Đại Đế Cơ

Chương 86

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trên đường phố Trường An, phá vỡ sự yên bình của buổi chiều tà.

Tiết Thanh đang đứng bên ngoài cửa tiệm rèm bèn ngoảnh đầu lại nhìn. Lọt vào mắt nàng là mấy người sai nha của quan phủ đang vội vàng chạy qua, không biết có chuyện gì mà gấp rút như vậy.

“Vị huynh đệ à, như thế này đã được chưa?” Người thợ rèn chợt lên tiếng.

Tiết Thanh vội thu tầm mắt lại, nhìn về phía người thợ rèn. Người thợ rèn bèn đưa lên một thanh sắt to bằng hai ngón tay trỏ, dẹt hai mặt và dài bằng một con dao; tựa hồ như vẫn còn cảm thấy lạ lẫm với tác phẩm của mình bởi vì ông cũng không biết nó được gọi là gì. Vì thế chỉ có thể đặt tên cho nó là thanh sắt.

Tiết Thanh nói: “Được rồi.” Sau đó thì đưa tay nhận lấy rồi cầm lên thử, cảm nhận được trọng lượng của nó cũng vừa tầm. Nàng liền đưa năm lượng bạc cho người thợ rèn, tiện tay đặt tên luôn cho nó.

“Như Ý Kim Cô bổng” Nàng khẽ mỉm cười nói tiếp: “Biến thành kim thêu… đại thúc à, thúc có thể biến cái này thành kim thêu được không?”

Người thợ rèn ngơ ngác: “ Kim Cô Bổng… kim thêu… muốn mài thành kim thêu à? Cũng được.”

Tiết Thanh nở nụ cười, một tay xách chiếc giỏ trẻ còn một tay thì cầm thanh sắt nhỏ của nàng rồi rời đi. Bộ dạng y hệt con nít mới có đồ chơi mới. Cũng đúng, đối với những cô bé, cậu bé như nàng thì đấy chỉ là một món đồ chơi thôi. Người thợ rèn lại tiếp tục với công việc của mình, những tiếng búa gõ xuống “đinh đinh” lại vang lên.

Tiết Thanh huơ huơ thanh sắt, đi thẳng về phía nhà nàng, bên cạnh là phủ Quách  gia. Đang đi thì nàng nhìn thấy có một con ngựa dừng trước cửa phủ, Ngô quản gia thì đang tiễn một vị sai nha, người mà khi nãy nàng vừa mới trông thấy ở trên đường. Chả lẽ nhà họ Quách  có chuyện gì cấp bách sao?

Ngô quản gia vẻ mặt tươi cười, kín đáo dúi vào tay của vị sai nha kia một xâu tiền và nói: “Xin gửi ngài chút ít để uống trà ạ”

Vị sai nha kia thì cứ khước từ không dám nhận. Cứ đẩy qua đẩy lại như thế một hồi, cuối cùng thì vị đại nhân đó cầm lấy số tiền, còn không quên dặn: “Nhớ là ba ngày sau phải có mặt đó.”

Ngô quản gia vội tiếp lời: “ Xin ngài cứ yên tâm, chuyện quan trọng như vậy sao tại hạ có thể bỏ qua chứ.”

Lúc này, vị sai nha mới nở nụ cười, dặn tiếp: “ Như vậy thì tốt, đừng như những kẻ khác giở trò để thoái thác đấy nhé. Ngươi nên nhớ là tri phủ đại nhân không phải là kẻ ngốc.”

Ngô quản gia gật đầu lia lịa ra vẻ đã hiểu. Vị sai nha bèn cáo từ: “Ta còn có việc phải giải quyết. Người không cần phải tiễn nữa đâu.”

Ngô quản gia chu đáo đứng một bên cho đến khi vị sai nha kia đi khỏi, hắn mới vội vàng thúc giục Tiểu Tư vừa mới phi ngựa từ trong phủ ra: “Mau lên, nhất định phải báo tiểu thư nhanh chóng quay về vào ngày mai.”

Tiểu Tư vâng lệnh rồi nhanh chóng thúc ngựa rời đi. Lúc này Ngô quản gia mới để ý thấy Tiết Thanh đang đứng ở bên cửa. Ông bị cô làm cho giật cả mình.

Ông hỏi cô: “ Cậu cầm cái gì vậy?”

Tiết Thanh giơ thanh sắt lên, đáp: “ Binh khí của ta.”

“Binh khí gì chứ, cậu lại lấy cái thanh sắt ở chỗ linh tinh nào nữa vậy?” Ngô quản gia nhíu mày, khoát khoát tay nói: “Tiết thiếu gia à, đừng để mình bị thương đấy.” Ông nói xong, định bước vào nhà thì bị Tiết Thanh giữ lại, hỏi: “Quách  tiểu thư sắp về chưa?”

Ngô quản gia lập tức nhìn nàng đầy cảnh giác: “Tiết thiếu gia tốt nhất là nên về nhà đọc sách đi.”

Tiết Thanh mỉm cười không nói gì nữa, chỉ gác thanh sắt trên vai rồi bước vào, lúc đi suýt chút nữa thì đụng vào Ngô quản gia, làm ông ta phải nhanh chóng né sang một bên.

“Đừng đem mấy cái thứ này đi nghịch loạn.” Ngô quản gia phàn nàn.

Người gác cổng đứng ở một bên bèn lên tiếng: “Dạo này Tiết thiếu gia đang tìm hiểu về gậy gộc với cả súng trường. Nam nhân ai mà chả thích chơi mấy món đồ như vậy.”

Ngô quản gia đứng đó lầm bầm mấy câu rồi phất tay áo, bước vào trong nhà.

Tiết Thanh đặt thanh sắt lên trên giỏ. Xem ra đúng là chuyện hồi chiều mới được nhắc đến rồi. Thấy bảo là Tông thái giám muốn đến xem mặt đám nữ nhi ở cái thành Trường An này. Thế nên Quách Bảo Nhi hẳn là đang quay lại một cách vui mừng rồi. Quách gia vốn dĩ không tin là nàng ta sẽ được chọn, mà được tuyển chọn để làm gì gì mà tiến cung, gì gì mà đánh nhau với người ta sao?

Tiết Thanh khẽ nhếch mép, quả đúng như nàng dự đoán, ngày hôm sau mọi người ở trường học đều bàn tán về chuyện này.

“Nghe nói ba ngày sau sẽ tổ chức yến tiệc tại Song Viên, những người có chức trách, có quyền thế đều được mời đến dự, khi đến còn phải dắt theo cả nữ nhi của bọn họ đấy.”

“Bao nhiêu người như vậy, Song Viên liệu chứa đủ không?”

“Cậu ngốc đấy à? Có phải tất cả đều đến đâu, có giới hạn tuổi tác mà…”

“Tôi cũng muốn tham gia…”

Tiết Thanh đang chăm chú đọc sách khi nghe thấy câu này thì lại ngẩng đầu lên nói: “Chỉ nữ nhi mới được tham dự mà.”

Vị bạn học của nàng vội liếc nhìn, giễu cợt nói: “Tiết Thanh à, ngươi cũng ngốc quá đi. Nếu chỉ cho nữ nhi đến dự thì khó coi lắm.”

Tiết Thanh ồ lên một tiếng, đáp: “Mọi người ở đây không phải ai cũng biết vậy. Thế nên có gì khác biệt đâu? Giả ngốc à?”

Vị đồng học kia bị trêu thì có chút xấu hổ: “Vừa nhìn là đã biết ngươi không biết mấy cái này rồi. Đúng là đồ nhà quê.”

Tiết Thanh lườm hắn, sắp sửa đáp lại thì Trương Niện vội vàng ôm lấy cánh tay nàng, nói: “Tiết Thanh, ngươi xem hộ ta bài văn này ta viết đúng hay chưa? Một lát nữa tiên sinh sẽ kiểm tra rồi.” Sau đó bèn thấp giọng khuyên: “Ngươi đừng đấu khẩu với Tô Phương nữa. Thúc phụ của cậu ta là Đồng Tri của phủ Trường An đó. Không động vào được đâu.

Xuất thân của học sinh trong trường không giống nhau, có cao có thấp. Trương Niện là con của một gia đình thường dân nghèo khổ. Vì thế cậu ta cũng có chút nhát gan, khúm núm.

Tiết Thanh nhìn ra được ý tốt của cậu ta, nàng đưa tay nhận lấy bài văn rồi nghiêm túc xem xét.

Còn người tên Tô Phương kia không thấy Tiết Thanh nói gì nữa thì chỉ lẩm bẩm mấy câu rồi cũng không để ý nữa mà tiếp tục bàn luận sôi nổi với đám đồng học: “Lần này ta sẽ tham gia yến tiệc. Nghe nói Tông đại nhân là một người yêu thơ văn, trong cung ngài ấy còn được mệnh danh là Thập tài tử đấy.”

Đúng lúc đó thì Nghiêm tiên sinh bước vào, khẽ hắng giọng. Đám học trò đang nói cười huyên náo thấy vậy thì lập tức ngoan ngoãn tản ra, quay lại chỗ ngồi. Trương Niệm vừa ngồi ngay ngắn thì phát hiện ra Tiết Thanh đang viết viết gì đó trên bài văn của mình. Hắn sợ hãi thốt lên: “Tiết Thanh, ngươi làm gì vậy. Đừng động vào bài văn của ta mà.” Hắn ta luống cuống lên tiếng. Vừa nãy hắn chỉ lấy cớ là nhờ Tiết Thanh xem bài hộ mình mà thôi, không phải là thật.

Tiết Thanh nói: “Bài của ngươi nên sửa lại chỗ này một chút thì sẽ hay hơn.”

Trương Niện kinh ngạc hỏi: “Ngươi trước giờ có khi nào làm văn đâu. Làm sao ngươi hiểu được.”

Tiết Thanh mỉm cười, đáp: “Ta chỉ là không nộp bài tập, chứ không phải là chưa làm bao giờ nhé.”

Trương Niện còn định nói gì nữa thì Ngiêm tiên sinh lại hắng giọng một cái rồi lườm hắn. Hắn chỉ biết ngoan ngoãn lấy lại bài tập rồi im lặng. Đến lúc thu bài tập, Tiết Thanh vẫn thu dọn đồ đạc như mọi ngày rồi rời đi. Trương Niện nhìn bài văn của mình bị Tiết Thanh sửa chi chít, ảo não đến chau hết cả mày lại. Hắn đành phải chép lại tờ khác vậy.

Trương Niện nhanh chóng lấy bút ra chép bài sang tờ giấy mới, lúc viết đến đoạn mà Tiết Thanh sửa thì có chút chần chừ. Tên tiểu tử này nói mạnh miệng đó. Vậy thì cứ viết lại theo ý của hắn đi, để xem đến lúc tiên sinh mắng phạt hắn sẽ làm thế nào. Nghĩ vậy, Trương Niện bèn chép lại theo lời của Tiết Thanh.

Không biết có phải do vị Tông đại nhân này sẽ đến thành Trường An hay không mà Tiết Thanh cảm thấy không khí ở trường học rất khác so với trước đây. Các tiên sinh cũng giảng bài lâu hơn, cho nhiều bài tập hơn. Thậm chí Sở Minh Huy còn kể là nhà hắn cấm chơi xúc cúc luôn. Điều này thì Tiết Thanh hiểu, xã hội bây giờ chính là như vậy, thành nào mà nghe tin có quan lớn ghé thăm thì đều sẽ quản lý nghiêm hơn. Đặc biệt là cái đám học sinh này, để tránh chúng gây ra phiền phức gì thì tốt nhất trói yên chúng lại một chỗ.

Đối với Tiết Thanh thì mọi thứ không có gì thay đổi cả. Rất nhanh đã đến ngày mở tiệc rồi. Hôm đó, Tiết Thanh xin nghỉ học rồi quay về nhà thì thấy trước cửa nhà họ Quách ngựa xe đã chuẩn bị đầy đủ, đang chờ để xuất phát. Quách BảoNhi đang ngồi ở trong xe ngựa, còn Quách Tử An và Quách Tử Khiêm cũng quần áo chỉnh tề ngồi trên lưng ngựa. Quách Tử Khiêm nhìn thấy Tiết Thanh bước qua liền giơ tay, hét lớn gọi một tiếng Tiết Thanh ca, hoàn toàn không cảm nhận thấy ánh mắt kì quái của đám thuộc hạ xung quanh. Quách Tử An thì chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.

Tiết Thanh mỉm cười với hắn, bước luôn qua đó, ngựa xe phía sau nàng vang động. Đoàn ngựa xe lại một lần nữa xuất phát trên đường phố Trường An nhuộm màu hoàng hôn sau đó đi về phía ngoại thành.

Trời chiều mùa hạ, những cơn gió thổi từ sông Vị Thủy mang theo một chút hơi mát, viện phủ trước mặt sơn thủy hữu tình, ánh đèn rực rỡ, mờ ảo, thấp thoáng tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Quách Tử Khiêm nhìn quang cảnh trước mắt, cảm thán: “Ta vẫn luôn nghe nói Song Viên của Liễu gia là độc nhất vô nhị, xem ra đúng là rất đẹp.”

Nhà họ Liễu vô cùng kiêu ngạo, Quách Hoài Xuân lúc bấy giờ là võ tướng cũng rất ít khi tiếp xúc với bọn họ. Thế nên mặc dù đều là người thành Trường An nhưng hai huynh đệ Quách gia mới đến Song Viên lần đầu.Bạn đang đọ-c truyện- tại- iREAD.vn-Quách Tử An nhìn về phía trước. Thế nhưng chỉ nhìn thấy rất nhiều người và xe, bên trong chắc hẳn có rất nhiều người trạc tuổi hắn. Hắn vẫn đang nghĩ không biết việc hắn thua Tiết Thanh đã truyền ra ngoài hay chưa. Thế nên hắn không có tâm trạng đi đến chỗ này.

Trái lại, Quách Bảo Nhi lại vô cùng hào hứng, sớm đã thò đầu ra khỏi xe ngựa nhìn ngắm, liên tục hỏi: “Đã đến chưa vậy? Liễu Ngũ Nhi đã tới chưa?” Hôm nay Quách  Bảo Nhi đến được đây là vì nhà Quách đại bá ít người nên mới phải đón nàng ta về, đã thế lúc trước khi đi, Quách bá còn luôn miệng dặn dò là không được làm loạn ở đây.

Xe ngựa của Quách gia rất nhanh đã đến trước cửa Song Viên, gia nhân của nhà họ Liễu cũng tự giác ra nghênh đón.

Có rất nhiều người trong hoa viên, các công tử thì lên tiếng chào hỏi nhau còn các tiểu thư khuê các thì ăn vận đẹp đẽ, ai ai cũng đều xinh đẹp rạng ngời.

Hai huynh đệ Quách gia cũng nhanh chóng gặp được những bạn học thân thiết của mình. Trong khi đó, Sở Minh Huy thì đang quạt liên tục, vẫn còn thở hổn hà hổn hển, oán hận mà lên tiếng: “Ta không nên mặc y phục mới. Tông đại nhân muốn xem mặt đám nữ tử, ta sửa soạn làm cái gì chứ, có phải là tuyển thái giám đâu.”

Nói đến đây thì hắn lại nhớ đến câu nói của Tiết Thanh, cười cười đầy mờ ám, sau đó bá vai Quách Tử An hỏi: “Tam Lang đâu? Sao hắn không tới?”

Quách Tử An trừng mắt với hắn nói: “Hắn là cái thá gì chứ? Tại sao lại để hắn đến đây được, trước đây có ai thèm để ý đến tên tiểu tử ấy chứ, bây giờ lại có kẻ coi hắn là người của Quách gia cơ đấy. Hắn không tới!”

Sở Minh Huy lộ vẻ tiếc nuối, chẹp lưỡi: “Sao hắn lại không đến nhỉ? Hắn đến thì mới có trò vui.”

Mắt Quách Tử Khiêm hơi sáng lên, huých tay: “Kìa kìa, Liễu Xuân Dương tới rồi.”

Cả ba người cùng nhìn về phía trước thì thấy mấy huynh đệ nhà họ Liễu. Ai nấy đều vận áo choàng gấm dài, diện mạo khôi ngô, sáng sủa. Liễu Xuân Dương thì đi giữa mấy người này, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Bọn họ nhanh chóng đi đến phía trên.

Quách Tử Khiêm nhanh chóng bước lên phía trước, giơ tay hành lễ với hắn: “Xuân Dương ca.”

Liễu Xuân Dương hơi giật mình còn các huynh đệ khác trong nhà họ Liễu có chút lạ lẫm nhìn Quách Tử Khiêm, tò mò hỏi. Quách Tử Khiêm trả lời một cách thoải mái khiến cho bọn họ càng cảm thấy kì lạ.

Xã Trường Nhạc và xã Ngũ Lăng từ trước đến giờ vốn đã không hợp nhau, hễ gặp mặt là nhất định phải xỉa xói nhau mới chịu được. Thế mà bây giờ lại gọi là ca ca, rõ ràng là một kiểu chế giễu nhau rồi.

Liễu Xuân Dương lườm lườm hắn, gằn giọng nói: “Ngươi gọi loạn cái gì đấy.”

Quách Tử Khiêm chỉnh lại sắc mặt, đáp: “Ta đâu có gọi loạn, ngươi gọi Thanh tử đại ca, bọn ta cũng gọi hắn là đại ca. Bởi vì ngươi gọi sớm hơn nên ta cũng nên gọi ngươi một tiếng “ca” mới phải đạo chứ.”

“Thanh tử…” Liễu Xuân Dương nhất thời ngơ người, khuôn mặt đỏ bừng lên, hắn nhổ một cái về phía Quách Tử Khiêm rồi phất tay áo, nhanh chóng bỏ đi.

Quả nhiên là chế giễu, huynh đệ Liễu gia nhất thời hiểu ra. Hắn dám tới sỉ nhục Liễu Xuân Dương cũng chính là sỉ nhục huynh đệ bọn họ. Càng nhìn càng thấy Quách Tử Khiêm ngứa mắt. Nhưng mà hôm nay phụ mẫu đã dặn dò bọn hắn không được gây chuyện thế nên chỉ hừ lạnh rồi rời đi.

Quách Tử Khiêm đắc ý cười, còn Sở Minh Huy mặc dù cũng vô cùng khoái chí khi thấy Liễu Xuân Dương bỏ đi nhưng mà hắn vẫn không hiểu tại sao lại gọi đại ca.

Chưa kịp nghe hết câu nhắc đừng kể của Quách Tử An thì Quách Tử Khiêm đã nói hết rồi: “Bọn ta cá cược thua Thanh tử ca, thế nên phải gọi hắn là đại ca, còn cái tên Liễu Xuân Dương đó cũng cá cược thua Thanh Tử thế nên bọn ta chịu thiệt một chút, gọi hắn một tiếng “ca” đó mà.”

Sở Minh Huy ôm bụng cười lớn, Quách Tử An giơ chân ra đá Quách Tử Khiêm, trách: “Cá cược thua rồi mà đệ còn tự hào được à?”

Quách Tử Khiêm nhanh chóng tránh đi nói: “Có gì đâu mà mất mặt chứ.”

Thua cái tên tiểu tử đó đã rất ư là mất mặt rồi. Tâm trạng của Quách Tử An hắn bây giờ đây vừa khổ tâm vừa phức tạp, cứ như là một sự biến hóa trong chớp mắt vậy.

Những nam thanh nữ tú lúc này đều rất vui vẻ trò chuyện với nhau.

Tần Tố Lan tóm lấy Quách Bảo Nhi đang chạy loạn ở phía sau lại hỏi: “Ngươi chạy lung tung làm cái gì vậy?”

Thế nhưng Quách Bảo Nhi chỉ nhìn về phía trước, hỏi lại: “Liễu Ngũ Nhi đâu rồi?”

Tần Tố Lan đương nhiên biết rõ nàng ta tìm Liễu Ngũ Nhi để làm gì. Thế nên vội vàng túm chặt lấy cánh tay nàng ta, nhắc nhở: “Ngươi đừng có làm loạn lên được không? Đây là Liễu gia đấy.”

Quách Bảo Nhi đáp: “Liễu gia thì càng tốt chứ sao. Để cho hai nhà bàn bạc việc hôn sự luôn thể.”

Tần Tố Lan cười ha hả, giễu: “Ngươi có bị điên không vậy…”

Lúc này, một đám nữ nhi vừa cười vừa bước tới. Con đường nhỏ chỗ đình đài được màn đêm nhẹ nhàng bao phủ cũng đã lên đèn rực rỡ, soi rọi lấp lánh những chiếc trâm cài trên mái tóc của nữ tử. Quách Bảo Nhi vừa nhìn là đã nhận ra Liễu Ngũ Nhi, vội vàng giơ tay gọi.

Liễu Ngũ Nhi mặc dù không vui nhưng cũng không đến mức bỏ đi, chậm rãi bước đến, không đợi Quách Bảo Nhi nói mà đã lên tiếng cảnh báo: “Quách Bảo Nhi, quý nhân của thiên gia đang ở đây. Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn chút đi, cẩn thận lại bị tuyển vào trong cung là hết đường gặp lại phụ mẫu đấy.”

Cái kiểu uy hiếp này chỉ có tác dụng với con nít thôi, thế nên Quách Bảo Nhi đáp: “Ta muốn đến kinh thành để gặp hoàng thượng. Ta sẽ xin Người phong cho ta làm đại tướng quân để ta có thể cầm quân đánh giặc.”

Vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng cười nhẹ ở trong lùm cây. Là tiếng của nam nhân, trong đó còn có vài phần ấm áp.

Yến tiệc tại Song Viên tối nay có cả nam tử vì Tông Châu là thái giám thế nên đã dự tiệc trong sảnh viên, còn một đám nam tử thì đang trò chuyện ở chỗ cách đó không xa. Thế nên có nam nhân đi qua cũng không có gì lạ. Quách Bảo Nhi không vừa lòng với tiếng cười này bèn trừng mắt lên, quát: “Ai! Cười cái gì mà cười!”

Đám nữ tử cũng nhanh chóng nhìn theo, sự tinh xảo trong cách bài trí của Song Viên tựa hồ thoáng đãng nhưng lại có những con đường nhỏ quanh co, thông với nhau, cảnh trí tầng tầng lớp lớp, mặc dù con đường nhỏ này nằm ở một bên nhưng vì cây cối rậm rạp, gò đá nhấp nhô thế nên khi màn đêm buông xuống sẽ không nhìn thấy người đi tới… Sau đó chợt có tiếng bước chân cùng ánh đèn thắp lên, người đó bước tới.

Ánh đèn lồng trong đêm chiếu rọi một bóng dáng nam nhân cao gầy, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tuyệt mĩ. Đám nữ tử nhìn đên ngẩn ngơ, ngay cả Quách Bảo Nhi cũng quên luôn cả hỏi.

Hôm nay nam nhân ở đây cũng nhiều nhưng mà còn thích trang điểm hơn cả nữ nhân bọn họ, hơn nữa hầu hết đều còn trẻ. Một nam nhân ngoài ba mươi rồi mà vẫn anh tuấn ngời ngời thế này thì cũng là hiếm gặp.

Vị mĩ nam này quan sát Quách Bảo Nhi, sau đó nói: “Chí hướng tốt, vậy ta có thể đưa cô nương đi thế nào?”

Câu nói của hắn khiến Quách Bảo Nhi tỉnh táo lại, thế nhưng vẫn không hiểu gì, chỉ à lên một tiếng rồi xoay người về phía trước thì trông thấy đám nam nhân ở phía xa xa đều đang hành lễ với vị mĩ nam này, gọi gì mà Tông đại nhân!

Liễu Ngũ Nhi nhanh chóng phản ứng lại, đưa mắt nhìn nam nhân diện áo gấm đỏ mang thắt lưng bảy màu. Đây là trang phục của thái giám trong cung, nàng lấy tay che miệng: “Thì ra là Tông đại nhân”, sau đó vội vàng hành lễ.

Những nữ tử cũng hốt hoảng hành lễ theo, đám nam nhân đi tới, nhìn mấy nữ tử trong lòng có chút bất an.

“Bọn họ có phải đã làm đại nhân bực mình không ạ?”

Tông Châu mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía hai hàng nữ tử đang cúi đầu, nói: “Tốt lắm, tất cả đều rất được.”

Sau đó khoát tay chỉ về phía sảnh lớn: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta khai tiệc thôi nào, để bọn trẻ sớm đi dùng cái gì chứ không thì phải ôm bụng đói đứng mất.”

Đám nam nhân vội vàng hành lễ: “Tri phủ đại nhân cũng đã tới, xin mời Tông đại nhân nhập tiệc.”

Tông đại nhân mang theo ý cười bước lên trước, di chuyển trong sự bảo vệ chặt chẽ, đám nữ tử lúc này mới dám ngẩng đầu lên, tụ lại mà bàn tán:

“Thì ra đấy là Tông thái giám à?”

“Không ngờ thái giám lại đẹp trai như vậy.”

“Hi hi, có phải cô muốn vào cung rồi không?”

Liễu Ngũ Nhi lấy chiếc quạt gẩy nhẹ vào người Quách Bảo Nhi nói: “Mấy người bọn ta đi hay không đi còn chưa chắc, nhưng Quách Bảo Nhi tỷ chắc không vấn đề gì rồi, vừa nãy đích thân Tông đại nhân đã nói sẽ đưa tỉ đi mà. Chúc mừng nha.”

Chuyện này có gì mà đáng chúc mừng chứ. Tám trên mười nữ tử đến dự tiệc hôm nay đều không muốn bị chọn. Ở nhà đều là các tiểu thư cành vàng lá ngọc, ai lại muốn tiến cung làm người hầu, hơn nữa còn là người hầu của người trong cung, không cẩn thận là bị rơi đầu như chơi. Huống hồ lần này đi thì không biết đến bao giờ mới được gặp lại phụ mẫu.

Trong đám nữ tử có người hả hê, có người lại đồng cảm với tâm trạng của Quách  Bảo Nhi, còn Tần Tố Lan đang đứng bên cạnh thì mặt mũi trắng bệch.

Thế nhưng biểu cảm của Quách Bảo Nhi vẫn như cũ, hùng hổ nói: “Đi thì đi, sợ cái gì. Ngài ấy chả nói để sẽ để ta làm đại tướng quân còn gì”.

Liễu Ngũ Nhi hành lễ, nói: “Hân hạnh được yết kiến Quách đại tướng quân.” Nói rồi phe phẩy quạt cười to.
Bình Luận (0)
Comment