Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 120

“Xem chuyện tốt cậu làm kia!”

Mọi người không nhịn được bắt đầu oán trách, đổ lỗi.

Có điều, chuyện đã đến nước này rồi, dù có nói gì thì cũng đã muộn.

“Xong rồi xong rồi...” Lớp trưởng Đổng Kiến mất hồn mất vía: “Lần này tôi bị cậu hại chết rồi!”

Người khác còn đỡ, chỉ có Đổng Kiến anh ta là đang đi làm trong tập đoàn gia tộc nhà họ Cát.

Xảy ra loại chuyện này rồi, anh ta còn có thể làm được trong tập đoàn nhà họ Cát nữa hả?

“Susan, cậu cứ phải dẫn cậu ta tới, cậu xem cậu ta làm chuyện tốt gì kìa!” Lư Sơ Tuyết sốt ruột đến mức phát khóc.

Không chỉ không quen biết đại lão có tiền có thế, ngược lại còn đắc tội một người.


Chuyện này gần như đã cắt đứt giấc mộng hào môn của cô ta. Lúc này, Susan cũng hồi hồn lại từ cơn hỗn loạn mới vừa rồi. “Diệp Lâm, cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

Susan khác với những người khác. Cô nói lời cảm ơn với Diệp Lâm, khiến đám bạn học ngây người, thậm chí chọc giận đám bạn học.

“Hoa khôi Susan, cậu cũng điên rồi hả?” “Cậu thế mà lại đi cảm ơn cậu ta?” “Bọn tôi sắp bị cậu ta hại chết rồi kìa!”

Susan nói với vẻ đúng mực: “Vừa rồi cậu Cát buộc tôi phải đi, các cậu đều trơ mắt ra nhìn!”

“Còn có người nối giáo cho giặc, đẩy tôi ra bên ngoài!" Nói tới đây, Susan bất mãn mà nhìn về phía Lư Sơ Tuyết.

Cô bạn thân kia của mình đẩy mình vào trong hố lửa đây mà! “Tớ chỉ vì tốt cho cậu thôi!” Lư Sơ Tuyết không phục mà nói.

“Tốt cho tớ hả?” Susan hừ lạnh: “Vừa rồi Diệp Lâm làm vậy cũng là vì tốt cho tớ. Đương nhiên là tớ phải cảm ơn cậu ấy rồi!”

“Cậu...” Lư Sơ Tuyết nghẹn lời: “Hai cậu đều điên hết rồi!”

Lúc này, Diệp Lâm bình tĩnh ngồi xuống lần nữa, rót cho mình một ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, lạnh nhạt nói: “Mọi người đừng sợ.”

“Diệp Lâm tôi làm tôi gánh, sẽ không liên lụy đến các cậu!”

“Cứ để tên họ Cát kia đi gọi người đi, tốt nhất là gọi đám đại lão trong miệng cậu ta tới đây.”

“Tôi muốn xem thử ai dám động đến tôi!”

Lớp trưởng Đổng Kiến nghe vậy thì khó tin mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Điên rồi! Cậu điên thật rồi!”

“Chỉ một nhà họ Cát thôi cũng đủ để đè chết cậu. Thế mà cậu còn muốn thấy hết đám đại lão?”


Giờ phút này, cậu Cát kéo tay bị gấy, đi đến một phòng bao khác, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi!” Giọng của ông Cát truyền ra ngoài.

Bởi vì Diệp Lâm chưa đến, cho nên bầu không khí trong phòng bao khá là thoải mái, có thể tự do đi lại.

“Ông nội!” Cậu Cát vừa vào phòng bao liền khóc lóc kể lể.

Anh ta kể hết mọi chuyện mới vừa xảy ra lại một lần.

Ông Cát thấy đứa cháu trai út mà mình yêu thương nhất bị người ta bẻ gãy cổ tay thì giận tím cả mặt.

“Hay cho một thằng nhãi ranh kiêu căng, dám lên mặt tại địa bàn nhà họ Các bọn tôi!”

Ông Cát thầm nghĩ ngày hôm nay bị sao vậy? Đầu tiên là có một Diệp tiên sinh làm ầm ï nơi đây.

Tiếp theo lại xuất hiện một thằng nhãi ranh kiêu căng bẻ gãy cổ tay của cháu trai mình.

Những năm qua, có khi nào nhà họ Cát phải chịu nhục nhã như vậy chứ?


Ông Cát thầm nghĩ: Tôi đấu không lại cao nhân như Diệp tiên sinh, chẳng lẽ còn đấu không lại một thằng nhãi ranh dám lên mặt ở đây hay sao?

“Các vị, xin lỗi, tôi có chuyện ra ngoài một lát.” Ông Cát đứng dậy: “Khi nào Diệp tiên sinh đến, giúp tôi nói với Diệp tiên sinh là tôi sẽ quay lại ngay.”

Ông Cát định dẫn người đi giải quyết nhanh rồi về. “Ừ, ông Cát cứ đi đi!” Đám người còn lại sôi nổi đáp. Sau khi người nhà họ Cát đi hết rồi, trong phòng bao lại rơi vào im lặng.

Lúc này, Thôi Hữu Lượng nhà họ Thôi đột nhiên nói: “Diệp tiên sinh còn chưa đến hả?”

“Đúng vậy... Diệp tiên sinh nói là đi gặp bạn học mà sao đi lâu quá vậy?” Đám người còn lại bàn tán xôn xao.

“Cậu Cát mới nói là đám người họp lớp bên kia bẻ gãy cổ tay của cậu ta.” Lúc này, Thôi Hữu Lượng nghĩ qua nghĩ lại: “Các ông nói... người ra tay có khi nào là... Diệp tiên sinh hay không?”

“Cái gì?”

Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được hít hà một hơi.

Bình Luận (0)
Comment