Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 690

Giờ phút này, trong ngục giam số 0, tiếng chửi bậy vang lên liên tục.

“Mẹ nó, đám già chết tiệt kia, già mà không đứng đản, ỷ thế hiếp người, một đám người đi đánh một mình Tiểu Diệp, ngay cả tông sư Thần Cảnh cũng ra tay, có cần mặt mũi nữa không vậy?"

“Quản ngục đâu rồi? Chúng tôi xin một ngày du lịch bên ngoài, đi giúp Tiểu Diệp trợ trận, để cho đám mắt chó xem người bên ngoài kia nhìn xem người đi ra 'từ ngục giam số 0 có dễ bị ức hiếp hay không?”

“Gọi người đúng không? 108 tên tù nhân bọn tao xin xuất chiến, đi ra ngoài gây chuyện long trời lở đất!”

Giờ phút này, một đám tù nhân tụ tập trước một vũng nước, thích thú mà nhìn.

Đó là một vũng rượu do ông Sở đổ xuống đất, bên trên đang chiếu trận chiến tại Bạch Vân Quan, giống như là phát sóng trực tiếp vậy.

“Ông Sở, dẫn các anh em đi một lần đi!”

“Lần này Tiểu Diệp phải đối mặt với tông sư Thần Cảnh, chắc là đánh không lại đâu!"

Ông cụ ngồi trong một góc, ngửa đầu uống một ngụm rượu, hùng hùng hổ hổ mà trả lời: “Đi cái rắm!”

“Tôi đây tự lo cho mình còn chưa xong, sao có thể lo tới thằng nhãi kia ở bên ngoài? Là do cậu ta học hành không giỏi, dù có chết cũng chỉ có thể trách cậu ta thôi!"

Mọi người đều biết ông Sở mạnh miệng mềm lòng. Trước đây ông ta là người đề nghị mọi người coi Diệp Lâm là truyền nhân, vậy nên mới có Diệp Lâm của ngày hôm nay.


Chẳng lẽ ông Sở sẽ trơ mắt ra nhìn Diệp Lâm ở bên ngoài bị một đám cao thủ Thần Cảnh và một nửa Thần Cảnh đánh chết hay sao?

“Ông Sở, Tiểu Diệp là truyền nhân của chúng ta, thay 108 tên tù nhân chúng ta sống ở bên ngoài, nếu không có cậu ta thì chúng ta phải sống thế nào đây?”

“Đúng vậy, trong lúc vô tình, cậu đã đã trở thành nơi gửi gầm tâm tư của tôi. Nếu để cậu ta chết thì tôi sẽ khó chịu hơn cả giết tôi nữa”

Ông Sở ném hồ lô trong tay ra, đánh tan vũng rượu trên mặt đất

Phát sóng trực tiếp cứ thế mà bị cắt đứt.

Thấy vậy, mọi người căng thắng nói: “Đừng mà, đang nhìn tới khúc mấu chốt!”

Trận chiến đã bước vào giai đoạn quyết chiến cuối cùng, mọi người đều đang rất hồi hộp.

“Đừng lải nhải nữa, không xem thì thôi đi!”

“Các cậu muốn ra ngoài hả? Sao không đi tìm tên đã từng độ kiếp kia dẫn đầu?"

“Thực lực của ông ta mạnh hơn tôi nhiều, Thần Cảnh hay không Thần Cảnh, ông ta ra ngoài là giết sạch hết!"


Lúc này, một ông cụ không nhìn ra tuổi tác đang nằm thẳng người giữa không trung nhầm mắt nghỉ ngơi

Nhìn kỹ là thấy dưới thân ông ta là một sợi dây mỏng manh yếu ớt như sợi tóc. Ông ta nằm hết cả người lên trên một sợi dây.

“Tôi độ kiếp thất bại, đạo tâm bị hủy, không còn lo chuyện đời nữa, cứ ở đây sống cho tới chết thôi, đừng gọi!"

Ông Sở cười lạnh: "Hừ, nói dễ nghe lắm, nếu ông thật sự muốn nằm chờ chết thì ông đã không gieo một sợi khí tiên thiên trong cơ thể Tiểu Diệp rồi. Ông đừng tưởng rằng tôi không biết ông đang suy nghĩ gì”

Kẻ độ kiếp thất bại dường như là ngủ rồi, không cho ra bất cứ đáp lại nào.

Lúc này, trên bầu trời quảng trường ngục giam có vài con diều hâu bay ngang.

Ông Sở chợt ngẩng đầu lên, mắt nhìn mắt với một trong các con diều hâu.

Ngay sau đó, ông Sở hét lớn một tiếng, đôi mắt rợn to, cả người không nhúc nhích giống như là pho tượng.

Nhìn lại con diều hâu trên bầu trời, nó bay một vòng trên ngục giam, sau đó nhanh như chớp biến mất ra khỏi tầm nhìn của mọi người.

Đám tù nhân ngửa đầu lên nhìn, thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

“Ha ha, chắc là ông Sở lại đi dạo xa xôi rồi”

“Tôi biết ngay là ông ta sẽ không trơ mắt ra nhìn mà."

“Tiếc là lần này ông ta không dẫn chúng ta ra ngoài chơi một trận!”

Bình Luận (0)
Comment