Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 22

Chương 22:

 

“Cô này, xin cô hãy chú ý cách nói chuyện của mình.” Bác sĩ bệnh viện lập tức quát lên: “Bác sĩ Tấn chính là tấm gương của chúng tôi, không phải là người cô có thể chửi bới!”

 

Mặc dù không cam lòng, nhưng Lâm Khinh Thiền vẫn không dám nói thêm câu nào. Cô ta nghĩ mãi mà không tại sao người như Trương Húc Đông lại quen biết với nhân vật tầm cỡ như thế. Bệnh viện Tâm Đức, phòng bệnh VIP.

 

Ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, đưa mắt nhìn quanh, những người này đều là nhân vật nổi tiếng nhất Đạm Thành, trong đó còn bao gồm cả Kiếm Hổ và giám đốc bệnh viện Tâm Đức.

 

“Trương Húc Đông, sao rồi?” Thấy Trương Húc Đông, Lâm Tâm Di vội vàng đi tới.

 

Trương Húc Đông cười nói: “May mà có bác sĩ Tấn giúp đỡ.”

 

Lâm Tâm Di gật đầu nói: “Thế là tốt rồi.”

 

“Cụ Lâm sao rồi?” Trương Húc Đông hỏi

 

Lâm Tâm Di phấn khởi nói: “Phẫu thuật rất thành công.”

 

“Cậu Đông, nếu cậu rảnh thì tốt nhất là nên luyện chế mấy viên thuốc cho cụ Tô.” Bác sĩ Tẩn nhắc nhở.

 

“Được, không thành vấn đề.” Trương Húc Đông đồng ý ngay.

 

Bởi vì Lâm Tâm Di phải ở lại chăm sóc cụ Lâm nên nhóm Trương Húc Đông rời khỏi bệnh viện trước. Nhờ có Lâm Tâm Di nên những nhân vật lớn ở Đạm Thành cũng rất khách khí với Đạm Thành, thậm chí còn người để lại danh thiếp.

 

“Cậu Đông, cậu còn nhớ tôi không?” Chờ mọi người giải tán, Kiếm Hổ cười ngượng ngùng đi tới.

 

Trương Húc Đông không có thiện cảm với Kiếm Hổ, cho nên thái độ cũng lạnh lùng: “Anh có việc gì à?”

 

Kiểm Hổ cười khổ: “Cậu Đông, hôm qua tôi cũng bị tiểu nhân lừa gạt, cậu đừng chấp nhặt với tôi…”

 

Trương Húc Đông khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi. Kiếm Hổ cắn răng đuổi theo: “Cậu Đông, tối nay tôi đã chuẩn bị bữa tiệc, mời cậu nhất định phải tham gia!”

 

“Tôi không có hứng thú.” Trương Húc Đông lập tức từ chối.

 

Kiếm Hổ kéo tay Trương Húc Đông, đau khổ van nài: “Cô Di nói nếu tôi không được cậu tha thứ thì cô ấy sẽ không tha cho tôi… Coi như tôi van cậu, được không?”

 

Nghe vậy, Trương Húc Đông khẽ cau mày. Con đường tu hành sau này chắc chắn sẽ cần rất nhiều nguyên vật liệu, mà mình lại không có mạng lưới quan hệ, Kiếm Hổ có thể coi là sự lựa chọn không tồi. Thế là Trương Húc Đông đồng ý: “Cho tôi thời gian địa chỉ đi.”

 

Nghe vậy, Kiếm Hổ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội đưa một tờ giấy cho Trương Húc Đông, ngoài thời gian địa chỉ còn có phương thức liên lạc của Kiếm Hổ. Trương Húc Đông nhận tờ giấy rồi quay đầu rời khỏi nơi này.

 

Trên tầng cao, một thiếu nữ tóc dài xinh đẹp đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng lưng Trương Húc Đông đi xa.

 

“Đừng nhìn nữa, cậu ấy đã đi xa rồi.” Cụ Lâm mệt mỏi nói.

 

Nghe vậy, Lâm Tâm Di nhất thời đỏ mặt, vội quay lại nói dối: “Ông nội nói bậy gì thế? Con mới không phải.”

 

“Ông đi qua cầu còn dài hơn cả đường con đi, con không lừa ông được đâu.” Cụ Lâm cười lắc đầu. Chút tâm tư của Lâm Tâm Di hoàn toàn không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén. của cụ Tô. Lâm Tâm Di há miệng, cuối cùng chỉ khẽ hừ một tiếng.

 

“Cháu gái ngốc của ông, chỉ cần con muốn thì loại đàn ông nào mà không có, việc gì phải thích một người đàn ông đã từng ly hôn?” Cụ Lâm không nhịn được thở dài. Ông thừa nhận Trương Húc Đông có chút bản lĩnh, nhưng chút bản lĩnh ấy còn chưa đủ để lọt vào mắt nhà họ Tô. Nói cách khác, Trương Húc Đông hiện tại. còn chưa xứng với Lâm Tâm Di, huống chi còn đã từng ly hôn, có thể nói là sỉ nhục đối với nhà họ Tô.

 

Song Lâm Tâm Di lại không nghĩ thế. Cô ngồi bên cạnh cụ Tô, dịu dàng nói: “Đôi khi thích một người chính là đột nhiên như vậy… Hơn nữa con cảm thấy sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở thành người nổi bật, một người khiến nhà họ Lâm cũng không thể với tới!”

 

Cụ Lâm bỗng bật cười. Nhà họ Lâm cũng không thể với tới? Chỉ bằng chàng trai đó sao?

 

“Ông nội, nếu… Con chỉ nói là nếu, nếu như con thật sự yêu đương với Trương Húc Đông thì ông sẽ không phản đối chứ?” Lâm Tâm Di chớp mắt nói.

 

Cụ Lâm vuốt râu, cười khẽ: “Chỉ cần con thích, cho dù là con chó, ông cũng có thể biến nó thành Hạo Thiên Khuyển.”

 

Mặc dù câu nói này hơi khuếch đại, nhưng đối với cụ Tô, muốn nâng đỡ một người cũng không phải là chuyện khó. Lâm Tâm Di có chút vui sướng, lẳng lặng nhìn phương xa, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment