Đại Đế Cơ

Chương 504

"Chính là như vậy?"

Tuy rằng cách mấy tầng cung điện, Tống Anh đang thay y phục chuẩn bị vào triều, nhìn người tới, hỏi.

"Lúc xảy ra ám sát, nàng không ở nhà?" 

Nàng đã biết chuyện xảy ra ngoài cửa cung, tất nhiên cũng biết chuyện Tống Nguyên gặp chuyện đêm qua.

Quan viên Hoàng Thành ty đáp vâng, nói: "Bảo là đi ngắm tuyết, Tống đại nhân không tin."

Tống Anh nói: "Việc Tiết Thanh đi ngắm tuyết là chuyện rất bình thường, sao lại không tin?" 

Quan viên Hoàng Thành ty nói: "Quan trọng là lúc Tống đại nhân và Tiết Thanh tranh chấp, Hắc Giáp vệ đến cứu Tiết Thanh đi.

Hai tên thái giám đứng hầu hai bên kinh ngạc, Hắc Giáp vệ à!

Tống Anh không ý kiến gì, giơ tay để hai cung nữ thắt đai lưng, nói: "Có thể nào vì nghịch tặc mà đi nghi ngờ Tiết Thanh. Mời Tiết Thanh đến đây." 

Quan viên Hoàng Thành ty có vẻ chần chờ: "Điện hạ, không bằng chờ Tống đại nhân đến rồi hẵng nói."

Lỡ Tiết Thanh cấu kết với Tần Đàm Công thật thì sao? Tần Đàm Công đã nói, Tiết Thanh này rất lợi hại, giết cả Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực cơ mà. Quá nguy hiểm.

Tống Anh nói: "Không cần, quả nhân tin tưởng Tiết Thanh." 

Quan viên Hoàng Thành ty nhận lệnh, vừa định lui ra thì có người bước vào bẩm báo: "Tống đại nhân đến rồi."

Vậy... Quan viên Hoàng Thành ty dừng lại, nhìn Tống Anh.

Tống Anh rũ tay áo xuống, đặt bên người, nói: "Vậy quả nhân tự mình đi vậy." 

Mặc dù chỉ là ra cửa hoàng cung nhưng vẫn không khác gì ra ngoài kinh thành. Công việc trong hoàng thành lập tức lu bù lên.

Mà lúc này bên ngoài cửa thành đã ồn ào và hỗn loạn.

"Ngươi rốt cuộc xuất hiện rồi." 

Tống Nguyên nhảy xuống ngựa, nổi giận quát lên, đi tới phía Tiết Thanh.

"Sao ngươi không chạy nữa đi?"

Đám thị vệ sau lưng không tản ra như mọi khi, mà là theo sát phía sau, vẻ mặt đầy đề phòng. 

Tối hôm qua bọn họ đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Tiết Thanh.

Đám quan viên trên đường chần chờ, tránh đường ra nhưng không tản ra. Liễu Xuân Dương định bước tới, Trương Liên Đường đã bước lên cản hắn lại. Còn Trần Thịnh cũng che Tiết Thanh lại sau người.

"Tống đại nhân, không phải đã nói rồi sao. Chuyện gì thì từ từ nói, đừng tranh cãi nữa." Ông ta trầm giọng nói. 

Tống Nguyên lạnh lùng: "Ta không tranh cãi với nó, chỉ sợ nó không chịu."

Trần Thịnh quay lại nhìn Tiết Thanh, nói: "Tiết Thanh, chuyện này ta đã biết rồi, không liên quan tới ngươi, cứ yên tâm."

Tiết Thanh ngẩng đầu, nói: "Ta không làm gì cả." 

Trần Thịnh gật đầu: "Ta biết, ta biết."

Bên kia, Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không làm gì cả, vậy về nhà."

Tiết Thanh cất giọng lanh lảnh: "Không, ta không về." 

Giọng này khiến người trên ngự phố đều cảm thấy tim run run. Nữ nhi đó đã lại núp vào sau Trần Thịnh. Tuy không nhìn thấy, vẫn có thể tưởng tượng được lúc này khuôn mặt nàng hoảng sợ như thế nào.

Về nhà. Chỉ hai chữ này mà khiến nàng sợ hãi thế à?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

......

Mặc kệ các người xảy ra chuyện gì.

Vương Liệt Dương rũ mí mắt xuống, mặt không chút thay đổi, đứng im trước cửa cung, dường như không nhận ra chuyện đang xảy ra bên kia. 

Giờ chuyện gì cũng không còn liên quan tới ông ta.

Tống Nguyên cũng mặt không chút thay đổi, nhìn vạt áo lộ ra ngoài của Tiết Thanh, nói: "Sợ hãi? Ngươi tin không?"

Quan viên xung quanh nghe được đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng Trần Thịnh hiểu, Tống Nguyên không hỏi Tiết Thanh, mà đang hỏi ông ta. Tiết Thanh làm ra dáng vẻ sợ hãi như vậy, ông có tin là nàng ta thật sự sợ hãi không? Chẳng qua là đang diễn trò để cho người khác xem, có thể thấy được tâm tư gian trá và bất tuân như thế nào... 

Trần Thịnh khẽ than một tiếng, nói: "Tiết Thanh, nếu ngươi tin thầy, về nhà của ta trước có được không?"

Thầy à.

Ở đằng sau ông ta, Tiết Thanh ngẩng đầu. 

"Điện hạ giá lâm."

Kèm theo tiếng hô cao, bên cửa cung xôn xao. Đám quan viên né ra hai bên như thủy triều, nhìn Tống Anh với sự vây quanh của Kim Ngô vệ đi ra. Tất cả đều cúi đầu.

"Điện hạ." 

Tống Nguyên thu đi vẻ mặt lạnh lùng, vội vàng nghênh đón.

"Sao ngài lại ra đây!"

Tống Anh gật đầu với hắn nhưng không trả lời mà nhìn Tiết Thanh, nói: "Tiết Thanh, ngươi tiến cung đi." Lại mỉm cười: "Đã chọn xong phong hiêuh công chúa rồi, hôm nay sẽ công bố trên triều hội. Nếu ngươi là công chúa, ở lại trong cung sẽ hợp lý hơn." 

Vào ở hoàng cung, như vậy thì đúng là chế độ đãi ngộ của công chúa rồi. Đám quan viên ở đây cúi đầu bàn tán.

Tống Nguyên kinh ngạc, vội nói: "Điện hạ, không được." Tiến lên một bước, khẽ nói: "Nó nguy hiểm lắm."

Tống Anh lắc đầu, nói: "Tống đại nhân nói đùa rồi, với nghịch tặc thì nàng mới là kẻ nguy hiểm nhất." Nhìn Tiết Thanh, vẫy tay. 

Tiết Thanh còn đứng sau lưng Trần Thịnh, dường như chần chờ.

Trần Thịnh nói: "Tiến cung cũng tốt."

Tiết Thanh nhìn Tống Anh, vẫn không nói gì, như là đang châm chước suy nghĩ. 

Tống Anh mỉm cười: "Tiết Thanh, ngươi hãy tin ta."

Tiết Thanh nói: "Không phải ta không tin, để ta nghĩ lại xem có phù hợp không..."

Vẻ tươi cười càng hiện rõ trên khuôn mặt Tống Anh, nàng ta nói: "Ta và ngươi đều giống nhau, vào hoàng cung ở thì có gì mà không phù hợp." 

Bên kia, vẻ mặt Tống Nguyên rất nặng nề, hắn nói: "Tiến cung cũng tốt." Cúi người thi lễ với Tống Anh: "Vợ của thần đã mất, không còn ai dạy dỗ nó, vào cung được dạy bảo, chờ tương lai chọn rể lập gia đình thì càng yên tâm."

Chọn rể, lập gia đình.

Đám quan viên ở đây lại xôn xao, có phần kinh ngạc mà lại thoải mái. 

Tiết Thanh không phải trạng nguyên nữa rồi. Là nữ nhi, mà nữ nhi thì tất nhiên phải lập gia đình, giúp chồng dạy con, từ nay về sau an phận ở nhà chồng.

Câu chuyện về Tiết trạng nguyên sẽ trở thành một đoạn truyền kỳ của vương triều Đại Chu. Tiết Thanh sẽ chỉ còn trong câu chuyện mà mọi người kể.

Tống Anh nói: "Chuyện lập gia đình còn quá sớm." Lại nhìn Tiết Thanh: "Đến lúc đó Tiết Thanh có thể tự quyết định." 

"Đến lúc đó Tiết Thanh có thể tự quyết định" à, Tiết Thanh rũ mắt xuống, khẽ than một tiếng, như vậy chưa tới lúc đó, mọi chuyện đều không phải do nàng tự quyết ư?

Không có lựa chọn, từ đầu tới cuối đều không phải lựa chọn.

Nàng nói là để mình tự nghĩ nhưng không ai đồng ý. 

Vậy chỉ có thể để chính bản thân mình đồng ý thôi.

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn Tống Anh, nói: "Không, ta muốn ở lại ngoài cung thôi."

Tống Anh vẫn cười như trước. Còn Tống Nguyên thì lại lạnh lùng. 

"Cái thứ không biết tốt xấu." Hắn quát, chỉ một ngón tay: "Mang nó về."

Nghe được mệnh lệnh này, cửa cung xôn xao, đám thị vệ lao tới. Mà các vị quan thì không biết làm sao, đành lui ra sau.

Trần Thịnh giơ tay: "Tống đại nhân, để nàng tới chỗ ta..." 

Ông ta còn chưa nói xong, Tiết Thanh đã quay người bỏ chạy: "Ta không trở về cái nhà kia."

Trần Thịnh vội vàng gọi nàng: "Đi tới nhà ta..."

Phía bên kia, Tống Nguyên đã nổi giận: "Bắt!" 

Tiếng đao kiếm leng keng, tiếng hô quát... Nhưng không phải ở trước cửa cung, mà là truyền tới từ cuối ngự phố đằng xa. Đồng thời tiếng vó ngựa tiếng bước chân hỗn loạn. Mặt đất như đang rung rung.

"Hắc Giáp vệ!"

"Là Hắc Giáp vệ!" 

"Bảo vệ ngự phố!"

Âm thanh như sấm cuồn cuộn lan tới.

Đám quan viên trước cửa cung đứng yên, vẻ mặt ngạc nhiên rồi sôi trào. 

Hắc Giáp vệ đã xông tới tận đây?

Có phải nghĩa là loạn binh không?

Loạn quân dư nghiệt của Tần Đàm Công cuối cùng đã bắt đầu. 

Bách quan rút lui, rối loạn. Kim Ngô vệ bảo vệ Tống Anh. Đám cấm quân từ bốn phía hoàng thành lao ra.

"Bảo vệ điện hạ."

"Điện hạ hồi cung." 

"Tất cả mọi người mau lui vào trong cung."

Trong sự hỗn loạn ấy, có vài người không hề tỏ ra khiếp sợ gì. Tống Anh bình tĩnh chỉ nhìn bóng dáng Tiết Thanh đang chạy trong đám người ở phía trước.

Tiết Thanh cũng dừng lại nhưng không lùi ra sau, dường như kinh ngạc khi thấy Hắc Giáp vệ, lại không biết là nên đi tới hay lùi về sau. 

"Tiết Thanh!" Tống Nguyên quát, trong đám người hỗn loạn kia, hắn không lùi mà còn tiến lên: "Là ngươi đưa Hắc Giáp vệ tới đây!"

Câu này khiến đám quan viên đang hỗn loạn kia kinh ngạc, nhìn Tiết Thanh.

Tiết Thanh cũng quay đầu nhìn lại, môi nàng động đậy, có lẽ là nơi này quá ồn nên không nghe được nàng nói gì. 

Tiếng chém giết đằng xa càng thêm khốc liệt. Vó ngựa sốt ruột vang lên. Một đội nhân mã phi nhanh tới. Điều này làm đám quan viên ở đây sợ hãi. Chờ tới khi thấy rõ người dẫn đầu, mọi người yên tâm.

"Đốc đại nhân." Tống Nguyên cũng nhìn, giơ tay hô: "Bắt Tiết Thanh."

Ngựa hí lên một tiếng. Đốc ghì ngựa lại. Nơi này tuy ồn ào, khoảng cách cũng xa nhưng Đốc vẫn nghe được lời Tống Nguyên nói. Bắt Tiết Thanh? Lần đầu tiên Đốc hoài nghi thính lực của mình có vấn đề. 

Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy Tiết Thanh.

Đám quan viên trên ngự phố đã lùi về chỗ hoàng cung, người trên đường giờ không còn nhiều, chỉ có Tiết Thanh và một vài quan viên trẻ tuổi...

Tiết Thanh cũng nhìn hắn. 

"Tiết Thanh cấu kết Hắc Giáp vệ định làm loạn." Tống Nguyên tiếp tục nói: "Bắt nó!"

Cấu kết với Hắc Giáp vệ, gây loạn.

Đốc nhìn Tiết Thanh, ghìm ngựa, không động. Hắn không động, đám quan binh sau lưng hắn cũng bất động. 

Trần Thịnh đã chen tới trước mặt Tống Nguyên, phẫn nộ quát lên: "Ngươi đừng có nói bậy nói bạ! Đây đã là lúc nào rồi!"

Tống Nguyên cũng tức giận: "Đây là lúc nào? Hắc Giáp vệ đã đến trước cửa cung rồi! Điện hạ..." Hắn nhìn Tống Anh, vẻ mặt lo lắng: "Điện hạ hãy mau hồi cung đi."

Trong sự hỗn loạn ấy, Tống Anh vẫn đứng im như trước, nhìn Tiết Thanh trên đường phố kia. 

"Tiết Thanh." Nàng cất giọng nói: "Mau vào trong cung, bên đó nguy hiểm."

Tiết Thanh quay đầu, không nói gì.

Tống Anh nói với nàng: "Tiết Thanh, ngươi hãy tin ta. Giờ vào cung trước, chờ hết loạn rồi thì ngươi sẽ được đi." 

Tống Nguyên tức giận nói: "Điện hạ, không phải quan tâm nó!"

Tiết Thanh dường như không nghe thấy, thu hồi tầm mắt, chạy tới phía trước...

Một bước, hai bước. Sắp vượt qua Đốc... 

Đốc hãy còn nhìn nàng, đứng nghiêm trang.

Nụ cười của Tống Anh ngưng trên khuôn mặt, nàng ta nói: "Đốc đại nhân, hãy ngăn Tiết Thanh lại, mang nàng về đây."

Đốc nhìn Tống Anh. 

Tống Nguyên quát lên: "Có nghe thấy không! Điện hạ ra lệnh! Đốc đại nhân, bắt Tiết Thanh!"

Đốc đại nhân, bắt Tiết Thanh!

Đốc đại nhân không ngờ mình sẽ nhận được một mệnh lệnh như vậy. 

Trước kia Đốc vẫn luôn bảo vệ Tiết Thanh.

Sao lại đột nhiên đòi bắt Tiết Thanh?

Đốc nắm chặt dây cương... 

Tống Anh không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn bên này.

"Đốc đại nhân, ngươi định kháng lệnh à?" Tống Nguyên lại quát lên.

Đốc vung dây cương trong tay, người quật thật mạnh sang một bên... Tiết Thanh đang vượt qua bên người hắn. Phịch, hai người chạm vào nhau trong không trung, hạ xuống đất, đều tự rút lui. Có tiếng bùm bùm nổ vang trong tiếng ồn ào hỗn loạn... 

Đám đá xanh lát đường dưới chân bọn họ vỡ vụn thành từng mảnh...

Đám quan binh sau lưng Đốc cũng cầm đao kiếm nhắm thẳng Tiết Thanh.

"Tiết Thanh!" Liễu Xuân Dương hô lên, không chút do dự nhào tới Đốc. 

Hắn đã từng tận mắt nhìn Đốc và Tần Đàm Công chiến đấu ở trong hoàng cung, như hai tảng đá. Lấy thân thể máu thịt đụng vào tảng đá thì sẽ thế nào, hắn thậm chí không dám nghĩ...

Nhưng hắn không tới gần được Đốc, bởi Đốc đã di chuyển, đưa hai tay về phía Tiết Thanh, kẻ đang nhảy đi...

Tiết Thanh vẫy tay. 

Hai tiếng trầm đục. Hai bóng người tách ra trên không trung, ngã xuống. Lúc này đây Đốc văng vào tường, mặt tường đầy bụi lập tức vỡ tung.

Tiết Thanh không đụng vào mặt tường, mà điểm chân lên đó.

"Đốc đại nhân, ngươi không phải đối thủ của ta." Nàng nói, rất nhẹ nhàng, người cũng lướt qua, chỉ chớp mắt đã qua vài trượng... 

Không phải chạy ra ngoài ngự phố, mà tới phía cửa cung.

Đám quan viên nơi này đều tái mặt.

"Bảo vệ điện hạ!" Tống Nguyên hô lên. 

Vô số Kim Ngô vệ vây lấy Tống Anh. Mà trước hoàng thành, cung nỏ được giương lên, nhắm thẳng tới Tiết Thanh.

Đốc theo sát phía sau nhưng không thể đuổi kịp.

Tiết Thanh không có đánh tới chỗ Tống Anh, mà hướng sang bên cạnh. Nơi đó, một đám quan viên đang núp sau cấm vệ... Đứng đầu chính là Vương Liệt Dương. 

Không phải ông ta muốn đứng ở đầu, chỉ là vừa mới lùi ra sau thì đã bị người chặn. Trước mặt sự sống cái chết, sẽ không giống trước kia, khó tránh việc bị đám vãn bối hậu sinh bắt nạt...

Bắt nạt thì bắt nạt, đứng chỗ nào cũng vậy. Nếu Hắc Giáp vệ có thể tiếp cận hoàng thành thì hoàng thành này cũng vô dụng.

Vương Liệt Dương lạnh nhạt đứng nơi đó, co đầu rụt vai như một ông già tầm thường. Mãi cho tới khi nghe được tiếng động xôn xao, giương mắt thì thấy có người nhào tới chỗ mình... 

Đám quan viên bên người nhanh chóng lùi ra sau, và lại đẩy ông ta về phía trước...

Tiết Thanh kia xông tới cực nhanh. Vương Liệt Dương thấy rõ, mỗi một lần nàng đặt mũi chân xuống là tảng đá dưới đất kia sẽ vỡ bung. Đáng sợ!

Nếu giẫm lên người! 

Vương Liệt Dương hô to: "Tiết Thanh! Ngươi định làm gì?"

Tại sao lại xông tới phía ông ta? Chỉ có ông ta là dễ bắt nạt à?

Làm gì? 

Tiết Thanh nhìn đám quan viên ồn ào, nhìn quan binh bao vây bốn phía, nhìn cung nỏ đang nhắm thẳng vào mình trên tường hoàng thành...

Làm mẹ nó!

"Vương tướng gia! Cứu ta!" Nàng nhào tới: "Ta mới là Bảo Chương đế cơ!" 
Bình Luận (0)
Comment