Cửu Công Chúa Vi Tôn

Chương 28


Liễu Ly đi ra khỏi phòng, may mắn thay vừa rồi cửa sổ đều đóng lại, mùi tanh kia không lan ra nhiều, nàng không khỏi thở phào.
Ninh Tử Thanh dựa vào cây cột bên cạnh, cầm đèn nhìn Liễu Ly: "Quận chúa đã dọa thỏa ý chưa?"
"..." Liễu Ly nghĩ, trước kia sao không nhận ra Ninh Tử Thanh thích trêu người khác đến vậy, nhe răng dọa nàng: "Trông ta không đáng sợ sao?"
Nàng cảm thấy trên mặt bôi phấn, da trắng bệch, bị đèn chiếu vào như vậy có lẽ rất đáng sợ, nói không chừng còn có thể dọa được Ninh Tử Thanh.
Ninh Tử Thanh nhìn thoáng qua, qua loa nói: "Ừm, đáng sợ."
"Điện hạ không tin sao." Liễu Ly "hừm" một tiếng, bắt đầu ba hoa, "Tiểu Điệp kia bị ta dọa đến chết ngất đó thôi."
"Ồ?" Ninh Tử Thanh nhướng mày, "Ta còn cho rằng thứ quận chúa dựa vào là thần lực trời ban."
"...Ngài nghe thấy à." Liễu Ly thầm nghĩ Ninh Tử Thanh thật thính tai.
Tóm lại, hiện tại nhìn chung đã hoàn thành nhiệm vụ, xem hệ thống nhắc nhở "Tìm ra sự thật Ninh Nhu bị hạ độc (1/1)" trước mặt, Liễu Ly như trút được gánh nặng.
Lần này nàng đặc biệt trao đổi trước với hệ thống, bảo nó đừng phát thưởng ngay, ít nhất phải cho nàng một ít thời gian hòa hoãn, hệ thống đã miễn cưỡng đồng ý.
Hiện giờ, nàng đã có thời gian thưởng thức kỹ phần thưởng lần này.
Chỉ là Ninh Tử Thanh đột nhiên lại lên tiếng cắt ngang nàng: "Thật không ngờ, cung nữ này mỗi ngày đều đem muỗng ngâm vào nước bán hạ.

Trước đây khi chúng ta đi điều tra, muỗng đều đã bị cung nữ dọn đi, người của hoàng hậu làm việc đúng là cẩn thận."
"Đúng vậy." Liễu Ly nóng lòng xem phần thưởng, nói chuyện với Ninh Tử Thanh có chút lơ đễnh, mà đúng lúc hệ thống lại bị treo, không tải lên phần thưởng được.
Lại nghe Ninh Tử Thanh đột nhiên nói: "Quận chúa một mực muốn tìm ra sự thật đến vậy, giống như...!sau đó có thể đạt được phần thưởng nào vậy."
Ninh Tử Thanh vừa nói ra, Liễu Ly toát hết mồ hôi.
Loại đồ vật như bàn tay vàng của hệ thống, ở cổ đại vốn là điều viển vông.

Thông qua hệ thống mà Liễu Ly biết được rất nhiều thông tin vốn không nên biết, khó lòng không để lộ sơ hở, đây là điều không thể tránh khỏi.
Trước đây nàng còn cho rằng, hệ thống sẽ có xử lý nhất định về việc này.


Bởi vì ở trước mặt người khác, cho dù lời nói và hành động của Liễu Ly không giống với người ở triều đại này như thế nào, cũng chưa có ai phát hiện ra sự bất thường của nàng.
Tỉ như chuyện "mắt đột ngột xảy ra vấn đề" trước đây, quận chúa Bảo An đã nghe qua, nhưng chưa hề hỏi, về sau cũng xem như chưa từng xảy ra.
Liễu Ly mặc nhiên cảm thấy đây là cơ chế của hệ thống.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ lúc ấy Ninh Tử Thanh đã chú ý đến.
"Điện hạ nói đùa." Liễu Ly đưa ra câu trả lời vô cùng cảnh giác, "Đều là vì a nương của ta mà thôi.

Ta tin rằng nếu đổi lại là điện hạ, cũng nhất định sẽ làm như ta."
Nàng không biết những lời này có thể đánh tan nghi ngờ của Ninh Tử Thanh không.
Ánh đèn yếu ớt, Liễu Ly không nhìn rõ biểu cảm nhỏ nhoi nào trên mặt nàng, chỉ nghe Ninh Tử Thanh ngừng một chút, sau đó đáp lời nàng:
"Sự bình an của Bảo An nương nương, tất nhiên là phần thưởng lớn nhất mà ông trời ban cho quận chúa."
Còn về có bao nhiêu phần là thật trong lời nói này, chỉ có bản thân Ninh Tử Thanh biết.
*
Phần thưởng mà hệ thống gửi đi lần này ngược lại rất bình thường, không còn là "Cửu công chúa hôn" nữa, mà là vật thật.
Liễu Ly xòe bàn tay ra, nhận lấy một hộp gỗ nhỏ khoảng lòng bàn tay; nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong là một viên thuốc hình tròn tỏa ra vị đắng.
Hở?
Lẽ nào đây là loại đan dược cao cấp trong tiểu thuyết, ăn xong có thể trở thành cao thủ tu chân, đạt được võ công tuyệt thế gì đó sao?
Nghĩ ngợi lung tung như thế xong, Liễu Ly mới kiểm tra tra kĩ văn bản giới thiệu của hệ thống.

Viên thuốc này có cái tên đơn giản, thô tục và trực tiếp đó là thuốc bất lực.
Công dụng cũng như tên của nó.

Không có hại cho nữ giới, nhưng nam giới sau khi sử dụng sẽ mất đi một năng lực vô cùng quan trọng nào đó trong một khoảng thời gian.
Liễu Ly ngây người một lúc, hơi thở gần như dừng lại trong giây lát.

Hệ thống đưa ra vật này vào bây giờ, mục đích tự mình đã rõ, đây là thuốc dành cho hoàng đế uống!
Nếu ông ấy mất đi khả năng đó, hiển nhiên sự an toàn cho thân thể Bảo An sẽ giữ được.
Hơn nữa Gia Thành Đế đã bình thường hàng chục năm, đột nhiên bất lực, chắc chắn sẽ đùng đùng nổi giận và nhất định không để cho Bảo An phát hiện việc này, bằng không ông ấy không biết để mặt mũi ở đâu.
Vậy nên Bảo An sẽ tránh được sự quấy rầy của ông ấy một khoảng thời gian.
Liễu Ly đang nằm trên tháp suy nghĩ thì nghe Dục Nhi vội vàng đến báo: "Quận chúa, quận chúa, có chuyện xảy ra rồi!"
Dục Nhi vẫn luôn là người điềm tĩnh trong số các thị nữ, nhưng lúc này rất hốt hoảng, lòng như lửa đốt.
Mặt trời đã lên ba sào, Liễu Ly ăn xong bữa trưa liền cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa định ngủ trưa một chút thì bị đánh tan cơn ngủ bởi tiếng kêu thất thanh của Dục Nhi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Dục Nhi đỡ một bên tháp, dừng lại một chút, thở hổn hển: "Liễu Như Vận gây ra tội, đã bị Thi quý phi nương nương bắt trói rồi."
Liễu Ly còn tưởng là chuyện lớn, nghe đó là Liễu Như Vận thì hoàn toàn không quan tâm mà nằm trở lại, thờ ơ nói: "Muội ấy có chuyện gì?"
Thứ muội này tuổi không lớn, nhưng rất có khả năng gây chuyện, không yên tĩnh được ngày nào.
"Nàng ấy..." Dục Nhi do dự, đây là tin tức mà nàng nghe được từ người khác, cũng không biết có chính xác hay không, "Nghe nói có ý đồ mưu hại Ngũ công chúa..."
Liễu Ly đột nhiên cảm thấy có chút phiền phức.
Nàng hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện của Liễu Như Vận, nhưng văn hóa cổ đại tệ là tệ ở đây, nếu thứ muội gây ra tội gì thì đích nữ phủ quốc công như nàng không thể tránh khỏi liên lụy.
Đây cũng là nguyên nhân Dục Nhi lại lo lắng như vậy, sợ rằng Liễu Như Vận xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến Liễu Ly.
Lẽ ra, chuyện như vậy phải bẩm báo cho chủ mẫu trước, cũng chính là quận chúa Bảo An, nhưng nàng lại không phải là người có thể xử lý.
Không muốn làm phiền Bảo An, Liễu Ly tự mình làm chủ, nàng xoa ấn đường: "Thôi được rồi, thay y phục, chúng ta đến chỗ Thi quý phi ngay bây giờ."
Dục Nhi tuân lệnh.
"Đúng rồi." Liễu Ly lại nói, "Mang giấy đến, viết cho phụ thân của ta một bức thư trước."
Giữa tranh đấu chốn hậu cung, Sở quốc công phủ không đứng về phía nào.

Nhưng Liễu phụ và Lương quốc công có mối quan hệ thân thiết, thậm chí đã hứa hôn cho Liễu Ly và thế tử Giang gia.


Mặc dù Liễu Ly chắc chắn sẽ không chấp nhận hôn ước này, nhưng gia đình nàng trước mắt vẫn có mối quan hệ tốt với Giang gia.
Tuy hoàng hậu không có con, nhưng nữ quyến của Giang gia thì nhiều.

Liễu Ly nhớ trong nguyên tác, hậu cung không chỉ có một vị nương nương họ Giang, và còn có con, hẳn là sau đó lúc tuyển tú, Giang gia lại đưa người vào cung.
Cứ việc lúc này Liễu Như Vận đi gây chuyện với Thi quý phi.

Vừa mới đấu nhau với hoàng hậu, nàng liền đến gây sự, khó đảm bảo Thi quý phi không nghĩ nhiều, thậm chí nói không chừng sẽ cảm thấy đây là mưu kế của Sở quốc công.
Liễu Ly cầm bút, viết vắn tắt vài dòng miêu tả sự tình, chờ mực khô xong, nàng cuộn nó lại nhét vào ống thư và đưa cho Dục Nhi, nàng bỗng tò mò hỏi: "Bình thường chúng ta đưa tin như thế nào?"
Những lần trước nàng đều trực tiếp đưa thư cho thị nữ, bây giờ nhớ lại, bỗng nhiên có chút tò mò các thị nữ đưa thư cho Sở quốc công như thế nào.
Dục Nhi cười đáp: "Quận chúa đi theo nô tì."
Hai người ra khỏi phòng, đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy Dục Nhi huýt sáo một cách thuần thục, rồi một chú bồ câu trắng bay tới, ngoan ngoãn đáp trên vai Dục Nhi, để cho Dục Nhi tùy ý buộc ống thư vào chân nó, sau đó lại bay đi.
Liễu Ly:...Thì ra bồ câu đưa thư là có thật sao.
*
Trong Cung Giao Trì, Liễu Như Vận lúng túng nhìn Thi quý phi và Ngũ công chúa ở trước mặt.
Nàng đâu từng thấy cảnh tượng này, sợ đến mức tay chân đều nhũn ra.
Tin tức mà Dục Nhi nghe đồn, quả nhiên là phần nào sai lệch so với tình hình thực tế, Liễu Như Vận dù sao đi nữa cũng là nhị tiểu thư của phủ quốc công, Thi quý phi cũng phải nể mặt phần nào, vả lại lúc này sự thật vẫn chưa điều tra rõ, không thể nào tùy ý trói Liễu Như Vận đi.
Lý Tiệp Dư cũng cùng quỳ, bên cạnh là Bát công chúa, nữ nhi của bà.

Ninh Tử Thuần tất nhiên không muốn quỳ ở trước mặt Ninh Tử Linh và Thi quý phi, nhưng bị mẫu phi của mình ép buộc đến, nàng ôm một bụng tức tối.
Để mặc cho các nàng quỳ ở đó một tuần trà, Thi quý phi mới lạnh lùng nói: "Bát công chúa sao lại hành đại lễ như vậy, bổn cung quả thật không nhận nổi, hãy mau đứng lên đi."
Ninh Tử Thuần tức giận đến mức căng hết gân xanh trên tay, vừa định đỡ Lý Tiệp Dư đứng dậy thì lại nghe Thi quý phi nói: "Lý Tiệp Dư, bổn cung chưa cho ngươi đứng lên."
Ép người quá đáng! Ninh Tử Thuần gần như bốc hỏa.
Nhưng Thi quý phi là quý phi, cho dù lòng Lý Tiệp Dư hận thấu xương, cũng chỉ vỗ tay Ninh Tử Thuần để bảo rằng mình không sao.
Ngũ công chúa Ninh Tử Linh chán ghét liếc nhìn những người này, vừa định nói gì đó, Thi quy phi liền đưa mắt ra hiệu với nữ nhi của mình, Ninh Tử Linh nuốt xuống những lời định nói.
Tuy nàng tính tình thẳng thắn, nhưng cũng rất biết chừng mực, rất nghe lời mẫu phi.
"Liễu nhị tiểu thư." Thi quý phi nói, "Bổn cung hỏi ngươi, sáng nay ngươi đã đụng vào cung nữ Linh Nhi ở trên đường?"

"...Thưa nương nương." Liễu Như Vận nơm nớp lo sợ, "Đúng là có chuyện này."
"Vậy sao?" Thi quý phi nhướng mày, "Nói cách khác, ngươi thừa nhận đã giở trò trong thức ăn của Linh Nhi?"
Liễu Như Vận cứng họng, vội vã biện bạch: "Thưa nương nương, thần nữ chỉ tình cờ đụng phải cung nữ đó một chút rồi nhanh chóng rời khỏi, vốn dĩ không để ý nàng là ai, cũng không có thời gian động đến thứ trên tay nàng."
Ninh Tử Linh hôm nay sau khi hồi cung, cung nữ cũng cùng lúc dâng cơm đến.

Đúng lúc gần đây nàng hơi khó chịu về đường tiêu hóa, Thi quý phi đã cử Vương thái y đến khám cho nàng.
Vương thái y nhìn một bàn cơm trưa, sắc mặt nghiêm trọng mà phát hiện có gì đó bất thường, mà Ninh Tử Linh cũng ngửi thấy mùi kỳ lạ trong mùi thức ăn.
- Sau khi qua kiểm tra của thái y viện, có một lượng thuốc thúc phì đã trộn lẫn trong món ăn!
Cung nữ đó là người mà Thi quý phi mang theo từ nhà mẹ, vốn sẽ không phản chủ, tính toán còn lại, chỉ có duy nhất Liễu Như Vận đụng phải ở trên đường.
Mà nàng còn là bạn độc của Bát công chúa, Ninh Tử Linh và Ninh Tử Thuần không hòa thuận vốn là việc ai ai cũng biết, như vậy cũng thật trùng hợp.
"Vậy sao?" Thi quý phi tuy là đang cười, nhưng ý cười đó lại không có trong mắt, "Bổn cung cũng không làm chuyện vu oan người khác không bằng không chứng ấy.

Thế này, trong thành tây kinh, cửa hiệu bán loại thuốc này có lẽ không nhiều.

Để trả lại sự trong sạch cho Liễu Nhị tiểu thư, bây giờ bổn cung sẽ cử người đến hỏi các cửa hiệu lớn, để xem Liễu Nhị tiểu thư có chăng đã từng mua thuốc thúc phì này.

Nếu thật sự là hiểu lầm, bổn cung đây sẽ đích thân tạ lỗi với Liễu Nhị tiểu thư."
Liễu Như Vận liền rơi mồ hôi như mưa, hoang mang lo sợ, vô thức hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lý Tiệp Dư và Ninh Tử Thuần, nhưng không có được bất kỳ hồi đáp nào.
Phải làm thế nào! Trước đây Liễu Như Vận nghe lời nương thân của nàng, toan tính làm điều xấu với Liễu Ly, vì vậy đã thật sự mua thuốc thúc phì.
Nếu Thi quý phi thật sự quyết lòng điều tra, thế thì nàng chắc chắn khó giấu diếm được, đến khi ấy muốn thanh tẩy thế nào cũng không được!
"Nương nương, quận chúa Thuần Ninh cầu kiến."
Cung nữ ghé vào tai Thi quý phi, khiến bà hơi nhướng mày.

Tiểu quận chúa này tin tức rất nhanh nhạy, đã lần tìm đến đây.
Thi quý phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cung nữ liền đi truyền Liễu Ly..

Bình Luận (0)
Comment