Dạ Hành

Chương 3 - Nam Nhân A (1)

Đông vực, Ngô Gia

Hôm đó cũng là một ngày lạnh lẽo chỉ khác là đúng ngày đông lập trời có tuyết rơi.

“Tuyết rơi rồi.”

“Vậy là sắp tới ngày đó rồi sao.”

“ Ân, đại điển sắp tới rồi.”

“Háo hức quá.”

“Ta sợ chết đây này.”

“Biết sợ rồi sao.”

“Ta không mong sang giàu gì chỉ cần bước trên tiên đạo trở thành cường giả là được.”

“Ta sặc chết mất.”

“Ngươi cứ chờ đấy!”

…..

Không khí náo nhiệt có phần vội vã tràn ngập khắp Ngô Gia người người nhà nhà đều chuẩn bị đón ngày trọng đại này. Sự náo nhiệt nhất có thể thấy rõ ở các sân tập, bãi huấn luyện.

So với tháng trước thì số người tập luyện cũng tăng hơn hẳn. Để chuẩn bị kĩ lưỡng cho ngày này tên nào tên ấy đều đến từ sớm tinh mơ đến chiều tối mới chịu mò về mong sao đại điển sắp tới có thể đạt kết quả tốt nhất.

Ý chí đó vẫn hừng hực mặc cái lạnh lẽo khi gió mùa đông bắc về; trong mắt những chàng trai, cô gái mới lớn đó là hi vọng, hi vọng lực lượng đủ để ngang dọc tứ phương, tranh hùng tranh bá. Với nhiệt huyết đang bỏng cháy trong huyết quản há chịu sống cuộc sống bình phàm, lẳng lặng và nó trở thành động lực to lớn thôi thúc từng cá nhân cố gắng nỗ lực từng ngày.

Ở giai đoạn đầu bất kì ai đều không có lựa chọn khác ngoài thể pháp.

Thể pháp có 4 loại lần lượt là rèn thể, quyền pháp(gồm trảo,chưởng), cước pháp và cuối cùng là thân pháp. Việc rèn thể vô cùng quan trọng để tạo một nền móng vững chắc trên con đường tu luyện, thuật pháp có mạnh đến đâu cơ thể yếu kém học chẳng lợi mà còn hại.

Tỉ như sâu bướm, nếu cơ thể chưa thành thục không chịu chờ đợi đã vội thoát kén, dẫu giống loài vượt trội đến đâu, tiềm lực mạnh mẽ đến đâu cả đời cũng chẳng thể tung cánh bay lượn trên trời cao.

Dục tốc bất đạt trong đời sống cũng như tu hành đều như vậy.

Đừng vì bất kể phương pháp nào mà bỏ qua ý nghĩa của sự chờ đợi.

Nơi đây từ lúc mới lên ba tất cả tộc nhân đều được cho đi tập võ nghệ, rèn giũa thân thể từ sớm. Bởi ai cũng biết dù theo bất kì phương pháp tu luyện nào cơ sở chắc chắn vẫn chiếm vai trò to lớn.

Dù con của tộc trưởng hay trưởng lão việc rèn luyện từ sớm là bắt buộc và trở thành một truyền thống lâu đời của gia tộc.

Chưa kể Ngô Gia nổi tiếng là một gia tộc lâu đời ở Đông vực đã có hơn ba ngàn năm tồn tại cho đến nay việc sa sút với quá khứ là điều không thể chấp nhận.

Dù vậy năm tháng đi qua vạn vật đổi dời, lúc lên voi lúc xuống chó việc gia tộc đi xuống với quá khứ có thể hiểu.

Dẫu cảnh nay kém xưa nhưng dù sao Ngô Gia vẫn tạm giữ cái danh bá chủ một phương ở Đông vực.

Điều duy nhất còn lại sau năm tháng huy hoàng đó là kiến trúc bề thế nhuộm màu xưa cũ.

Kiến trúc vốn rộng lớn bốn bề được chia làm ba phần chính.

Trung tâm là đại kiến trúc nơi thờ các đời tổ tiên cũng như chứa di sản ngàn đời để nên ngày thường không có mấy người được phép vào, tòa trung tâm được ngăn cách bởi một hồ linh tuyền bao bọc xung quanh. Muốn đi lại qua đây chỉ có chiếc cầu bằng ngọc duy nhất đi qua linh tuyền bao bọc xung quanh đại điện.

Dọc hai bên con đường tới đại điện trải dài đến sát lối vào được bố trí nhà cửa, quán xá tấp nập, nhộn nhịp chẳng kém thành trì sầm uất.

Mỗi căn nhà lớn nhỏ đều được quy hoạch chỉnh tề được để ý đến từng chi tiết nhỏ, chính điều đó càng nổi bật sự bề thế của gia tộc.

Cuối cùng phía sau đại điện nơi linh khí ngập tràn là nơi tu luyện của tất cả tộc nhân, dưới chân núi là sân tập luyện của các đệ tử phổ thông những kẻ chuẩn bị đến bước ngoặc lớn trong cuộc mình.

Trên một ngọn núi nơi không xa đó, khi làn mưa tuyết đang dần che mờ đôi mắt, cái lạnh thấu xương thấu thịt ào ào liên hồi như vị thần giữ cửa chốn đây. Tuyết bám đầy trên từng tán cây đã trụi tàn chỉ còn những cành cây trơ trọi với gió rít.

Hòa với tiếng gió còn là tiếng thở dốc giữa một trận đấu đang đến hồi căng thẳng ở đình viện kế bên.

Người trung niên có đang chiếm lợi thế với kinh nghiệm cũng như sư khôn ngoan của mình trong khi chàng thiếu niên trẻ đang dùng sự quyết đoán, hung bạo của tuổi trẻ. Người ở đây ai cũng biết đây là trưởng lão Ngô Chính Bác cùng với đứa con thiên tài của hắn Ngô Thiên.

“Ngô Thiên, quyền pháp của ngươi không tệ.”

Ngô Chính Thiên mặt nghiêm nghị nói.

“Phụ thân ta vẫn phải học người nhiều.”

“Vậy thì tiếp chiêu.” Dứt lời hắn tung quyền thế đầy uy mãnh.

Dù là thiếu niên kỳ tài nhưng khí lực của Ngô Thiên so với người tinh thông võ nghệ như Ngô Chính Bác vẫn còn non kém, không bất ngờ đón đỡ thế công dữ dội đó hắn lui bước về sau.

Không để đứa con được thở dốc Chính Bác tiếp cần bồi thêm một đòn nữa nhưng chỉ chờ có vậy Ngô Thiên hắn xòe tay đỡ một quyền đồng thời cho cha hắn một cước chí mạng.

Ngày hôm nay hắn sẽ thắng nếu đối thủ không phải Ngô Chính Bác.Vẫn điềm tĩnh như không hắn dồn lực lên nắm đấm của mình làm Ngô Thiên mất cân bằng tạo cơ hội cho hắn lui về sau.

“Cần cố gắng hơn.” Chính Bác mỉm cười.

Vừa rồi Ngô Thiên đã nhường uy thế cho cha khi lui về sau để tạo cơ hội cho việc phản công của hắn. Về cơ bản việc này là rất khó khăn khi phải chủ động nhường thế công sau đó xác định chính xác thời gian tấn công của đối phương để rồi phản công bằng một đòn chí mạng

Nhất là với một người thân kinh bách chiến như Ngô Chính Thiên việc này là quá mạo hiểm nhưng có lẽ đây là lí do người ta gọi cậu là thiên tài.

Cũng không đợi cha hắn nói hết câu hắn xuất một cước thẳng mặt, cha hắn cũng quá bình tĩnh, nhẹ nhàng nắm chân hắn định quật xuống.

Không để rơi vào thế khó hắn tung người trên không đá thêm một cước nữa bằng chân còn lại tạo khoảng trống cho hắn rút lui.

Có lẽ ngoài đa dạng trong chiến đấu thì điểm mạnh nhất của hắn là tốc độ, những đòn đánh liễu lĩnh đó lại có ưu thế khá lớn dù đối thủ của hắn có già dặn đến đâu.

Nhưng nếu cứ kéo dài ưu thế về tốc độ cũng trở nên vô nghĩa, vì vậy hắn tung đòn quyết định.

“Vân long quyền.”

Quyền pháp nhìn bề ngoài có phần ôn nhu tựa mây trôi nước chảy nhưng mỗi quyền đều mạnh mẽ đủ sức phá tan đá tảng.

Đây chính là môn quyền pháp mạnh nhất của gia tộc “Vân Long quyền” có từ vài trăm năm trước do một vị trưởng lại chế tác sau khi ngắm ảnh chiều xuân núi đồi gồm 13 thức mỗi quyền đều linh hoạt, uyển chuyển nhưng lực lượng mạnh mẽ đáng gờm.

Nhưng cha hắn cũng đâu phải dễ ăn.

“Vân long quyền.”

Quyền đối quyền, mặt đối mặt phong kình dữ dội xé nát yên tĩnh núi rừng.

Một, hai, ba .... mười hai, mười ba; mỗi chiêu hai bên đều dứt khoát, trôi chảy.

“Phụ thân ngươi thua rồi.”

Tiếng gió bỗng thét gào tiếng nữa, đúng vậy đây là Vân long quyền thức thứ mười bốn do hắn sáng tạo cách đây không lâu.

Cha hắn thấy vậy hai tay thả lỏng để bên hông mắt hiên ngang nhìn thẳng chẳng khác nào chịu đòn.

Mắt Ngô Chính Thiên bỗng đổi lam sắc, cả cơ thể hắn được bao bọc bởi quang điện chằng chịt.

Cú đấm toàn lực của Ngô Thiên không chút hề hấn trước lớp màn phòng thủ của cha hắn.

Dư chấn của đòn đánh làm hắn ngã về phía sau.

“Cuối cùng ta vẫn không thể thắng ngươi.”

Ngô Thiên buồn bực đứng lên.

“Ngô Thiên, riêng quyền pháp người làm.. không tệ cần cố gắng nhiều.”

“Phụ thân yên tâm ta không để ngươi thất vọng.”

“Được rồi, ngươi dời đi.”

Ngay sau đó hắn dẹp đi sự chán nản nhanh chóng rời đi.

Hắn không biết đằng sau một bóng người từ lúc nào đang tiến tới tiến tới.

“Ngươi này hài tử tốt vậy cũng không khen được một câu.”

Một nữ tử xinh đẹp ngỡ hoa nhường nguyệt thẹn hiện ra khiến không gian trở nên căng thẳng đến lạ.

“Nương tử, ta cũng muốn chứ nhưng .. sợ nó tự đắc quá sớm sau này....”

Ngô Chính Thiên lúng túng nói. Đối mặt với nữ nhân này hắn cũng rất bất lực a.

“Thôi ngươi không khen cũng được có ai bắt ngươi khen đâu.”

“Nương tử a, ngươi phải hiểu lòng ta chứ.”

“Ta hiểu, phu thê bao năm trời ta nào lạ tính ngươi.”

“Chỉ có nương tử là hiểu ta.” Ngô Chính Thiên như nhẹ đi nỗi lo trong lòng.

“Ngươi nói lạ, ta còn biết ngươi bận việc không về nhà cơ đấy.” Lữ Linh giận dỗi.

“Nương tử, đừng.. ta nhớ cơm ngươi.”

Ngô Chính Thiên hốt hoảng, khuôn mặt chẳng khác nào đứa trẻ đáng thương cầu xin được tha thứ.

Lữ Linh thấy vậy không khỏi tủm tỉm cười.

“ Ah, chân ta mỏi quá chắc làm sao đi về đây.” Nàng nũng nịu.

“Nương tử a, đừng giận.. ta cõng ngươi về.” Ngô Chính Thiên chỉ biết cười trừ.

“Ai khiến ngươi.”

Nói là thế nhưng khi Chính Thiên quay tấm lưng mình nàng không do dự sà vào bờ vai vốn đỗi quen thuộc .

Lữ Linh được cõng phía sau không giấu nổi nụ cười trên môi.

Nếu Ngô Thiên ở đây chắc miệng hắn phải há hốc bởi đường đường phụ thân hắn trên sa trường là nam nhân đỉnh thiên lập địa, đầu đội trời chân đạp đất mọi kẻ địch thấy cha hắn đều khiếp sợ không thôi. Vậy mà nam nhân đó lúc này lại lộ ra bộ mặt khó coi như vậy.

Bình Luận (0)
Comment