Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 317

Thấy sắc mặt của Đới Bích Đình như vậy, Trương Húc Đông chỉ cười cười rồi nói: "Cô Đới hiểu lầm rồi, chẳng phải tôi đã nói với cô là tôi phản đối phụ nữ hút thuốc rồi sao, nhưng cô Đới lại hút thuốc phì phèo bên cạnh như vậy, khói thuốc lượn quanh thật khiến người ta sao nhãng đó."

"Ha ha, anh Trương thật là đáng ghét!" Đới Bích Đình cười đùa, cô ta sán lại gần rồi sờ sờ ngực Trương Húc Đông, đoạn lại giở giọng nũng nịu ra nói: "Đùa như vậy, dọa người ta sợ tới mức lần sau chưa gì đã có sự đề phòng rồi!" Dứt lời, cô ta còn cố ý ở lại một lát, lắc lư, ưỡn ẹo cái mông qua lại trước mặt Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông cũng rất biết cách phối hợp, anh cứ nhìn chằm chằm cô ta, sau đó nở một nụ cười xấu xa: "Nghe nói kỹ thuật chỉnh hình ở nước H đứng đầu thế giới, không những chỉnh được cả ngũ quan, còn có thể điều chỉnh một số nơi cho nó đẹp đẽ, nõn nà hơn, không biết cô Đới đây đã từng phẫu thuật thẩm mỹ chưa?"

Đới Bích Đình hơi ngẩn người một lát, sau đó cô ta lại giở giọng nũng nịu: "Anh Trương, anh đang bôi nhọ người khác đó, tôi sinh ra đã thế này rồi, sao lại đi phẫu thuật thẩm mỹ cơ chứ, người ta đẹp tự nhiên mà!"

"Tôi thấy cô Đới đây không giống, cằm như chọc thủng cả băng, hơn nữa bộ ngực kia trắng nõn kia cũng chắc phải đệm không ít silicon vào rồi ấy nhỉ, chắc là cứng lắm!" Trương Húc Đông nhếch miệng vừa cười vừa nói.

"Đáng ghét quá, cái này là thật, không tin thì anh cứ sờ đi, hàng thật mà!" Đới Bích Đình đã liệt Trương Húc Đông vào loại "quỷ sắc" rồi, đương nhiên cô ta sẽ không đối xử với anh giống như với Tiểu Xán, trước hết cô ta cần bò được lên cánh tay Trương Húc Đông, sau đó tự mình chui vào trong ống tay áo của mình.

"Đệch mợ, đây mà cũng gọi là thăm dò? Rõ ràng người phụ nữ anh ta chơi đã nát như đậu hũ rồi." Tại một căn phòng khác, hai người đang nghe lén quay sang nói với nhau, Tiểu Xán không chịu được sự sỉ nhục này, cậu ta tức giận đứng dậy rồi xông qua đó.

Advertisement

Việc này Trương Húc Đông đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, muốn biết người phụ nữ mà Tô Xán yêu rốt cuộc là ai, chứ nếu không thằng nhãi này sẽ tiếp tục bị mê hoặc, cho rằng người phụ nữ đó là một mỹ nữ trong trắng thuần khiết, cho nên Trương Húc Đông mới bỏ máy ghi âm lén vào trong áo mình, định bụng sẽ ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Đới Bích Đình, rồi sau đó truyền đến tai Tô Xán.

Trương Húc Đông làm như vậy là đang mạo hiểm, nếu không anh cũng sẽ không mạnh miệng mà nói vậy, một khi cuộc nói chuyện giữa anh và Đới Bích Đình truyền tới phòng Tô Xán thì đồng nghĩa với việc Lâm Tâm Di sẽ nghe thấy được, những lời nói nghe có phần bậy bạ tùy tiện, người phụ nữ mà nghe người đàn ông mình yêu nói những lời đó, kiểu gì cũng sẽ ghen.

Lúc Tô Xán định xông ra khỏi cửa, Lâm Tâm Di lập tức gọi lại: "Đứng lại cho chị." Nghe cô gọi giật lại như vậy, Tô Xán cũng hơi giật mình, cậu ta nhất thời đứng ngốc ở cửa.

Lâm Tâm Di tỏ ra bất bình thay cho Trương Húc Đông: "Chẳng lẽ em không nghe thấy gì sao? Chuyện này không hề liên quan tới anh rể Húc Đông của em, mà chính là ả Đới Bích Đình kia đang quyến rũ người đàn ông của chị, chuyện đã rõ rành rành ra như vậy rồi, chẳng lẽ em còn u mê không chịu tỉnh ngộ? Đới Bích Đình thích em ư? Cô ta chỉ coi em là thứ công cụ để lợi dụng mà thôi, em còn tưởng người ta là nụ hoa e ấp chưa nở, lúc Trương Húc Đông nói với em, em lại không tin, giờ thì sự thật bày ra trước mắt như thế, em có tin không cũng không còn quan trọng nữa rồi."

Advertisement

Tô Xán lê từng bước chân nặng nhọc quay trở lại phòng, cậu ta đi cà nhắc, sắc mặt tím đen như càng thêm đậm hơn.

Rõ ràng Trương Húc Đông này là đang cố tình chiếm đoạt, cơ mà giờ chuyện đó coi như miễn, nếu không về nhà chắc chắn anh sẽ không lên nổi giường của Lâm Tâm Di, chỉ đành cười gượng vài tiếng rồi bỏ tay Đới Bích Đình ra, nói: "Cô Đới, tôi không có hứng thú với mấy thứ công nghệ cao cấp này, nó còn có tính đàn hồi hơn cả giấy vệ sinh cơ đấy."

Đới Bích Đình nghe xong thì cau mày, lông mày liền lại với nhau cứ như một dãy núi, cô ta cũng biết Trương Húc Đông đang nhạo báng mình, thế là cô ta nhanh chóng nổi giận, nói: "Anh Trương, làm người thì nên biết giữ ấn tượng tốt một chút, sau này còn có duyên gặp lại, nếu đây là mục đích ngày hôm nay anh đến thì tôi nghĩ anh đi được rồi."

Nói xong, cô ta đứng phắt dậy, bộ dạng căm tức, răng lợi nghiến vào nhau ken két.

"Cô Đới đừng hiểu lầm, tôi không có mục đích gì cả, thật ra tôi cũng tin là cô đẹp thật, chỉ là không nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ lại có thể sửa được thành như vậy, vừa nãy tôi có nói lời nào không đúng thì mong cô đừng quá để tâm, người như tôi chưa từng gặp ai, ai... cô biết mà, cho nên nghĩ gì bèn nói nấy." Trương Húc Đông nói, giọng điệu hơi áy náy.

"Là do tôi khiến anh căng thẳng à?" Đới Bích Đình xoay người lại, tỏ ra thích thú mà hỏi, người phụ nữ này đã luyện đến trình độ thượng thừa để quyến rũ Trương Húc Đông rồi, nếu không phải anh từng có kinh nghiệm dày dặn trong giới phò thì chắc chắn hôm nay anh sẽ bị cho lên thớt ngay, Trương Húc Đông không thể không thừa nhận, mặc dù gương mặt Đới Bích Đình chỉ thuộc tầm trung nhưng thân hình của cô ta lại cực kỳ gây sát thương với cánh đàn ông. Kiếm Hiệp Hay

Trương Húc Đông cười đãi bôi hai tiếng, sau đó anh chuyển chủ đề: "Cô Đới, theo như tôi được biết thì cô có một người bạn trai khá được mà nhỉ? Lại còn là người có chức ở thành phố Bắc Kinh, hình như lần trước tôi từng gặp cô đi cùng bạn trai mình, nên mới không tiện làm phiền, có chuyện như vậy đúng không?"

"Thành phố Bắc Kinh?" Đới Bích Đình hơi nhướng mày lên, cô ta nghĩ một lát rồi vội lắc đầu phủ nhận: "Tôi không nhớ là lần nào, người anh Trương nói chắc là Tô Xán hả?"

Trong một căn phòng khác, Tô Xán nghe Đới Bích Đình nhắc đến tên mình, ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, cô ta nói như vậy chứng tỏ vẫn còn nhớ đến cậu ta, chỉ là cậu ta không biết Đới Bích Đình có thừa nhận cậu ta là bạn trai hay không.

"Hẳn là người này, tôi không nhớ rõ lắm. Tôi đang đi công tác ở thành phố Bắc Kinh. Tôi có quen biết cha của cậu ấy, đến nhà chơi thì gặp cậu ấy, trông cậu ta cũng được, nhưng không ngờ lại là một tay ranh ma, ấy vậy mà lại theo đuổi được cô Đới.” Trương Húc Đông trông buồn bã, như thể vợ mình bị người khác cướp mất vậy.

"Hì hì..." Giọng nói ngọt ngào tới tận xương tủy của Đới Bích Đình vang lên"Đừng hiểu lầm, anh Trương, tôi không liên quan gì đến tên nhóc đó, cậu ta chỉ là fan của tôi mà thôi, cậu ta không lo chăm chút lại bản thân cho tốt, sao tôi có thể thích kiểu người như vậy được chứ, so với anh Trương, cậu ta chẳng đáng để nhắc tới!"

Nghe vậy, trái tim Tô Xán nhất thời lệch một nhịp, cậu ta hoàn toàn ngây người, sau một hồi sững sờ đứng lên, lại định lao ra ngoài, Lâm Tâm Di đã ôm lấy cậu ta, hỏi: "Em làm sao vậy?"

“Em không tin, em, em phải đi hỏi cô ấy cho rõ.” Sắc mặt Tô Xán sầm xuống, cơn giận dữ càng lúc càng kịch liệt hơn.

"Còn cần phải hỏi sao? Một người phụ nữ thích em sẽ không bao giờ nói những lời như vậy với bất kỳ ai, cô ta chỉ đang giễu cợt em thôi. Quên đi, chuyện là như vậy đấy, em nên từ bỏ suy nghĩ với cô ta rồi ngoan ngoãn về nhà với chị. Về nhà rồi đừng gây hấn với đám người bên dượng nữa. ” Lâm Tâm Di cố gắng thuyết phục Tô Xán.

“Không được, em nhất định phải đi.” Tô Xán còn chưa kịp nói xong, khuôn mặt đã đỏ bừng đến đáng sợ, cậu ta đóng sầm cửa lại, đồng thời khịt mũi tức giận, Lâm Tâm Di không kịp ngăn cản, chỉ có thể đi theo phía sau Tô Xán, may mà cậu ta không xông thẳng vào phòng của Đới Bích Đình, điều này khiến Lâm Tâm Di phần nào cảm thấy an tâm, nếu không cô thật sự không biết nên giải quyết như thế nào!

Sau khi nghe Đới Bích Đình nói xong, khóe miệng Trương Húc Đông hơi nhếch lên, anh lãnh đạm nói: "Cô Đới, để tôi nói thật, tôi là anh rể tương lai của Tô Xán, những lời cô vừa nói ra tôi đã nghe đủ rồi, sau này mong cô hãy tránh xa Tô Xán một chút. "

Đới Bích Đình sửng sốt một hồi, nhìn Trương Húc Đông không rõ vì sao, trong lòng cô ta dâng lên lửa giận, cô ta cảm thấy Trương Húc Đông đang chế giễu mình thậm tệ, đối với một người phụ nữ như cô ta, người có thể khiến bao người đàn ông quỳ rạp dưới gấu váy, quả thực đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất. Nghĩ vậy, Đới Bích Đình vô cùng tức giận nói: "Trương Húc Đông, nếu anh đã nói rõ ràng thì giờ tôi cũng sẽ nói cho anh biết, anh hãy trở về nói cho Tô Xán, đừng đến tìm tôi nữa, cũng phải bắt anh ta tránh xa tôi mãi mãi, những gì tôi từng nói với cậu ta, cơ bản đều không có nghĩa lý gì hết.”

Trương Húc Đông chế nhạo, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi rồi nói: "Không cần biết giữa hai người xảy ra vấn đề gì, nhưng tôi hy vọng sau khi tôi xuất hiện, hai người sẽ chia tay, tôi không muốn thấy cậu ấy bị chơi đùa như kẻ ngốc, cô Đới, cô có hiểu ý tôi không? "

“Anh đang dọa tôi ư?” Đới Bích Đình tức giận trừng mắt nhìn Trương Húc Đông nói: “Tôi nói cho anh biết, Đới Bích Đình tôi lăn lộn trong giới cũng đủ lâu rồi, anh đừng hù dọa tôi, tốt nhất anh nên nói câu đó với Tô Xán, nói chuyện vô nghĩa với tôi cũng không có ích gì. Ngoài ra, hôm nay anh Trương đối xử với tôi như thế nào, trong lòng tôi đều nhớ rõ.”

Trương Húc Đông nhíu mày, thản nhiên cười nói: "Cô Đới, tôi biết thân phận của cô, cô đừng nên mắng chửi tôi, chơi tôi, bởi vì vốn dĩ cô chơi không lại, cả người đứng đằng sau cô cũng thế, đối với tôi cũng chẳng là cái thá gì, nếu cô thông minh thì hẳn nên biết làm cách nào để trụ lại trong giới showbiz, bằng không hay là để tôi cho cô biến mất khỏi thế giới này luôn, cô thấy sao? "

Vừa nói, anh vừa vỗ nhẹ lên mặt Đới Bích Đình: "Thật đáng tiếc nếu khuôn mặt xinh đẹp như vậy bị tổn hại, chắc sẽ mất một khoản kha khá để đi phẫu thuật lại nhỉ."

Một lời đe dọa rõ ràng như vậy khiến toàn thân Đới Bích Đình run lên không kìm chế được, cô nhìn người đàn ông bằng ánh mắt ủ rũ, hi vọng rằng người đàn ông này đang nói đùa với cô, nhưng sau vài giây cô mới biết rõ ràng là không phải, Đới Bích Đình không biết thân phận thật sự của Trương Húc Đông, nhưng cô ta chắc chắn lai lịch của anh không hề tầm thường, cho nên mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng chỉ đành nén lại trong lòng.

“Cô Đới quả nhiên là người thông minh. Xem ra cô đã biết phải làm sao rồi. Phải không?” Trương Húc Đông cười ác ý, sau đó nói: "Được, vậy cô Đới cứ làm việc của mình đi, tôi còn có việc bận, đi đây.”

Trương Húc Đông nói xong bèn quay người vội vàng rời đi, mới nhìn theo bóng người bước ra khỏi cửa được hai ba phút, Đới Bích Đình gầm lên một tiếng điên cuồng, cô ta gạt phăng tất cả những thứ trên tủ trang điểm xuống đất, "Cạch" một tiếng, trợ lý và vệ sĩ từ ngoài cửa xông vào, nhìn thấy bộ dạng tức giận của Đới Bích Đình, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng chỉ biết đứng nhìn mà không dám nói.

Sau khi ra khỏi cửa khách sạn, Lâm Tâm Di và Tô Xán đang ngồi cạnh cửa, Trương Húc Đông lắc đầu cười khổ, bước lên trước nói: “Đều nghe thấy hết rồi, chúng ta đi thôi!” Cả nhóm ba người lên xe, sau đó lái xe về nhà của Lâm Tâm Di.

"Những gì cần nói cũng đã nói, cậu còn cảm thấy khó chịu cái gì? Loại đàn bà như vậy còn không bằng một tấm quần áo." Trương Húc Đông lái xe, nhìn Tô Xán đang hút thuốc sau lưng, nói: "Cái này là xã hội thực, tàn nhẫn hơn trường học gấp vạn lần. Xuất phát điểm của cậu rất cao, cậu phải phân biệt được ai tốt với mình và ai đang lợi dụng mình. Nói cách khác, thà là người cầm đằng chuôi chứ không được để người khác dắt mũi mình. Nếu Đới Bích Đình là một người phụ nữ tốt, thì dù tôi có tọc mạch nhiều chuyện thì cô ta cũng sớm đã nói cho cậu biết thân phận thật của mình, chỉ là một ả gái bao, cô ta thực sự không đáng để cậu phải buồn lòng. "

“Anh rể, em không cam tâm!” Vứt tàn thuốc xuống xe, Tô Xán lại châm thêm một điếu.

Khóe miệng Trương Húc Đông giật giật, cuối cùng thằng nhóc này cũng chịu thừa nhận mình là anh rể của nó, Lâm Tâm Di hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó trên gương mặt cô hiện lên một nụ cười hài lòng.

“Vậy thì cậu muốn gì?” Trương Húc Đông hỏi.

“Muốn cô ta phải chết.” Tô Xán nghiến răng nghiến lợi, từng con chữ rít qua kẽ răng cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Bình Luận (0)
Comment