thể nhân loại. Chẳng lẽ hắn là sinh linh của ngũ đạo tự phong hay sao?

Trong đầu ai nấy đều chợt lóe lên suy nghĩ này.

Tất cả đã xuất ra gần như chín phần nội tình để xua tan áp lực đến từ người thần bí nơi chân trời. Chỉ thấy dấu chấm đen nơi phương xa từ từ biến lớn, cuối cùng hiện ra bóng dáng một nam tử áo trắng tóc đen, mái tóc xõa dài tung bay trong gió, đôi mắt quắc thước sáng như ánh sao ban đêm, thêm cặp lông mày hình kiếm đuôi chĩa lên cao, khiến người ta cảm tưởng chúng giống như do hai thanh bảo kiếm sắc bén hóa thành.

- Đó là Vương Nhất!

Tiêu Ức Tình tỏ ra âm trầm, Tiêu Hồn cầm trong tay đánh ra những tiếng đàn thánh thót. Nếu cảm nhận kỹ thì trong tiếng đàn của y có dung hợp tổng cộng bảy loại kiếm pháp, tám loại thương pháp, chín loại côn pháp, mười loại đao pháp đỉnh cấp của nhân giới.

Tiếng đàn giống như hóa thành hàng ngàn thần binh lợi khí đồng thời đánh về phía chân trời, như muốn chặn đứng bước tiến của Vương Nhất.

Nói về người này, Tiêu Ức Tình từng gặp qua y duy nhất một lần ở lễ chúc thọ Vương gia chủ. Khi ấy Vương Nhất khá tách biệt với sáu người em trai của mình. Y đứng riêng một góc, mặc kệ biển người đông đúc đang cười đùa vui vẻ tiến vào Vương gia. Mặc dù lúc đó y cực kỳ trầm lặng nhưng lại khiến Tiêu Ức Tình cảm giác y như hạc giữa bầy gà, hoa sen mọc giữa đầm lầy, trên người sở hữu một loại khí chất đặc biệt không thể nào nhầm lẫn với ai.

Mười mấy năm trôi qua gặp lại Vương Nhất một lần nữa, nhưng hiện tại y đã mạnh tới mức khó tưởng tượng nổi, chỉ cần dùng khí thế đã ép cho gần ba mươi chí tôn thiên kiêu ở đây hít thở không thông.

- Y rốt cuộc tu luyện thế nào mà có thể sánh ngang với Kiếp chủ? Người được tôn xưng là vô địch thượng cổ?

Mã Tư Thuần đột nhiên nảy sinh ra nghi vấn này.

Độc Cô Minh cười nói:

- Vì sao không thể? Hậu nhân chắc chắn vượt qua được tiền nhân! Đừng nói gì Kiếp chủ, dù là Bá Luân tái sinh lại vào thời đại này cũng sẽ bị người khác vượt qua. Không ngừng phát triển, không ngừng phá vỡ cực hạn, không thích nghi kịp sẽ lạc hậu, đó gọi là đại thế!

Diệp Chính ở phía xa nghe xong thoáng đại ngộ, trong tiếng cười vang liền bước lên phía trước, ngón trỏ và ngón giữa duỗi ra điểm thẳng về phía trước. Một chỉ này kình lực đạt tới điên phong, mang theo ý cảnh “muốn hỏi trời xanh cao bao nhiêu?”, giống như một mũi tên vô kiên bất tồi lao vút tới bóng người nơi chân trời.

- Loạn Thế Giai Nhân, Hồng Nhan Bạch Phát!

Độc Cô Yên Nhiên thét lớn, cũng bắt đầu chuyển hướng tấn công, nhắm thẳng vào kẻ kia.

Lúc này chiến trường từ đuổi giết Độc Cô Minh đã có biến chuyển cực kỳ vi diệu, toàn bộ đổ dồn sang Vương Nhất kẻ vừa xuất hiện.

Không phải bọn họ muốn như vậy mà là vì bị khí thế do Vương Nhất tạo thành áp bức, nếu không phản kháng đạo tâm ắt tan vỡ, để lại một nỗi khiếp sợ vĩnh viễn tồn tại trong tâm, tương lai gặp lại y cũng sẽ không cách nào tranh phong nổi.

Bọn họ không cam lòng đứng dưới một người như vậy. Đời này không tu luyện thì thôi, nếu đã tu luyện thì phải dùng hết sức vấn đỉnh, tuyệt đối không được thua kém người khác.

Bầu trời tràn ngập thần thông rực rỡ sắc màu, kim châm, ngạo khí, truy tung, mê man, tự nhiên, đao, kiếm, cuồng, chiến, quỷ khí, tiếng đàn…

Tất cả đều nhắm thẳng vào bóng trắng đang dần hiện rõ ở phía chân trời.

Vương Nhất xuất hiện, dùng sức một mình địch gần ba mươi nhân kiệt xuất chúng nhất của nhân giới nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Chỉ thấy y lạnh lùng vung tay, lần lượt đánh ra bốn đòn.

Một quyền, một chỉ, một chưởng, một trảo.

Đây là bốn đòn đánh thô sơ cơ bản nhất, không hàm chứa bất kỳ loại thần thông nào nhưng khi được y thi triển ra lại có uy lực không cách nào hình dung.

Một quyền phá tan Nhị Bộ Chiến Thiên của Côn Vũ.

Một chỉ chấn nát Dĩ Thân Vi Địch của Quan Thất.

Một chưởng thổi tan Loạn Thế Giai Nhân và Hồng Nhan Bạch Phát của Độc Cô Yên Nhiên.

Một trảo chộp trúng thái cực đồ của Thẩm Yến, khiến nó gần như nát vụn.

Chưa dừng lại ở đó, Vương Nhất lạnh lùng bước tới một bước, tư thế cực kỳ giống với cách Côn Vũ thi triển thần thông, nhưng ý cảnh lại khác biệt, giống như đế vương giáng xuống cõi phàm trần, khiến chúng sinh bốn phương tám hướng phải cúi đầu quỳ bái.

- Quân Lâm Thiên Hạ!

Một bước chân của y nhấn xuống, xương cốt trên người gần ba mươi thiên kiêu phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ, có một số Thập Nhân Địch không chịu nổi mà cơ thể nổ tung biến thành đống máu tươi thấm đẫm mặt đất. Tất cả thần thông trên bầu trời tan nát, tiếng đàn của Tiêu Ức Tình ngưng bặt, hoàn toàn bị nghiền ép.

Giờ phút này đây Vương Nhất chẳng khác nào hóa thân thành đế vương vô thượng, kẻ không khuất phục tất bị tru diệt. Loại đế ý này lan tỏa khắp trời đất, chạm tới đỉnh phong của “xuất thế gian đạo” trong cảnh giới Hỗn Nguyên, vượt qua tất cả mọi loại đạo khác.

Không những thế, nó còn kèm theo một ít bá đạo, dù không rõ ràng nhưng vẫn khiến mọi người cảm giác Vương Nhất giờ phút này chính là vô địch.

- Đây là thức đầu tiên trong Bá Vương Thập Bát Thức, y thực sự nắm được truyền thừa của Bá Luân đại thần!

Quan Thất học sâu hiểu rộng, nếu tính trong lớp trẻ thì kiến thức xếp vào hàng ngũ uyên thâm nhất. Vì để tìm ra cách khắc chế Kiếp chủ mà từng vùi đầu suốt năm năm trong đống điển tịch của hai thánh hoàng triều là Thiên Địch và Đông Hoa. Thông qua chuyện này, gã đã đọc được rất nhiều những mẩu tin tức rời rạc nói về thời thái cổ và thượng cổ, sau đó lại dùng Đại Diễn quyết phân tích tính toán, liên kết chúng lại với nhau.

Độc Cô Yên Nhiên hướng về Vương Nhất hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là địch hay bạn? Vì sao lại ra tay với toàn bộ chúng ta?

Mọi người đều cảm nhận được sát ý điên cuồng của y với Độc Cô Minh, nhưng vẫn chưa hiểu lý do gì mà y lại xuống tay với tất cả quần hùng đang có mặt.

Chỉ nghe Vương Nhất lạnh lùng buông:

- Mạng hắn là của ta! Ta chưa cho phép, các ngươi không có tư cách xen vào… Trợ giúp không được, bảo vệ không được, cũng không được làm tổn thương hắn! Đừng kết nhân quả với ta, bằng không chỉ có một kết cục máu chảy thành sông, phơi thây ngoài đồng. Nể tình các ngươi tu luyện không dễ, tương lai chính là hạt giống hào kiệt của nhân giới, ta tha cho các ngươi một con đường sống! Mau cút hết đi!

Bình Luận (0)
Comment