Dáng Hình Của Em

Chương 52


Sinh động và hấp dẫn hơn cả là giữa một màu xanh bạt ngàn, tại thung lũng eo hẹp đó được phủ muôn sắc màu, đỏ vàng tím trắng hòa lẫn vào nhau tạo nên một rừng tiên cảnh đẹp không thực.
Đường Dã chỉ tay về hướng ấy, giọng anh ngập trong gió lạnh: “Đó là Thung lũng Cốc.”
Cố Yến Nam không chớp mắt ngắm nhìn, đã rất lâu cô không có cảm giác khao khát đến một địa danh nào như hiện tại.

Trái tim thình thịch phấn khích, cô tựa một nghệ thuật gia đang chìm trong cái đẹp kỳ diệu của nhân loại.
Ánh mắt của cô lấp lánh sự hưng phấn, Đường Dã cúi đầu cười, anh biết anh đã chọn đúng nơi.
Hơn ba tiếng sau cũng đến Thung lũng Cốc.
Một tấm biển lớn dựng bằng gỗ in cái tên: [Thung Lũng Cốc] vừa đơn sơ lại không có gì đặc biệt nhưng phong cảnh bên trong mới là điều khiến người ta ngạc nhiên.
Thung lũng Cốc như đúng cái tên của nó, cây cối, hoa rừng chiếm phần lớn.

Những ngôi nhà gỗ được dựng sơ xài, trông hoang dã, tự nhiên hoàn toàn tách biệt với thế giới nhộn nhịp xô bồ ngoài kia.

Trước khi đến, Đường Dã đã liên hệ với trưởng làng - ông Lạp La, là người đàn ông trung niên thật thà, chất phác, không vợ nhưng có một đứa con trai gần ba mươi.
Đường Dã vừa xuất hiện trước cổng bằng tre sơ xài không có tác dụng che chắn gì, ông Lạp La đã cười xúc động chạy ra chào đón.
“Cậu Dã, lâu rồi không gặp.” Giọng ông lễ độ, dù lớn hơn Đường Dã nhiều nhưng vẫn tỏ ra kính trọng anh.
Đường Dã cười đáp lại ông, anh giải thích đơn giản: “Mấy tháng nay tôi bận quá nên không tự mình đến thăm làng.”
Ông Lạp La lắc đầu bảo không sao cả.
Đến giờ khi nhìn Đường Dã để con trai Lạp Ân của trưởng làng mang vài thùng hàng trong cốp xe ra chuẩn bị phân phát cho mọi người, Cố Yến Nam mới hiểu.
Thì ra Đường Dã vẫn luôn tài trợ miễn phí hàng kế hoạch hóa gia đình cho người dân trong Thung lũng Cốc.
Anh nhìn một cái như biết được ý nghĩ của cô liền nói thêm: “Anh đến đây nhiều lần tuyên truyền về đời sống tình d.ục.”
Cố Yến Nam gật đầu cười đầy ý tứ.
Đường Dã giới thiệu Cố Yến Nam với hai cha con trưởng làng.
Không còn giấu diếm, anh vô tư, sảng khoái nhìn ông Lạp La: “Bạn gái tôi, lần này tới đây là muốn dẫn cô ấy thư giãn vài ngày.”
Ông Lạp La hơi ngạc nhiên, quan sát Cố Yến Nam một chút rồi vội mỉm cười chào cô.
Ông Lạp La đã bảo con trai sắp xếp cho cả hai một ngôi nhà gỗ ở cạnh dòng suối.

Nhà gỗ này cũng có sân vườn nhỏ, xung quanh được rào bằng tre, tương tự như tất cả các căn nhà gỗ khác trong làng.
Sau khi đưa Đường Dã và Cố Yến Nam đến nơi ông Lạp La mời cả hai tí nữa ghé nhà ông dùng bữa trưa, nhận được lời đồng ý rồi ông Lạp La và con trai mới rời đi.
Đường Dã cảm ơn một tiếng, giao cho ông Lạp La một số tiền, ông Lạp La không từ chối nhận lấy.

Nhà gỗ một tầng nho nhỏ, có một gian phòng ngủ, phòng vệ sinh bên ngoài, phòng khách nối liền với bếp.

Ông Lạp La còn rất chu đáo đặt một thùng tắm bằng gỗ vừa đủ cho một người ở cạnh phòng vệ sinh.

Sau khi thăm quan một vòng căn nhà không cần mất bao nhiêu thời gian thì Đường Dã dẫn cô đi dạo.
Sân vườn quá nhỏ, không có chỗ đổ xe, con xe Jeep của bọn họ dựng trước nhà.
Thỉnh thoảng có người qua lại ngó nghiêng nhưng không biết là khách nào.
Đến khi Đường Dã xuất hiện ở nhà trưởng làng lần nữa, mấy hộ bên cạnh mới xác định khách đến thăm là Đường Dã.
Có vài đứa nhỏ vẫn còn nhớ rõ Đường Dã, chúng rất yêu quý anh, có đứa dạn dĩ còn chạy tới đu trên đùi anh.

Mà Đường Dã, anh không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, còn vui vẻ hỏi thăm, bế một đứa nhỏ lên cao.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này, trái tim Cố Yến Nam thình thịch thình thịch, đó là sự rung động không thể không thừa nhận.
Đường Dã có vẻ khá quen thuộc địa hình ở đây, Thung lũng Cốc tuy không lớn nhưng nhiều ngóc ngách, ngã rẽ nếu không quen thuộc rất dễ lạc đường.
Ăn trưa nhà trưởng làng xong, ông Lạp La nói với cả hai tối ngày mai làng Cốc tổ chức một lễ hội, ôn hòa mời cả hai đến tham gia.

Ông mỉm cười hiền từ cam đoan: “Chắc chắn sẽ rất vui.”
Đương nhiên Cố Yến Nam muốn đi rồi, cô còn để lộ ra sự hào hứng trong vô thức.
Tạm biệt cha con ông Lạp La, Đường Dã đưa Cố Yến Nam thăm quan vài nơi, sau cùng đến một nơi gọi là hồ Cốc.
Cô hiếu kỳ: “Có phải cái tên Cốc rất đặc biệt đối với nơi này không?”

Đường Dã ừ, anh nói: “Có sự tích của nó.” Anh cố gắng thử nhớ lại câu chuyện xưa cũ mà ông Lạp La từng kể, có điều đã quá lâu rồi.

Chỉ loáng thoáng ấn tượng tới một chi tiết: “Là bắt nguồn từ một cặp tình nhân sống chết có nhau, nàng là tiên cá còn chàng là cóc ghẻ.”
Nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết thêu dệt cho hoa mỹ mà thôi.
Một loạt tiếng nói cười khanh khách của bọn trẻ, sau đó vài chiếc xe đạp lướt qua, Đường Dã ôm eo cô kéo sát vào ngực mình.
“Chào chú Dã ạ.” Mấy đứa nhóc dừng xe, nụ cười ngây thơ, thanh sạch nở rộ.

Chúng ngoái đầu lại nhìn Đường Dã bằng ánh mắt thành kính và yêu mến.
Đường Dã gật đầu cũng cười ôn hòa lại với chúng, anh không quên nhắc nhở: “Chạy xe chậm thôi, kẻo té.”
Cả đám nhóc đồng thanh đáp giòn tan “vâng ạ” rồi vẫy vẫy tay tạm biệt với cả hai.
“Bye bye chị xinh đẹp.”.

Bình Luận (0)
Comment