Đại Đế Cơ

Chương 78

Quách Tử An nghiêm mặt đứng trên võ đài đã lâu rồi. Đối với hắn mà nói thì chuyện ngày hôm nay có thể xem như một chuyện lớn.

Quách Tử Khiêm cổ vũ hắn: “Ca, đừng quá khẩn trương.”

Quách Tử An tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Cút đi! Ta đâu có khẩn trương!”

Trương Song Đồng tìm một chỗ mát mẻ bên cạnh võ đài mà đứng, vừa phe phẩy quạt vừa cười nói: “Tử An à, mấy người qua bên này ngồi đợi một lát đi. Đứng phơi mặt dưới trời nắng gắt như vậy, có ngốc không chứ?”

Quách Tử An đỏ mặt lên… Cũng có lẽ do phơi nắng quá lâu.

Bên kia, Quách Bảo Nhi không màng đến sự ngăn trở của một đám nha đầu, vội vàng chạy đến.

“Đến chưa? Tiết Thanh đến chưa?” Nàng vừa nói vừa thắt chặt đai lưng lại: “Muội muốn đánh với hắn đầu tiên!”

Quách Tử An nói: “Còn chưa đến.”

Quách Bảo Nhi “à” một tiếng, nhìn Trương Liên Đường cùng Trương Song Đồng, nói: “Liên Đường thiếu gia, mấy người không phải đi học cùng nhau sao?”

Trương Liên Đường đáp: “Tiết Thanh thiếu gia cũng không giống chúng ta, hắn tự học được… Cũng càng chăm chỉ hơn.”

Quách Bảo Nhi “xùy” một tiếng: “Cái gì tự học với chả chăm chỉ? Cũng chỉ là đồ không ai cần đến…” Nàng lại nhìn Quách Tử An: “Hắn không phải sợ thua nên cố ý không trở lại đó chứ?”

Quách Tử An nói: “Có giỏi thì hắn vĩnh viễn đừng trở lại.”

Quách Tử Khiêm thầm nghĩ, như vậy thì tốt quá.

Trương Liên Đường không nói gì, tay phe phẩy cây quạt, lòng thầm nhủ, tiểu tử này không phải là quên luôn rồi chớ?



Tiết Thanh cúi đầu hắt xì một cái. Dương Tĩnh Xương đi bên cạnh nàng cũng nhìn sang.

“Không sao chứ? Ta thấy cháu hơi mệt mỏi đó.” Hắn nói.

Tiết Thanh xoa mũi nói: “Không sao, chỉ hơi mệt mỏi chút thôi, cháu còn chịu được.”

Dương Tĩnh Xương cười nói: “Tuy ta là đại phu nhưng ta cũng không dám nói ta hiểu cháu. Cháu đúng là một ông cụ non.”

Tiết Thanh cười hì hì: “Cháu coi như ông khen cháu.”

Dương Tĩnh Xương cũng cười: “Hôm nay cháu có rảnh không?”

Tiết Thanh ngẫm nghĩ, đáp: “Hôm nay còn phải luyện công một canh giờ sau đó đọc sách một canh giờ, tuy rằng mấy việc này có thể lùi lại một canh giờ cũng được… Ừm, khoảng giờ Thìn thì cháu rảnh, có thể đưa tiễn Dương lão đại phu ông được.”

Dương Tĩnh Xương lại cười to, nói: “Tốt, vì không làm uổng phí thời gian quý giá của Thanh Tử thiếu gia, ta quyết định đặt một bàn ở Lục Ý lâu.”

Lục Ý lâu là thanh lâu, đặt bàn ở đây đương nhiên là để uống hoa tửu (1). Tiết Thanh dù sao cũng không phải con nít, mấy lời trêu chọc kiểu này với nàng mà nói không tính là gì, cười nói: “Đúng vậy. Sau này mỗi lần Dương lão đại phu đến kinh thành đều có thể giải tỏa một chút. Nữ nương (2) ở nơi đó rất tốt, cũng miễn cho bị người nói là không đứng lên được, làm mất mặt người Trường An chúng ta.”

Dương Tĩnh Xương nói xong câu đó cũng có chút hối hận. Mấy lời kiểu này đều là người trưởng thành trêu đùa lẫn nhau, tuy đứa bé này luôn khiến hắn xem nhẹ việc vẫn là một đứa trẻ nhưng rốt cuộc vẫn không ổn lắm. Nghe được Tiết Thanh trêu chọc, ông thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên tuyệt không giống một đứa trẻ!

“Đừng nói bừa!” Ông lắc đầu nói: “Ta vẫn nên mạn phép khuyên cháu một câu, cháu vẫn còn là một đứa trẻ, đừng lui tới mấy nơi thế này.”

Tiết Thanh cười nói: “Có đôi khi trẻ nhỏ nhìn xem nhiều một chút cũng tốt. Nhìn nhiều rồi, sau khi trưởng thành sẽ không dễ dàng bị hấp dẫn nữa.”

Dương Tĩnh Xương nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Tiết Thanh tiếp tục nói: “Dương đại phu muốn nói cháu là nữ nhi sao?”

Dương Tĩnh Xương thoáng kinh ngạc, thiếu chút nữa thì vươn tay che miệng nàng. Ông vội vàng nhìn trái nhìn phải, may mà lúc này bọn họ đang đi trong hẻm nhỏ chung quanh không một bóng người. Cho dù vậy thì Dương Tĩnh Xương cũng sợ đến mức toát đầy người mồ hôi lạnh. Nhìn lại vẻ mặt bình thản của Tiết Thanh, Dương Tĩnh Xương cười khổ.

“… Giống như người cần giấu giếm thân phận là ta không bằng!” Ông nói: “Đứa nhỏ này…”

Tiết Thanh nói: “Loại chuyện này sao có thể qua mắt đại phu được? Lần trước cháu còn bị thương nặng như vậy… Có lẽ là Quách đại lão gia đã nói chuyện với ông rồi. Cháu còn chưa cảm tạ Dương lão đại phu vì đã giữ bí mật cho cháu.”

Dương Tĩnh Xương cười gật đầu: “Có nói, nói các ngươi có rất nhiều nỗi khó xử bất đắc dĩ… Việc này vốn không liên quan đến ta nên cũng không cần cảm tạ.”

Tiết Thanh cười thi lễ, không nói gì thêm.

Ông nhìn ra được nàng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này. Nói cách khác, nàng đối với tình hình hiện tại rất hài lòng. Dương Tĩnh Xương im lặng một lát mới nói: “Phận nữ nhi vốn không dễ dàng nhưng làm thân nam nhi cũng không dễ.”

Nhất là lấy phận nữ nhi để đảm đương phận nam nhi.

Tiết Thanh cười nói: “Dễ dàng hay không cũng cần có so sánh, còn cần phải xem mình muốn sống cuộc sống thế nào. Cháu là con người đơn giản, mong muốn của cháu là làm một tiên sinh dạy học.”

Tiên sinh dạy học sao? Dương Tĩnh Xương kinh ngạc. Mong ước này cũng thật là…

Tiết Thanh nói: “Dương lão đại phu cảm thấy người thiên tư thông minh học rộng tài cao được xưng là sao Văn Khúc tinh tái thế như cháu làm việc đó là quá đơn giản đúng không?”

Dương Tĩnh Xương bật cười: “Đứa nhỏ này…” Ông lắc đầu, lại nói: “Đi thôi, chúng ta đi một chỗ yên tĩnh vừa ăn vừa nói chuyện. Ta còn đang nghĩ trong một giờ này cháu có thể làm một bài thơ tiễn biệt ta được hay không đó.”

Tiết Thanh cũng không tiếp tục đề tài ban nãy nữa, đáp: “Cháu không biết làm thơ.”

Dương Tĩnh Xương nói: “Bây giờ sẽ không ai tin lời đó.”

Tiết Thanh chỉ cười không nói. Người khác tin hay không nàng không quan tâm, huống chi nàng cũng không có ý định làm cho người khác thật sư tin tưởng rằng nàng không biết làm thơ. Đó cũng không phải chuyên gì tốt. Loại chuyện này cứ nên giữ bí mật thì hơn. Muốn giành được danh vọng cũng không thể chỉ dựa vào việc này. Ngẫu nhiên đem ra trợ hứng kiếm thêm chút danh tiếng thì còn được.Truyện được dịch trực... tiếp tại iRE.ADNàng nhấc chân đi, đột nhiên lại dừng lại.

“Sao vậy?” Dương Tĩnh Xương hỏi: “Có việc gì sao?”

Tiết Thanh nói: “Cháu còn chưa nói với mẹ là không thể về ăn cơm được.”

Quả là một đứa bé vừa hiểu chuyện lại rất có tâm! Dương Tĩnh Xương cười nói: “Để ta bảo tiểu đồng đi nói lại.”

Tiết Thanh không nhắc lại chuyện này nữa, cất bước đi về phía trước.



Bữa cơm này cũng không thực sự ăn hết một canh giờ. Khi tia nắng cuối cùng biến mất trên bầu trời chiều tà, Tiết Thanh mới chậm rãi trở lại đại trạch của Quách gia, vừa đi vừa nghĩ Dương Tĩnh Xương đến kinh thành một chuyến sẽ đề tên bảng vàng, có xem như là đi thi hay không? Được làm thái y, lại có thể chấn hưng được tiếng tăm của tổ tiên… Khóe miệng chỉ vừa hơi cong lên thì đằng trước đã có người nhảy ra chặn đường, lớn tiếng gọi tên Tiết Thanh.

“Tử An thiếu gia à…” Tiết Thanh dừng chân nhìn người đứng trước mặt mình, nói: “… Lớn tiếng như vậy, chứng tỏ bữa tối ăn rất no.”

“Tiết Thanh!” Quách Tử An hô to lần nữa, xông lên: “Ngươi thật quá đáng!”

Tiết Thanh nói: “… Việc này  có gì mà quá đáng. Cũng chỉ là trêu chọc thôi, đừng nhỏ mọn như vậy.” Nàng nói xong nghiêng người né sang bên cạnh một bước, tránh đi nắm tay của Quách Tử An.

Trương Liên Đường đứng dựa bên tường cười nói: “… Thanh Tử thiếu gia, cậu quên hôm nay có chuyện gì sao?”

Hôm nay? Có chuyện gì à? Tiết Thanh thầm nghĩ. Nàng cũng không phải loại người suy nghĩ đơn giản.

“Tiết Thanh, đồ nhát gan nhà ngươi, không phải ngươi nói ba tháng sau muốn luận võ với chúng ta sao?” Quách Bảo Nhi nói: “Lời ba tháng trước nói ra hôm nay đã quên sao?”

Tiết Thanh giật mình. Lời nói ra nàng đương nhiên không quên nhưng nàng quên mất thời gian.

“Này… Luận võ là luận võ nhưng không nhất định phải hôm nay. Ta là nói ba tháng sau lại định thời gian luận võ sau.” Nàng xòe tay nói.

Quách Tử An nghĩ đến hôm nay hắn đứng chờ trên võ đài cả buổi chiều, lại còn cố tình thay một bộ quần áo mới, từ ba ngày trước đã diễn luyện các trường hợp thắng thua trong đầu vô số lần… Kết quả người ta không những không đến, bây giờ còn nói quên… Hắn thật ngốc!

Lửa giận trong lòng hắn rốt cuộc cũng không áp chế được, hắn quát lớn: “… Đồ gian trá! Sợ thua thì quỳ xuống cầu xin tha thứ đi!” Hắn vung nắm tay tiếp tục xông tới.

Lần này Tiết Thanh không hề né tránh mà nâng tay nghênh đón, dùng hai bàn tay vững vàng tiếp được nắm tay của hắn.

“… Nếu muốn đánh hôm nay thì hôm nay.” Nàng nói: “Ta đến.”

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay của nàng cũng nắm lại, dùng sức đánh mạnh lên nắm tay của Quách Tử An.

Quách Tử An chỉ cảm thấy một luồng kình lực ập đến. Hắn đã quen dùng nắm tay cho nên hắn biết nắm tay muốn tích lũy được sức mạnh thì cần có khoảng cách cùng tốc độ. Mà khoảng cách cùng tốc độ ra quyền của Tiết Thanh lúc này hoàn toàn không có ưu thế. Nhưng hắn vẫn không thể nào ngăn cản được sức mạnh này, đành phải vội vàng lui về phía sau.

“Một.”

Bên tai vang lên tiếng nói của Tiết Thanh, nàng giẫm chân một cái lại ra quyền. Quách Tử An hạ thấp hông xuống cũng ra quyền theo.

Hai nắm tay va chạm vào nhau. Trương Liên Đường, Trương Song Đồng, Quách Tử Khiêm cùng Quách Bảo Nhi đều chưa kịp phản ứng thì đã nghe được một tiếng va chạm rất mạnh.

Quách Tử An lui về phía sau lần nữa.

“Hai.”

Tiết Thanh nắm chặt một tay, một tay buông thõng bên người, ánh mắt trầm tĩnh nhấc chân di chuyển, lần này nắm tay nhắm thẳng vào phần ngực bụng của Quách Tử An.

Quách Tử An dùng hai tay đỡ lấy.

Lại là một tiếng vang lớn cùng với tiếng kêu đau đớn. Quách Tử An ngã người về đằng sau, hai tay ôm bụng liên tiếp lùi ba bước, cuối cùng không cách nào ổn định thân thể mà quỳ rạp xuống đất, miệng phun máu tươi.

“Ba.”

Tiết Thanh nói, hai chân đứng vững thu hồi nắm tay, ánh mắt nhìn về Quách Tử Khiêm cùng Quách Bảo Nhi đứng bên cạnh.

“Tiếp theo.” Nàng nói: “Ai?”

Tiếp theo?

Tiếng tiếp theo vừa dứt, nàng đã di chuyển về phía này. Quách Tử Khiêm kêu một tiếng, theo bản năng giơ hai tay lên.

“Ta nhận thua.” Hắn nói.

Quách Bảo Nhi lấy lại tinh thần, thét lên the thé: “Tiết Thanh, đừng vội đắc ý! Nhận một quyền của ta!”

Nắm tay của Tiết Thanh không hề dừng lại mà lướt qua người Quách Tử Khiêm, đồng thời dùng bả vai huých một cái, Quách Tử Khiêm liền ngã sang một bên. Lại thêm một tiếng vang nữa, nắm tay của Tiết Thanh và Quách Bảo Nhi đụng vào nhau.

“Một.” Tiết Thanh nói.

Quách Bảo Nhi thét lên một tiếng, ngã người về phía sau, sau đó lại dùng chân đá mạnh về phía Tiết Thanh.

Nàng là nữ nhi, trước nay luyện võ chú trọng không phải sức mạnh của nắm tay mà là thân pháp linh hoạt. Tiết Thanh vốn đã nhỏ gầy, hai chân ẩn dưới quần áo lại càng mảnh dẻ, chịu một cú đá nàng dồn hết sức lực toàn thân này xong chắc chắn sẽ ngã xuống như một gốc cây bị đốn gãy.

Đáng tiếc là cái cây này vốn là vật sống, ngay lúc nàng chuẩn bị đá trúng thì đột nhiên biến mất, sau đó một chân thẳng tắp hạ xuống, đến cuối cùng lại biến thành một cái đá ngang.

Quách Bảo Nhi lại hét lên một tiếng, thân thể trượt dài trên mặt đất, cuối cùng đụng phải Quách Tử An vẫn còn đang quỳ trên đất.

Huỵch một tiếng.

Lúc này không phải là tiếng nắm tay va chạm nhau mà là tiếng Quách Tử An bị Quách Bảo Nhi đụng phải gục xuống đất, còn Quách Bảo Nhi thì ngất lịm đi.

“Hai.” Tiết Thanh nói, thu chân đứng vững, phủi nhẹ quần áo: “Tốt, chấm dứt.”

Trương Liên Đường và Trương Song Đồng nãy giờ vẫn tựa tường đứng xem, nét vui vẻ trên mặt còn chưa hề tan đi.

Chấm dứt!

Một, hai, ba, chấm dứt!

Trương Song Đồng nói: “Đây chính là Tam Lang đó!”

***

(1) Hoa tửu: uống rượu mua vui cùng gái lầu xanh gọi là uống hoa tửu.

(2) Nữ nương: gái lầu xanh.
Bình Luận (0)
Comment