[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Chương 19


Hai ngày sau đó tôi cũng chưa có hồi phục ý thức.

Nghe nói Muộn Du Bình đã chạy đi tìm Vương Cát, Vương Cát cái gì cũng không hỏi liền ném cho y hai bình dược, Muộn Du Bình để lại một khối cổ ngọc, Vương Cát trực tiếp thu lấy không ai gửi lại.
Vào ngày thứ ba khi tôi tỉnh lại, Muộn Du Bình đang quỳ ở bên giường cầm khăn lông giúp tôi lau mặt, thấy tôi tỉnh lại y cơ hồ rất vui vẻ, nắm tay tôi rất chặt.

Nhìn gương mặt tươi cười của y mà tôi như ở trên thiên đường.

Muộn Du Bình xoa xoa tóc tôi, tôi nhất thời không phân rõ đây là đâu, thẳng đến khi tiếng gõ cửa vang lên kéo tôi trở lại thực tại.

Muộn Du Bình cũng sửng sốt một chút, biểu cảm ngũ vị tạm trần trên mặt nhanh chóng được thay bằng một biểu cảm rất Muộn Du Bình, lạnh lùng, nhàn nhạt.

Y bỏ tay tôi xuống, đứng lên đi về phía cửa.

Khi y đứng dậy, phảng phất kéo chặt tiếng lòng tôi.

Y ở cửa, cẩn thận đẩy ra một cái khe, bên ngoài không biết là ai, hỏi mấy câu, Muộn Du Bình đưa một ít đồ ra ngoài sau đó lại thu về một cái túi phóng vào trong góc.

Tiếp đó y đóng cửa, cả căn phòng trở lại tĩnh lặng ban đầu.

Tôi ngây ngốc nhìn y trở lại ngồi xuống một bên giường, cuối đầu không nói chuyện.

Sau một lúc, y ngẩn đầu: "Cậu uống nước không?" Thình lình hỏi một câu, sau đó y vụt đứng dậy đi tìm nước cho tôi, lúc đi vô tình đá ngã chiếc túi vừa rồi, bên trong văng ra đủ loại giấy tờ tài sản công chứng gì đó, đại khái chính là mớ hỗn loạn của hôn sự đều do y giúp tôi giải quyết.
"Tiểu Ca..." Tôi tiếp nhận ly nước, cử động thân thể, khớp cơ toàn thân tôi lặp tức răng rắc kêu đau.

Tôi ngồi dậy, phát hiện toàn thân mình không một mảnh vải, Muộn Du Bình tránh đi ánh mắt, tôi cũng lặng lẽ kéo chăn đơn lên che kín người, đỏ mặt không biết phải nói gì.

Đợi trong chốc lát, cuối cùng lại là y mở miệng trước.


"Bốn giờ chiều ngày hôm sau sẽ có xe đến đón.

Hai giờ tắm gội, ba giờ thay quần áo và trang điểm, bốn giờ sẽ xuất phát, bốn giờ rưỡi vào nhà, năm giờ đón khách, sáu giờ hành lễ, sáu giờ rưỡi mở ghế."
"Tiểu Ca..."
"Cậu ngủ ba ngày tất cả vết thương đều đã khỏi.

Vương Bạc Hóa không có đến làm phiền mà Giải Vũ Thần cũng không có việc gì.

Sự tình hôn lễ đều đã chuẩn bị tốt, phụ rễ sẽ là Giải Vũ Thần và Bàn Tử, cậu nói..."
Giọng điệu của Muộn Du Bình rất bình tĩnh lại còn nhanh chóng, sự dâng trào dữ dội ập đến rồi cũng lập tức tan biến, ở trong không khí ngưng tụ thành một tầng sương lạnh.
"Tiểu Ca..."
"Đừng nói nữa."
Y cuối thấp đầu, chúng tôi đều trầm mặc, không phải là không biết nói gì, mà là sợ tầng tầng lớp lớp này một khi nói ra rồi sẽ sụp đổ, bầu không khí như vậy tôi không thích mà y cũng không thích.

Vì vậy chúng tôi yên tĩnh, cũng chỉ có thể yên tĩnh.
"Tôi lấy ít thức ăn cho cậu." Nói xong y quay người đi mất, chỉ lưu lại mình tôi cầm trong tay nửa chén nước, mẹ nó.
Muộn Du Bình trở về mang theo một bát cháo, tỉ mỉ đút cho tôi.

Món cháo thanh đạm trộn với một ít canh gà nhàn nhạt, là món trước đây mẹ tôi dạy y nấu.

Nếu tôi có thể cưới y, mỗi ngày đều sẽ nếm vị cháo này cho đến trăm năm.

Nghĩ nghĩ, mí mắt tôi chậm rãi rũ xuống, tôi từ từ ngã trên vai y nặng nề ngủ.

Ngay lúc đó tôi không hề nhận ra, cháo là Muộn Du Bình theo lời Vương Cát bỏ thêm thuốc an thần, tôi lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc thức dậy, đã là đêm khuya tĩnh lặng.

Tôi trợn tròn mắt, nhìn thấy hai hàng mi đen dài của Muộn Du Bình, hai cánh tay y cẩn thận vòng ở trên người tôi.

Vì sao y còn ôm tôi? Sau đó tôi biết được, một đoạn thời gian kia Muộn Du Bình không cho bất luận kẻ nào vào phòng, y cũng không rời tôi nữa bước canh giữ suốt bảy ngày bảy đêm.
Ở trong vòng tay y, tôi không dám động đậy.

Từ hơi thở tôi biết y ngủ rất nông và tôi không nghĩ sẽ đánh thức y.

Không biết y tỉnh lại có còn ôm tôi như vầy không, nghĩ như vậy tôi lại càng không dám nhúc nhích, cẩn thận dán vào ngực y, cẩm nhận hương vị của y.

Trong đêm tối tĩnh mịch, lầu dưới truyền lên những tiếng động khe khẽ, giọng nói ồm ồm của Bàn Tử truyền qua cửa sổ: "Hóa ca, đêm hôm khuya khoắt làm thế nào lại tự mình đến a?" Muộn Du Bình mở mắt, cơ bắp toàn thân căng cứng.

Tôi nhắm mắt giả bộ ngủ, bên ngoài lại vang lên giọng vịt đực của Vương Bạc Hóa.
"Nhớ Vương Cát muội tử nhà tôi, nhớ đến chịu không nổi nên buổi tối liền đến đây xem, không mang theo súng chỉ có hai bình rượu ngoại, chú Bình, giúp tôi tìm hai cái ly nào."
"Ây yo, Hóa gia, rượu ngon nào đây?" Là giọng Hắc Nhãn Kính.

Chẳng lẽ cả bọn đều ở?
"Mẹ kiếp, không đánh nhau, kể ra thì Vương Cát cũng thật tàn nhẫn, đệt mẹ thế mà tìm Trương câm đến canh bên người, thằng cháu kia giết người không chớp mắt đấy? Từ trong tay y đoạt người, ai dám thì làm, dù sao tao mẹ nó cũng không tình nguyện.

Đệt mẹ mày, Vương Bình, lấy cái ly tới uống rượu! Bàn ca, Phan Ca, đúng không, bồi huynh đệ uống một chén."
Nghe thế thân thể Muộn Du Bình dần thả lỏng, y cẩn thận ôm sát tôi.

Rất nhanh dưới lầu liền vang lên mấy thanh âm bàn ghế và y rượu va chạm, mấy tên nam nhân trêu ghẹo lẫn nhau, không khí tựa hồ được hòa hoãn không ít.

Đều là đám người không muốn sống, cái gì cũng không sợ hãi.
"Vương Cát, cô không sợ chỗ rượu này có độc?"
"Phan ca, nếu có độc dược qua mặt được Cát muội tử tôi, anh cứ bán cho tôi, tôi sẽ đưa anh nữa khối tài sản.


Cái ly kia đưa cho tôi, tôi uống.

Đệt, còn có Hắc Hạt Tử, anh cũng là dân trong nghề, thạo dùng dược, anh có dám uống không?"
Dưới lầu vang lên tiếng Hắc Nhãn Kính ha hả cười, còn có tiếng cụng ly lách cách.
"A Cát, cô nói tôi cùng cô đấu nhau nhiều năm như vậy là vì cái đồ gì? Cô có biết tôi muốn cô gọi tôi đại ca nhường nào không? Chỉ là cái chức vụ tộc trưởng, cô tranh đến chồng cũng không gả được, cô tranh cái gì?"
"Anh cút, tôi không thể để yên cho anh đem phương thuốc cổ truyền của Vương gia đem bán hay chôn vùi.

Nếu đem Lang Huyết Thạch Lựu tà dược này thả ra, anh chẳng lẽ còn không rõ năm đó có bao nhiêu người vì thứ tà dược này mà mất mạng? Còn chuyện giết chết Trần Hàm, tôi sẽ trả lại, anh cứ chờ mà xem..."
"Được được, Trần Hàm không chết, bây giờ đang ở Mỹ, còn sinh được hai nhóc con."
"Cái gì?!" Vương Cát gầm lên giận dữ, theo bản năng y bịt kín tai tôi, thuận thế tôi tiếp tục giả ngủ.
"Tôi là nói, Trần Hàm còn sống, tôi không có giết hắn."
"Như thế nào trước lễ cưới một ngày lại biến mất không thấy đúng không? Tôi ngày hôm đó phái ba chiếc xe đưa hắn qua nhà, trước đặt một khẩu súng, một rương tiền giấy.

Nói với hắn: "Em rể cậu có hai lựa chọn, thứ nhất, mang theo rương tiền này, muốn đi đâu thì đi, phòng ở hộ chiếu tôi đều chuẩn bị hết cho cậu.

Thứ hai, cầm lấy khẩu súng từ chỗ này giết qua, ngày mai tôi liền mở Hummer đưa cậu về bái đường cùng A Cát.

Còn sau đó? Sau đó chính là như thế, hắn sống được rất là tốt."
"Vương Bạc Hóa, anh- mẹ nó!" Vương Cát gầm lên giận dữ, bên dưới lập tức vang lên tiếng xốc bàn và ly rơi loảng xoảng.
"A Cát." Giọng Bàn Tử vang lên, "Chuyện đã là qua, là quá khứ cả rồi, đừng nóng giận." Là tiếng Vương Cát ngồi xuống, nghe những âm thanh kia, hẳn cũng không khóc nháo gì.

Vương Bạc Hóa đón người trở lại, lấy rượu ra rót cho Vương Cát một ly.
"A Cát, cô cũng biết Hóa ca tôi không phải người tốt lành gì, nhưng cô cũng rõ tôi từ xưa là một tên đại nam nhân không giống cô trước nay si tình.

Cô là người đời này, trừ mẹ tôi ra, là người tôi bội phục nhất.

Cho nên cùng cô đấu tôi đều đem sinh mệnh mình ra cá cược.

Tôi biết cô cũng như thế, tôi thích nó và tôi chơi cực kỳ vui vẻ.

Cho nên hôm nay việc tôi làm, ngày mai...!không, ngày kia, ngày kia nữa, sau cái hôn sự này, tôi cam kết với cô mặc kệ Ngô Tà kia là thẳng hay cong, dù sao ngoại trừ những người trong phòng này thì sẽ không còn ai biết nữa, ngày mai anh sẽ làm cô vẻ vang gả đi."

"Anh làm sao biết Ngô Tà là cong?" Lần đầu tiên giọng nói của Giải Ngữ Hoa vang lên trong góc, trong trẻo và lạnh lùng, giống như sợi chỉ bạc treo trong vần trăng lạnh lẽo.
Tiểu Hoa không có việc gì, tảng đá đè nặng trong lòng tôi cũng biến mất.

Vương Bạc Hóa tiếp tục nói: "Ngô thiếu gia kia thẳng? Nói nhảm! Người khác không biết chứ chúng ta là người đi chung đường, có thể không nhìn ra sao? Trương câm kia có đối xử ôn hòa qua người nào chưa? Tôi đã thấy tên kia giết người, Hắc Hạt Tử cũng thấy rồi, mắt không hề chớp tay không hề run.

Y có thể vì một người da thịt dán da thịt canh bên trên lầu nhiều ngày như vậy? Nếu không phải tại y, cậu cho rằng tôi sẽ ngồi ở đây chắc?"
Người dưới lầu đã không còn nói, chỉ còn sót lại tiếng cười ha hả của Hắc Nhãn Kính.

Vương Bạc Hóa nhấp ngụm rượu, tiếp tục nói: "Muội tử, tôi nói cô gả cho tên này làm gì? Quả phụ sống* thì có gì tốt? Còn không bằng gả cho Bàn Tử, tốt xấu gì cũng là đàn ông, lấy vũ khí hai chúng tôi đấu một trận, hắn sống ngày mai cùng cô bái đường, tôi sống thì lại tiếp tục giúp cô tìm đại trượng phu."
*Quả phụ (người mất chồng) quả phụ sống là người chồng vẫn còn nhưng sống cũng không khác gì quả phụ.

Cam không biết dùng từ nào cho hợp nên để vậy luôn.
"Đừng nói nhảm nữa, tôi đi ngủ." Vương Cát đẩy bàn đứng dậy.

Vương Bạc Hóa ngửa mặt lên trời thở dài mắng mỏ một tiếng, sau đó mấy nam nhân chậm rãi uống rượu nói chuyện tào lao, ngược lại câu mà Bàn Tử nói lại ít đến lợi hại.
Một lát sau có lẽ Muộn Du Bình cảm thấy không còn tiếng gì ồn ào nữa liền buông tai tôi ra, tôi cố gắng nhắm mắt bày ra bộ dáng đã ngủ, bởi vì tôi thật sự không biết mở mắt rồi sẽ phải đối mặt với y thế nào.

Trong cơn mông lung, tôi cảm nhận tầm mắt của Muộn Du Bình đã dừng ở trên mặt tôi thật lâu.

Âm thanh bên dưới lầu dần trở nên yếu ớt, Muộn Du Bình nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ngô Tà?" Tôi nhắm mắt không phản ứng.
Lại một lát sau, tôi cảm thấy có ngón tay nhẹ nhàng vòng qua đầu mình, nhè nhẹ đùa nghịch tóc tôi.

Tóc tôi đã rất dài rồi, phần đuôi tóc bị kéo nhẹ rồi chạm vào một vật mềm mại.

Suýt chút nữa tôi đã bừng tỉnh, bỗng nhiên phần mềm mại kia chuyển đến áp lên môi tôi, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng cọ qua khóe môi tôi, mang theo một chút hương vị của y.

Không chờ tôi phản ứng lại, đôi môi mềm kia đã lặng lẽ rời đi.
"Ngô Tà, ngủ ngon." Để lại trên môi tôi, mắt tôi và cả trong lòng tôi một lớp sương mờ.

.

Bình Luận (0)
Comment