Cứu Thế Nhân: Thoát Khỏi Ách Thống Trị

Chương 27

Chào anh em, anh em dạo này thế nào rồi?? Ta dạo này bận quá, bận đến mức chả có thời gian đọc bình luận truyện ta luôn á, tuần sau còn nặng nữa, t cảm thấy rất có lỗi với anh em, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn cả, mong hè sắp đến để mà một ngày viết 3c như trước, T_T. Rất cảm ơn anh em đã ủng hộ ta, mong anh em đừng bỏ ta, ta cũng vậy.

- ------------------------------------------------------------------------------------------- Nắm Sáng ----------------------------

Cấp độ quái vật hiện tại được phân chia như sau:

Tiểu cấp

Binh cấp

Thái cấp

Tướng cấp

Lãnh chúa

Thú Vương

Thiên Tai

Mỗi đại cấp phía trên lại chia thành 3 tiểu cấp: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp

Thí dụ: Quái tướng trung cấp, quái tướng cao cấp...

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đang định rời đi thì bỗng dưng hắn phát hiện, từ trong bụi lùm, một cái tay người bỗng lộ ra.

Lấy làm hiếu kì, Alex vô cùng cẩn thận tiến đến, hắn bước đến gần nơi cánh tay vô lực kia, từ trong đám lá, một cái xác người dần lộ ra, cái xác nằm trên một vũng máu vung vải, toàn thân hắn đầy vết trầy xước, có một vết thương chí mạng giống như vết cào lớn nằm ngang trên ngực, hẳn là đến từ con gấu lớn kia, cái xác này một thân xơ xác, tím tái, nhưng nhìn qua cũng biết hắn mới chết không lâu, những đồ vật giá trị trên người đều đã bị lấy đi.

Cái xác này hẳn là bị bỏ lại bởi đồng đội của mình, hoặc là đã bị ai đó nhìn thấy rồi hôi của, nghĩ cũng tội, nhưng ai rảnh rỗi mà vác theo một cái xác vào nơi chiến trường, hơn thế, mùi máu là căn cơ cho sự nguy hiểm khôn cùng của rừng rậm.

Alex nghĩ là thế nhưng lương tâm hắn cũng thể nhìn rồi ngoảnh mặt bỏ đi như vậy được, hắn vận lực tụ ra một khối cầu slime, thẩy vào vũng máu, lập tức.. quả cầu hút cạn mọi thứ, theo vũng máu cạn dần, mùi máu cũng vơi đi không ít, cái xác bị hút máu, dần dần khô tít lại chỉ còn mỗi da bọc xương. Alex tiến đến chỉnh đốn lại tư thế cho đồng hương rồi cầm kiếm chém ngang một cành cây xum xuê che khuất phía trên.

Rơi xuống!! Xạt xạt, cái xác nhanh chóng bị khuất lấp sau những tấm lá cây dày cộm.

“ Cảm ơn vì đã cống hiến hết sức mình cho nhân loại “ Alex nói, rồi quay mình bước đi...

............

Lúc này bản thân hắn đã tiến vào khu vực chấm xanh, cần phải tiến hành săn giết quái thú càng nhanh càng tốt, càng nhiều càng tốt.

...........

Soẹt... Soẹt... keng keng.... vù vù

Những đường kiếm điêu luyện chém ra, vô cùng có lực, mỗi đường đều vô cùng hiểm hóc, kiếm chém đến đâu xác quái vật nằm la liệt đến đấy, chẳng mấy chốc mà hơn 3h săn quái nhanh chóng trôi qua, lúc này ánh mặt trời đã chiếu thẳng đỉnh đầu, ở nơi ngọn rừng âm u sâu thẳm này cũng có phần ấm hơn.

Qua hơn 3h săn giết, Alex giết được 27 con quái thú tiểu cấp, bán tiểu tiểu cấp. Thu hoặc cũng rất khá, trong đó có bộ vảy rắn Tị Sâm, vuốc Ngao Cường, và bộ lông của Độc Hùng là những thứ có giá trị cao. Hồi sáng khi còn ở doanh trại, Alex đã xem bảng giá trị quy đổi vật phẩm thành điểm, trong đó ba thứ này là đứng top ah, ít nhất là mang về cho hắn 150 điểm, thêm những vật phẩm kia tính sơ sơ cũng phải trên 200 điểm. Quan trọng nhất là 10 bình nguyên linh năng của hắn đã đầy rồi ahh. Trong ba lô hắn còn khoảng 30 bình rỗng. Thu hết đống này thì đúng là một thân triệu phú ahh.

Alex lúc này đứng dựa người trên một cái cành cây to lớn, từ chỗ hắn đứng cách mặt đất tầm ba bốn met. Tay bấm đồng chiếc đồng hồ điện tử, miệng thì nhai nhai miếng thịt khô, miếng thịt này đúng là khó ăn, vừa khô vừa mặn, nhưng nó lại rất giàu năng lượng, hầu như chiến giả nào cũng đã từng ăn qua loại thực phẩm này, thậm chí là gắn bó với nó.

Lúc này Alex dùng chiếc đồng hồ lên mạng Tinh Hà để xem tình hình nhiệm vụ.

Tích tích.. âm thanh điện tử vang lên.

Nhiệm vụ: Càn Quét Tàn Dư

Tổ chực và chịu tránh nhiệm: Hương Ba thành

Tiến Độ: 4/52h

Thương vong (hoặc từ bỏ): 32 /317

“ Mới đó mà đã có 32 người bỏ cuộc rồi “ Alex nhai nhai miếng thịt trong mồm, thầm cảm thán.

Mỗi người khi tham gia trận chiến theo kiểu nhiệm vụ tổ chức như này đều được phát một thiết bị định vị nhằm giúp các tổ chức biết và kiểm soát tình tình, hơn thế nữa, trên thiết bị này có một nút nhấn, gọi là nút khẩn cấp, chỉ cần bấm nút này thì đội cứu hộ sẽ ngay lập tức tiến vào, dù cho là người đó có thể sẽ chết trước khi được giải cứu.

Alex sau khi nghỉ ngơi xong thì lại tiếp tục lên đường. Quái thú nơi đây sau nhiều tràng chém giết thì mật độ xuất hiện ít đi hẳn. Lúc nãy khi săn quái, hắn cũng gặp không ít các đoàn đội đi khác, thường thì Alex sẽ nhường lại con mồi, lặng thầm rời đi. Đùa?? Nó là đoàn đội, Alex một thân một mình, ba đánh một không chột cũng què, hơn thế nữa, nơi rừng rậm này có biết bao nhiêu con mồi, cần gì phải tranh của nhau? Mục đích cuối cùng không phải là tiêu diệt quái vật hay sao? Chiếm giết đồng loại của mình trong khi kẻ thù chung vẫn còn đó không phải tác phong làm việc của hắn.

Mục tiêu tiếp theo mà hắn muốn tiến đến cũng là khu xanh nhưng nơi này lại nằm gần sát khu đỏ, nguy hiểm cao hơn nhưng cũng đồng dạng là mở ra nhiều cơ hội hơn. Nhưng lại khá xa chỗ của hắn, đi bộ cũng sẽ mất khoảng thời gian khálâu.

.... Sau gần hai giờ trôi qua hắn mới tiến đến được khu vực này. Đường càng đi càng khó, nếu may mắn tìm thấy con đường do các chiến giả đi trước mở thì sẽ nhanh hơn nhưng nhân phẩm hắn làm gì cao như vậy?

Đi thêm một đoạn thì bỗng chiếc đồng hồ trên tay Alex khẽ rung lên.

Tích tích... lúc này một thông báo hiển thị trên màn hình.

Hương Ba đoàn chiến xin thông báo:

“ Hiện có một nhóm chiến giả đang gởi sự cầu cứu, đội giải cứu của Hương Ba đang trên đường tiến đến, những chiến giả ở gần khu vực D9 xin hãy tiến đến giúp đỡ họ. Thân gửi “

Alex thoáng giật mình...Đoàn đội mà bị lùa đến mức phải nhấn nút khẩn cấp? Quái vật mà họ đối mặt phải mạnh đến mức nào?? " Mà khoan!! D9? D9? không phải chứ? Lại trùng hợp như vậy?A "

Hắn nhanh chóng bấm một chức năng đo địa áp, một trong những tính năng của chiếc đồng hồ, rồi tháo ra áp xuống đất. Sau khoảng một phút thì hắn lấy lên.

" 1,2 richter!! " Alex trợn to mắt, thốt lên.

Nó tương đương với một đội quân trăm người bước đi cùng lúc. Điều đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ rằng...lượng quái vật nơi đây cũng phải đến trăm con!! chúng đang tập trung thành đoàn và tấn công con người. Một quái vật có thể lãnh đạo các quái vật khác khi và chỉ khi cấp bậc của nó mạnh hơn đám quái vật ấy, có nghĩa là trong đám quái vật có quái thú cấp binh dẫn đoàn, nguy thật rồi, sức mạnh của hắn đấu với bọn tiểu cấp thì không sao nhưng nếu đấu cùng quái thú binh cấp thì thật sự có chút miễn cưỡng, muốn đấu sòng phẳng với đối phương, hắn ít nhất phải đạt đến tinh phong chiến sĩ cấp, còn nếu bây giờ mà đấu thì chắc chắn là đi phơi xác.

Sau một đắn đo suy nghĩ mất vài chục giây, hắn đã đưa ra quyết định của mình đó là " Vẫn tiếp tục tiến sâu về khu D9 ". Hắn cơ bản cũng không hiểu quyết định của mình, có gì trong bản thân nói với hắn, hắn không thể bỏ mặc họ....

Càng tiến sâu vào trong khu D9, những thanh âm " ầm ầm" nổ ra một lúc một rõ, những tràng chiến đấu kinh hoàng diễn ra, khói bụi mù mịt, cây đổ xuống, ngã ngổ ngang trên đường, những cái hố trũng to lớn như bị bom đạn kiến tạo, khắp nơi rải đầy xác quái thú. Trongbầu không khí, mùi máu tanh kinh tởm nồng đậm vô cùng. Tại nơi giao tranh nổ ra, gần một trăm con quái vật bao thành vòng tuyến, nơi chính giữa trung tâm vòng tuyến là một nhóm 7 người đang co cụm lại chiến đấu, khắp người họ dính đầy máu tươi,, thương tích đầy mình, trên nét mặt của mỗi người lộ ra thần sắc đạm bạc, mệt mỏi, sức lực gần như đã bị vắt kiệt, nỗi tuyệt vọng càng lúc càng lớn.
Bình Luận (0)
Comment