Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 227


“Haizz, anh làm ông chủ mà thật sự không xứng với chức vụ, ngay cả những việc này cũng không hiểu!” Trình Mộng Dao quở trách Trương Húc Đông một câu, nói: “Thật ra chúng ta muốn đánh trả lại thì có rất nhiều cách, chỉ xem anh chọn cách nào thôi.

Đương nhiên là nếu không có người giao dịch chứng khoán có nhiều năm kinh nghiệm thì khẳng định không được, tôi nghĩ hẳn là anh có người tài trong phương diện này nhỉ?!”
“Nếu không thì cô làm đi, công ty Thẩm Thị này vốn là của cô mà!” Trương Húc Đông cười khổ nói.
Trình Mộng Dao lắc đầu, nói: “Không phải anh nói tôi là Vô gián đạo sao? Tôi không làm thế được, công việc nằm vùng còn làm chưa xong đây!” Thấy dáng vẻ ngu ngơ của Trương Húc Đông: “Này, rốt cuộc là anh có người tài trong phương diện này không? Công ty của anh mở kiểu gì vậy?”
Trương Húc Đông cười ha hả, nói: “Có, đương nhiên là có.

Tôi đã gọi điện thoại nói cô ấy sáng sớm ngày mai đi từ thành phố Ngọc đến đây rồi!”
“Vậy thì tốt!” Trình Mộng Dao vỗ tay một cái, nói: “Có là được, người ta nhất định sẽ có rất nhiều cách.

Bây giờ tôi sẽ ở bên kia mật báo tin tức cho anh, để cho tập đoàn Thẩm Thị nuốt trọn ba công ty bọn họ trong một ngụm!”
Trương Húc Đông sửng sốt, cười khổ nói: “Lòng ham muốn của cô còn lớn hơn tôi.

Làm như vậy có chỗ tốt gì với cô? Thật ra đàn bà con gái như cô, làm như vậy sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tôi là vì anh, bởi vì anh từng ôm tôi!” Trình Mộng Dao cười, sau đó nói: “Đương nhiên cũng là vì công ty Thẩm Thị, tôi hy vọng nó tốt, cũng hy vọng ông ấy ở thế giới bên kia có thể biết được, dù sao thì tôi cũng là con gái ruột của ông ấy, nên làm chút gì đó cho ông ấy…”
Trương Húc Đông có hơi hiểu tấm lòng của Trình Mộng Dao, xem ra huyết thống thật sự rất thần kỳ, tất nhiên là cũng có nguyên nhân của bản thân cô.

Anh chỉ gật đầu, cũng không biết nên nói gì mới tốt, nếu nói cảm ơn thì hình như cũng không tới lượt mình, vì vậy chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Trình Mộng Dao nhìn Trương Húc Đông đang ngẩn người, không biết anh đang nghĩ gì.

Hai người đều không nói chuyện, nhất thời bầu không khí có chút xấu hổ.

Một lúc lâu sau, Trương Húc Đông mới nói: “Thật ra tôi có thể làm được, cô không cần phải đi vào hang cọp.”
“Tôi luôn muốn làm chút gì đó cho anh và ông ấy, anh nghĩ sao?” Trình Mộng Dao cười nói.
Trương Húc Đông không nói gì, có chút khó tin nhìn cô gái này, trong lòng lại có chút thương cô.

Đây vốn không phải là thứ cô nên chịu đựng, nhưng cô đã quyết định rồi, Trương Húc Đông biết mình có nói gì nữa cũng không có tác dụng gì.

Anh thở dài một hơi, nói: “Mộng Dao, cô phải cẩn thận một chút, ba người đó đều là mấy tên cáo già, cáo trẻ như cô phải để ý hơn, bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng cô đâu!”
“Tôi tự có cách!” Trình Mộng Dao châm một điếu thuốc.


Cô vậy mà lại học hút thuốc.

Cô nói: “Anh đang quan tâm tôi đấy à?”
Trương Húc Đông cướp điếu thuốc của cô, gật đầu nói: “Rất đúng.

Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô chịu thêm sự tổn thương nào nữa, như vậy thì tôi sẽ có lỗi với rất nhiều người.”
“Chỉ là có lỗi với bọn họ, chẳng lẽ không còn gì khác?” Trình Mộng Dao cười khổ, hỏi.
Trương Húc Đông sửng sốt.

Thật ra trong lòng anh vô cùng rõ ràng, tình cảm là một thứ không thấy được, cũng không sờ được, nhưng lại rất khó cắt đứt.

Nhưng mà, lời đến miệng rồi lại không cách nào nói ra được.

Anh không thể làm chuyện có lỗi với Lâm Tâm Di, người con gái đó đã trả giá vì anh quá quá nhiều.
Khuôn mặt Trình Mộng Dao lộ ra vẻ thất vọng, gượng cười một chút, đứng dậy châm một điếu thuốc, nói: “Anh yên tâm, tôi biết phải bảo vệ bản thân như thế nào.

Hy vọng anh bắt được cơ hội này, tôi không muốn thấy anh thất bại!” Nói xong, hút một hơi thuốc rồi xoay người rời đi.
Trương Húc Đông nhìn bóng lưng dần dần đi mất, còn có mùi thuốc lưu lại trong không khí, đó là một loại khói thuốc tươi mát, trang nhã, pha lẫn với mùi hương của Trình Mộng Dao, quanh quẩn trong phòng thật lâu chưa tan.
Trần Uy mở cửa ra, sau đó thỉnh thoảng quay đầu nhìn đằng sau, hiển nhiên là cậu ta và Trình Mộng Dao vừa mới lướt qua nhau.

Cậu ta đóng cửa, cẩn thận nói: “Anh Đông, cô thư ký mới của anh quen mắt ghê á!”
“Cái trí nhớ của cậu thật là, đó là Trình Mộng Dao!” Trương Húc Đông trừng cậu ta một cái, ném qua một điếu thuốc, nói: “Ngồi trước đi, việc đó thế nào rồi?”
Trần Uy ngồi xuống sô pha, có chút sầu não nói: “Mẹ nó, không biết là ai nhanh hơn Béo gia một bước, giết chết tên Lý Sinh đó trước rồi, thậm chí còn bị người ta móc mắt đi luôn rồi.

Không ngờ thành phố Nam Kinh còn có nhân vật hung ác như vậy, cả căn phòng đó đều là máu, thảm không dám nhìn!”
Trương Húc Đông cau mày, tự lẩm bẩm: “Là ai làm chuyện này? Chắc không phải là người của chúng ta đâu?”
“Anh Đông, em thấy thủ đoạn đó khá sắc bén, một phát chí mạng vào tim, khẳng định là do một cao thủ làm, không phải là đối thủ Ô Ưng của anh làm đấy chứ?”
“Không biết, cũng có thể là Ám Dạ Thiên Sứ làm, hoặc là vẫn còn người khác mà chúng ta không biết!”
Trương Húc Đông nói xong, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Lý Sinh bị giết chết, còn là ngay lúc quan trọng như vậy, là bạn bè? Nhưng Trương Húc Đông nghĩ không ra vì sao lại móc mắt của ông ta đi, chẳng lẽ sợ người ta thông qua vị trí con ngươi ngay lúc chết điều tra ra là ai? Hay là có thù oán sâu nặng gì đó?
Nếu như là ba tên Hồ, Hách, Trần, nhưng cũng không đến nỗi tàn nhẫn như vậy, có lẽ người đó đã đầu phục cho bọn họ, bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng.


Nếu là vu oan giá họa cũng không có chứng cứ.

Không biết đang làm cái trò gì.

Anh thở dài một hơi, nói: “Quan tâm hắn ta là ai, dù sao chuyện này không liên quan đến chúng ta, ngược lại còn có lợi cho chúng ta.

Tôi đã gọi điện thoại cho Đặng Lệ rồi, sáng mai cô ấy sẽ đến đây, sáng sớm ngày mai cậu đến sân bay đón đi!”
“Mẹ nó, tôi không muốn đón cái tên khốn khiếp, yếu ớt, không có xíu tính đàn ông Đặng quân đó đâu…” Trần Uy đang nói thì chợt dừng lại, mở to mắt nhìn Trương Húc Đông, nói: “Anh Đông, anh nói là Đặng Lệ? Sao nghe như tên của con gái thế? Không phải là có quan hệ họ hàng gì với Đặng Quân đó chứ?”
“Em gái của Đặng Quân, nghe nói là một người đẹp, cậu đi hay không? Không đi thì tôi bảo Tiếu Diễm đi!”
“Đi, chắc chắn phải đi.

Thật ra còn người Đặng Quân rất tốt, cho dù là cậu ta tới, em cũng sẽ đi đón!” Hai mắt Trần Uy phát sáng, giống như là con sói đói nhìn thấy thịt tươi vậy, miệng lẩm bẩm lầu bầu nói: “Không ngờ Đặng Quân còn có một cô em gái xinh đẹp, để xem thử cậu ta có may mắn làm anh rể của Béo gia ta không!”
“Cút về phòng ngủ đi, đừng có dọa người ta chạy!” Trương Húc Đông trừng cho một cái.
“Ớ!” Trần Uy gãi đầu, thở dài một hơi, nói: “Cái bơm bị hư rồi, vợ cũng bị xì hơi rồi, em phải đi xuống mua cái mới đây!”
Trương Húc Đông vô cùng cạn lời nhìn Trần Uy rời đi, sau đó cũng lái xe về khách sạn.

Nằm trên giường mãi không ngủ được.

Thương trường thay đổi nhanh chóng, có lúc, chỉ trong vài tiếng lập tức có thể quyết định vận mệnh của một doanh nghiệp.

Sóng gió ngày hôm qua, đối phương đã áp chế giá cổ phiếu của anh xuống mức vô cùng thấp, khiến cho một số người chơi chứng khoán bắt đầu không tin tưởng, sau đó bán tháo cổ phiếu trong tay.

Mặc dù có người đang không ngừng mua vào, nhưng vẫn không thể ngăn cản cổ phiếu tiếp tục theo chiều hướng suy giảm.
“Hy vọng ngày mai sẽ tốt lên!” Trương Húc Đông thầm than trong lòng, tắt đèn đi ngủ.
Ai cũng biết ngày mai sẽ có một trận sóng gió lớn, người đầu cơ sẽ mưu cầu lợi ích từ trận thương chiến này.

Còn đối với bốn doanh nghiệp lớn mà nói, đó chẳng qua chỉ là bề ngoài.

Người thắng lợi cuối cùng trong số bọn họ có thể xưng bá trong giới thương nghiệp ở thành phố Nam Kinh, còn kẻ thất bại sẽ đối mặt với việc phá sản.


Sau khi Đặng Lệ tới, cô ta đã phân tích tình hình trước mắt, cảm thấy đây vừa là một đại nạn, vừa là một cơ duyên ngàn năm khó gặp của tập đoàn Thẩm Thị.

Sự tự tin mà cô ta đã thể hiện ra, khiến cho Trương Húc Đông cảm thấy vững tin hơn không ít.
Những người chơi chứng khoán chưa bán tháo đang căng thần kinh, nhìn chằm chằm vào biến động của ngày hôm nay.

Còn thị trường chứng khoán là một thị trường số liệu, giống như là tiền trong thẻ vậy, rút ra mới gọi là tiền, còn không thì chỉ là con số, đương nhiên cổ phiếu vẫn có nguy hiểm cực lớn.
Người giao dịch chứng khoán, lại giống như là người cầm lái của con thuyền, gặp phải gió mạnh, thì ngoài sự kiên trì của thủy thủ ra, còn cần phải có kỹ thuật của bọn họ.

Mà Đặng Lệ chính là một người cầm lái vô cùng ưu tú.

Đối với cô ta mà nói, tình hình trước mắt không phải là việc khó.

Có thể là danh tiếng của Đặng Lệ ở Trung Quốc không bằng Đặng Quân, nhưng ở Châu Âu cũng có chút danh tiếng.

Cô ta đã từng lật đổ một doanh nghiệp lớn có giá trị một tỷ đô, đạt được lợi ích vô cùng lớn.

Có thể thấy, thực lực của cô ta không thể xem thường.
Trong phòng họp, bên dưới có mười bốn người phụ trách đang ngồi, người nào người nấy nhíu chặt mày.

Bọn họ hiểu rõ, đây là một cuộc thương chiến quyết định vận mệnh.

Bọn họ bắt đầu lo lắng không thể ngăn được sự chèn ép của ba doanh nghiệp liên kết.

Dù sao thì áp lực hôm qua quá lớn, gần như tất cả mọi người đều suốt đêm không ngủ, bọn họ không biết vì sao Trương Húc Đông lại không phản kích lại, mãi đến tối hôm qua mới nhận được điện thoại mở cuộc họp.
Thời gian trôi qua từng phút, nhưng Trương Húc Đông vẫn chưa xuất hiện.

Bọn họ bắt đầu nghi ngờ ông chủ mới không chịu nổi đả kích này, có khi nào lâm trận bỏ chạy không.

Có một số người đã đứng ngồi không yên, thậm chí còn có người muốn đi đầu quân cho bên kia, nếu không thì bọn họ sẽ bị một cái sào tre lập đổ cả một thuyền người, vậy thì lợi ích của bọn họ sẽ bị tổn thật vô cùng lớn.
Trương Húc Đông đã đoán trước sẽ có người dao động, cho nên mới bảo Trần Uy đi giết gà dọa khỉ, làm cho những người đó tạm thời vì sợ hãi mà ổn định lại, nhưng làm như vậy cũng chỉ được một thời gian mà thôi.

Trương Húc Đông biết rõ.

Điều anh muốn làm chính là làm cho tất cả mọi người bình tĩnh, bình tĩnh thì mới có thể đồng lòng chống lại kẻ địch.
Khi Trương Húc Đông đẩy cửa đi vào, những người phụ trách đó không hề bình tĩnh, ngược lại tâm trạng còn sốt ruột hơn, nhưng ngại thủ đoạn của Trương Húc Đông quá mức độc ác, sớm đã làm bọn họ sợ hãi.


Mọi người đồng loạt đứng lên, kêu: “Sếp!”
Trương Húc Đông hài lòng nhìn những người phụ trách đó, rồi cười với cô gái sau lưng.

Sau lưng anh đương nhiên là Đặng Lệ đã chạy đến đây từ sớm.

Tuổi tác khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, cao một mét bảy, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Cô đang mặc một bộ vest công sở nữ có giá trị đắt đỏ, trên mặt tràn đầy tự tin, tùy tiện nhìn một cái cũng có thể khiến cho đàn ông vui sướng thoải mái, giống y như một ma nữ.
Phía sau còn có Nam Cung Diệp, Tarzan, Tiếu Diễm, cuối cùng là Trần Uy mang vẻ mặt xum xoe nịnh bợ, đương nhiên là đối với Đặng Lệ.

Bởi vì mới gặp mặt chưa được mấy tiếng, cậu ta đã bị sức hấp dẫn của cô gái này thu hút, suýt chút nữa là bay đến đòi cưới Đặng Lệ.
“Đi đón một người bạn, để mọi người đợi lâu rồi, ngồi xuống hết đi!” Trương Húc Đông kéo ghế cho Đặng Lệ, bản thân cũng ngồi tại vị trí của mình.

Anh vẫy tay với những người phụ trách đó, nói.
Những người phụ trách lần lượt ngồi xuống, ánh mắt đều tập trung về phía ông chủ trẻ tuổi và người đẹp lạ mặt, chờ đợi điều gì đó.
“Lý Sinh, thuộc phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Thẩm Thị, ông ta đã đầu quân cho đối thủ của chúng ta.” Ánh mắt của Trương Húc Đông quét qua những người đang ngồi, trên mặt mang một loại biểu cảm khó nói rõ, nhưng khẳng định có sát khí trong đó.

Anh hỏi: “Mọi người nói, chúng ta nên xử lý ông ta như thế nào?”
“Người như vậy không hề đáng tin, hãy làm cho ông ta biết cái giá của sự phản bội tập đoàn Thẩm Thị!” Mặt chú Chu thâm trầm.

Sao ông ta có thể cam tâm tình nguyện nhìn cơ nghiệp mà Thẩm Giai Tài đã dẫn dắt bọn họ gầy dựng nên chịu phải biết bao sự trắc trở, uất ức và xem thường.

Ông ta đều nhìn thấy cả.

Mặc dù hiện tại Thẩm Giai Tài đã mất, tập đoàn Thẩm Thị cũng không thể bán cho kẻ địch được.

Loại người như thể nên đánh đến chết mới đúng.
Những người phụ trách khác cũng bắt đầu nhao nhao thảo luận, chửi lấy chửi để Lý Sinh.

Đây không phải là do bọn họ rất có lòng trung thành, mà là bọn họ thật sự sợ Trương Húc Đông, lại lo lắng tập đoạn Thẩm Thị suy sụp, cho nên mới hận không thể giết chết Lý Sinh ngay lập tức.
Trương Húc Đông nhìn sắc mặt của bọn họ, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Thật ra mọi người cũng không cần phải lừa gạt nhau, chỉ cần có lợi ích nhất định, ai cũng có thể phản bội.

Nhưng uy hiếp đến mạng sống, người thông minh đều biết tiền cũng không quan trọng đến vậy..

Bình Luận (0)
Comment