Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 462

-- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, ngươi cảnh giác thật.

Bốn, năm thanh niên mặc giáp dán sát người từng bước một ra khỏi khu rừng, một người đùi chảy máu ròng ròng, vết đao sâu tận trước. Thanh niên bị thương cắn răng, đôi mắt căm thù trừng Đinh Hạo, rõ ràng là bị đao quang hắn chém bị thương.

- A? Các ngươi cũng là đệ tử Bắc vực? Đến từ châu nào?

Thấy đồng tộc khiến Đinh Hạo mừng rỡ, dù đám người này lộ rõ địch ý nhưng ít nhất không phải mãnh thú hình dạng kỳ lạ.

- Chúng ta đến từ Kiếm Châu!

Dẫn đầu là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, lùn chắc khỏe, dữ tợn, chiến giáp siêu lớn dán sát người như con gấu khỏe huơ trường kiếm.

Kiếm Châu?

Nghe đồn Kiếm Châu là đại châu thứ hai đứng sau Thanh Châu trong Bắc vực?

Đồn rằng võ giả Kiếm Châu đa số tu luyện kiếm thuật, trong lãnh địa myấ ngàn tông môn nhân loại hơn mười phần trăm là tông môn kiếm thuật, phát huy kiếm pháp, kiếm tu đến đỉnh cao. Những kiếm tu thực lực siêu đẳng, hung tàn bá đạo, chọc vào một tên là như chọt ổ kiếm lửa, thủ đoạn tàn nhẫn, không dễ đối phó.

Nhưng Đinh Hạo hơi nghi ngờ.

Đinh Hạo nghĩ Kiếm Châu là đại châu thứ hai, thiên tài trẻ tuổi có thể vào chiến trường bách thánh đều là tiềm long thực lực siêu đẳng không yếu hơn Thiên Ninh vương triều, tại sao thực lực của mấy người này... Đinh Hạo dùng thần thức cảnh giới kỷ thân thiên địa quét hình, thực lực của năm người này không phải bí mật với hắn, cảnh giới mới là tam khiếu, tứ khiếu Đại Tông Sư cảnh.

Nam nhân lùn chắc khỏe lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, một mình có thể sống trong thiên địa này lâu như vậy cũng không đơn giản. Thế nào? Mấy hôm nay được nhiều ích lợi đúng không? Ha ha, nghĩ tình ngươi là cùng tộc nên hôm nay không giết ngươi, mau lấy hết bảo bối ra đây, nếu không thì... Ha ha ha ha ha ha!

Mắt nam nhân lùn chắc khỏe bắn ra sát khí.

Bốn người khác dàn hàng ngang vây quanh Đinh Hạo vào giữa, biểu tình xấu xa.

Đinh Hạo nhíu mày hỏi:

- Đánh cướp? Các ngươi chắc không?

Khó khăn lắm mới gặp mấy nhân loại, Đinh Hạo không ngờ bọn họ còn vô lý hơn cả mãnh thú, mở miệng đã đò cướp. Cho dù Đinh Hạo có giao bảo bối ra cũng chưa chắc trốn thoát được, những người này coi như là tài tuấn trẻ tuổi Bắc vực sao chịu cam lòng thấp hèn?

- Cam sư huynh, nói nhảm nhiều với tiểu tử này làm gì? Giống như lúc trước vậy, mọi người cùng nhau lên làm thịt hắn, hì hì.

Một thanh niên cao gầy như gậy tre vẻ mặt dữ tợn cầm thứ tròn như ngọc đen, cười nói:

- Không cần lo, la thiên bàn biểu hiện hắn chỉ là đỉnh nhất khiếu Đại Tông Sư cảnh, không phải đối thủ của chúng ta.

Mấy thanh niên khác ồn ào rút vũ khí ra.

Nam nhân lùn chắc khỏe mỉm cười nói:

- Tiểu huynh đệ, thế nào? Các huynh đệ của ta đều muốn giết ngươi, ta mềm lòng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao bảo bối ra là sẽ tha cho ngươi, hãy suy nghĩ đi.

Đinh Hạo buồn cười, thấy tội cho đám hề mù mắt.

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Tốt, không thành vấn đề, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao bảo bối ra là sẽ tha cho ngươi.

Nam nhân lùn chắc khỏe cười nói:

- Tốt, vậy mới ngoan...

Nam nhân lùn chắc khỏe chợt phản ứng lại, lời của Đinh Hạo có ý khác.

Nam nhân lùn chắc khỏe tức giận quát:

- Tiểu tử, ta thấy ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi...

Nam nhân lùn chắc khỏe chưa dứt lời...

Đinh Hạo đạp một bước.

Chiêu khí thế thứ hai của Chiến Tự Quyết, Quân Lâm Thiên Hạ bùng phát, khí thế vô cùng mạnh mẽ tuôn ra từ người Đinh Hạo đè năm tên 'ăn cướp' có mắt không tròng quỳ xuống đất, vũ khí rớt một bên.

- Võ... Võ Hoàng?

Nam nhân lùn chắc khỏe nằm sấp dưới đất trợn mắt há hốc mồm:

- Ngươi là cường giả Võ Vương cảnh?

- Sao... Sao có thể?

Khỉ ốm cầm la thiên bàn suýt rớt tròng mắt. Hoa văn trên la thiên bàn chỉ rõ Đinh Hạo là cao thủ nhất khiếu Đại Tông Sư cảnh tại sao chớp mắt biến thành cường giả tuyệt thế cảnh giới Võ Vương cảnh? La thiên bàn chưa từng có sai lầm.

Có thanh niên sợ bay mất hồn vía cầu xin:

- Tiền bối tha mạng, tiểu nhân trên có già dưới có trẻ...

Mấy tên đó nằm sâp dưới đất như con chó, trợn tròn mắt. Tưởng đâu ăn cướp dê béo ai ngờ đạp trúng miếng sắt, lần này xong đời.

Năm kẻ tiện nhân!

Đinh Hạo nhìn bọn họ nịnh nọt cầu xin tha thứ, định nghĩa cho chúng.

Đinh Hạo thu lại khí thế, mỉm cười nói:

- Giờ mới biết sợ? Ngona ngoãn lấy hết bảo bối ra sẽ tha mạng cho các ngươi.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Bà nội nó, bây giờ ta nói câu này quen miệng rồi, chắc chắn là vì ở chung với mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt quá lâu bị truyền nhiễm.

Cùng lúc đó, trong một sơn cốc cách rừng rậm ngàn dặm, mèo mập nào đó đang liều mạng chạy trốn hắt xì một cái suýt làm rớt thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngồi trên lưng nó.

Nhóm năm người nam nhân lùn chắc khỏe nhìn nhau, không ngờ bị trấn lột. Bọn họ không dám cãi lời Đinh Hạo, ngoan ngoãn giao hết đồ vật trên người ra. Trữ vật giới chỉ, vòng tay không gian, túi không gian, nạp giới vân vân. Bọn họ nơm nớp lo sợ dâng lên trước mặt Đinh Hạo, không dám dấu giếm.

- Cha nó, sao nghèo vậy? Hơn bốn mươi ngày mà các ngươi mới thu gom được chút thảo dược? Thiên địa huyết cốt đâu? Ngọc trong thạch đâu? Sao không có cái nào? Đám khốn kiếp các ngươi không lẽ hơn bốn mươi ngày qua luôn nằm ngủ tại đây?

Đinh Hạo nhìn vật mớ cống phẩm nghèo nàn, hắn cảm thấy đang trấn lột ăn mày. Nghèo quá, cộng lại tài sản của năm người còn không bằng một phần trăm đồ đạc của Đinh Hạo.

- Tiền bối, thật sự chỉ có bấy nhiêu.

Nam nhân lùn chắc khỏe khóc không ra nước mắt.

Nếu có được bảo bối như thiên địa huyết cốt, ngọc trong thạch thì bọn họ còn cần ăn cướp không?

Đinh Hạo tức giận quát:

- Không thể nào,chắc chắn là các ngươi lừa ta. Cởi ra, ta muốn lục người!

Đinh Hạo lột sạch chiến giáp của năm kẻ đáng thương, dùng thần thức quét qua quét lại cuối cùng kết luận năm tên này thật sự nghèo, trừ mấy cống phẩm trước mắt ra không có thứ gì đáng giá.

Đinh Hạo làm vẻ mặt mất kiên nhẫn phất tay nói:

- Cút đi, nghèo còn dám đi ăn cướp.

- Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối...

Chúng ta khắc ghi trong lòng ân không giết của tiền bối.

Năm người chỉ còn mỗi quần lót che thân, nghe Đinh Hạo nói không giết thì mừng rỡ vội bỏ chạy quên cả mặc đồ, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai chân.

Đinh Hạo chợt nhìn thấy cái gì, lòng rùng mình, quát to:

- Đứng im, quay lại!

Năm người cứng ngắc, khóc mếu thở dài từ từ xoay người lại, cười nịnh cười nói:

- Tiền bối còn có chuyện gì?

- Bộ đồ này lấy đâu ra?

Đinh Hạo nhấc lên một bộ y phục, giọng sắc bén hỏi han, thanh âm run rẩy.

Đó là chiếc áo rất bình thường mặc trong người, màu trắng, có ba sợi dây đeo, bình thường không có gì lạ nhưng như sét đánh với Đinh Hạo. Bởi vì Đinh Hạo rất quen thuộc kiểu áo này, đó là áo lót của đệ tử Vấn Kiếm tông, kiếm nhỏ màu bạc giữa sợi dây đeo là tiêu chí Vấn Kiếm tông.
Bình Luận (0)
Comment