Dấm Nghiện

Chương 41

Thời điểm ba người từ nhà ăn đi ra, Lê Kiều Kiều uống đến nghiêng trái ngả phải, vẫn luôn dựa vào Hoa Ngữ An vui vẻ ha hả nói hươu nói vượn, Hoa Hãn Phi bởi vì là nam tử nên không thể quá mức tới gần Lê Kiều Kiều, chỉ đỡ lấy cánh tay của Lê Kiều Kiều. Lê Kiều Kiều lại như người không xương, một bước chân cũng không xong, sức nặng trên người toàn bộ đều dựa vào thân thể Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An lại không chống đỡ nổi, dưới chân uốn éo, mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến đau nhức, mồ hôi lạnh túa ra, nhíu mày...


"Lê Kiều Kiều... Ta thật sự sẽ cầm đao chém chết ngươi..."


Thanh âm của Hoa Ngữ An làm Lê Kiều Kiều nháy mắt thanh tỉnh lại...


--------------------------------------------------------------


Liễu Khinh Ca trở lại tiểu khu, lúc đang muốn lên lầu, lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc.


"Đại Hoa, ngươi cẩn thận chút!"


Lê Kiều Kiều? Liễu Khinh Ca quay đầu lại nhìn, thì thấy Lê Kiều Kiều thân thể có chút không xong dựa vào một chiếc Land Rover màu bạc, phía trước nàng là một nam nhân cao lớn anh tuấn đang cõng Hoa Ngữ An, khuôn mặt hung tợn quay đầu lại cùng Lê Kiều Kiều nói: "Còn không phải bởi vì ngươi chơi rượu điên!"


Hoa Hãn Phi muốn cõng Hoa Ngữ An lên lầu, Hoa Ngữ An đập đập bả vai Hoa Hãn Phi, Hoa Hãn Phi vẫn kiên trì muốn tự mình đem nàng lên, nàng một nữ nhân yếu đuối, sức lực sao có thể so với Hoa Hãn Phi thân cao 1m9 này, đành phải nhận mệnh để hắn cõng đi lên.


"Ta bất quá chỉ là không cẩn thận thôi mà!"


Lê Kiều Kiều đô đô miệng, người ta chỉ là muốn chơi một chút rượu điên thôi mà, làm sao biết lại làm Hoa Ngữ An bị trật chân đâu.


"Ngươi còn nói!"


Hoa Ngữ An cùng Hoa Hãn Phi đồng thời đối với Lê Kiều Kiều bất mãn mà rống lên, Lê Kiều Kiều bị rống lại không có bất mãn, ngược lại đôi mắt tỏa sáng nhìn hai người.


"Đã lâu song hoa tề minh a!"


Hoa Ngữ An cùng Hoa Hãn Phi luôn có một loại ăn ý, chính là rất nhiều thời điểm hai người sẽ đồng thời nói ra đồng dạng cùng một lời nói, Lê Kiều Kiều liền gọi cái này là song hoa tề minh, Hoa Ngữ An cùng Hoa Hãn Phi cũng không thèm quản cách gọi này của Lê Kiều Kiều.


Hoa Hãn Phi không muốn cùng Lê Kiều Kiều dây dưa, liền cõng Hoa Ngữ An lên lầu, Liễu Khinh Ca lại đang đứng ở cửa đại sảnh nhìn, Hoa Ngữ An vừa thấy thân thể liền cứng đờ, không tự giác có chút giãy giụa, nhưng mà Hoa Hãn Phi đem nàng khóa đến chặt chẽ, làm sao dễ dàng tránh thoát như vậy.


Hoa Hãn Phi tự nhiên cũng thấy Liễu Khinh Ca, một nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nam nhân nào cũng sẽ chú ý tới.


"Ca... Ta... Ta lão bản."


Hoa Ngữ An ở bên tai Hoa Hãn Phi nhẹ giọng nói một câu, Hoa Hãn Phi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai đây là tổng tài tập đoàn Thiên Dực đỉnh đỉnh đại danh, Liễu Khinh Ca.


Hoa Hãn Phi cõng Hoa Ngữ An đi tới đại sảnh, đối với Liễu Khinh Ca lộ ra tươi cười lễ phép, nói: "Ngươi hảo, ngươi là Liễu tiểu thư đúng không, chân muội ta bị trật, chỉ có thể cõng nàng lên, thỉnh Liễu tiểu thư giúp một chút, mở cái cửa."


Hoa Hãn Phi cũng không hàm hồ, hắn tính tình trực lai trực vãng, không phải thời gian công tác hắn cũng không so đo nhiều lễ nghi như vậy, Liễu Khinh Ca tự nhiên cũng không so đo, nhìn Hoa Hãn Phi, lại nhìn Hoa Ngữ An, chỉ thấy ánh mắt của Hoa Ngữ An có chút né tránh, giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy, thập phần bất an.


(Trực lai trực vãng : thẳng thắn, không vòng vo)


"Hảo, Hoa tiên sinh."


Liễu Khinh Ca vừa rồi nghe được Lê Kiều Kiều gọi Hoa Hãn Phi là Đại Hoa, mà nàng cũng đã từng nghe Hoa Ngữ An nói qua có một vị đường ca, liền suy đoán ra quan hệ họ hàng của Hoa Hãn Phi.


Liễu Khinh Ca ấn mở cửa thang máy, ba người cùng nhau đi vào, mà Hoa Hãn Phi lại không có ý tứ muốn để Hoa Ngữ An xuống.


"Ca... Ta... Ta không có việc gì, ngươi để ta xuống dưới đi!"


Hoa Ngữ An ở trước mặt Liễu Khinh Ca được Hoa Hãn Phi cõng, có một loại cảm giác thập phần bất an, đặc biệt là thấy được khóe mắt lạnh lẽo của Liễu Khinh Ca, làm nàng có một loại cảm giác mồ hôi lạnh thẳng xuất ra.


"Cái này không được, ngươi hảo hảo đợi là được, ca không mệt."


Hoa Hãn Phi kiên quyết không để Hoa Ngữ An xuống, Hoa Ngữ An một đầu dựa vào bả vai Hoa Hãn Phi, khẽ thở dài, ngươi hàng năm tập thể hình, lưng hùm vai gấu, ta chỗ nào sợ ngươi mệt, chỉ là sắc mặt của Liễu Khinh Ca thực không thích hợp, ta sợ nàng sinh khí a! Ai... Từ từ, Liễu Khinh Ca vì cái gì muốn sinh khí?


Đúng rồi, Liễu Khinh Ca tựa hồ không có lý do gì để sinh khí a!


Nếu là Hoa Hãn Phi biết giờ phút này trong đầu Hoa Ngữ An suy nghĩ gì, sợ là ngày mai tin tức đầu đề sẽ là ' một vị nam tử một mét chín không biết vì sao trốn trong WC khóc lóc '.


Trở lại nhà của Liễu Khinh Ca, Hoa Hãn Phi chờ Liễu Khinh Ca mở cửa, nói câu cảm ơn, liền đem Hoa Ngữ An đi vào, sau đó nhẹ nhàng đem nàng thả xuống sô pha.


Hoa Hãn Phi từ nhỏ liền đem Hoa Ngữ An thành tiểu công chúa mà sủng, cho dù đã cưới vợ, Hoa Hãn Phi vẫn giống như trước, mà Cầm Tố cũng giống như chồng mình chiếu cố Hoa Ngữ An rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần có Hoa Hãn Phi ở đây, Hoa Ngữ An tuyệt đối sẽ không chịu nửa điểm bị khi dễ.


"Ngữ An, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi a, nhớ rõ thoa thuốc, đừng mang giày cao gót, một lát nữa ca phải trở về rồi, đừng làm cho ca lo lắng, biết không?"


Hoa Hãn Phi ngồi xổm xuống, cùng Hoa Ngữ An đang ngồi ở trên sô pha dặn dò, Hoa Ngữ An ngoan ngoãn gật gật đầu, Hoa Hãn Phi lúc này mới vừa lòng vươn tay, sủng nịch xoa xoa đầu Hoa Ngữ An, sau đó mới quay đầu đối với Liễu Khinh Ca nãy giờ vẫn luôn bị xem nhẹ ở một bên mở miệng.


"Liễu tiểu thư, Ngữ An liền phiền ngươi, đều tại Lê Kiều Kiều làm hại, nếu không Ngữ An sẽ không trật chân."


Hoa Hãn Phi nói đến Lê Kiều Kiều liền hận đến ngứa răng, đợi chút nữa đi xuống khẳng định muốn cùng Lê Kiều Kiều đấu đá một vòng mới có thể tan hết hận trong lòng!


"Ân, hảo, đừng lo lắng."


Liễu Khinh Ca lộ ra tươi cười dịu dàng, Hoa Hãn Phi cũng yên tâm, dặn dò Hoa Ngữ An vài câu xong, nói câu cảm ơn, liền rời khỏi nhà của Liễu Khinh Ca.


Lúc này, Hoa Ngữ An ngồi ở trên sô pha không biết nên làm gì, Liễu Khinh Ca chậm rãi đi đến chỗ Hoa Ngữ An, ngồi xổm xuống, nhìn nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Hoa Ngữ An.


"Rất đau sao?"


Liễu Khinh Ca nâng chân Hoa Ngữ An lên, Hoa Ngữ An lại có chút mất tự nhiên, Liễu Khinh Ca là lão bản của mình, Liễu Khinh Ca ở trong lòng nàng luôn luôn là cao cao tại thượng, hiện tại nàng lại ngồi xổm xuống nâng chân của mình lên, làm nàng không biết làm cái gì mới tốt.


"Cũng... Cũng không phải rất đau!"


Hoa Ngữ An cười khan vài tiếng, muốn đem chân rút lại, lại bị Liễu Khinh Ca nắm chặt cổ chân.


"Đừng nhúc nhích, ta đi lấy thuốc, ngươi hảo hảo ngồi cho ta."


Liễu Khinh Ca nói xong, xoay người liền trở về phòng mình lấy thuốc, Hoa Ngữ An chỉ có thể nhận mệnh ngồi ở trên sô pha, nửa điểm cũng không thể động đậy.


Rất nhanh, Liễu Khinh Ca liền cầm thuốc ra tới, nàng đem thuốc đổ ra tay mình, xoa một phen, sau đó nâng chân Hoa Ngữ An lên đặt ở trên bàn trà, chuyên tâm thoa thuốc cho Hoa Ngữ An.


Ngón tay Liễu Khinh Ca thực mềm nhẹ, nàng không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau Hoa Ngữ An, mà Hoa Ngữ An lại cảm giác kêu lên một trận tê ngứa, muốn rụt chân lại nhưng sợ Liễu Khinh Ca không thích, cứ như vậy không cẩn thận rụt lại vài cái, Liễu Khinh Ca còn tưởng rằng nàng bị đau.


"Làm đau ngươi?"


Liễu Khinh Ca động tác cứng lại, không dám động, Hoa Ngữ An chỉ lắc lắc đầu, nói: "Không có..."


Liễu Khinh Ca tiếp tục động tác, Hoa Ngữ An nhìn sườn mặt mỹ lệ của Liễu Khinh Ca, trong lòng nhảy nhót tưng bừng, cảm giác tê ngứa giống như từ mắt cá chân truyền tới trái tim rồi lại xuống bụng, giống như một đoàn hỏa không ngừng thiêu đốt.


"Đó là đường ca của ngươi sao? Tên gọi là gì?"


Liễu Khinh Ca thấy không khí quá an tĩnh, liền tùy ý khai đề tài nói chuyện, nhưng mà nàng cũng không cảm thấy quá hứng thú về Hoa Hãn Phi, tuy rằng nàng cảm thất thật may mắn có một người thân ở thành thị này có thể chiếu cố Hoa Ngữ An, nhưng lại không thích Hoa Ngữ An cùng hắn có quá nhiều tiếp xúc tứ chi, trong lòng mâu thuẫn cực kỳ.


"Hắn gọi là Hoa Hãn Phi."


Hoa Ngữ An nói tên Hoa Hãn Phi, Liễu Khinh Ca gật gật đầu, vừa rồi nàng chú ý tới hình xăm trên tay Hoa Hãn Phi, đó là một dạng hoa văn rất đặc biệt, giống một đoàn hỏa vây quanh một đóa hoa, Liễu Khinh Ca có gặp qua, đây là huy văn của một tổ chức hắc đạo, nhưng hiện giờ tổ chức hắc đạo này thập phần ít xuất đầu lộ diện, cũng rất ít nghe được tin tức của bọn họ.


"Ân... Hắn đối với ngươi thực hảo."


Liễu Khinh Ca nói chính là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn, cho dù là lần đầu tiên nàng thấy Hoa Hãn Phi, nàng cũng có thể cảm giác được Hoa Hãn Phi đối với Hoa Ngữ An rất tốt.


"Ân, hắn giống như thân ca ca của ta, từ nhỏ chúng ta liền sinh hoạt cùng nhau, cảm tình đặc biệt hảo."


Hoa Ngữ An cười, nhớ tới bộ dạng Hoa Hãn Phi muốn làm thịt Lê Kiều Kiều liền cảm thấy buồn cười, nói vậy hiện giờ bọn họ ở trên xe hẳn là đại chiến ba trăm hiệp đi, đánh nhau ngươi chết ta sống đi!


Biểu tình của Liễu Khinh Ca có chút cô đơn, khóe miệng gợi lên tươi cười có chút chua xót, cuối cùng nàng giúp Hoa Ngữ An thoa thuốc xong, liền nói muốn đỡ Hoa Ngữ An về phòng, nhưng Hoa Ngữ An lại cự tuyệt, chính mình kiên trì một chân què trở lại phòng.


Hoa Ngữ An gian nan rửa mặt chải đầu một phen xong, nằm ở trên giường, thời điểm mệt mỏi cùng cực muốn nhắm hai mắt lại, di động của nàng chấn động, là tin nhắn của Liễu Khinh Ca.


"Ngày mai muốn xin nghỉ không?"


Hoa Ngữ An thấy vậy, lập tức trả lời nói: "Không có việc gì, không cần."


Hoa Ngữ An từ nhỏ được Hoa Hãn Phi bảo hộ đến lớn, nhưng không có cao ngạo gì, chút vết thương nhỏ này tự nhiên cũng không cần xin nghỉ bệnh.


"Hảo, ngủ ngon."


Rất nhanh, Liễu Khinh Ca liền trả lời lại tin nhắn, Hoa Ngữ An cũng hồi phục câu ' ngủ ngon ', sau đó liền nằm xuống ngủ, trước khi ngủ nghĩ đến tình cảnh Hoa Hãn Phi cùng Lê Kiều Kiều cấu véo lẫn nhau, còn có hình ảnh Liễu Khinh Ca ôn nhu thoa thuốc cho chính mình...


Một đêm mộng đẹp...


Ngày hôm sau, Hoa Ngữ An cảm giác chân khá hơn nhiều, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Liễu Khinh Ca, nàng chỉ mang giày đế bằng, tuy rằng đi đường sẽ có chút đau, nhưng đã sẽ không đi dạng một chân què cà nhắc.


Thời điểm Liễu Khinh Ca cùng Hoa Ngữ An đến đại sảnh của công ty chờ thang máy, các nữ đồng sự ở gần các nàng bắt đầu nghị luận một ít việc bát quát.


"Nghe nói Trương Hiểu Quang kia rất tuấn tú!"


"Thật sự, ta đã thấy! Giống như minh tinh!"


"Quá soái, như thế nào không phải bộ môn của chúng ta!"


"Thôi đi! Người ta thuộc bộ phần thiết kế nội thất, chính là theo Lạc tổng đi."


"Tới tới! Hảo soái a!"


Liễu Khinh Ca còn đang cúi đầu nhìn di động, hiển nhiên không có nghe thấy những lời nói của những nữ đồng sự đó, nhưng Hoa Ngữ An lại nghe được rất rõ ràng, Hoa Ngữ An theo đám nữ đồng sự kia nhìn nhìn, quả nhiên thấy được một soái ca đang chậm rãi đi tới, thân hình cao lớn, kiểu tóc chải chuốt chỉnh tề, phi thường anh tuấn, Hoa Ngữ An lập tức xem đến ngây ngốc, ngay cả thang máy tới Hoa Ngữ An cũng không phát hiện.


Liễu Khinh Ca tiến lên trước một bước, phát hiện Hoa Ngữ An không có đi theo, nàng liếc mắt nhìn Hoa Ngữ An một cái, lại theo ánh mắt của nàng nhìn nhìn, thấy một nam nhân lớn lên rất đẹp đang đứng ở bên kia chờ thang máy.


"Ngữ An."


Ngữ khí có chút lãnh, Hoa Ngữ An bị đông lạnh lập tức phục hồi lại tinh thần, vừa thấy thang máy tới, lập tức lúng túng nói: "Ngạch... Xin lỗi Liễu tổng, nhất thời không lưu ý."


Hoa Ngữ An đi theo Liễu Khinh Ca vào thang máy, nhưng sắc mặt của Liễu Khinh Ca thực lãnh, áp khí rất thấp, Hoa Ngữ An không biết Liễu Khinh Ca như thế nào đột nhiên sinh khí, nàng cũng không dám hỏi.


"Vừa rồi đang xem cái gì?"


Liễu Khinh Ca hỏi, lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Liễu Khinh Ca dẫn đầu đi ra ngoài, Hoa Ngữ An cũng đi theo ra ngoài, thành thật khai báo nói: "Cái kia... Liễu tổng, vừa rồi có một nam đồng sự rất soái, ta liền..."


Không cẩn thận nhìn nhiều vài lần... Thật sự rất đẹp a!


Thấy Liễu Khinh Ca không có đáp lại, Hoa Ngữ An cho rằng qua cửa, đang muốn đi đến bàn làm việc của mình, lại bị Liễu Khinh Ca gọi một tiếng, nói: "Tiến vào."


Hoa Ngữ An mồ hôi lạnh túa ra, lập tức lộn trở lại ở phía sau Liễu Khinh Ca, đi theo nàng vào văn phòng tổng tài.


Chờ Liễu Khinh Ca ngồi xuống, chỉ thấy nàng đôi tay ôm ngực, thân mình khuynh về phía sau, nửa híp mắt đẹp nhìn Hoa Ngữ An.


"Nam nhân kia tên gọi là gì?"


Liễu Khinh Ca khóe miệng gợi lên một nụ cười, Hoa Ngữ An cũng không biết đạp sai dây gân nào, cho rằng Liễu Khinh Ca cũng có lòng yêu cái đẹp, lập tức cười nói: "Nghe nói hình như gọi là Trương Hiểu Quang..."


Liễu Khinh Ca vừa nghe xong, cầm lấy máy bàn gọi nội tuyến.


"Uy, bộ phận nhân sự sao?"


Ân? Như thế nào đột nhiên gọi cho người bộ phận nhân sự? Hoa Ngữ An buồn bực.


"Đem người tên Trương Hiểu Quang đuổi khỏi công ty, lý do là ta không thích."


Ân!??? Hoa Ngữ An trừng mắt cứng lưỡi, này... Đây là cái tiết tấu gì??


"Từ từ... Trước đừng đuổi, hắn thuộc bộ phận nào?"


Liễu Khinh Ca đột nhiên thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, tâm Hoa Ngữ An vốn dĩ kẹt ở yết hầu tâm lại rớt xuống.


"Hảo, kêu Lạc Phỉ tới gặp ta."


Liễu Khinh Ca treo điện thoại, Hoa Ngữ An mở to mắt nhìn Liễu Khinh Ca.


"Như thế nào?"


"Cái kia... Liễu tổng, như thế nào đột nhiên nói muốn đuổi Trương Hiểu Quang?"


Người đẹp như vậy, đuổi rất đáng tiếc...


"Ta không thích."


Liễu Khinh Ca lặp lại lời nói vừa rồi của mình đối với người ở phòng nhân sự, bất quá mặt sau lại nhiều hơn một câu: "Hắn hấp dẫn ánh mắt đại bộ phận nữ tính, làm mọi người không tập trung vào công việc, ngươi cảm thấy thế nào?"


Hoa Ngữ An hít ngược một hơi khí lạnh... Không... Không phải đâu? Nguyên nhân này? Chính là cảm giác không thành lập a...


"Bất quá ta thay đổi chủ ý, trước tiên gặp Lạc Phỉ rồi tính toán lại."


Liễu Khinh Ca thật sự nghĩ đuổi Trương Hiểu Quang đi, nguyên nhân đến từ đố kị trong lòng mình, bất quá ngẫm lại, nàng lại có một cái tính toán khác.

Bình Luận (0)
Comment