Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 2560 - Nhớ Cố Nhân 1

Hiện tại ở Cửu Giới có thể truyền xuống huyết thống cho Lý Thất Dạ chỉ có Bộ Liên Hương, nữ nhân khác hoặc theo hắn đi Đệ Thập giới, hoặc Lý Thất Dạ không định để các nàng truyền xuống huyết thống của mình.

Tiểu Nê Thu biết Lý Thất Dạ rất kén chọn nữ nhân, hiếm có nàng khiến nàng chịu để lại huyết thống.

Trong Cửu Giới này không nhất định có thể để lại huyết thống Lý Thất Dạ nhưng Tiểu Nê Thu khát vọng hắn sẽ làm trong Đệ Thập giới, vì vậy lúc chia tay mới nói lời thật lòng ra.

Tiểu Nê Thu nói làm Lý Thất Dạ chìm trong suy tư, hắn biết người bên cạnh đều hy vọng hắn để lại huyết thống. Trấn Thế Chân Thần là thế, Tiểu Nê Thu cũng vậy, nhóm Dư Thái Qân cũng khát vọng điều đó. - Thế gian nhiều cực khổ.

Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:

- Có ngày ta sẽ đi xa, sẽ bước lên hành trình mãi mãi không quay đầu lại. Dù tương lai như thế nào ta sẽ không quay đầu vì ai, không dừng chân vì ai. Trên đời này ta hoặc là trở thành tồn tại chủ thần Cửu Giới, hoặc trở thành vô địch đẩy ngã Đệ Thập giới, nhưng ta sẽ không trở thành phụ thân tốt, sẽ không là phụ thân có trách nhiệm. Ánh mắt của ta sẽ không ngừng lại vì bất cứ ai, lòng của ta sẽ không mềm mại vì ai.

Tiểu Nê Thu lặng im, cuối cùng nhẹ giọng nói:

- Công tử gia, nếu nữ nhân đã đồng ý truyền xuống huyết thống vì người thì nàng kiên cường hơn công tử gia nghĩ. Nàng thông cảm công tử gia, nàng không cần công tử gia ở lại, không cần công tử dừng chân. Bộ công chúa chính là kỳ nữ như vậy, nàng nguyện trả giá tất cả cho công tử gia. Vì vậy công tử gia đừng lo lắng điều này.

Lý Thất Dạ lặng thưng, một lúc lâu sau hắn buông tiếng thở dài, không nói gì.

Qua một lúc lâu sau Tiểu Nê Thu ôm chặt Lý Thất Dạ:

- Hẹn gặp lại, công tử, người mãi mãi vô địch trong lòng ta, mãi mãi trường tồn ở Cửu Giới. Dù biển cạn đá mòn thì tinh thần của công tử vĩnh tồn!

Lý Thất Dạ khẽ nói:

- Tạm biệt.

Tiểu Nê Thu không quay đầu lại rời đi, không muốn quay đầu lại!

Lúc sắp lên đường, Lý Thất Dạ rời khỏi Tẩy Nhan cổ phái, tảng bộ mỗi góc Cửu Giới.

Đi trong Cửu Giới, Lý Thất Dạ từng vào chỗ hiểm chỉ vì xem mặt trời mọc và lặn. Đi trong Cửu Giới, Lý Thất Dạ từng vào táng thổ vì xem hoa nở hoa tàn. Đi trong Cửu Giới, Lý Thất Dạ từng vào hắc ám vì xem lá cây bay đầy.

Lý Thất Dạ từng bước một đi đến, hắn đi rất nhiều nơi, toàn là những chốn ngày xưa hắn từng bước qua. Tại đây Lý Thất Dạ từng cùng bằng hữu vượt qua khó khăn, tại đây hắn từng cùng thuộc hạ cùng sống cùng chết, tại đây hắn từng cùng người đọc thơ giảng đạo. Trong Cửu Giới, Lý Thất Dạ bước qua sa mạc chỉ múc lên một ít nước trong ốc đảo. Uống hết ngụm nước đó, Lý Thất Dạ nhìn sóng gợn lăn tăn. Đống lửa đêm đó dường như còn bập bùng, thiếu nữ che mặt đêm đó đang nhảy múa, thân hình nhảy yểu điệu yêu kiều.

Trong Cửu Giới, Lý Thất Dạ đi trong thảo nguyên mênh mang, nằm trên sơn khâu, gối cỏ xanh mềm nhìn từng áng mây trắng trời xa. Lý Thất Dạ như nghe thấy các con ngựa tuấn lao nhanh, những thiếu nữ trên lưng ngựa cân quắc không thua tu mi cười sang sảng. Tiếng cười của thiếu nữ như chuông bạc vang vọng toàn thảo nguyên.

Trong Cửu Giới, Lý Thất Dạ bước trong hắc ám đêm mưa mặc cho nước mưa xối ướt áo mình. Nơi đây là một chỗ đất hung, có xương khô kêu răng rắc, có dạ ma bò sát mai phục. Trong mưa đêm Lý Thất Dạ mơ hồ thấy một tiểu nữ hài cật lực tiến lên, nàng cố chấp, nàng không sợ, dù khóe mắt ngấn lệ vẫn kiên định tiến bước. Trên bầu trời đêm mưa, trên mây đen như có một con quạ xoay quanh từ trời cao quan sát thiếu nữ cật lực tiến lên.

Lý Thất Dạ đi qua từng nơi, mỗi chỗ thật quen thuộc rồi lại xa lạ. Nhiều nơi phong cảnh còn đó mà người đã mất. Một số nơi thương hải tang điền, hết thảy đều biến mất trong thời gian.

Các nơi đó từng bọn họ một con Âm Nha vụt qua, từng có vui cười, từng có cực khổ, từng có những người khiến người khó quên.

Lý Thất Dạ bước vào U Thánh giới, hắn đứng trên ngọn núi nhìn tòa cô thành phía xa, nhìn ngọn núi to sừng sững trong thiên địa. Lý Thất Dạ nhìn mọi thứ trước mắt, im lặng thật lâu.

Lý Thất Dạ thì thào:

- Tạm biệt.

Tiếng thì thầm chỉ có Lý Thất Dạ nghe được, nói xong hắn xoay người đi.

Trong khoảnh khắc, trong cô thành có người mở mắt ra, nàng nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, lòng run rẩy, siết chặt hai tay.

Với bọn họ thì gặp lại chẳng bằng không gặp, thấy mặt có muôn vàn lời muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào. Đối mặt từ biệt, bọn họ rất khó cất đi tình cảm yếu đuối.

Lý Thất Dạ bước chân vào Thạch Dược giới, không làm kinh động bất cứ người nào. Dưới cây tre to, Lý Thất Dạ gối lên tre như đang ngủ say.

Thật lâu sau Lý Thất Dạ vỗ tre to, khẽ nói:

- Tạm biệt, bằng hữu của ta, nguyện ngươi vĩnh tồn bất diệt, nguyện ý tuyên cổ trường sinh.

Lý Thất Dạ xoay người đi.

Tre to xào xạc như đang vẫy tay từ biệt Lý Thất Dạ, bao nhiêu điều muốn nói chất chứa trong tiếng xào xạc, chỉ mình tre và Lý Thất Dạ nghe hiểu.

Lý Thất Dạ bước lên Cao Cương, nơi đó dựng một tấm bia cổ. Dưới Cao Cương từng có một thành trì phồn hòa, bây giờ chỉ còn lại đống đá vụn ngói vỡ.

Lý Thất Dạ ngồi trước ngôi mộ nhìn sông núi đã sụp đổ, hắn im lặng thật lâu. Lý Thất Dạ đập xuống đất bùn, chúng rơi qua kẽ tay hắn. Lý Thất Dạ lặng thinh.

Lý Thất Dạ khẽ nói:

- Lúc trước ngươi và ta từng xây dựng thành lớn phồn hoa, từng là trăm giáo dựng lên, từng được người triều bái, bây giờ còn lại là đống gạch vụn ngói vỡ.

Lý Thất Dạ bốc lên nắm đất bùn quăng cao, để nó bay trên bầu trời tòa thành đổ nát, chúng nó bay đi xa thật xa.

Lý Thất Dạ bước chân vào chiến trường cổ, chỗ này tràn ngập thi khí, xương khô khắp nơi. Lý Thất Dạ lấy hương nến ra tế, còn đẩy ra một bình rượu lâu năm, uống từng ngụm. Lý Thất Dạ ngồi trên chiến trường cổ, im lặng thật lâu. - Vĩnh biệt, các huynh đệ, các chiến hữu của ta. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ tụ họp cùng mọi người.

Lý Thất Dạ đổ rượu lâu năm xuống chiến trường cổ, mùi rượu tràn ngập khắp nơi.

Lý Thất Dạ lúc đi lúc ngừng, mệt thì gối lên núi xanh nhìn mây hợp lại tan. Mệt thì đi vào thành cổ, uống rượu trắng rẻ tiền trong quán rượu, nhìn tử tôn người xưa kinh doanh, sống tại đó. Mệt thì đi vào rừng sâu núi thẳm, nhìn kỳ thụ thần hoa lẳng lặng sinh trưởng.

Mấy ngày nay Lý Thất Dạ đi rất nhiều nơi, đến nhiều chỗ, các hồi ức hiện lên trong lòng hắn, bi hoan ly hợp quá khứ chết lặng trái tim.

Lúc trước Lý Thất Dạ cho rằng tim mình sẽ không còn đập nữa, trải qua quá nhiều khiến hắn chết lặng, dần thói quen. Nhưng lần cuối từ biệt khiến trái tim Lý Thất Dạ đập rộn ràng, lòng hắn vẫn không nỡ, có bi hoan, có đau buồn.

Cuối cùng Lý Thất Dạ trở lại Nhân Hoàng giới. Nơi đó nước sông lớn chảy cuồn cuộn, Lý Thất Dạ gối đầu lên tảng đá nhìn nước sông xanh biếc chảy.

Khi sông lớn chảy đến đây thòa cùng một dòng sông lớn khác lặng lẽ trôi đi, dòng chảy nhẹ nhàng dịu dàng như sợ quấy nhiễu giấc mơ của ai.

Bình Luận (0)
Comment