Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 2146 - Thụ Thi (2)

- Thụ thi, tuy nhiên chúng được sinh ra, nhưng mà trên thực tế chúng khác nhiều chủng tộc khác, vấn đề ở chỗ, chúng không có linh hồn, không có linh hồn, tại sao bàn huyết thống, tại sao bàn kế thừa, chúng chỉ là cái xác không hồn mà thôi.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

- Vì cái gì chúng sinh hạ thụ nhân mới, lại không có linh hồn chứ?

Diệp Tiểu Tiểu không khỏi hỏi.

Lý Thất Dạ cười to, nói ra:

- Thành cũng là thụ nhân đời đầu tiên, bại cũng là thụ nhân đời đầu tiên. Thụ nhân đời đầu tiên ra đời trên xác chết. Hạt giống lột xác cắm rễ trong cơ thể, khiến chúng nó trở thành linh hồn đời đầu tiên. Quản chi đời thứ nhất thụ nhân có linh hồn, nhưng mà đời thứ nhất không được xem là tính mạng, chúng chỉ giày vọ chữ người mà thôi. Nhưng mà thời điểm sinh ra thụ nhân đời thứ hai, muốn cho đời thứ hai linh hồn thì tỷ lệ có thể bỏ qua.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Diệp Tiểu Tiểu bắt đầu trầm mặc, hoàn toàn hiểu thụ nhân ra đời, chuyện này làm cho Diệp Tiểu Tiểu hiểu rất nhiều, cũng làm cho nàng hiểu rõ chủng tộc mới sinh ra là quá khó khăn. - Vẫn câu nói kia, sáng tạo tánh mạng, đây là chuyện của ông trời. Cũng không phải nói, ngươi có thể sáng tạo ra, tạo ra thân thể thì có thể sáng tạo tánh mạng, đây là chuyên không có khả năng. Giống như nhiều tu sĩ, vì thân thể hủy diệt, có thể cải tạo thân thể, nhưng mà nếu như chân mệnh bị hủy diệt, vậy ngươi sẽ tử vong chân chính, không có chân mệnh, ngươi không có gì cả... - ... Thân thể có thể cải tạo, nhưng mà chân mệnh không thể cải tạo. Bởi vì ngươi không phải trời xanh, ngươi không thể tạo ra chân mệnh, bởi vì đây là phạm trù của tính mạng!

Đàm luận tới vấn đề này, Lý Thất Dạ thần thái trang trọng.

Diệp Tiểu Tiểu chăm chú lắng nghe, nghe được Lý Thất Dạ nói chuyện này, nàng cũng gật đầu.

Trên thực tế, Diệp Tiểu Tiểu tiếp xúc với chuyện này là quá sớm, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, quan trọng hơn là, phạm trù này bình thường chỉ có Tiên Đế mới có thể tiếp xúc đến, chỉ có Tiên Đế mới có thể đi thăm dò lĩnh vực này. - Kỳ quái.

Ngay thời điểm Diệp Tiểu Tiểu khó có được lúc thật tình lắng nghe, Lý Thất Dạ nhìn qua sơn cốc có thụ thi tiến vào, không khỏi thì thào nói.

- Như thế nào?

Diệp Tiểu Tiểu phục hồi tinh thần lại, tò mò nói ra.

- Tại đây chỉ sợ không phải thi sào.

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào sơn cốc, chậm rãi nói ra.

- Vì cái gì?

Diệp Tiểu Tiểu cũng hiếu kỳ, nói ra:

- Không phải nói thụ thi ưa thích tụ tập ở một chỗ sao? Hiện tại có nhiều thụ thi đi tới bên ngoài, chỉ sợ nơi này là sào huyệt của chúng mà.

- Không!

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:

- Thụ thi không giống như thụ nhân, chúng là sủng nhi của Thần Thụ Lĩnh, quản chi chúng không có linh hồn, nhưng mà chúng có thể cắm rễ ở trên mặt đất. Thụ thi nó và Thần Thụ Lĩnh thập phần thân cận, cho nên nói thụ thi ở trong thi sào, có thể vĩnh viễn không đi ra, trừ phi là ngươi công kích chúng. Nếu không, thụ thi một khi thành sào, chúng sẽ đứng trong sào huyệt thẳng tới tử vong... - Đây cũng là vì cái gì thi sào không dễ dàng bị phát hiện ra, trong tình chung này, đi vào thi sào, trừ phi hủy thi sào đi, hoặc là công kích cường đại, nhưng bây giờ có nhiều thụ thi đi vào sơn cốc như vậy, đúng là có phần kỳ quái.

Nói đến đây, hắn cũng trầm ngâm.

- Chẳng lẽ là thi sào nơi khác bị hủy, thụ thi may mắn còn sống sót chuyển qua nơi này?

Diệp Tiểu Tiểu nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, nói ra.

Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, nói ra:

- Sào huyệt thụ thi không phải dễ dàng bị phát hiện như vậy, càng thêm không có khả năng nói một chút thi sào bị hủy thậm chí là bị công phá. Trừ phi là quân đoàn cường đại của Tiên Đế ra, nếu không cho dù là đế thống tiên môn bình thường, tại Thần Thụ Lĩnh cũng không cách nào một lần hành động phá hủy rất nhiều thi sào. - Chẳng lẽ nói, trong sơn cốc này có bảo vật, cho nên có rất nhiều thụ thi từ nơi khác đi tới đây.

Diệp Tiểu Tiểu nghĩ đến một khả năng khác, hai mắt bừng sáng, hưng phấn nói ra:

- Ngươi không phải nói thụ thi bình thường đều vây quanh linh đan dược thảo sao? Hiện tại nhiều thụ thi chạy tới nơi này như vậy, nói không chừng trong sơn cốc này có tiên dược đấy. - Ngươi nghĩ nhiều!

Lý Thất Dạ cười kéo mũi ngọc của Diệp Tiểu Tiểu, nói ra:

- Cho dù Thần Thụ Lĩnh có tiên dược, nhưng cũng không phải tiên dược nào cũng nguyện ý ở chung với thụ thi, cho dù là tiên dược nguyện ý ở chung với thụ thi, chỉ sợ sớm bị thụ thi vô cùng cường đại đoạt trước, các thụ thi khác không có khả năng nhúng chàm. - Chuyện này bởi vì sao? Tại sao có nhiều thụ thi chạy tới đây.

Bị Lý Thất Dạ giội một thùng nước lạnh, chuyện này làm cho Diệp Tiểu Tiểu thất vọng.

- Chờ một chút đi vào thì biết rõ, xem kìa, không phải có người tiến công sao? Xem bọn họ chết thế nào đi.

Lý Thất Dạ nhìn qua sơn cốc, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói ra.

Trên thực tế, lúc này tu sĩ mai phục bên ngoài sơn cốc rất tò mò, bọn họ nhìn thấy nhiều thụ thi tụ tập trong sơn cốc, bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, có chút không hiểu rõ. - Chẳng lẽ nói, trong sơn cốc này có tiên dược hấp dẫn rất nhiều thụ thi sao?

Cũng có tu sĩ có suy nghĩ như Diệp Tiểu Tiểu, lúc này hưng phấn nói ra.

- Tiên dược ——

Vừa nghe được khả năng này, tất cả tu sĩ phấn chấn tinh thần, tiếp theo là hưng phấn khó nhịn, hai mắt sáng lên, thậm chí trở nên tham lam, chỉ kém không có chảy nước miếng ra ngoài mà thôi. - Thật sự có khả năng này, nếu như không phải tiên dược thì làm gì có nhiều thụ thi đi tới nơi này.

Có một vị tu sĩ nhịn không được nuốt nước miếng một cái nói ra:

- Nếu thật là tiên dược, như vậy chúng ta đại phát tài rồi.

- Chúng ta giết vào.

Một nhóm khác phản ứng nhanh hơn, lập tức quát khẽ nói, bọn họ vượt qua trước người khác tiến lên.

- Giết ——

Lúc này tu sĩ khác thấy có người giết vào, lập tức hét lớn một tiếng, cũng không cam chịu yếu thế, cũng xung phong liều chết đi vào.

- Giết nha ——

Trong khoảng thời gian ngắn, tu sĩ mai phục bên ngoài cũng không hề mai phục nữa, đều gào thét lớn xông vào sơn cốc, tất cả mọi người một trước một sau, không cam lòng rớt lại phia sau tiến lên.

Đối với bất luận tu sĩ gì mà nói, tiên dược quá mức hấp dẫn, bất luận là ai, nếu thật đạt được tiên dược, vậy thực phát đại tài, từ nay về sau một bước lên mây.

Vèo, vèo, vèo...

Thời điểm các tu sĩ phát động tiến công vào trong sơn cốc, trong lúc này dưới mặt đất có rất nhiều rễ cây bắn ra, những rễ cây này giống như linh xà lao thẳng vào đám tu sĩ, cũng có rễ cây bắn vào tu sĩ như mũi tên.

Lúc này thụ thi trong sơn cốc cũng ra tay với tu sĩ, hơn nữa thụ thi vừa ra tay, uy lực không thể khinh thường.

Mà Lý Thất Dạ đã nói, tuy thụ thi không có linh hồn, tuy chúng là xác không hồn, nhưng mà, tại đây là Thần Thụ Lĩnh, thụ thi là sủng nhi, chúng được Thần Thụ Lĩnh che chở, quản chi chúng không có tu luyện, nhưng mà, bản năng của chúng cực kỳ cường đại.

Bình Luận (0)
Comment