Đại Lôi Thần Tướng

Chương 17 - Kỳ Lân Bách Giải

Chương 17: Kỳ Lân Bách Giải

- Cậu…cậu…

Tiếng nói quen thuộc đã gọi Hạng Đào từ trong hôn mê hồi tỉnh, chàng từ từ mở mắt ra.

Chàng đang nằm trong sơn động phía sau thác nước, Didi ở bên cạnh lo lắng gọi, gương mặt tàn nhang của Didi lúc này hết sức dễ thương trong mắt Hạng Đào, chàng bất giác phì cười, đẩy Didi vừa định làm hô hấp nhân tạo với chàng ra.

- Nhóc con, ta mới bất tỉnh một chút mà ngươi định lợi dụng hả?

Didi ngồi trên đất ướt, thoáng chốc ngẩn người, tức giận quát:

- Quỷ tha ma bắt, làm người ta giật mình. Didi có lòng tốt muốn cứu cậu, cậu lại… nói Didi muốn lợi dụng gì chứ? Cậu tưởng mình là cô Helen hả? Didi không có hứng thú đâu!

Đoạn trừng mắt nhìn Hạng Đào. Hai người cùng nhìn nhau hồi lâu, bỗng cười phá lên, đứng dậy ôm chầm lấy nhau.

- Didi ổn chứ?

- Hôm ấy sau khi tỉnh lại, Didi đã bị bọn họ giam cầm. Có một cô gái ngày nào cũng đến hỏi Didi từ đâu đến, lại còn bảo Didi hát cho cô ta nghe. Hát không hay thì cô ta đánh Didi như heo vậy… Kể từ đó ngày nào Didi cũng cầu mong cậu đến cứu, nhưng một ngày, hai ngày… cô ta như quá bực tức, đã vứt Didi vào trong động này, lại còn để cho một con quái vật đóng băng Didi.

Didi nói đến đây, nước mắt đã ràn rụa.

Hạng Đào thấy vậy, vội an ủi:

- Đừng sợ! Đừng sợ! Khi nào chúng ta ra ngoài, ta sẽ bắt cô ta hát cho Didi nghe, hát không hay, ta sẽ đánh cho cô ta thành con heo. Thôi, thôi, đừng khóc nữa!

- Còn phải bắt cô ta múa cho Didi xem nữa!

- Được, bắt cô ta múa!

- Phải múa cột mới được!

Hạng Đào bực mình:

- Ngươi chết đi, hãy tự mà nói với cô ta, đúng là được voi đòi tiên!

Dẫu sao người ta cũng là con gái, lại bắt người ta múa cột sao được? Hạng Đào “hừ” một tiếng, trong đầu xuất hiện một cô gái xinh đẹp và thân hình bốc lửa đang múa cột với dáng điệu hết sức khiêu gợi. Ý kiến này của Didi dường như cũng chẳng phải không thể thưởng thức một phen.

Hạng Đào nhìn qua dòng thác ra ngoài, thấy hồ nước vẫn trong veo và bình lặng, sự giá lạnh đã khiến Hạng Đào khắc ghi trong lòng giờ đây đã tan biến hoàn toàn. Thế giới bên ngoài tràn ngập khí xuân, hoa đang hát, cỏ đang hát, liễu rũ theo gió đung đưa, như đang nhảy múa theo tiếng hát của hoa cỏ, cảnh sắc tràn trề sức sống, thật là một bức tranh rực rỡ ánh xuân.

Hạng Đào ngây ngẩn.

- Didi, kỳ lân đâu rồi?

- Kỳ lân gì?

- Con quái vật đã đóng băng Didi ấy!

Didi lắc đầu:

- Didi không biết! Khi Didi tỉnh lại thì đang ở bên hồ, cậu nằm bên cạnh, không thấy con quái vật ấy.

Lạ thật!

Hạng Đào đi ra ngoài hai bước, tiếng thác nước tuôn chảy ầm ầm, khiến Hạng Đào bùng tai. Chàng híp mắt, lục thức triển khai, vượt ra ngoài dòng thác. Bên ngoài rất yên tĩnh, ngoài cỏ hoa cây lá, không còn sinh khí gì khác.

Kỳ lân đi đâu rồi nhỉ?

Hạng Đào thật không hiểu, lúc bấy giờ chàng đã xuôi tay chờ chết, kỳ lân muốn giết chàng thật quá dễ dàng. Vì sao bây giờ chàng vẫn còn sống? Vì sao kỳ lân không giết chàng? Nếu bảo kỳ lân trước đó chỉ là đùa, chàng tuyệt đối không tin. Vì sao trong lúc chàng bị đóng băng, chàng đã trông thấy ánh mắt kỳ lân ngập đầy sát cơ.

Đó là một sát cơ vô vàn căm thù loài người.

Vì sao kỳ lân lại có nỗi căm thù như vậy? Chả lẽ vì bị giam ở đây?

Hạng Đào càng nghĩ càng cảm thấy rắc rối.

Với sức mạnh ghê gớm của kỳ lân thế kia mà lại bị người giam cầm, vậy thì người đã giam cầm kỳ lân là ai? Người ấy chẳng phải quá đáng sợ ư?

Hạng Đào càng nghĩ càng cảm thấy kinh hoàng.

Didi bỗng kinh ngạc hét lên:

- Cậu xem, đó là gì vậy?

Hạng Đào vội ngoảnh lại nhìn, Didi đang đứng giữa sơn động, tò mò nhìn ba mặt vách đá.

Chàng đi đến, nhìn theo hướng nhìn của Didi, chỉ thấy trên vách đá là những bức tranh khác nhau, trong tranh có nam có nữ, hình dạng cũng khác nhau, hoặc như phi tiên trên không, hoặc tung tăng nhảy múa.

Didi đi đến trước một bức tranh, xem thật kỹ, đột nhiên sắc mặt tái ngắt, “ụa” phun ra một ngụm máu tươi, bật ngã ra đất, không ngồi dậy được nữa.

Hạng Đào giật nẩy mình.

- Didi...

- Cậu... trong tranh này có ma quỷ!

- Có ma quỷ ư?

Hạng Đào đỡ Didi đứng lên, nhưng Didi không dám nhìn bức tranh ấy nữa, mà quay mặt nhìn ra ngoài sơn động.

Hạng Đào hết sức lấy làm lạ, chú mắt nhìn bức tranh ấy.

Trong tranh là một giai nhân áo trắng đang nhảy múa, nhưng gương mặt mờ nhạt không nhìn thấy rõ.

Hạng Đào chợt có cảm giác kỳ lạ, tuy không nhìn thấy rõ diện mạo của giai nhân trong tranh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức quyến rũ của nàng ta. Ánh kiếm lấp loáng như thể giao long, tư thế múa kiếm không hề có tục khí, siêu phàm thoát tục như một tiên nữ.

Trong đầu óc Hạng Đào bỗng dưng hiện lên tư thế múa kiếm của giai nhân.

Chiêu kiếm kỳ ảo như trời đất bao la, không chút dấu tích có thể nắm bắt. Chỉ thấy ánh kiếm lấp lóa, khoảnh khắc đã biến mất, hệt như sao xẹt.

Hạng Đào rùng mình, quay về thực tại.

- Didi, đây là... đây là...

- Cậu, chúng ta đừng xem nữa, mau tìm đường ra khỏi đây. Chỗ này quái dị quá, Didi không muốn ở lại đây phút giây nào nữa.

- Không, Didi không nhận thấy sao?

- Nhận thấy gì chứ?

- Bức tranh này rõ ràng là một công pháp không thuộc về nhân gian.

Didi trố mắt nhìn Hạng Đào, như không tin lời nói của chàng. Hồi lâu, bỗng cười nói:

- Cậu luyện công đến mức khùng rồi, tưởng đây là phim ảnh, gặp nguy nan là có kỳ ngộ sao? Không thể nào, đó đều là bịa đặt cả... Xem truyện tranh chỉ thấy toàn là thần công tuyệt đỉnh. Ngày nào Didi cũng xem truyện tranh, sao không gặp gì cả vậy?

- Hứ, ngươi chỉ toàn xem tạp chí sex thôi!

Didi thấy Hạng Đào nói một cách nghiêm túc nên cũng tin phần nào. Y đứng vững lại, quay sang xem một bức tranh khác, lần này đã có chuẩn bị, vận dụng tâm pháp Phật môn bảo vệ tâm mạch, với đạo pháp Kiếm tông bảo vệ toàn thân, chú mắt xem kỹ.

Nhưng chỉ mấy mươi giây, sắc mặt Didi liên tiếp biến đổi.

‘Ụa” một tiếng, lại phún ra một ngụm máu tươi, thở hổn hển nói:

- Cậu chơi khăm Didi phải không?

- Ta chơi khăm ngươi làm gì?

- Đâu có công phu tâm pháp gì, rõ ràng là thiếp truy hồn lấy mạng người. Vừa rồi Didi đã cố cắn răng chịu đựng, rốt cuộc chẳng những huyết khí trào dâng, trong tranh như có một ma lực muốn hút lấy hồn phách của Didi, cũng may là Didi đã bảo vệ tâm mạch, không thì hẳn táng mạng rồi.

- Sao thể vậy được?

Hạng Đào hết sức lấy làm lạ, đưa mắt nhìn bức tranh Didi mới vừa xem, trong tranh dường như là một người đàn ông, xếp bằng ngồi yên trong một vòng tròn to lớn. Gương mặt người đàn ông này cũng mờ nhạt như giai nhân kia, nơi ngực có một vòng tròn nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng kim mông lung, tỏa ra hơi nóng như vầng thái dương buổi sáng.

Hạng Đào híp mắt xem kỹ bức tranh, trong đầu bỗng hiện lên một dòng chữ kỳ lạ: Trời đất một vũ trụ, thân thể một vũ trụ, vũ trụ vốn là một, do nhỏ mà lớn nhỏ, do lớn mà lớn nhỏ, ý ở trong mà hình ở ngoài. Nếu không có ý này, sao phân chia trong ngoài và lớn nhỏ? Vũ trụ hồng hoang, vốn dĩ vô tận, thân thể làm sao tận? Mọi sự không tồn tại thì đạo sinh ra một, một sinh ra ngàn vạn.

Hạng Đào rúng động cõi lòng, vụt lùi sau một bước, trán đẫm mồ hôi.

Chàng nhìn bức tranh, lại nhìn Didi, rồi bỗng cười to như điên dại, sau cùng khua tay múa chân, nước mắt chảy dài.

Didi thấy vậy, sợ đến đứng thuỗn mặt ra. Cậu Alex điên rồi hay sao?

Ngay khi ấy, Hạng Vũ xuất hiện phía sau Hạng Đào, thấy Hạng Đào như vậy cũng không khỏi sững sờ.

Didi lại giục:

- Cậu, chúng ta đi thôi!

Hạng Đào vừa cười vừa lắc đầu:

- Đi! Đi đâu?

- Về nhà!

- Nhà ư? Tâm có nhà, đâu cũng là nhà. Đây chính là nhà của ta!

Hạng Đào nói xong, đi đến trước bức tranh, ngồi xuống xếp bằng, từ từ nhắm mắt, nhếch môi cười hài lòng.

Didi sắp điên rồi!

Những hành động không sao tưởng tượng nổi của Hạng Đào khiến Didi không sao lý giải được.

Y đi đến, đưa tay vừa định đẩy Hạng Đào, bỗng cảm thấy một làn kiếm khí vô hình của kim tinh Thái Ất kèm theo sức nóng ập vào mặt, Didi hoảng kinh, vội lùi sau liên tiếp mấy mươi bước mới hóa giải được làn kiếm khí ấy.

- Đừng chạm vào y!

- Ông... Ông là Sở Bá Vương?

- Phải!

- Cậu sao rồi vậy?

Hạng Vũ cười não nề:

- Ta không biết, cũng không giải thích được. Tiểu Đào đã tiến vào một cảnh giới, linh hồn và thể xác đã chia lìa... Ta không thể nói rõ, nhưng ta hiểu. Tóm lại, tiểu Đào đang bắt đầu tu luyện, mà còn là tu luyện một môn công phu hết sức cao thâm. Trời, sao ta lại không thể bày tỏ cảm giác này, cảnh giới của tiểu Đào hiện giờ đã vượt qua phạm trù lý giải của ta.

- Ồ!

Didi ngơ ngẩn nhìn Hạng Đào đang mỉm miệng cười, tư duy y hỗn loạn.

Ngay khi ấy, thân người Hạng Đào đột nhiên phồng lên, rồi liền xẹp lại, sinh ra một sức dao động hết sức quái dị, sức nóng như mặt trời nhanh chóng lan tỏa tứ phía, từng làn hơi nóng từ mặt đất bốc lên. Trong chốc lát cả sơn động đã trở thành như núi lửa, con người không sao chịu nổi.

Didi và Hạng Vũ vội chạy ra ngoài và phóng qua dòng thác, đứng bên bờ hồ.

- Sở Bá Vương, chuyện này lại là sao nữa?

- Đừng hỏi ta, ta không biết gì cả!

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Hạng Vũ lơ lửng trên không, đưa mắt nhìn quanh, khẽ thở dài nói:

- Còn có thể làm sao nữa? Nơi này bốn phía đều không có lối ra, chỉ còn có thể chờ tiểu Đào tỉnh lại. Ngoài vậy ra, không còn cách nào khác. Tuy nhiên, nơi đây sơn thanh thủy tú, dồi dào linh khí, quả là một nơi tu luyện tuyệt vời. Mặt tàn nhang, tốt nhất là ngươi nhân cơ hội này chịu khó tu luyện, bằng không khoảng cách giữa ngươi với tiểu Đào sẽ mỗi lúc càng xa. Hắc hắc, ta cũng nhân cơ hội này tu luyện tinh túy của nhu thủy trong người. À, như vậy đi!

Didi tức giận:

- Lão râu xồm thật quá đáng!

- Ngươi gọi ta là gì?

- Lão râu xồm... Didi vì nể mặt cậu Đào mới gọi ông là Sở Bá Vương, vậy mà ông lại gọi Didi là mặt tàn nhang, thật quá thiếu lễ phép.

- Ngươi vốn là mặt đầy tàn nhang kia mà!

- Ông... ông... Tôi muốn khiêu chiến với ông!

Didi gầm lên giận dữ, lao bổ vào Hạng Vũ.

Hạng Vũ bình sinh thích nhất là đánh nhau, bây giờ Hạng Đào đang luyện công, đang không biết bằng cách nào để giết thời gian. Sự khiêu chiến của Didi khiến ông hết sức thích thú, liền tức đáp ứng.

Một người là cao thủ Kiếm Tông đã tiến đến giai đoạn Dẫn Kiếm, Luyện Kim chỉ uy lực khôn cùng.

Một người là quỷ thể thuần âm đã trải qua hơn hai ngàn năm tu luyện, từng rong ruổi khắp thiên hạ không gặp địch thủ. Hai người giao đấu dĩ nhiên hết sức gay cấn, một thế giới bình yên liền bị họ quấy động, mặt hồ nổi sóng cuồn cuộn, thác nước văng bắn tung tóe, hết sức ngoạn mục.

Một đôi mắt dịu dàng ở dưới nước lặng lẽ xem trận đấu, phơn phớt cười.

…………..

Trong hồ đã sinh ra một loài cá kỳ lạ, nhờ vậy Didi khỏi phải chịu đói. Một tháng trôi qua, hai người có lúc đánh nhau suốt ngày, có khi mạnh ai nấy lo tu luyện. Lúc nhàn rỗi thì ngồi tán gẫu, Hàng Vũ kể chuyện Hạng Đào thời thơ ấu, giới thiệu về nhân tình và phong thổ nước mình.

Thế là, hai người đã nảy sinh tình bạn nồng nàn.

Hạng Vũ đã truyền thụ hết sáu môn tuyệt học của Hạng gia cho Didi; Didi thì thỉnh thoảng tiết lộ một số đạo pháp Kiếm Tông do Hạng Đào truyền cho.

Một tháng nhanh chóng qua đi.

Sau cùng, Hạng Đào đã từ trong động đi ra. Chàng có vẻ thơ thẩn như đang suy ngẫm điều gì, ngay cả cá nướng do Didi mang đến cũng ăn không ngon. Mấy ngày sau, chàng trở lại bình thường, Didi vừa định nêu ý kiến rời khỏi đây, Hạng Đào đã lầm lũi đi vào sơn động tiếp tục tu luyện.

Nhìn theo bóng lưng Hạng Đào, Didi thật không biết phải nói sao.

May là cá trong hồ ngày càng nhiều, Didi không cần phải lo về thức ăn, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì đến bao giờ mới có thể rời khỏi đây?

Khi Hạng Đào lần thứ hai ra khỏi sơn động, Didi đã bày tỏ ý định của mình.

- Cậu, chúng ta bao giờ đi khỏi đây?

- Đi? Đi đâu?

- Về nhà! Về Pháp!

- Pháp... À, ta hiểu rồi! Sau cùng ta đã hiểu... Do bởi thân biến thành vô thân, chỉ có lấy tâm ra, có tâm ắt có thân, vô tâm ắt vô thân, giữ cho tâm đến cực điểm, vật cùng tắc biến... Đúng rồi, vật cùng tắc biến, vạn sự giai không. Phải rồi, vạn sự đều là không.

Nói xong, Hạng Đào vứt bỏ cá nướng trong tay, quay trở vào sơn động.

Didi đứng thừ ra tại chỗ. Hồi lâu, y mới đưa mắt nhìn Hạng Vũ đang với ánh mắt thương hại nhìn y, mếu máo nói:

- Anh Vũ, Didi đã nói sai điều gì hay sao? Cậu Đào dường như càng ngày càng điên hơn, Didi đã nói sai ư?

- Thật tội nghiệp cho Didi, Didi không sai... tiểu Đào đã đi vào một cảnh giới.

Didi hét to:

- Cảnh giới điên phải không? Nếu tiếp tục thế này, Didi cũng phải đi vào cảnh giới luôn.

Đột nhiên, trên không vang lên một tiếng cười khẽ.

Didi lặng người, đưa mắt nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ cũng đưa mắt nhìn y. Hai người nhìn nhau hồi lâu, bỗng cùng hét to:

- Hạng Đào, tên khốn ngươi muốn nổi điên, chúng ta cùng nổi điên một thể.

Ngoài sơn động, Hạng Vũ và Didi đã sắp nổi điên.

Nhưng trong sơn động thì Hạng Đào đã tiến vào một cảnh giới hỗn độn, không ngoài không trong, không người không ta, không có không gian và thời gian.

Trong sơn động tổng công có một trăm bức tranh.

Nam với nữ hợp thành một nhóm tâm pháp, nam từ trong ra ngoài, nữ từ ngoài vào trong, kết nối nhau hình thành mối quan hệ hỗ tương.

Một trăm bức tranh này chẳng rõ từ đâu mà có, cũng không hề có chú giải. Nhưng Hạng Đào hiểu được hàm ý bên trong, mỗi nhóm tranh đã in sâu vào trí não chàng . Mỗi khi bắt đầu tu luyện một nhóm tranh, trong trí não hẳn hiện ra các chữ giải thích tương ứng. Nhưng những chữ này hoàn toàn xa lạ đối với Hạng Đào, như thể đã có sẵn trong trí não chàng từ lúc mới sinh ra.

Chỉ có tranh với chữ phối hợp nhau, chàng mới có thể tiến hành tu luyện.

Năm mươi nhóm tranh gồm có năm mươi động tác, chàng không biết phải mất bao lâu mới thấu hiểu hàm ý của nhóm tranh thứ nhất, và phải cần bao lâu mới có thể luyện thành. Hạng Đào đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới kỳ diệu này, tất cả những gì bên ngoài đều không quan trọng.

Thậm chí ngay cả thân thể mình, chàng cũng đã quên mất.

Chàng không biết đói khát, không biết nóng lạnh, cũng không biết từ lúc nào đã đột phá Dưỡng Thai hậu kỳ, đã luyện hóa ra Nguyên Anh. Đồng thời, behemoth trong huyệt Khí Hải cũng động đậy, như có dấu hiệu vỡ nứt. Nhưng Hạng Đào không hề biết những điều ấy, hoặc là chàng không muốn biết, trong đầu óc chàng lúc này chỉ có tranh và chữ.

Sau khi hoàn thành nhóm tranh thứ nhất, tinh thần chàng liền bị cuốn hút vào nhóm tranh thứ nhì...

Hôm ấy, Didi đã khắc một trăm vết trên thân một cây liễu bên bờ hồ.

Từ khi Hạng Đào bắt đầu tu luyện, Didi ngoại trừ luyện công hoặc đánh nhau và tán gẫu với Hạng Vũ thì chỉ còn biết tính thời gian.

Trong thế giới kỳ dị này rất khó cảm nhận được sự qua đi của thời gian.

Chỉ một điều có thể nhắc nhở Didi là thân người y không ngừng tăng cao, lúc đến Trung Quốc là 160cm, giờ đã là 175cm, dưới cằm cũng mọc râu lún phún và ngày càng cứng và dài.

Cứ mỗi lần đói là y khắc lên thân cây liễu một vết, nay đã tròn một trăm vết, nhưng Didi không biết thời gian là bao lâu.

Thời gian nhập định của Hạng Đào ngày càng dài, cách lúc chàng ra khỏi sơn động đã là ba mươi lần cảm thấy đói.

Didi lúc đầu còn mong chờ, nay thì đã tuyệt vọng. Hạng Đào ngày nào chưa hồi tỉnh là ngày đó y chưa thể rời khỏi đây, mặc dù có Hạng Vũ trò chuyện, nhưng Didi tính tình liến thoắng năng động, sống như thế này thật chán chết đi được.

Rất có thể, y sẽ bị giam trong đây suốt đời.

Didi từng khóc, từng mắng, từng hận.

Nhưng theo thời gian, đạo hành của Didi ngày càng cao thâm, nay đã tiến vào giai đoạn Luyện Kiếm. Theo lời Đằng Giao, y đã tiến vào Kim Đơn hậu kỳ, trình độ tu luyện ngày càng cao thâm, như đã bắt đầu hiểu được tình trạng của Hạng Đào hiện nay.

Sự tu luyện có khi như là nghiện ma túy, không sao rút ra được.

Didi đứng trên bờ hồ, giơ tay chộp vào khoảng không, liền tức một con cá đã vào trong tay.

Đột nhiên, một tiếng huýt dài phá tan bầu không khí tĩnh lặng, thác nước lay động, mặt hồ cũng lay động, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.

Tiếp theo, dòng thác đột nhiên chững lại trên không.

Tiếng huýt càng lúc càng cao, thác nước cũng cuộn ngược lên không, các dòng nước va chạm nhau, vang lên tiếng ầm ầm rền rĩ. Sương nước tung tóe rợp trời, phủ mờ cả một khoảng rộng. Một bóng người xuất hiện ở cửa sơn động sau dòng thác, hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra sấm sét chớp chóa, một luồng gió và một luồng lửa bị sấm sét vây bọc, quyện xoắn vào nhau và bay lên không.

“Đùng” một tiếng vang rền, thân núi nứt nẻ, dòng thác ngưng chảy.

Cả thế giới như bị chôn vùi dưới tiếng sấm đinh tai nhức óc, Didi vội vứt bỏ con cá trong tay, bụm chặt hai tai, vận chuyển chân khí chống lại tiếng sấm. Hồi lâu sau, tiếng sấm dần tiêu tan, Hạng Vũ run rẩy đi đến bên Didi, chằm chặp nhìn Hạng Đào.

Hạng Vũ là quỷ thể, sợ nhất là tiếng sấm. Nếu không nhờ công lực thâm hậu, tiếng sấm vừa qua có lẽ đã khiến ông hồn phi phách táng.

Hạng Vũ vừa thầm nguyền rủa Hạng Đào, vừa cảm thấy vui mừng cho chàng, xem ra công lực của Hạng Đào đã tinh tiến đến mức không sao tưởng tượng nổi.

- Didi, ta đói rồi!

Hạng Đào sải bước đi đến trước mặt Didi, ra vẻ oai nghiêm và hào sảng nói:

- Mau nướng cá cho ta ăn, ta đói lắm rồi!

Lúc này chàng đã cao hơn trước, có lẽ khoảng 185cm. Tóc cũng dài hơn rất nhiều, phủ xuống bờ vai. Gương mặt anh tuấn cũng già dặn và lôi cuốn hơn.

Didi vốn rất vui mừng về sự xuất hiện của Hạng Đào, nhưng nghe Hạng Đào nói vậy, y tức giận xẵng giọng nói:

- Cậu xem Didi là gì vậy hả? Mỗi lần nhập định lâu thế này, mới ra là sai Didi nướng cá, cậu xem Didi là gì chứ?

- Đằng nào cũng không phải là vợ!

Didi ngớ người, thờ thẫn nhìn Hạng Đào, bỗng cười to ôm lấy Hạng Đào nói:

- Cậu tỉnh rồi! Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh… Cảm ơn Chúa, cảm ơn Bồ Tát, cuối cùng cũng có thể đi khỏi đây rồi!

- Đi… đi đâu?

- Đi khỏi đây, về nhà!

- Đi bằng cách nào?

Didi ngơ ngẩn. Phải rồi, đi bằng cách nào? Trước đây y mong Hạng Đào sớm hồi tỉnh, nhưng không nghĩ đến Hạng Đào cũng chẳng biết lối ra, y thất vọng nói:

- Cậu cũng không biết hả?

- Ta làm sao biết được?

Hạng Đào vươn vai, nói tiếp:

- Thôi, khoan hãy nghĩ đến chuyện ấy, mau nướng cá đi thôi… Ta đi tắm cái đã, mình mẩy thối hoắc, tắm một cái cho thoải mái rồi hẵng tính đến chuyện ra khỏi đây.

Đoạn cởi quần áo ra, nhảy phóc xuống hồ.

Hạng Vũ đứng sau lưng Didi, nhẹ vỗ vai y, khẽ nói:

- Didi đừng buồn, chắc chắn sẽ có cách ra khỏi đây!

- Nhưng… cậu Đào cũng không biết!

- Không sao, đó là vì y chưa nghĩ đến chuyện ấy. Didi nghĩ xem, trong suốt thời gian qua y chỉ mải miết tu luyện, đâu có thời gian mà nghĩ đến chuyện ra khỏi đây. Didi, hãy kiên cường một chút, ngươi mà dám chảy nước mắt, ta sẽ gọi ngươi là mặt tàn nhang đó, hiểu chưa?

Didi hé môi cười, khẽ mắng:

- Đồ chết…

Chưa dứt lời, hồ nước bỗng nổi sóng cuồn cuộn, tiếng một phụ nữ vang lên trên không:

- Chết tiệt… thật không biết xấu hổ, đồ đê tiện, còn chưa mau đi mặc quần áo, thẹn chết đi được!

Didi với Hạng Vũ chưa kịp phản ứng, thân người Hạng Đào đã từ dưới hồ bay lên, “phịch” một tiếng rơi xuống bờ hồ.

- Ai, ai đó?

Hạng Đào mặt trắng bệch lộ vẻ kinh hoàng, trong khoảnh khắc vừa qua chàng đã cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ, sức mạnh này chàng đã từng gặp lúc đối mặt với kỳ lân hôm trước, hơi lạnh thấu xương ấy đã ập vào chàng. Lẽ ra sau một thời gian dài luyện công, trình độ tu luyện của Hạng Đào đã đạt đến cảnh giới cao thâm khôn lường, vậy mà vẫn không chịu nổi hơi lạnh ấy, chỉ thoáng chốc đã bị đong cứng, rồi sau đó một luồng sức cực mạnh đã đẩy chàng bay lên bờ hồ.

Hạng Đào có thể cảm thấy được, sức mạnh ấy không hề có ác ý. Bằng không, có lẽ chàng đã tan xương nát thịt rồi.

Hạng Đào lồm cồm bò dậy, hai đùi kẹp lại, ra hiệu bảo Didi mang quần áo đến, nhưng Didi lúc này cũng đang bàng hoàng ngây ngẩn.

Ngay khi ấy, một làn sương trắng lờ mờ từ mặt hồ bốc lên, nhiệt độ liền tức xuống thấp, một bóng người từ từ hiện ra trong sương trắng dày đặc, tha thướt như tiên nữ giáng trần.

Hạng Đào hết sức thẹn thùng, quần áo cách chàng quá xa, vội thi triển Khởi Phong quyết, hóa thành một làn gió bay đến bên cạnh quần áo, lẹ làng chộp lấy rồi vội vàng vòng qua phía sau một cây liễu.

Lát sau, Hạng Đào trở ra, quần áo tuy xốc xếch, nhưng đã bình tĩnh trở lại, giơ tay hô to:

- Đại ca, phụ thể!

Hạng Vũ lúc này cũng đã bừng tỉnh, “vù” một tiếng lẩn vào trong người Hạng Đào.

Một làn khói đen mờ nhạt từ trên đầu Hạng Đào bốc lên, lập tức Ô Trùy mã xuất hiện dưới chân Hạng Đào, rồi thì mũ trụ đen, áo giáp đen và tay cầm phương thiên kích.

Didi cũng đã có phản ứng, vội từ trong túi du lịch lấy Vân Dương kiếm ra.

- Kẻ nào? Ra đây!

- Đã luyện Kỳ Lân Bách Giải trong sơn động do kẻ này để lại và còn có khẩu quyết do Xích Kỳ truyền cho, chả lẽ còn chưa biết kẻ này là ai?

Hạng Đào ngơ ngác:

- Xích Kỳ? Ai là Xích Kỳ?

Trong sương mù yên lặng một hồi, đột nhiên sương mù cuồn cuộn, một bóng người từ trên trời hạ xuống, một trường kiếm màu tuyết trắng kèm theo hơi lạnh buốt xương phủ trùm, khiến Hạng Đào nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, theo phản ứng tự nhiên bay lên không, phương thiên kích trong tay vung động, thi triển các chiêu thức tương ứng, phối hợp với chiêu thức của bạch kiếm, múa tít trong sương mù.

Ánh kiếm biến mất, Hạng Đào trở xuống trên lưng ngựa.

- Còn nhớ chiêu thức ấy không? Khi xưa hai ta tu luyện, chính là khởi đầu từ chiêu ấy. Chàng đã bảo chiêu ấy nên gọi là “Quan hà cầm sắt”, cầm sắt tương hợp mới có hiệu quả. Hơn hai ngàn năm trước, Lôi Tông đạo nhân từ Trung Nguyên đến đã dùng lời ngon tiếng ngọt chuốc rượu cho chàng say khướt rồi giết chết, cướp đi mật kỳ lân của chàng và lấy trộm Thiên địa Hồng lư của Bồng Lai, chàng đã quên rồi sao?

Hạng Đào ngơ ngác, dường như hiểu được lời lẽ của đối phương, nhưng...

- Sau khi chàng chết, Bồng Lai đại loạn...Do bởi Thiên địa Hồng lư bị cướp mất, khiến Bồng Lai mất hết linh khí nên các tản tiên hải ngoại đã cùng nhau đến Trung Nguyên tìm kiếm người lấy trộm. Thiếp đã đi cùng họ, định giết sạch cao thủ Lôi Tông báo thù cho chàng, nhưng nào ngờ các tản tiên sau khi đến Trung Nguyên đã sinh lòng xấu xa, xảy ra xung đột với đệ tử Kiếm Tông... Hoàng Công Thạch của Bồng Lai đã truyền thụ đạo pháp cho người Trung Nguyên, những người Trung Nguyên ấy nói là Thiên địa Hồng lư đã bị người của Hạng gia lấy đi, thế nên mọi người... đã ở lại đây chờ Xích Kỳ sống lại. Vì thiếp biết Xích Kỳ không bao giời chết, chỉ cần sống lại chắc chắn sẽ xuất hiện trong nhân gian.

Hạng Vũ thu hồi trạng thái kích hóa, hết nhìn Hạng Đào lại nhìn phụ nữ trong sương mù.

- Cô muốn nói là sự thất bại của ta khi xưa có liên quan với các vị phải không?

- Ông là ai?

- Chính là người của Hạng gia mà cô đã nói!

Trong sương mù lại im lặng. Lát sau, tiếng nói ấy vang lên:

- Phải, lúc bấy giờ ông chấp chưởng vương quyền Tây Sở, đã được hai tông Lôi Kiếm chấp nhận. Chúng tôi giết sạch Lôi Tông và hủy diệt Kiếm Tông... Nhưng gã họ Lưu người Trung Nguyên có tản tiên Bồng Lai hậu thuẫn. Sự thất bại của ông đành rằng là do cá nhân, nhưng nếu có Lôi Kiếm hai tông hậu thuẫn, người Trung Nguyên họ Lưu tuyệt đối chẳng thể đoạt lấy giang sơn của ông.

Hạng Vũ cười phá lên:

- Hạng mỗ chiến đấu chỉ bằng vào bản lĩnh bản thân, đâu cần người tu đạo trợ giúp.

- Ông lầm rồi, bao đời vương quyền đều phải có người tu đạo đứng sau trợ giúp. Bằng không, chỉ dựa vào võ lực của một người phàm như ông, sao thể giao tranh với những người ấy. Cho dù là nhà Tần do ông lật đổ, ông sao thể đối phó với 24 thiên quan của Hắc Băng Đài dưới trướng Tần Thủy hoàng? Nếu không nhờ các cao thủ Kiếm Tông giữ chân họ dưới Trường Thành, ông muốn lật đổ nhà Tần chẳng phải là điều dễ dàng, bọn họ quả là rất lợi hại.

Hạng Đào tự nãy giờ lặng thinh, bỗng ngẩng lên nói:

- Mặc dù tôi có thể đoán ra cô là ai, nhưng vẫn xin cô cho biết tên để tiện nói chuyện hơn.

- Đó có gì là khó?

Liền tức, sương mù tan biến, một cô gái mặc váy trắng, thân hình mảnh mai đứng trên mặt hồ, tà áo phất phơ như đang cưỡi trên gió.

Đôi mắt nàng không có tròng đen, chỉ một màu trắng long lanh.

Nàng nhìn Hạng Đào mỉm miệng cười, hé lộ hai hàm răng trắng nuột, nhẹ nhàng nói:

- Thiếp là Tuyết Lân, sinh ở Đông Hải, vốn là vợ chồng với Xích Kỳ sinh ở hỏa sơn Tây Thiên. Mà chàng đã có được huyết mạch của Xích Kỳ, nên cũng là chồng của thiếp. Chàng còn gì để nói nữa không?

Hạng Đào bàng hoàng như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment