Đại Lôi Thần Tướng

Chương 3 - Quỷ Mị Trong Lâu Đài

Chương 3: Quỷ mị trong lâu đài

Chẳng rõ trải qua bao lâu, trứng vàng bỗng động đây, chĩa ra vô số kiếm sắc, trong tiếng ì ầm, lư đá đã nổ tung.

Chín viên đá đỏ phún lửa dữ dội, trong thoáng chốc đã phủ trùm khắp cung điện.

Ly Sơn rung chuyển! Ánh sáng đỏ như lửa , cả thế giới tưởng chừng đã méo mó trong ánh sáng, nhìn từ xa, hết sức kỳ dị.

Quả trứng vàng trong biển lửa vỡ nát…

Một đứa bé béo trắng, trần truồng, khóc oa oa bò đi trong biển lửa.

Bé bò qua cánh cửa sắt đã đổ sập, bò qua đường hầm dài dằng dặc, bò qua con sông ngầm xuyên ngang qua địa cung, bò qua một cửa động chật hẹp.

Bé vẫn đang khóc, trước mặt bé là con sông Vị nước chảy cuồn cuộn.

Một con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu rất kỳ lạ thông thẳng đến phương xa.

Bé rất lấy làm lạ, nhưng lại không nói được, chỉ có thể ngồi bên đường vỗ tay, dường như cười, nhưng giống khóc hơn.

Một chiếc xe hơi từ phương xa chạy đến. Một đôi tay to từ từ giơ về phía Hạng Đào, nhưng Hạng Đào ra chiều bối rối.

Trước mặt chàng là một phụ nữ trẻ, tóc đen mắt biếc, dáng người cân đối, mặc quần áo rất kỳ lạ, khiến Hạng Đào hết sức ngạc nhiên thắc mắc. Đặc biệt là khi phụ nữ trẻ ấy cúi người xuống, trước ngực lộ ra một khe sâu, càng khiến Hạng Đào đầu choáng mắt hoa.

Trải qua biến cố lăng Thủy Hoàng, thân xác nguyên thủy của Hạng Đào đã không còn. Nay thân xác chàng đã trải qua sự cưu mang của Thiên Địa Hồng Lư, hòa hợp với mật kỳ lân và tinh hoa của Kim Tinh Thái Ất. Chỉ có điều là chàng đã trở thành trẻ con.

- Andrea, mau xem này, đứa bé này dễ thương quá!

Hạng Đào hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì. Nhưng chàng hét to:

- Đồ vô sỉ, không được chạm vào người ta!

Nhưng tiếng hét của chàng lại trở thành tiếng khóc oa oa. Giờ chàng mới nhớ ra, hiện mình đã biến thành một đứa bé.

Vì sao lại như thế?

Hạng Đào muốn khóc như không có nước mắt, đành trơ mắt nhìn người phụ nữ bồng chàng vào trong lòng, nép sát vào hai khối thịt mềm mại.

Đừng thấy Hạng Đào hiện đã là trẻ con, nhưng đầu óc tư duy vẫn như trước. Tấm thân trong trắng mười mấy năm trời, có lẽ từ nay đã từ biệt chàng.

Một thanh niên đẹp trai mặc veston, mái tóc vàng kim đứng bên người phụ nự nói:

- Josie, em không thấy lạ sao? Vùng núi hoang dã này hoàn toàn không có bóng người, sao lại có một đứa bé như vậy ở đây? Hơn nữa, con đường này là quốc lộ, xe cộ qua lại không ít, vậy mà không ai nhìn thấy nó.

- Đó chứng tỏ là chúng ta có duyên với nó… không chừng là do Thượng Đế ban tặng cho chúng ta làm con. Anh biết đó, em không thể sinh con, chắc là Thượng Đế đã nghe lời cầu nguyện của em nên đã đưa nó đến trước mặt em. Andrea, chúng ta đem nó về nuôi, được không?

- Ơ…

Hạng Đào nghe chẳng hiểu ất giáp gì cả!

Thượng Đế là gì vậy? Dường như chưa từng nghe bao giờ!

Thật ra đây là đâu? Hai người này là ai? Lời nói của họ, Hạng Đào chẳng hiểu chút gì. Hơn nữa, phía sau hai người này có một chiếc gì bằng sắt, lại còn có cả bánh, đó là gì vậy?

Andrea nói:

- Josie, nhưng đây là Trung Quốc, làm sao chúng ta có thể nuôi nó?

- Mặc kệ, đằng nào em cũng phải nuôi nó!

Josie ôm chặt Hạng Đào vào lòng, chỗ mềm mại trước ngực suýt khiến Hạng Đào ngạt thở.

Hạng Đào thầm nhủ:

- Tuyệt đối không được để cho ca ca trông thấy mình thế này, không thì ca ca hẳn cười chết. Không được, mình phải rời khỏi!

Chàng cố giãy giụa, tay chân vung vẩy và khóc thét lên.

Josie vội dỗ dành, sau đó nói:

- Thấy chưa? Nó không muốn rời khỏi em mà!

Hạng Đào tức muốn ói máu, đây là gì và gì gì chứ?

Josie sau cùng cũng giành được thắng lợi.

Cô bồng Hạng Đào chui vào xe, nép vào lòng Andrea. Xe phóng đi trên quốc lộ, Hạng Đào nhìn qua cửa kính sau, thấy Ly Sơn cách mỗi lúc càng xa, sau cùng đã khuất dạng trong màn đêm. Chàng ngưng giãy giụa, nép vào lòng Josie, lòng vô vàn thắc mắc.

Trung Quốc là nước nào? Hoàng đế là ai?

Chẳng rõ ca ca đã trở thành hoàng đế chưa? Tần Thủy Hoàng thật sự đã chết, cái nước Trung Quốc đó có phải là giang sơn do ca ca gầy dựng không?

Xe hơi chạy một ngày một đêm, hôm sau đã đến một thành phố phồn hoa.

Josie bảo đây là Bắc Kinh, thủ đô của Trung Quốc.

Bắc Kinh? Lại là chốn gì? Thủ đô? Có lẽ là một nơi như Hàm Dương. Nhưng nơi đây mọi thứ đều quái lạ, mọi đồ vật đều chưa từng nhìn thấy, và đường xá cũng rất rộng. Ồ! Sao trên lầu thành kia có treo một đầu người vậy nhỉ? Tội phạm bị truy nã ư? Đối diện lầu thành còn có một bia đá, chữ viết bên trên, sao mình không biết chữ nào cả vậy?

Hạng Đào thật quá đau đầu.

Sau khi về đến khách sạn, vợ chồng Josie lập tức tìm luật sư đến, mang Hạng Đào đến Sở Phái Xuấtđịa phương.

Cảnh sát trực ban nghe vợ chồng Josie đã nhặt được Hạng Đào ở gần Tây An, thảy đều cảm thấy đau đầu. Thế là, sự việc nhanh chóng được báo lên cấp trên, vợ chồng Josie được cho biết, họ có thể tạm thời nhận nuôi Hạng Đào, nhưng cần phải chờ cục cảnh sát Thiểm Tây phúc đáp thì mới có thể chính thức nhận nuôi.

Andrea như có vẻ không vui, anh nói khẽ với luật sư hai câu gì đó, luật sư liền kéo cục trưởng đi ra ngoài.

Khi cục trưởng trở vào, thái độ đã khác hẳn.

- Ông Andrea, một tháng nữa nếu cảnh sát Thiểm Tây không tìm được cha mẹ của đứa bé, ông có thể nhận nuôi.

- Vâng, tôi sẽ chờ một tháng!

Andrea nói xong, bảo Josie bồng Hạng Đào lên, rời khỏi cục cảnh sát.

Sau khi ba người rời khỏi, viên cục trưởng cảnh sát phốp pháp móc khăn tay ra, nhẹ lau mồ hôi trên trán.

Về đến khách sạn, vợ chồng Josie bắt đầu bận rộn về việc của Hạng Đào.

Còn Hạng Đào thì suốt ngày chẳng có việc gì làm, nằm trên chiếc giường trẻ con do Josie mới mua, thừ ra trước cái vật biết hiện ra người và nói chuyện. Dần dà, chàng đã biết vật đó được gọi là truyền hình, và cũng biết vợ chồng Josie đến từ Pháp, một trong các nước Âu châu. Nghe đâu vợ chồng Josie còn là quý tộc rất có danh vọng ở Pháp.

Âu châu ở đâu? Hạng Đào không biết.

Pháp là một nước gì? Hạng Đào cũng không biết.

Thậm chí đối với mọi sự vật xung quanh, chàng cũng chỉ hiểu loáng thoáng, đừng nói là những từ ngữ quái lạ thường thốt ra từ miệng Andrea, nào là quốc tịch, nào là đầu tư, nào là chứng khoán, lại còn quan hệ quốc tế gì nữa, Hạng Đào càng không hiểu nổi.

Đằng nào điều gì cũng không hiểu, thôi thì phải tìm những điều có thể hiểu mà làm.

Hạng Đào ngồi trong giường trẻ con, bắt đầu nhớ lại lôi quyết do Lôi Tiếu Thiên truyền cho. Khi ra khỏi lăng Thủy Hoàng, chàng đã đánh mất mảnh ngọc điệp, tín vật của Lôi Tông phiệt tổ, chẳng rõ có phải đã đánh rơi trong địa cung hay không? Tuy nhiên, chàng nhanh chóng quên đi, cả người đắm chìm trong thế giới kỳ diệu của lôi pháp Lôi Tông.

Thân xác chàng tuy không còn, nhưng tiên lực Ngũ Lôi vẫn tồn tại.

Tiên lực Ngũ Lôi đã được Hạng Đào hấp thu hết trong bụng hỏa kỳ lân, và ngay trong khoảnh khắc thân xác bùng nổ đã luyện ra nguyên anh (trẻ sơ sinh).

Nếu không nhờ có nguyên anh, có lẽ Hạng Đào đã hồn phi phách táng.

Dưới sự cưu mang bởi lửa tiên thiên của Thiên Địa Hồng Lư, nguyên anh chẳng những đã hòa hợp với tim xích Thiên Lôi, mà còn dung hòa cả tinh hoa của Kim Tinh Thái Ất.

Về sau, dưới sự bảo vệ của Kim Kinh, Hạng Đào đã ngủ suốt 2000 năm.

Nhờ vậy, nguyên anh của chàng đã có được sức mạnh khủng khiếp. Đến khi chàng tuy luyện lôi quyết lần nữa, tiên lực Ngũ Lôi và Kim Tinh Thái Ất trong nguyên anh lập tức liên tục đưa chân khí vào trong thân thể bé nhỏ của chàng, đồng thời còn mở ra các ấn ký của người điều khiển lôi do Lôi Tiếu Thiên để lại trong thân thể chàng. Chẳng những vậy, ấn ký linh hồn đã bị Hạng Đào nuốt chửng của hỏa kỳ lân trước khi chết cũng bắt đầu hiện rõ.

Ấn Ký ấy, hiển nhiên là ký ức của Tần Thủy Hoàng Doanh Chính.

Tiếp theo, ấn ký lôi pháp của Đại Phạm Đấu Khu Lôi do Lôi Tiếu Thiên để lại cũng lặng lẽ mở ra. Lúc đầu vì thời gian cấp bách nên Lôi Tiếu Thiên chỉ truyền cho Hạng Đào lôi pháp nhập môn của 36 lôi hạ phẩm. Ông vốn định sau khi nhiệm vụ kết thúc, Hạng Đào mà còn sống, sẽ đến Lôi Công sơn trang ở Bình Địa Nguyên tiếp tục tu luyện, chẳng ngờ sau khi vào lăng tẩm, 2000 năm đã trôi qua.

Lôi pháp Đại Phàm Đấu Khu phải cần Hạng Đào với thủ pháp tương ứng mới có thể thi triển, nên hiện nay vẫn chưa thể vận dụng.

Tuy nhiên, lúc Hạng Đào vận hành lôi quyết đã phát hiện một điều hết sức thú vị.

Tần Thủy Hoàng Doanh Chính là một cao thủ kiếm đạo, theo ký ức do ấn ký linh hồn ghi lại, Doanh Chính lúc ở Hàm Đan đã mai danh ẩn tánh xin làm môn hạ Triệu Mặc Cự của Mặc Môn, học tập đạo pháp Kiếm Tông, quen biết và yêu nhau với Phụng Điểu thiên quan Lam Lan.

Trong doanh trại quân Tần ở Ly Sơn, Lam Lan chưa hề ra tay.

Nhưng Hạng Đào có ấn tượng rất sâu đậm đối với nàng ta, chàng không sao quên được việc Bá Điểu thiên quan Dạ Hồng Đăng đã một chiêu hủy diệt oai phong của Hoàng Công Thạch mệnh danh Đệ Nhất Kiếm Tiên miền bắc. Lam Lan là người đứng đầu 24 thiên quan của Hắc Băng Đài, trình độ tu luyên có lẽ còn cao hơn Dạ Hồng Đăng một hai bậc. Nếu không, với thân nữ nhi như nàng ta, sao thể lãnh đạo 24 thiên quan và giúp Doanh Chính càn quét sáu nước Trung Nguyên?

Doanh Chính ở trong môn hạ của Triệu Mặc Cự không được bao lâu, đã bị vạch trần thân phận và đuổi khỏi Mặc Môn.

Doanh Chính ở trong Mặc Môn một năm, khắc ghi đạo pháp Kiếm Tông của Triệu Mạc Cự, nhưng trong số nhiều pháp thuật, ông ta chỉ luyện thành chỉ pháp Luyện Kim.

Luyện Kim chỉ là nền tảng pháp thuật của Kiếm Tông.

Kiếm Tông với khí (vật thể) làm gốc, Luyện Kim chỉ cũng chính là nền tảng luyện khí.

Khi Hạng Đào đọc đến phần ký ức đó, hết sức vui mừng. Từ bé đến lớn, chàng ngưỡng mộ nhất là những kiếm tiên hiệp khách có thể mười bước giết một người. Dũng võ sát phạt tuy chàng không bằng huynh trưởng, nhưng hành hiệp trượng nghĩa, tu luyện kiếm pháp đã trở thành ước mơ của chàng. Tuy nhiên, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, không còn kiếm tiên hiệp khách hành tẩu giang hồ nữa, nên rất khó tìm được minh sư, sau cùng đành phải từ bỏ ý định.

Giờ đây đã có được toàn bộ đạo pháp Kiếm Tông, Hạng Đào sao thể không vui mừng?

Chàng tu luyện theo pháp môn của Luyện Kim chỉ, chân khí vận hành sau một chu thiên, hai ngón tay đã thoáng hiện ánh sáng vàng kim. Chàng thử búng nhẹ một cái vào lan can giường, ngay khi ngón tay vừa chạm vào lan can bằng kim loại, một luồng khí lưu yếu ớt cơ hồ không dễ phát giác truyền vào cơ thể chàng, khiến chàng giật nẩy mình, vội dừng vận hành chân khí, ngón tay lại chạm vào lan can lần nữa.

Lan can biến thành bột nhuyễn, lả tả rơi xuống trên thảm.

Ôi trời! Đây là Luyện Kim chỉ ư? Mới vừa chạm vào đã biến thành thế này, uy lực thật quá khủng khiếp.

Chàng lại nghĩ, Hoàng Công Thạch khổ luyện mấy mươi năm mà Luyện Kim chỉ không chịu nổi một chiêu của Dạ Hồng Đăng, vậy chẳng phải đã chứng tỏ đạo pháp của Dạ Hồng Đăng còn ghê gớm hơn sao? Nếu không tu luyện nghiêm túc cho vững chắc nền tảng, mai kia gặp người như Dạ Hồng Đăng, chẳng phải chỉ có nộp mạng sao?

Hạng Đào không biết, Hoàng Công Thạch hiệu xưng Đệ Nhất Kiếm Tiên miền bắc, và còn là danh nhân của Mặc Môn, đó là sự việc sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc.

Trong cuộc chiến thống nhất lục quốc, đệ tử Mặc Môn gần như chết sạch, chỉ còn duy nhất Lam Lan sống sót. Hoàng Công Thạch chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại vi may mắn sống còn, không phải đệ tử chính thức của Mặc Môn.

Luyện Kim chỉ của Hoàng Công Thạch cũng không hoàn chỉnh, khổ luyện mấy mươi năm cũng chỉ được hai, ba thành hỏa hầu, sao thể sánh với Dạ Hồng Đăng cơ hồ ngang với Lam Lan?

Còn Hạng Đào thì khác, chàng đã có được tiên lực Ngũ Lôi tu luyện hằng trăm năm của Lôi Tiếu Thiên, lại còn ấn ký do tim xích Thiên Lôi để lại. Lúc phá Hỗn Thiên trận trong lăng Thủy Hoàng, chàng đã vượt qua Hoàng Công Thạch. Về sau, lúc chống lại lửa tiên thiên trong bụng hỏa kỳ lân để rồi xác thân vỡ nát, có được tinh hoa của mật kỳ lân và Kim Tinh Thái Ất. Cộng thêm sự tôi luyện bởi lửa tiên thiên trong Thiên Địa Hồng Lư suốt 2000 năm, công lực của chàng ngay cả Lôi Tiếu Thiên cũng không chống nổi.

Và trong ký ức linh hồn của Doanh Chính có ghi lại đạo pháp Kiếm Tông của Mặc Môn hoàn chỉnh nhất, Hoàng Công Thạch sao thể sánh bằng?

Chỉ có điều là Hạng Đào hoàn toàn không biết những điều ấy.

Chàng hạ quyết tâm, nếu chưa tu luyện Luyện Kim chỉ đến tột bậc, tuyệt đối không tu luyện các đạo pháp Kiếm Tông khác.

Từng ngày trôi qua trong tu luyện, ba mươi ngày nhanh chóng qua đi, cục cảnh sát Thiểm Tây hoàn toàn im hơi lặng tiếng, lẽ dĩ nhiên cũng chẳng có tin tức gì.

Thế là, Josie vui mừng hớn hở bồng Hạng Đào cùng với Andrea và luật sư cầm theo giấy chứng nhận đi đến đại sứ quán Pháp ở Bắc Kinh. Andrea là quý tộc danh môn Pháp, dĩ nhiên cũng quan hệ mật thiết với đại sứ Pháp. Trước khi đến, vợ chồng Andrea đã có báo với đại sứ nên thủ tục đã được giải quyết nhanh gọn.

Lúc từ đại sứ quán đi ra, Hạng Đào đã mang quốc tịch Pháp với cái tên kỳ lạ là Alexander Philip. Philip là họ của gia tộc, tên là do Andrea đặt, nhưng Josie thích gọi chàng là Alex hơn.

Thấy bên ngoài đại sứ quán dòng người xếp hàng dài thượt, Hạng Đào hết sức thắc mắc. Ông già khi nãy rất hiền từ, lại còn bẹo má chàng nữa.

Sao những người này ai nấy đều có vẻ khẩn trương như là đào phạm thế kia? Thật không hiểu nổi.

Ba hôm sau, Hạng Đào cùng vợ chồng Andrea đã bước lên phi cơ về Pháp.

Trước đây Hạng Đào đã biết rõ phi cơ là gì, nhưng lần đầu tiên lên phi cơ cũng không khỏi hồi hộp.

Nhưng đến lúc chàng trông thấy các kiến trúc trên mặt đất mỗi lúc càng nhỏ bé, một tâm trạng kỳ lạ đã nảy sinh. Đây là nhà của chàng, và chàng sắp rời khỏi nhà mình, đến một ngôi nhà hoàn toàn mới và xa lạ, không biết đến bao giờ chàng mới có thể trở về ngôi nhà này?

Chàng nghĩ đến ca ca, nghĩ đến Ngu Cơ tỷ.

Và còn Ly Sơn, còn Hội Kê… Tất cả đã rời xa chàng.

Hạng Đào bỗng bật khóc, nhưng không có tiếng.

Chàng nắm chặt bàn tay, nhìn qua cửa sổ, thầm thề nguyện:

- Ca ca, hãy chờ tiểu đệ, nhất định tiểu đệ sẽ quay về tìm ca ca!

Phi cơ loại mới nhất do hãng Airbus sản xuất sau khi bay khoảng mười mấy giờ, vững vàng đáp xuống phi trường Charles De Gaulle ở Paris.

Mặc dù các loại phi cơ đời mới đã được điều chỉnh về mặt không gian, mà Hạng Đào lại ở khoang thượng hạng, nhưng trong mười mấy giờ bay khô khan, chàng luôn nằm trong lòng ấm áp của Josie ngủ say sưa. Trong cơn mơ, chàng thấy mình lại về đến Hội Kê thời thơ ấu.

Lúc tỉnh giấc, trời đã tối.

Hạng Đào ôm lấy cổ Josie, ngồi trong xe hơi tò mò nhìn tứ phía.

Đây là một con đường yên tĩnh, mặt đất được lát bằng những phiến đá nhỏ bằng phẳng, nhà cửa hai bên đều mang vẻ Âu châu hết sức cổ xưa.

Nơi xa, sừng sững một tòa lâu đài cổ nguy nga.

Xe dừng lại trước cửa cổng, Josie bồng Hạng Đào cùng Andrea xuống xe, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đen đuôi én, đầu buộc lưới trắng vẻ như quản gia đang cung kính đứng trước cửa lâu đài.

- Cậu út đã về!

Người đàn ông trung niên nói tiếng Pháp rất lưu loát và mang giọng điệu của những quý tộc cung đình Pháp thế kỷ 18.

Andrea nhẹ gật đầu:

- Fran, cha khỏe không?

- Bá tước đang trong thư phòng, chưa dùng cơm… Cậu út, cậu mợ đi đường hẳn rất vất vả, để tôi đi lo bữa ăn tối cho cậu mợ!

- Được, nhưng tốt hơn là đợi cha ăn chung!

Andrea nói xong, nắm tay Josie đi vào lâu đài. Fran thoáng do dự, khoát tay ra hiệu bảo xe rời đi, rồi bước nhanh đến bên cạnh Andrea, khẽ nói:

- Cậu út, hai người hãy cẩn thận, bá tước rất không vui về chuyện ấy!

Vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Hạng Đào.

Hạng Đào cảm thấy rất rõ Josie đã ôm chặt chàng, ngẩng đầu nhìn, thấy gương mặt xinh đẹp của Josie đượm vẻ lo âu.

Hạng Đào đã hiểu, chuyện ấy hẳn liên quan đến chàng.

Tòa lâu đài rất to, kế thừa phong cách của lối kiến trúc Pháp trong thời kỳ văn nghệ phục hưng. Theo truyền thống thời trung cổ, lâu đài đã giữ lại các công sự phòng ngự kiên cố, tòa tháp chính hùng vĩ thậm chí được gọi là hòn ngọc của nghệ thuật kiến trúc Pháp. Đồng thời còn kế thừa sự trang nhã và sang trọng của các dinh thự hoàng gia, đi trong lâu đài hẳn cảm nhận được hơi hớm nực nồng của nghệ thuật lãng mạn và phong cách quý tộc từ thời xa xưa.

Lâu đài có tên là Philip, đã trải qua 600 năm lịch sử, phía sau là rừng Andel.

Tuy nhiên, có lẽ do đã trải qua thời gian quá lâu nên Hạng Đào đã cảm nhận được mùi vị u ám lan tỏa trong lâu đài, điều ấy rất khó phát hiện.

Chàng cảm nhận được tâm trạng hồi hộp của Josie, bèn giơ tay vỗ lên đỉnh đầu cô.

Một luồng tiên lực Ngũ Lôi yếu như sợi tơ truyền vào trong cơ thể Josie, Hạng Đào cảm thấy thân người Josie không còn run nữa, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Josie đang nhìn chàng với ánh mắt kỳ lạ.

Hạng Đào thầm nhủ: Đúng là con tằm tự nhả tơ trói mình!

Bèn giả vờ vung vẩy hai tay và cười khanh khách, vẻ thơ ngây nghịch ngợm ấy liền khiến Josie cảm thấy tâm trạng cởi mở, nỗi thắc mắc trong lòng cũng tiêu tan ngay.

Ba người đi vào phòng khách.

Fran mang cà phê Cappuccino đến cho Andrea và Josie, lại với ánh mắt kỳ lạ nhìn Hạng Đào, sau đó lui đi.

Hạng Đào lồm cồm bò trên sofa, dường như hiếu kỳ quay nhìn tứ phía.

Tuy mới tháng 10, nhưng lò sưởi trong phòng khách lửa cháy rừng rực, trên bốn vách có vẽ nhiều tranh cổ, một số mang sắc thái Đông phương rất xa xưa, khiến Hạng Đào cảm thấy thân thiết và chạnh lòng, đồng thời cũng có vẻ quen quen.

Andrea và Josie nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp rất khẽ và nhanh.

Hạng Đào tuy đã hiểu được một số tiếng Pháp, nhưng vì hai người nói chuyện quá nhanh nên chàng không nghe kịp.

Lát sau, Fran cùng một ông già đi vào phòng khách.

Ông ta nhìn thấy Hạng Đào đang bò bên cạnh Josie, liền nhẹ chau mày, chòm râu bạc rung lên hai lượt, ngồi xuống trước mặt Andrea.

Ông già tuổi chừng 60, tinh thần quắc thước. Nhưng gương mặt hồng hào toát ra vẻ thâm hiểm, đôi mắt sâu hoắm càng khiến người khó đoán ra được ý nghĩ trong lòng. Đôi ngươi màu xanh sậm như thể chim ưng ánh lên vẻ cao sâu khó lường, chiếc mũi cao và quặp xuống, nét đặc trưng của người Tây phương, lại càng khó suy đoán được tính tình ông ta.

Ông già quan sát Hạng Đào, chàng cũng chăm chăm nhìn ông ta.

Hạng Đào thầm nhủ:

- Ông già này không phải người bình thường!

Chàng cảm nhận được hơi hớm quái lạ từ người ông già toát ra, giống như hơi hớm trên người Lôi Tiếu Thiên, nhưng kém xa so với Lôi Tiếu Thiên, như mương rạch với biển cả, hoàn toàn không cùng chung thứ bậc.

Andrea lên tiếng:

- Cha…

Ông già khoát tay:

- Andrea, con không cần phải nói, đã làm rồi là phải gánh lấy hậu quả. Cha cho con thời gian mười ngày, con và Josie dọn khỏi lâu đài, ở trong thị trấn hay ở Paris cũng được, chỉ cần đứa bé này còn sống một ngày, vợ chồng con cũng không được trở về lâu đài Philip nửa bước. Hơn nữa, con cũng đừng kỳ vọng cha sẽ thừa nhận nó là một thành viên của gia tộc Philip.

Dứt lời, ông ta đứng lên, ra khỏi phòng khách.

Josie khích động đứng lên:

- Cha, tại sao lại đối xử như vậy với chúng con?

Ông già dừng bước, không ngoảnh lại nói:

- Losie, cha không bao giờ có thể quên được, ông nội của cha đã chết dưới tay người Trung Quốc. Gia tộc Philip tuyệt đối không cho phép một người Á châu làm hoen ố huyết thống cao quý, càng không thể để cho gia tộc Villiam chê cười chúng ta về chuyện này.

Josie chưa dứt lời, bóng lưng ông già đã khuất ở hành lang ngoài phòng khách.

Andrea nhẹ nhàng ôm lấy thân người run rẩy của Josie, siết chặt cô vào lòng, buông tiếng thở dài thậm thượt.

- Andrea, chúng ta phải làm sao đây?

- Cha nói đúng, chúng ta đã làm, sớm muộn gì cũng phải gánh lấy hậu quả. Không hề gì, hai ngày nữa chúng ta sẽ dọn đến Paris. Josie, hãy kiên cường lên, bé Alex đang nhìn chúng ta kìa… Khi Alex khôn lớn, chắc chắn sẽ là một người kiệt xuất.

Josie ngoảnh lại nhìn, Hạng Đào đang trố to mắt nhìn cô, cô liền cười hớn hở.

- Chúng ta đi thu xếp đồ đạc, nhân tiện đưa bé Alex đi tham quan lâu đài của chúng ta một phen. Cho dù cha không thừa nhận, nhưng Alex vẫn là con của chúng ta.

Josie vừa nói vừa đi đến bồng Hạng Đào lên, nhẹ áp tràn mình lên trán Hạng Đào.

Những sợi tóc mềm mại chui vào mũi Hạng Đào, ngứa khôn tả, khiến Hạng Đào không nén được, hắt hơi một cái, bật cười khanh khách.

Josie và Andrea cũng cười theo, hai vợ chồng bồng Hạng Đào ra khỏi phòng khách.

Không ai phát hiện ra ánh mắt của Hạng Đào nhìn đăm đăm về phía cuối hành lang âm u, thoáng lộ vẻ mai mỉa rất khó nhận ra.

Lâu đài Philip quả thật rất rộng lớn, Losie bồng Hạng Đào đi được chừng một giờ mà cũng chưa nhìn thấy hết toàn bộ lâu đài.

Josie cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn bảo Fran mang chiếc giường trẻ con của Hạng Đào vào trong một gian phòng nhỏ bên cạnh phòng của hai vợ chồng, đặt Hạng Đào xuống giường, dỗ dành một hồi, thấy chàng đã ngủ say mới uể oải trở về gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Sau khi Josie đi khỏi, Hạng Đào liền mở mắt ra.

Chàng lồm cồm ngồi dậy, đưa mắt nhìn gian phòng tối om, rồi ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức.

Tiên lực Ngũ Lôi trong cơ thể Hạng Đào từ từ vận hành, dẫn tinh thần chàng vào trong thế giới không linh.

Trong thoáng chốc, chàng đã nắm hết toàn bộ sự vật trong lâu đài, từng ngọn cây cọng cỏ, từng viên đá, từng vật dụng đều nảy sinh hồi ứng theo sự kêu gọi của ý niệm chàng.

Tuy nhiên, chỉ có một nơi là chàng không thể khám phá. Đó là không gian tầng trên cùng của tòa tháp chính, nơi đó như có một sức mạnh khủng khiếp đã chống lại sự kêu gọi của ý niệm Hạng Đào, nó mang theo một vẻ u ám, khiến Hạng Đào hết sức khó chịu.

Thông qua sự giao lưu của cây cỏ, Hạng Đào biết đó chính là thư phòng của bá tước Philip.

Lâu đài Philip được xây dựng năm 1514, do hoàng đế Pháp là Henry II đích thân thiết kế xây dựng, qua 50 năm mới hoàn thành. Trong khoảng thời gian này đã trải qua bốn đời hoàng đế. Khi hoàn thành, hoàng đế Charles IV và hoàng hậu Elizabeth từng bố trí lâu đài Philip làm hành cung của hoàng gia Pháp. Lúc bấy giờ lâu đài Philip có thể nói là lừng danh châu Âu.

Hạng Đào không có hứng thú về lịch sử lâu đài, nhưng chàng lại cảm thấy hứng thú về gian thư phòng kia.

Chàng vận hành tiên lực Ngũ Lôi, nâng ý niệm lên cao đến tột đỉnh, thử đột phá cấm chế của thư phòng, nhưng sau cùng chàng đã không thành công.

Hạng Đào có chút chán nản, đành thu hồi ý niệm.

Chàng đã có tiên lực Ngũ Lôi và kiếm khí của Kim Tinh Thái Ất, đáng tiếc là chưa tiêu hóa, không thì cấm chế ấy dù mạnh đến mấy cũng chẳng thể ngăn cản chàng.

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng sột soẹt vọng vào tai. Hạng Đào ngưng thần nhìn, chỉ thấy một con rắn đen hai đầu to cỡ cánh tay trẻ con, chẳng rõ bằng cách nào đẩy mở cửa, chui qua khe cửa vào phòng, bốn con mắt tam giác lóe lên sát khí ghê rợn, sau khi nhìn quanh phòng, từ từ bò về phía chiếc giường trẻ con.

Lúc ở Hội Kê, Hạng Đào từng nghe nói đến loài rắn hai đầu này có chất độc cực mạnh, đồng thời còn có ý nghĩa xui xẻo. Nghe đâu người nào nhìn thấy loài rắn hai đầu này, chắc chắn sẽ nhanh chóng chết đi. Do đó, nhiều người lắm chuyện ở Hội Kê đã gọi loài rắn này là rắn Chiêu Hồn, hàm ý không cần nói cũng rõ.

Hạng Đào thầm cười khảy: Đã muốn ra tay ư?

Chàng nhếch môi cười, nhìn rắn hai đầu bò đến bên giường, rồi bò theo lan can lên giường.

Rắn hai đầu chòng chọc nhìn Hạng Đào, bốn con mắt xanh rờn trông thật khủng khiếp.

Hạng Đào như thể người băng, vẫn với tư thế ngồi xếp bằng, mắt nhìn chốt vào rắn hai đầu. Một người một rắn lặng lẽ nhìn nhau, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Đột nhiên, trong miệng rắn hai đầu phát ra tiếng “chíu chíu” rất chói tai, phún ra hai luồng chất độc, đồng thời ngốc lên, hai chiếc đầu chụm vào nhau, nhanh như chớp lao vào Hạng Đào, trông thấy rõ chiếc lưỡi đỏ lòm và hai hàm răng trắng hếu.

Hạng Đào toàn thân giăng đầy tiên lực Ngũ Lôi, chất độc trúng vào người chàng, lập tức biến thành một làn khói xanh rất tanh hôi và tan biến ngay.

Hạng Đào hai ngón tay chụm vào nhau, xuất hiện ánh vàng lấp lánh, rắn hai đầu vừa phóng đến, Luyện Kim chỉ lập tức thi triển, một luồng kiếm khí yếu ớt từ đầu ngón tay bắn vào rắn hai đầu.

Luồng kiếm khí này tuy yếu ớt, nhưng đã hòa hợp với kiếm khí Kim Tinh Thái Ất chứa đến hằng ngàn vạn lưỡi kiếm được tôi luyện trăm lần, vật cứng rắn đến mấy cũng không chịu nổi.

Ngay tức khắc, máu phún xối xả.

Bình Luận (0)
Comment