Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 10

5 giờ chiều ngày 1 tháng 1, sau một tiếng hành trình, phi thuyền chở khách liên hành tinh xuất phát từ hành tinh B-73 đến hành tinh Thủ đô đã tới trạm vũ trụ Thủ đô.

Khách ở phòng VIP sẽ được đi lối riêng để rời khỏi phi thuyền đầu tiên thay vì phải xếp hàng chờ. Tiếp viên hàng không trẻ trung của phi thuyền liên hành tinh mỉm cười gõ cửa căn phòng VIP1 sang trọng: “Thưa quý khách, đã đến trạm vũ trụ rồi ạ, hai anh có thể xuống phi thuyền trước.”

Trong phòng im ắng không có lấy một tiếng kim rơi.“

Tiếp viên hàng không tiếp tục gõ cửa: “Thưa hai anh?

Có lẽ vì cô lỡ đẩy hơi mạnh, cánh cửa phòng bị hé ra một khe hở.

Ngó qua khe cửa, tiếp viên hàng không sợ nhũn cả chân.

Khắp phòng chỗ nào cũng thấy máu tươi, hai người đàn ông đang nằm trong vũng máu. Áo sơ mi trắng của một người đã sũng máu, đôi mắt trợn trừng của hắn đang hướng thẳng ra phía cửa. Một người khác thì nằm ngửa trên sàn với con dao gọt hoa quả sắc lẻm cắm thẳng vào bụng.

Hiển nhiên, cả hai người đã tắt thở, nằm ngay đơ trong phòng.

Tiếp viên hàng không hoảng sợ quay đi, vội vàng ấn nút báo động khẩn cấp của phi thuyền.

Một lát sau, bảo vệ phi thuyền chạy tới hiện trường, trông thấy khung cảnh máu me này, ai cũng lạnh sống lưng. Tổ trưởng tổ Bảo vệ run giọng: “Hình như hai người kia là Lính gác, mau gọi báo cho Phòng Điều tra!”

Có người nhanh nhẹn cầm thiết bị truyền tin gọi tới đường dây nóng của Phòng Điều tra. Đúng lúc này, một giọng nam trẻ tuổi, bình tĩnh vang lên từ phía sau: “Không cần gọi, chúng tôi là người của Phòng Điều tra đây.”

Lên tiếng chính là Kane, người vừa rời khỏi căn cứ B-73 trở về hành tinh Thủ đô.

Kane đưa mắt ra hiệu với đồng nghiệp rồi vào phòng, cẩn thận quan sát. Hai người này đã chết được một lúc rồi.

Kloger đứng ngoài cửa, hỏi: “Ai là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân?”

Nữ tiếp viên hàng không giơ tay, nơm nớp lo sợ trả lời: “Là tôi. Hai vị này là khách VIP, tôi phụ trách việc đưa họ rời phi thuyền. Tôi tới gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời nên mới thử hé cửa ra, sau đó thì thấy khắp phòng toàn máu…”

Kloger hỏi: “Có ai khác từng vào phòng này không?”

Cô gái lắc đầu: “Chắc không có đâu. Khu VIP có tất cả 10 khách, họ đều ở trong phòng mình, không ra ngoài.”

Trong phòng, Kane đang cẩn thận điều tra bằng thị lực nhạy bén của Lính gác. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, một con dao gọt hoa quả sắc lẻm dính đầy máu cắm trên bụng người đàn ông đeo kính. Trên cơ thể cả hai nạn nhân có rất nhiều vết dao, rõ ràng là đã bị đâm rất nhiều nhát. Tình huống này cực kỳ giống tình trạng Lính gác mất khống chế tinh thần rồi tấn công nhau như dã thú.

Kane ngẩng đầu nhìn về phía Tổ trưởng tổ Bảo vệ: “Phiền anh đưa toàn bộ thông tin phi hành đoàn và hành khách tới đây. Trước khi điều tra rõ ràng, tất cả mọi người đều không được rời khỏi phi thuyền.”

Phi thuyền có hai hành khách chết bất đắc kỳ tử, ai ở đây cũng đáng nghi. Tổ trưởng tổ Bảo vệ hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đi lấy thông tin hành khách, một người khác thì đi lấy thông tin các nhân viên trong phi hành đoàn.

Kloger nhận tài liệu, bắt đầu nhanh chóng sắp xếp và điều tra hành khách.Cùng lúc đó, trên phi thuyền Liệp Ưng.

Kết quả thẩm vấn khiến anh rất khó hiểu: Ngoại trừ anh, trên phi thuyền không có bất kỳ Dẫn đường nào khác. Vậy nên không có khả năng “Dẫn đường khống chế khiến tinh thần Lính gác mất kiểm soát”. Lại thêm khu vực VIP có hệ thống cửa nghiệm chứng, hành khách ở khoang phổ thông không thể vào nơi này. 8 người còn lại trong khu VIP đều có chứng cứ ngoại phạm.

Không có đối tượng tình nghi?

Đúng lúc này, Kane phát hiện một chiếc vali lớn chứa đầy thạch anh đỏ quý giá. Giá trị của chỗ thạch anh đỏ này có khi lên tới vài trăm triệu tinh tệ.

Hai người nhìn nhau.Những người này hoặc là quản lý của căn cứ B-73, hoặc là cán bộ chủ chốt trong Công ty Khoáng sản, tất cả đều liên quan đến vụ tai nạn hầm mỏ tháng trước.

Kane đi đến bên cạnh đồng nghiệp, hạ giọng, nói: “Hai người chết tên là Celtic và Mark, là một cặp cộng sự trong Công ty Khoáng sản. Từ những gì quan sát được tại hiện trường, có lẽ hai người này đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, khắp người đều có dấu vết ẩu đả. Celtic bị giết bởi con dao gọt hoa quả này, vết thương trí mạng nằm ở bụng. Vết thương trí mạng của Mark ở sau đầu, khi anh ta ngã xuống thì đập đầu vào góc nhọn của chiếc bàn trà làm bằng đá cẩm thạch.”

Kloger nghe hắn miêu tả thì nhíu mày, hỏi lại với thái độ nghi hoặc: “Vậy anh kết luận là hai người đó công kích rồi giết chết nhau?”

“… Vẫn thấy hơi khó tin.” Kane nhún vai: “Nhưng từ những dấu vết ở hiện trường thì chỉ có thể giải thích như vậy.” Hắn liếc mắt nhìn vali thạch anh đỏ đắt giá: “Có lẽ nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn giữa hai người họ cũng liên quan đến cái vali này.”

Kloger nhìn thạch anh trong vali, chỗ thạch anh đỏ trị giá hàng trăm triệu này từ đâu mà có? Xem ra hai người này có rất nhiều bí mật. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vì xảy ra tranh chấp nên tấn công nhau, kết quả cả hai cùng chết. Tuy tất cả chứng cứ hiện hữu đều khẳng định kết luận của Kane là đúng như Kloger vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ. Liên tục ba Lính gác chết trong một ngày, một người trượt chân ngã lầu, hai người giết hại lẫn nhau, những người này đều đến từ căn cứ B-73… Trùng hợp quá mức rồi.

Chẳng hiểu sau, trong đầu anh chợt xuất hiện một gương mặt. Thiếu niên với đôi mắt hai màu một đen một đỏ rất đẹp, sắc mặt hơi tái, dáng người nhỏ gầy, trông rất ngây thơ, vô tội, bị anh thẩm vấn đến mức suýt chút nữa sụp đổ thế giới tinh thần… Anh không nên nghi ngờ Dẫn đường nhỏ tuổi, tâm lý yếu kia mới đúng, thế nhưng anh vẫn nghĩ đến cậu như một bản năng.

Có lẽ là trực giác phá án lâu năm ảnh hưởng? Anh cứ cảm thấy Dụ Nhiên thực chất không đơn giản như vậy.Buổi sáng ở bệnh viện, cậu đi chào tạm biệt chị họ. Không lâu sau, Leonard nhảy lầu tự sát.

Kloger xem lại danh sách hành khách một lượt, băn khoăn: “Dụ Nhiên không ở trên phi thuyền này à…”

Kane bất đắc dĩ: “Cậu có thành kiến với nhóc Dẫn đường kia đấy à? Lần trước, lúc Leonard chết, cậu ta ở bệnh viện cách hiện trường hơn 2km; Lần này cậu ta còn không ở trên phi thuyền. Cậu ta đâu thể nào điều khiển hai Lính gác tấn công nhau xuyên vũ trụ đúng không?”

Đúng là không tồn tại khả năng điều khiển xuyên vũ trụ. Kloger gãi mũi: “Là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Lần trước, Dụ Nhiên còn có chút hiềm nghi, nhưng lần này thì chẳng có lý do gì để nghi ngờ cậu cả. Cậu vốn không có mặt trên chiếc phi thuyền này.

Kloger thở dài: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản. Hay là… Cứ mời Trưởng phòng ra mặt điều tra lại xem?

Kane nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được, chúng ta sắp xếp lại thông tin, để Trưởng phòng ra tay một lần.

Lúc này, bà Joseph đã đưa Dụ Nhiên tới Hiệp hội Dẫn đường ở hành tinh Thủ đô.

Trụ sở Hiệp hội Dẫn đường là một tòa nhà cao tầng có thiết kế độc đáo, nhìn từ trên xuống trông giống như một bông hoa tường vi nở rộ. Nơi này có đội hộ vệ tuần tra nên an ninh rất nghiêm ngặt. Là trưởng bộ phận Nhân sự của Hiệp hội Dẫn đường, bà Joseph đương nhiên có quyền tự do ra vào trụ sở. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bà dẫn Dụ Nhiên đi thẳng đến khu vực đăng ký thông tin, giới thiệu với nhân viên phụ trách: “Đây là Dẫn đường chị dẫn về từ hành tinh B-73, lưu thông tin đăng ký của cậu ấy lại như bình thường nhé.” Nói xong, bà lại quay sang mỉm cười với Dụ Nhiên: “Đừng lo, thủ tục đăng ký nhanh gọn lắm. Đầu tiên Hiệp hội sẽ phải lấy mẫu máu của cháu.”

Dụ Nhiên tò mò hỏi: “Lấy máu làm gì ạ? Để kiểm tra sức khỏe ạ?”

Bà Joseph kiên nhẫn giải thích: “Không phải để kiểm tra sức khoẻ. Mỗi Dẫn đường đăng ký thông tin chính thức đều phải lưu pheromone Dẫn đường của riêng mình lại Hiệp hội. Về sau, một khi có người phản bội, Hiệp hội có thể dùng pheromone Dẫn đường để truy lùng kẻ đó. Mặt khác, pheromone Dẫn đường còn có thể dùng để thử nghiệm ghép đôi với Lính gác, nhằm tìm ra đối tượng kết hôn phù hợp nhất.”***

“À, cháu hiểu rồi.” Dụ Nhiên ngoan ngoãn vén áo len lên, duỗi cánh tay trắng trẻo ra trước mặt nhân viên công tác. Đối phương mang kim lấy máu dùng một lần ra, lấy mẫu máu của Dụ Nhiên.

Máu là nơi có mùi pheromone Dẫn đường nồng nhất.

Cho dù ngoại hình và tính cách của Dẫn đường thay đổi thế nào thì chỉ có pheromone bất biến suốt cuộc đời, đồng thời là mấu chốt để phân biệt Dẫn đường này với Dẫn đường khác.

Theo dòng máu chảy ra, một mùi hương mát lạnh lan tỏa trong không khí.

Bà Joseph ngẩn người, vô thức lẩm bẩm: “Mùi này hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi thì phải?” Khứu giác của Dẫn đường không quá nhạy, bà cũng không chắc liệu có thực sự từng ngửi thấy rồi hay không, chỉ là cảm thấy hơi quen quen.

Dụ Nhiên đoán: “Hay là vì mùi pheromone Dẫn đường của cháu rất thường gặp nên bà đã từng ngửi thấy mùi giống giống?”

Bà Joseph ngắm khuôn mặt thiếu niên, quả thật chưa gặp bao giờ. Bà mỉm cười, đáp: “Có khi thế, mũi tôi không nhạy như Lính gác, cũng không phân biệt được mùi khác nhau giữa các Dẫn đường… Thôi, cháu đi đăng ký thông tin đi."

Dụ Nhiên theo nhân viên phụ trách đi đăng ký thông tin. Các thông tin cần đăng ký rất chi tiết, tỉ mỉ, từ năm sinh đến bối cảnh gia đình, rồi cả đặc điểm của thực thể tinh thần. Dụ Nhiên nghiêm túc điền từng mục, đăng ký xong, bà Joseph lại dẫn cậu tới phòng y tế, thực hiện một tiểu phẫu.

Một con chip màu trắng kích cỡ khoảng chiếc móng tay được cấy vào cổ tay trái Dụ Nhiên. Loại chip này được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, sẽ dần dần dung hợp với máu thịt, gắn liền với Dẫn đường cả đời.Kloger thở dài: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản. Hay là… Cứ mời Trưởng phòng ra mặt điều tra lại xem?

Bà Joseph dặn dò: “Con chip này chính là dấu hiệu nhận dạng cháu với tư cách một Dẫn đường đã đăng ký thông tin.”

Dụ Nhiên cúi đầu tò mò nhìn cổ tay mình, trên cổ tay trắng trẻo là vết thương nhỏ xíu sau khi tiểu phẫu. Cậu chạm nhẹ vào vị trí con chip, hỏi: “Từ hôm nay trở đi, cháu chính thức trở thành Dẫn đường đã đăng ký ạ?”

Bà Joseph mỉm cười ôn hòa: “Đúng vậy, cháu sẽ có căn cước Dẫn đường hợp pháp. Dựa theo “Đạo luật Bảo hộ Dẫn đường” của Liên bang, sau này cháu sẽ được hưởng rất nhiều quyền lợi đặc thù.”

Bà dẫn Dụ Nhiên đi hoàn tất thủ tục, tiếp đó lại đưa cậu đi ăn bữa tối thịnh soạn rồi sắp xếp cho cậu nghỉ lại phòng dành cho khách tại Hiệp hội: “Nhiên Nhiên, hôm nay cũng muộn rồi, cháu nghỉ đi nhé. Sáng mai tôi sẽ tới đưa cháu đến Viện Thánh báo danh.”

Dụ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cảm ơn bà ạ.”

***Không có đối tượng tình nghi?

Cùng lúc đó, trên phi thuyền Liệp Ưng.

“Cậu nói là Celtic và Mark chết trong phòng VIP của phi thuyền chở khách liên hành tinh?” Lục Tắc Hiên cau mày.

Đây là thông tin do Lính gác hắn phái đi hộ tống Dụ Nhiên đến hành tinh Thủ đô báo về. Án mạng xảy ra trên phi thuyền liên hành tinh, cán bộ Phòng Điều tra có mặt ở ngay hiện trường, phong tỏa phi thuyền điều tra suốt mấy tiếng đồng hồ. Bao nhiêu hành khách và nhân viên công tác bị xét hỏi như vậy, đương nhiên tin tức sẽ lan đi với tốc độ chóng mặt.

“Đúng vậy thưa Đội trưởng Lục! Nghe nói hiện trường xảy ra vụ án kinh khủng lắm, hai Lính gác tấn công nhau, đâm đối phương bao nhiêu nhát liền.”

“Dụ Nhiên đâu? Cậu ấy thế nào?” Lục Tắc Hiên hỏi đột ngột.

“Bốn rưỡi chiều nay Dụ Nhiên đã thuận lợi tới Hiệp hội Dẫn đường ở hành tinh Thủ đô rồi. Bà Joseph dẫn cậu ấy đi đăng ký thông tin.”

Lục Tắc Hiên suy nghĩ một lát, hỏi tiếp: “Lúc rời khỏi trạm vũ trụ B-73, cậu ấy có tiếp xúc với ai không?”

Lính gác trả lời: “Cậu ấy gặp một người bạn học ở trạm vũ trụ nên xuống trò chuyện vài phút, chào tạm biệt người kia.”

Chào tạm biệt?

Lại là chào tạm biệt?

Buổi sáng ở bệnh viện, cậu đi chào tạm biệt chị họ. Không lâu sau, Leonard nhảy lầu tự sát.

Buổi chiều ở trạm vũ trụ, cậu đi chào tạm biệt bạn học. Sau đó, Celtic và Mark tấn công giết hại lẫn nhau trên phi thuyền.

Những người này hoặc là quản lý của căn cứ B-73, hoặc là cán bộ chủ chốt trong Công ty Khoáng sản, tất cả đều liên quan đến vụ tai nạn hầm mỏ tháng trước.

Từ khi Dụ Nhiên bị người của Phòng Điều tra dùng đàn bướm thẩm vấn đến mức suýt sụp đổ thế giới tinh thần, Lục Tắc Hiên vốn đã bớt nghi ngờ cậu kha khá. Nhưng giờ lại có hai Lính gác chết một cách khó hiểu, phỏng đoán kỳ quặc kia lại một lần nữa nhộn nhạo trong lòng Lục Tắc Hiên.

Dụ Nhiên có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo khi án mạng xảy ra.

Nhưng Dụ Nhiên cũng từng “có lúc cùng xuất hiện” với nạn nhân.

Cậu đi ngang qua Leonard khi gã đang trả lời phỏng vấn ở bệnh viện.

Cậu từng trông thấy Celtic và Mark lên phi thuyền lúc ở trạm vũ trụ.

Đều là tình cờ ư?

Nếu thế thì quá trùng hợp rồi?

Lục Tắc Hiên cau mày trầm tư. Phải như thế nào mới dò xét được thật giả ở Dụ Nhiên mà không gây tổn hại tới cậu?

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Lục Tắc Hiên đã có ý tưởng, hắn gọi cho bà Joseph.

Bà Joseph vừa về nhà, tẩy trang xong xuôi, thấy hình chiếu của người đàn ông nọ xuất hiện trên màn hình, bà không khỏi bất ngờ: “Thiếu tướng Lục? Muộn vậy rồi gọi tôi có việc gì sao?”

Lục Tắc Hiên nghiêm túc lên tiếng: “Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cảm thấy lời bà nói rất đúng. Quả thật, tôi cần một Dẫn đường làm bạn đời, không nên từ chối ý tốt của bà mãi.”

Hai mắt bà Joseph sáng lên: “Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi!”

Lính gác độc thân cố chấp này rốt cuộc cũng chịu cân nhắc rồi, như vậy thì chí ít bà cũng có cái để ăn nói với Tướng quân Lục, đỡ việc ông ngày nào cũng nhắc mãi chuyện tìm mối cho con trai mình. Nghĩ thế, bà Joseph hoan hỉ hẳn lên: “Sao, cậu có hứng thú với Dẫn đường nào tôi đã gửi thông tin tới?”

Lục Tắc Hiên nói: “Tôi muốn thử ghép đôi với Dụ Nhiên một lần.”

Nụ cười tươi rói của bà Joseph trở nên cứng còng: “Gì cơ? Cậu muốn thử với ai?”

Lục Tắc Hiên thấp giọng nhắc lại: “Dụ Nhiên.”

Bà Joseph: “…”

Lời tác giả:

Dụ Nhiên: Tôi-rất-là-cảm-ơn-anh.
Bình Luận (0)
Comment