Đại Tụng Sư

Chương 108


Q1 – CHƯƠNG 108: CỘNG SỰ CHÍNH NGHĨA


Editor: Luna Wong

“Quả thực từng sửa.” Tiền Đạo An nói: “Ta nhớ kỹ nhân tông năm thứ năm, bào đệ của Nhàn quý phi hắn sủng ái, bởi vì đánh thê tử, mà bị cáo lên công đường.”


“Nhàn quý phi thương yêu bào đệ, vì vậy liền xin nhân tông sửa lại điều này, lúc đó cũng có người phản đối, nói là điều lệ thái tổ hoàng đế định, đơn giản sửa chữa là bất kính với thái tổ.”


“Nhưng bất đắc dĩ nhân tông vẫn là cố ý sửa chữa. Châm chọc là, ba năm sau, muội muội của Nhàn quý phi bị trượng phu động thủ đánh mù một con mắt, không tới vài năm thì đi.” Tiền Đạo An nói những thứ này, bất đắc dĩ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Mặc dù như thế, nhưng luật pháp như trước tiếp tục được sử dụng.”


(Luna: Sao không phải bà Nhàn quý phi phạm tội bị nhân tông đánh đi ha, vd như sai lỗi gì đó nặng nặng)


“Người phản đối ít, là bởi vì có người quyền nói chuyện, đều là nam tử a.” Đỗ Cửu Ngôn bật cười, không muốn nói nhiều về chuyện này. Muốn phải sửa đổi, nói dễ vậy sao, “Chúng ta ở trong kẽ hở này, đánh thắng trận quan ti này.”


Đậu Vinh Hưng hỏi: “Kế tiếp làm như thế nào. Cáo hắn bất hiếu nhất định là không được. Ngày hôm nay ta thấy lời chưa nói hết của Điếu Tẩm, bất định chính là nói xấu Mai tẩu tử không tuân thủ nữ tắc. Nếu như còn có chứng nhân, vụ án này…” Phải thua không thể nghi ngờ.


Đả kích trí mạng nhất, là công cha và bà mẫu của Mai thị.


“Đi!” Đỗ Cửu Ngôn mang theo Đậu Vinh Hưng, “Chúng ta nên vì thế gian công đạo mà chiến, chết mới thôi!”


Đậu Vinh Hưng bị dọa sửng sốt, “Chết mới thôi, nghiêm trọng như vậy?”


“Ân, chính là nghiêm trọng như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn mang theo Đậu Vinh Hưng đi nha môn, tìm Bả Tử dẫn đường đi chỗ Giang thư lại.


Giang thư lại đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Hôm nay lại tới chiếm tiện nghi, còn đi cửa của Bả Tử? Không nhìn ra, ngươi nhận biết rất nhiều người a.”


“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cuộc đời này cái không được, chỉ có nhân duyên tốt.”


Giang thư lại hừ một tiếng, ghét bỏ phất tay, nói: “Tự tìm, ta không muốn nói chuyện với ngươi.”


“Tiên sinh nói xong rồi a, không cho phép nói chuyện với ta.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách lật hồ sơ, Giang thư lại tức giận không để ý tới nàng.



Bả Tử đưa cho hắn một bầu rượu, Giang thư lại lúc này mới mở miệng cười, trò chuyện với Bả Tử án tử hôm nay.


Bên này, trong Tây Nam tụng quán, Điếu Tẩm bị một đám sư huynh đệ vây quanh, tất cả mọi người thật cao hứng, đều chúc mừng hắn, “… Điếu sư huynh chính là lợi hại, vừa ra tay bọn họ liền thua trận.”


“Thì đó, Đỗ Cửu Ngôn kia còn cho là mình nắm chắc phần thắng, nhưng hắn cũng không nhìn lại, lần này Điếu sư huynh xuất ngựa.”


“Thỉnh phụ mẫu hắn cực hay, không cần biện tụng, lập tức đem biện từ lúc trước bọn họ phí hết tâm tư nói, phủ định không còn một mảnh, quá thống khoái.”


“Đúng vậy. Đỗ Cửu Ngôn cũng không gì hơn cái này, loại án kiện bất hiếu này, đầu tiên nghĩ đến nên là phụ mẫu a!”


Tâm tình của Điếu Tẩm rất phức tạp, vừa cao hứng vừa lo lắng.


Cao hứng là, ngày hôm nay xuất sư đại thắng, lo lắng là, lời ngày hôm nay Đỗ Cửu Ngôn nói với hắn.


Không biết là cố lộng huyền hư, hay hắn có quỷ kế gì.


“Được rồi, các ngươi nghe nói chưa, Quách Đình Quách đại nhân bị thua thiệt nhiều.” Tiêu Thanh Phong la hét nói.


Tất cả mọi người nhìn hắn không giải thích được.


“Hắn không phải áp giải hơn một trăm bắt tù binh Quế quân trong Tân Hóa thành vào kinh sao, đi vài ngày, lúc đi qua Thần Châu, những tù binh kia tiêu thất trong một đêm. Quách đại nhân lật tung phương viên trăm dặm, cũng không có bất luận hạ lạc gì.”


“Đây cũng quá mơ hồ đi. Quách đại nhân không phải dẫn theo hơn năm trăm binh sao, những người đó làm sao biến mất?”


“Không biết. Phản chính chính là tìm không được người. Hơn nữa, lúc đi, còn cởi Quách đại nhân sạch sẽ, lúc hắn tỉnh lại, mông trần, đến quần áo cũng không có mặc.”


Mọi người muốn cười không dám cười, nín một lúc lâu, có người thấp giọng nói: “Vậy khẳng định là Quế vương đi, loại sự tình này Quế vương có thể làm ra được.”


bookwaves.com – Luna: Nếu ổng là nam chủ, vậy thì 2 ông bà này xứng đôi vừa lứa lắm luôn



“Tiêu thất?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Ở Thần Châu sao?”


Phó Thao gật đầu, “Tính cước trình là phải. Ngược lại cũng ngạc nhiên, Thần Châu núi cũng không nhiều, những người đó làm sao sẽ tự dưng mất tích. Lúc này đây, Quách đại nhân sợ là không có cách nào khác thông báo với triều đình.”


Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến, lúc đó Cầu Chương đưa tấu chương cho triều đình, sao lại nhanh chóng được phê văn.


Nàng hiện tại có thể khẳng định, phía sau nhất định có Quế vương can thiệp.


Thậm chí, Quách Đình đi đâu điều tuyến nào hắn cũng có dự định, chỉ có như vậy, hắn mới có thể sớm đào hố, chờ Quách Đình mang người, rơi vào.


“Đại nhân cảm thấy, Quế vương còn có thể công Tân Hóa không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tân Hóa và Thiệu Dương gần như vậy, nếu Tân Hóa gặp nạn, chúng ta nhất định cũng sẽ bị liên lụy.”


Phó Thao gật đầu, “Lần này, xem thái độ của thánh thượng và thái hậu nương nương. Nếu như vẫn là răn dạy, chúng ta dù là sốt ruột cũng vô ích.”


Nếu như triều đình xuất binh, chuyện này bọn họ cũng không cần phải lo lắng.


“Tháng sau, triều đình điều nhiệm Lưu đại nhân sẽ đến nhận chức, chờ có huyện lệnh, Thiệu Dương coi như là có người tâm phúc.” Lúc nói chuyện, Phó Thao thở phào nhẹ nhõm.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Vậy đại nhân người có thể nhẹ nhàng một chút.”


“Đúng đó! Ta cầm bổng lộc bát phẩm, chịu trách nhiệm thất phẩm, bổn quan oan quá a!” Phó Thao lại cười nói.


Đỗ Cửu Ngôn và Phó Thao hàn huyên một hồi. Liền đứng dậy cáo từ đi ra. Đậu Vinh Hưng theo ở sau lưng nàng, một mực tự hỏi bọn họ vừa bên chỗ Giang thư lại nhìn hồ sơ, “Cửu ca, ngươi mới vừa rồi cùng Phó đại nhân ở trong nói chuyện, ta vẫn suy nghĩ vụ án này.”


Đỗ Cửu Ngôn chờ hắn nói tiếp.


“Chu Nhất Chính đình thê tái thú, là sự thật thiết thực, việc này căn bản không cần chứng cứ, người quen biết đều biết. Nên, ta một mực nghĩ xem Điếu Tẩm sẽ phủ định thế nào.”



Ngày hôm nay Điếu Tẩm rất thành công trước trừ đi tội bất hiếu của Chu Nhất Chính, đã thành công phân nửa.


“Chứng minh Mai thị có thất phụ đức, phụ trinh. Nhưng Chu Nhất Chính niệm phu thê một hồi với Mai thị, nên vẫn chưa hưu thê.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy, dù là hắn đình thê tái thú, cũng tình hữu khả nguyên. Thế nhân ngược lại sẽ đồng tình hắn tao ngộ và ủy khuất, nhận đồng hành vi của hắn.”


“Phó đại nhân cũng sẽ như thế xử sao?” Đậu Vinh Hưng hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, nói: “Tiếp xúc mấy lần, Phó đại nhân trên phương diện thẩm lý và phán định án kiện, càng thiên hướng nhân tình. Nên, nếu như Điếu Tẩm có thể hất bồn nước bẩn ra, thậm chí tìm được gian phu hoặc chứng nhân, như vậy Phó đại nhân cũng rất khả năng phán định chúng ta thua kiện, để Mai thị và Chu Nhất Chính hòa ly.”


“Dù sao, Chu Nhất Chính và Liễu thị bây giờ có hai tử, cảm tình ổn định.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đậu Vinh Hưng tức giận huyệt Thái Dương cũng bắt đầu nhảy lên, “Điếu Tẩm chính là lừa gạt bịa đặt vu hãm.”


“Nói những thứ này không có chứng cứ, đều là hư.”


“. . . Chúng ta đây làm như thế nào?” Đậu Vinh Hưng hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, mang theo Đậu Vinh Hưng trực tiếp đi võ quán Liễu gia.


Đại môn của Võ quán Liễu gia mở rộng, thường có người rảnh rỗi hoặc là người có hứng thú với tập võ, đứng ở cửa xem. Liễu Thanh Ngưu rất biết làm người, tâm tư cũng linh hoạt, bày nước trà ngay cửa, tùy tiện người dùng để uống.


Nên, sinh ý của võ quán Liễu gia rất tốt.


bookwaves.com

“Lão bá, hài tử nhà ngươi cũng ở bên trong tập võ sao?” Đỗ Cửu Ngôn tựa ở cửa, bên trong rất náo nhiệt, hai ba mươi hài tử choai choai, đang luyện quyền với vũ sư phó, khẩu hiệu vù vù hắc hắc, khí thế giẫm bước chân, rất không tệ.


“Không có. Ta rỗi rãnh thích tới nơi này xem, thiếu niên có ý hướng luyện võ, ta nhìn, cũng cảm giác mình là niên thiếu.” Lão bá ha hả cười.


Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Vậy lão bá tới nơi này rất nhiều năm?”


“Đúng vậy, từ lúc Liễu Thanh Ngưu mở võ quán, đoán chừng mười hai mười ba năm đi. Ta chỉ lúc rảnh mới đến xem, Liễu sư phụ còn chuẩn bị ghế.” Lão bá cười, vừa uống trà, vừa hăng hái bừng bừng quan khán các thiếu niên tập võ.


“Võ công của Liễu sư phó rất lợi hại phải không?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn có tỷ thí với người khác hay không, có từng thụ thương hay không?”


Vấn đề này hỏi rất kỳ quái, lão bá nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, lại cảm thấy không có gì, người tò mò luôn luôn có vấn đề kỳ kỳ quái quái, “Võ công rất lợi hại, phản chính ta đánh không lại hắn. Nếu nói thụ thương, nhất định là có, người tập võ, sao có thể không bị thương.”



“Ân, sáu bảy năm trước, Liễu sư phụ có từng bị thương không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Lão bá sửng sốt, lúc này mới nhìn thẳng vào Đỗ Cửu Ngôn vấn đề khác với người khác, “Vị tiểu ca này, phương thức ngươi hỏi thăm, rất kỳ lạ a. Ngươi quen Liễu sư phụ?”


“Là như thế này, ta có một lão bằng hữu cũng là tập võ, đại khái sáu năm trước, lúc hắn ở Trấn Viễn, luận võ với một vị Liễu sư phụ. Vị lão bằng hữu kia của ta vẫn rất sùng bái Liễu sư phụ. Lần này ta đi ngang qua đây, nghe nói võ quán Liễu gia, nên nhất thời hiếu kỳ, đến hỏi thăm một chút.”


“Năm đó bạn cũ của ta luận võ bị thương, mà Liễu sư phụ hình như cũng là bị thương, cụ thể thương ở nơi nào, ta cũng không rõ ràng. Nếu như phải, vậy vị Liễu sư phụ này, chúng là Liễu sư phụ lão bằng hữu ta nói.”


Lão bá nghe, cảm thấy giải thích này vẫn là rất đáng tin, chăm chú suy nghĩ một chút, như có điều suy nghĩ nói: “Sáu năm trước, Liễu sư phụ thật đúng là bị thương, ta nhớ kỹ cánh tay, bó bột nẹp gỗ ba tháng, nhưng bị thương thế nào, ta cũng không biết.”


Là bị thương.” Ở cửa, một vị tiểu đồng tử đi qua chăm trà cười hì hì nói: “Sư tổ là tỷ võ với người ta, thế nhưng hắn thắng. Ta nhớ rất rõ ràng, bởi vì năm ấy ta tiến đến bái sư.”


Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, “Sư tổ ngươi tỷ võ với ai, tỷ võ ở nơi nào, ngươi biết không?”


“Ta đây cũng không biết, sư tổ cũng không nói gì.” Tiểu đồng tử cười cho trà thơm đã pha xong vào ấm, “Nếu như ngươi muốn xác nhận có thể đi hỏi sư tổ a. Sư tổ rất tốt, hắn nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đa tạ tiểu sư phụ và lão bá. Hôm nay ta đi ngang qua còn có chuyện phải làm, mấy ngày nữa làm xong chuyện, lại đặc biệt tới bái phỏng. Không dối gạt các vị, ta cũng rất muốn tập võ, chính là lớn tuổi, sợ sư phụ không thu.”


“Học võ lớn tuổi sư tổ không thu, bất quá nếu ngươi thực sự thích, cứ tới đây thử xem, nói không chừng có thể.” Tiểu đồng tử lúc nói chuyện cười khanh khách đi, Liễu Thanh Ngưu vừa lúc đi ra, đứng ở bên trong phòng chính, nhìn thoáng qua bên này, hỏi tiểu đồng tử, “Thiếu niên kia làm gì?”


“Hắn muốn tập võ, nhưng lại sợ lớn tuổi người không thu, cho nên tới hỏi một chút.” Tiểu đồng tử cười nói.


Liễu Thanh Ngưu gật đầu, không có hỏi lại.


Đỗ Cửu Ngôn cách võ quan, lại đi hai nhà y quán, Đậu Vinh Hưng không hiểu ra sao, “. . . Cửu ca, người tra Liễu Thanh Ngưu làm cái gì? Chuyện của hắn và án tử của Mai thị có quan hệ sao?”


“Không quan hệ gì.” Đỗ Cửu Ngôn giật giật vai, lúc nãy vì lời nói khách sáo, tiêu ba mươi văn tiền thỉnh sư phụ y quán xoa bóp, hạ thủ thật là nặng, “Lần này ta thực sự là xen vào việc của người khác!”


Đậu Vinh Hưng cười khúc khích, “Dù là xen vào việc của người khác, cũng nhất định là cộng sự chính nghĩa!”


—— lời nói ngoài ——

Làm tốt sự hội lưu danh cửu gia thượng tuyến.


Bình Luận (0)
Comment