Đại Chúa Tể

Chương 1430 - Một Mình Chiến Phù Đồ

"Các ngươi lại định làm thế nào?"

Khi thanh âm trầm thấp của Phù Đồ Huyền vang lên, dường như cả tiếng gió trong thiên địa cũng ngừng lại, đông đảo siêu cấp thế lực câm như hến, da đầu tê dại, bọn họ hiển nhiên cũng không ngờ tới, nay chỉ đến phù đồ cổ tộc quan lễ thôi mà lại gặp cuộc va chạm nảy lửa thế này.

Nếu phù đồ cổ tộc này thật sự xung đột với vô tận hỏa vực, võ cảnh, chỉ sợ toàn bộ đại thiên thế giới cũng sẽ chấn động.

Dưới ánh mắt u thâm của Phù Đồ Huyền, thần sắc của Dược trần cùng Lâm Điêu cũng không có bao nhiêu biến hóa, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, chợt nói: "Nếu đại trưởng lão đã cố tình làm thế, vậy bọn ta cũng chỉ có thể xin đắc tội, xuất thủ bảo hộ cho Mục Trần"

Lời vừa nói ra liền khiến tất cả mọi người chấn động trong lòng,thế này là vô tận hỏa vực cùng võ cảnh định bảo hộ cho Mục Trần sao? thậm chí không tiếc mẫu thuẫn với phù đồ cổ tộc.

Sắc mặt 2 người Huyền quang, mặc đồng khó coi đến cực điểm, bởi vì chuyện xảy ra trước mắt này thật khó có thể tin được, phải biết, phù đồ cồ tộc bọn họ thế mà là một trong ngũ đại cổ tộc trên đại thiên thế giới, nội tình hùng hậu kinh khủng, mà bây giờ, Vô Tận hỏa vực cùng Võ Cảnh lại đắc tội với Phù Đồ cồ tộc bọn họ chỉ vì một tên Mục Trần?

Tội tử này lại có mị lực vậy sao?

Chuyện đã tới bước này, dù là 2 người bọn họ cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn về phía Phù Đồ Huyền, đợi lão quyết định.

Dưới sự chú ý của mọi người, Phù Đồ Huyền mặt không biến đổi, bàn tay lão nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ghế đá, cũng không nói chuyện với Dược Trần, Lâm Điêu, mà là đảo mắt về phía Mục Trần, nhàn nhạt nói: "Lão phu cũng thật là coi thường khả năng của ngươi, chỉ hơn 20 năm thời gian, ngươi đã đạt tới bước này, hơn nữa còn có giao tình như vậy với Vô Tận Hỏa Vực, Võ cảnh"

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, trong mắt hiện lên lãnh ý, lạnh lùng nói: "Có điều, Phù Đồ cổ tộc ta có thể sừng sững trên đại thiên thế giới mấy vạn năm qua, chính là vì hết thảy mọi việc đều dựa theo quy củ, cho nên hôm nay,nếu ngươi nghĩ rằng mời được vô tận hỏa vực, võ tổ đến trấn tràng mà lão phu có thể giải trừ thân phận tội tử cho ngươi thì chỉ sợ ngươi quá ngây thơ rồi"

Nói xong, hắn cũng không để ý tới Mục Trần, lúc này mới nhìn về phía dược trần cùng lâm điêu, chậm rãi nói: "Về phần 2 người các ngươi nói muốn bảo vệ cho hắn, những lời này hãy để viêm đế và võ tổ tới nói đi! Hai người các ngươi còn chưa có tư cách đó!"

Phù Đồ Huyền dù sao cũng là thánh phẩm thiên chí tôn, tuy dược trần cùng lâm điêu cũng là tiên phẩm hậu kỳ, nhưng chênh lệch so với thánh phẩm vẫn là rất xa xôi, cho nên Phù Đồ Huyền cũng chưa từng coi bọn họ vào đâu.

vì vậy, hắn một lần nữa đưa ngón tay ra, chỉ về phía Mục Trần, lạnh lùng nói: "Huyền Quang, Mặc Đồng, còn không xuất thủ, đem người bắt tội tử này lại!"

"Dạ!"

Huyền quang cùng mặc đồng nghe vậy đều lên tiếng, vung tay lên, liền mang theo đông đảo trưởng lão từ 4 phương 8 hướng vây lại, định bắt Mục Trần.

Dược trần thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu một cái, mà Lâm Điêu thì tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ta đành phải lãnh giáo thủ đoạn của Đại Trưởng lão một chút”

Thanh âm vừa dứt, bàn tay hắn nắm chặt, chỉ thấy một Lưu Ly bát xuất hiện trong tay, bên trên lưu ly bát dường như khắc rõ 8 đạo phù văn cồ xưa, 8 đạo phù văn này, thỉnh thoáng hóa thành lôi đình, hỏa diễm, hàn băng... lượn quanh lưu ly bát.

Mà khi lưu ly bát này vừa xuất hiện, liền khiến thiên địa rung động, một cỗ dao động không cách nào hình dung tản ra.

Nhận ra dao động như vậy, dù là Phù Đồ Huyền, ánh mắt cũng phải ngưng lại, hắn nhìn chằm chằm lưu ly bát trong tay Lâm Điêu, trầm giọng nói: “Nghe nói Võ Tổ lấy bát đại tổ phù luyện thành một kiện Thánh Phẩm Tuyệt Thế Thánh Vật, tên là Bát Tổ Lưu Ly Bát, uy năng cái thế, nếu không lầm thì chính là vật trong tay ngươi chăng?”

Thanh âm Phù Đồ Huyền vừa truyền ra, nhất thời khiến các phe cường giả cũng hít một hơi khí lạnh, ánh mắt sợ hãi nhìn Lưu ly bát cổ xưa trong tay Lâm Điêu, trong hàng tuyệt thế thành vật cũng chia theo cấp bậc như thiên chí tôn: Linh - Tiên - Thánh.

Mà Thánh Phẩm tuyệt thế thánh vật, dõi mắt toàn bộ đại thiên thế giới cũng là cực kỳ hiếm thấy, đừng nói là thiên chí tôn tầm thường, cho dù là thánh phẩm thiên chí tôn có lẽ cũng không dễ dàng luyện chế được.

Loại tuyệt thế thánh vật cấp bậc này một khi hiện thế, nói có uy năng diệt thế cũng không hề quá lời.

“Chính là vật này...”

Lâm điêu nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không nói nhiều, liếc mắt cùng dược trần, sau đó 2 người đưa ngón tay điểm lên lưu ly bát, linh lực mênh mông cuồn cuộn như dòng lũ, điên cuồng tràn vào.

Muốn thúc giục một kiện thánh phẩm tuyệt thế thánh vật, dù là một vị tiên phẩm hậu kỳ thiên chí tôn cũng có chút miễn cưỡng, cho nên chỉ có Dược Trần cùng Lâm Điêu liên thủ mới có thể thúc giục.

ong ong!

Cùng với việc 2 người lâm điêu, dược trần toàn lực thúc giục, lưu ly bát chợt phát ra âm thanh ong ong, ngay sau đó, có quang hóa bát sắc nở rộ, một khắc sau, lưu ly bát “vù” một tiếng, biến mất trong tay Lâm Điêu.

Chớp mắt sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy, trên bầu trời chủ phong, một chiếc lưu ly bát gần như trong suốt từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh không cách nào tưởng tượng, tựa như vượt qua thời gian cùng không gian, chỉ cần rơi xuống thì người bị phong tỏa dù có xuyên qua thời không cũng không cách nào tránh được.

ầm!

Lưu ly bát bao phủ xuống, trực tiếp úp Phù Đồ Huyền vào bên trong, toàn bộ tòa chủ phong nguy nga đều vì thế mà run rẩy.

Một màn này nhất thời khiến tất cả mọi người thất kinh, bọn họ vốn còn tưởng Lâm Điêu, Dược Trần xuất thủ là để giúp Mục Trần giải vây, ai ngờ bọn họ lạl trực tiếp động thủ vây lấy Phù Đồ Huyền.

Nhưng như này thì có ích gì? dù sao, bằng thân phận, địa vị của Phù Đồ Huyền, căn bản cũng sẽ không thể tự mình xuất thủ với Mục Trần, bởi vì, bắt Mục Trần thì với thực lực của huyền quang, mặc đồng đã là đủ rồi.

Phù Đồ Huyền cũng hơl ngẩn ra, chợt hừ lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, 2 mắt tựa như nhắm mà không phải nhắm, nhưng lại có thanh âm nhàn nhạt từ trong lưu ly bát truyền ra.

‘Tiếp tục động thủ”

Huyền quang cùng mặc đồng nghe vậy, cũng không do dự nữa, trực tiếp xông ra, linh lực mênh mông phỏng lên cao, ùn ùn bao phủ về phía Mục Trần.

“uy, Điêu thúc, người lầm đối tượng sao?!”

Trên ngọn núi, lâm tĩnh nhìn cảnh này, cũng có chút không biết làm sao, sau đó vội vàng lay lay tay áo Lâm Điêu, nói: “Phù Đồ Huyền dựa vào thân phận của mình, làm sao có thể xuất thủ, nhưng bằng thực lực của Mục Trần lại không thể cản được những trưởng lão phù đồ cồ tộc này a”

Bên cạnh, tiêu tiêu cũng có chút không hiểu, cho nên đôi mắt đẹp nhìn qua Dược trần cùng lâm điêu.

Lâm điêu bị Lâm Tĩnh quay như chong chóng, cũng không giữ nổi khuôn mặt lạnh lùng nữa, đành phải bất đắc dĩ cười khổ nói: “Bà cô của tôi ơi, đừng có lay nữa, chúng ta làm vậy tất cả đều là ý của Mục Trần, hắn nói chúng ta chỉ cần giúp hắn ngăn Phù Đồ Huyền lại là được, những chuyện khác, tự hắn có thể giải quyết”

Dược trần cũng gật đầu một cái, cười nói: “Đúng như thế, mặc dù lão phu cũng rất nghi ngờ, Mục Trần rốt cục là tự tin như thế nào mà có thể dùng sức mình mình, chống lại toàn bộ thiên chí tôn trưởng lão của phù đồ cồ tộc”

Lâm Tĩnh nghe vậy cũng không khỏi cùng tiêu tiêu 2 mặt nhìn nhau, mặc dù các nàng biết Mục Trần chiến lực phi phàm, nhưng cục diện trước mắt chỉ sợ không thể dựa vào sức một mình hắn mà giải quyết được.

Nhưng Mục Trần cũng không phải loại người ăn nói linh tinh, nếu hắn đã làm như thế, vậy hẳn là có một vài thủ đoạn.

“Vậy thì xem một chút đi, nếu Mục Trần không ổn thì 2 người vẫn phải xuất thủ”. Lâm tĩnh do dự một chút, nói.

Lâm điêu gật đầu, nói: “Yên tâm đi, nếu cha ngươi đã dặn dò thì tất nhiên chúng ta sẽ bảo vệ hắn an toàn”

Mà trong khi đám lâm tĩnh nói chuyện, những siêu cấp thế lực khác ở nơi này cũng buồn bực không thôi, bọn họ nhìn thiên la địa võng bao vây Mục Trần, đều âm thầm lắc đầu, cục diện này, đừng nói là Mục Trần mới chỉ linh phẩm sơ kỳ, cho dù hắn có tiến vào tiên phẩm đi chăng nữa, sợ rằng cũng không thể nào chống lại số lượng trưởng lão phù đồ cồ tộc như vậy.

“Xem ra, quá nửa là Vô Tận Hỏa Vực và Võ cảnh cũng không muốn vì Mục Trần mà khai chiến với phù đồ cồ tộc, cho nên mới chỉ xuất thủ vây khốn Phù Đồ Huyền, mà lại để mặc cho các trưởng lão khác tùy tiện”

Trong lúc đang nghi hoặc, cũng có người tìm được vài lý do, sau khi nói ra lại khiến người khác cảm tháy có lý, dù sao nếu đặt Mục Trần cùng Phù Đồ cổ tộc lên bàn cân mà so sánh,bên nào nặng bên nào nhẹ, ai cũng có thể thấy được.

đám người trưởng lão thanh mạch, thanh huyên thì sắc mặt tái nhợt, chuyện đến bựớc này, Đại trưởng lão đã tức giận, cho dù thanh mạch bọn họ có muốn bảo toàn cho Mục Trần cũng rất khó khăn.

“thanh huyên, đợi chút nữa chúng ta cũng tìm cơ hội xuất thủ, khuấy loạn cục diện, tốt nhất để Mục Trần có thể tìm cơ hội trốn đi”. THanh thiên cắn răng một cái, trầm giọng nói với thanh huyên.

Nếu để Mục Trần bị bắt ở đây, sợ rằng sau này thanh diên tịnh sẽ thật sự trở mặt với thanh mạch bọn họ.

Thanh Huyên nghe vậy, cũng là sắc mặt ngưng trọng, gật đầu một cái.

“Mục Trần, còn không bó tay chịu trói, bằng thực lực ngươi như vậy còn thật sự cho rằng có thể chống lại phù đồ cổ tộc ta sao?”

Trong lúc đông đảo thế lực đang cảm thán, thiên la địa võng đã hình thành, mười mấy vị thiên chí tôn huyền mạch, mặc mạch đã phong tỏa toàn bộ thiên địa, mà Huyền Quang, Mặc Đồng thì cười lạnh nhìn Mục Trần, ánh mắt tựa như nhìn con mồi đã sa lưới.

“Mục Trần, ngươi tốt nhất đừng có giở trò, ngoan ngoãn bị bắt đi, nếu không đến lúc bọn ta ra tay, ngộ nhỡ không khống chế được lực đạo đánh tàn phế ngươi thì lại phí cửu Thần Mạch”. Mặc đồng hờ hững nói.

Nhưng mà đối với lời nói của bọn hắn, Mục Trần đứng giữa thiên la địa võng, thần sắc cũng không chút xao động, hai mắt thậm chí còn hơi nhắm lại, đứng chắp tay, cuồng phong thổi áo bào bay phần phật.

“Ngủ xuẩn mất khôn, động thủ!”

Đợi mười mấy hơi thở mà không thấy Mục Trần đáp lại, Huyền Quang lạnh lẽo cười một tiếng, tay áo vung lên.

Soạt!

Sau lưng hắn, mười mấy thân ảnh đồng thời vọt ra, từng dải linh lực mênh mông tựa như ngân hà lơ lửng, ùn ùn đánh về phía Mục Trần, thế trận như vậy, cho dù là tiên phẩm thiên chí tôn cũng phải hoảng sợ thất sắc.

Thế công như thế, bằng sức Mục Trần chắc chắn sẽ trọng thương trong nháy mắt.

Trọng thiên địa, từng tầm mắt đều tiếc nuối lắc đầu, cửu Thần Mạch hiếm thấy như vậy, chẳng lẽ hôm nay phải ngã xuống ở nơi đây?

Nhưng mà cũng chính vào lúc này, 2 mắt nhắm chặt của Mục Trần đột nhiên mở ra, hắn nhìn những trưởng lão phù đồ cồ tộc đang vọt tới, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

“các ngươi hại mẫu tử ta chia lìa mấy chục năm, hôm nay, món nợ này, Mục Trần ta liền thanh toán sòng phẳng với các ngươi một lần!”

Khi chữ cuối cùng vừa dứt, trong con ngươi của Mục Trần chợt có vô số tia sáng hội tụ, ngưng tụ thành vô số linh ấn huyền ảo như sao trời.

ầm!

Cùng lúc ấy,bên trên bầu trời vô tận của phù đồ giới dường như có nhật nguyệt tinh thần xuất hiện, cuối cùng nhanh chóng hóa thành một tòa đại trận mênh mông bao phủ toàn bộ không gian.

Thời điểm khi nhật nguyệt tinh thần xuất hiện trên bầu trời, toàn bộ cường giả trong phù đồ giới cũng đã nhận ra, đặc biệt là đám người huyền quang đều chợt ngẩng đầu, mà khi bọn họ thấy tòa đại trận ấy, thì dù bằng định lực của bọn họ đều phải sợ đến tê dại cả da đầu trong nháy mắt, hồn phi phách tán.

Bởi vì tòa đại trận vừa xuất hiện này rõ ràng chính là hộ tộc đại trận của Phù Đồ cồ tộc bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment