Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 341

Bên trong võ đài, sau một chút yên lặng thì chiến đấu lại nổ ra, nhưng lần này không còn là hai bên trao đổi chiêu thức nữa, mà là đơn phương hành hạ, chỉ thấy Trần Mộ đang bị hai phân thân của Tử Phong cuốn lấy, chiêu thức tung ra liên tục, nước biển bắn tung tóe, lôi điện ngập trời khiến không gian bên tỏng võ đài liên tục vỡ nát. Trong khi đó thì Trần Mộ đang chật vật né đông né tây, đến cả thời gian thở dốc một cái cũng không có, trong đầu hắn lúc này chỉ biết đến phòng thủ và phòng thủ, chỉ cần hơi không chú ý một chút thôi là sẽ nhận phải công kích ngập mặt.

Bản thể Tử Phong ngược lại không hề ra tay, hắn chỉ cầm lưỡi hái mà lơ lửng trên không trung, đôi mắt lạnh nhạt bao quát toàn bộ tràng cảnh chiến đấu trước mắt, một bộ dáng ngạo thị thiên địa đến cực điểm. Trần Mộ phòng thủ thì phòng thủ, nhưng mọi chuyện xảy ra bên trong võ đài hắn vẫn rõ như ban ngày, đương nhiên là hắn cũng biết được bản thể Tử Phong đang đứng đó mà nhìn giống như xem xiếc thú, trong lòng hắn không khỏi bực tức, không còn giữ lại chút gì mà bộc phát toàn bộ sức mạnh mình có.

Gầm lên một tiếng, Trần Mộ bất kì xuất ý cầm một thanh cự kiếm quạt mạnh một cái, trực tiếp đẩy văng hai phân thân ra, thân hình phá toái không gian mà xuất hiện đằng sau lưng Tử Phong, quang điểm diễn hóa thành một thanh đại kiếm, nhằm thẳng đầu Tử Phong mà bổ xuống.

"Thiểm Quang Trảm!!!"

Mũi kiếm phát ra ánh sáng màu hoàng kim chói lọi, trên đường đi xẻ đôi không gian mà chém xuống, trong khi đó thì Tử Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích giống như là không kịp làm ra phản ứng. Trong một tích tắc mũi kiếm bổ xuống, thân ảnh Tử Phong đột ngột biến mất, thế chỗ hắn là Lôi phân thân lúc này đang tỏa ra lôi điện một cách mãnh liệt, cây thương sét trong tay chém lên, trực tiếp hất văng thanh đại kiếm của đối phương sang một bên.

Lôi phân thân thả tay ra khỏi cây thương, trực tiếp dùng tay không nắm lấy thanh đại kiếm, lấy đó làm điểm tựa mà tung người lên lao thẳng về phía Trần Mộ, bàn tay còn lại vỗ mạnh lên ngực hắn.

"Tử Lôi Nhất Kích - Chưởng Tâm Lôi!!"

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tại nơi hai người va chạm bùng lên một quả cầu lôi điện, chấn cho không gian xung quanh liên tục sụp đổ, Trần Mộ miệng phun ra một ngụm máu, cả người chật vật văng ra đằng sau. Một cột nước biển từ bên dưới phóng lên, hiện ra thân hình của Thủy phân thân đón đầu đường bay của Trần Mộ, ngọn giáo thủy lực trong tay xoay tròn, giống như dòng nước uốn lượn mà đâm vào lưng Trần Mộ.

"Thủy chi áo nghĩa - Thủy vũ!!"

Những dòng nước uốn lượn đó giống như một điệu múa nào đó, lượn lờ không theo một quy luật nào giống như sóng biển, trực tiếp đập thẳng lên lưng Trần Mộ. Trần Mộ chỉ cảm thấy có liên tiếp mấy chục luồng cự lực đâm vao lưng mình, hộ thể cương khí tan vỡ, ám kình lan tỏa khắp cơ thể hắn khiến từng khớp xương trên người có cảm giác như muốn rời ra, lục phủ ngũ tạng chấn động loạn thành một bầy.

Cưỡng chế không phun ra ngụm máu đang trào lên tận họng, Trần Mộ điều động nội lĩnh vực nhanh chóng chưa trị thương thế, bàn tay khẽ chuyển, triệu hồi một quang điểm lao tới, đẩy cơ thể hắn khỏi công kích như vũ bão của Thủy phân thân. Còn chưa kịp hoàn hồn, Lôi phân thân đã xuất hiện trước mặt hắn, hai bàn tay đan vào nhau rồi sau đó kéo ra, ở giữa lòng bàn tay của hắn là một khối lôi cầu đang rung lắc dữ dội.

"Tử Lôi Ngũ Kích - Kình Lôi Phá Thiên!!", cùng một lúc đó, Thủy phân thân ở đằng xa cũng giơ tay lên, miệng quát lớn: "Lĩnh Vực tăng phúc, Song trùng Lĩnh Vực - Thần Lôi Giáng Hải!!!"

Toàn bộ không gian bên trong lôi đài chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt, kèm theo đó là một tiếng nổ dữ dội khiến mặt đất rung rinh giống như có động đất, lấy nơi Lôi phân thân đang đứng làm trung tâm, mười tám cột lôi điện to như cây cổ thụ chục người ôm lan tỏa ra tứ phương tám hướng, đi đến đâu liền thiêu hủy mọi thứ đến đấy, đến cả những quang điểm thuộc về Lĩnh Vực của Trần Mộ cũng bị thiêu rụi thành tro tàn trước thiên uy khủng khiếp đó. Lôi điện có thể truyền trong không khí, nhưng uy lực của nó dù lớn đến mức nào thì cũng sẽ bị giảm đi đôi phần, nhưng nếu lôi điện được truyền đi trong một môi trường như nước biển mặt chát, uy lực của nó không những không giảm sút mà còn tăng cao một cách đáng sợ, đó chính là ảo diệu đến từ Song trùng Lĩnh Vực của Tử Phong.

Một đường kiếm quang khổng lồ quét ngang, thổi bay lôi điện ngập trời, để lộ ra thân ảnh của Trần Mộ, chỉ thấy lúc này hắn trông vô cùng thảm, toàn thân trên dưới cháy đen, trên người có vô số vết bỏng, quanh thân vẫn còn những tia lửa điện lập lòe khiến cơ nhục của hắn không tự chủ được mà co giật, một cánh tay của hắn đã vô lực rủ xuống, hiển nhiên là đã gãy đoạn, một con mắt nhắm nghiền lại, máu tươi từ con mắt đó chảy ra nhuộm đỏ cả khuôn mặt hắn, miệng thì há ra thở dốc không ngừng, tóc tai thì đã bị thiêu rụi chỉ còn một cái đầu trọc lốc. Đến cả Lĩnh Vực của hắn lúc này cũng chỉ còn lại một chút bao phủ không gian vài chục mét xung quanh người hắn, màu hoàng kim chói lọi ban đầu đã biến mất mà trở nên ảm đạm không chút sức sống.

Lúc này Trần Mộ đang không ngừng thở hào hển, cả người run rẩy mất kiểm soát, một con mắt còn lại của hắn đang trừng lớn mà nhìn ra phía trước. Chỉ thấy đối diện hắn là Tử Phong cùng hai phân thân của mình, cả ba trên người không dính đến một hạt bụi, nhìn qua thì giống như là đang dạo chơi chứ không phải là đang trong một trận chiến nảy lửa.

Đừng nhìn nãy giờ hai người đánh nhau toàn dùng chiêu thức bình thường, một khi Lĩnh Vực đã được sử dụng, đừng nói là vũ kĩ, đến cả quyền cước thông thường cũng mang theo pháp tắc chi lực tối cường, chỉ cần bị công kích trúng mà không có pháp tắc chi lực chống lại thì chỉ có chết chứ không nghi ngờ, đó là lí do tại sao dù có hàng triệu Bán Thánh cũng không đủ để cho một Thánh giai cường giả sở hữu Lĩnh Vực giết, chỉ cần động đến pháp tắc chi lực là đã chết vểnh râu lên rồi, số lượng nhiều thì cũng chỉ là mấy con kiến, không một cước dẫm chết thì hai cước, không khác nhau là mấy.

Dường như tâm tình bị đả kích trầm trọng, Trần Mộ há miệng ra mà gào lớn, giọng điệu vô cùng bi phẫn: "Tử Phong!!!!! Từ nãy tới giờ ngươi toàn để phân thân của mình ra tay mà bản thân lại không động thủ, ta biết chiến lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, nhưng chẳng lẽ Trần Mộ ta lại không xứng đáng để bản thân ngươi ra tay đến như vậy hả???"

Không thấy Tử Phong có phản ứng gì, Trần Mộ lại càng trở nên điên cuồng, Lĩnh Vực của hắn vốn ảm đạm liền bị hắn cưỡng chế tái tạo lại, trong nháy mắt liền tỏa ra quang mang rực rỡ chói mắt, miệng gầm lên: "Trả lời ta đi!!!"

Âm thanh của Trần Mộ truyền ra bên ngoài khiến mọi người có chút đồng cảm, bản thân chiến lực thua xa so với đối phương thì cũng thôi đi, nhưng Tử Phong từ đầu đến cuối chỉ để phân thân của mình làm việc, còn bản thân hắn đến động một chút cũng không, như thế này chẳng phải là đã quá coi thường Trần Mộ hay sao, một số trưởng lão, đến cả vài vị Tôn giả cũng cảm thấy bất mãn trước thái độ của Tử Phong.

Tông chủ Lăng Hư Cung Lâm Chấn Hạo đương nhiên có thể cảm nhận được sự bất mãn trong lòng mấy vị trưởng lão cùng Tôn giả, thân là tông chủ đương nhiên không muốn mọi người đánh mất hòa khí, hắn liền cất giọng nói lớn: "Tử Phong, nghiêm túc đánh toàn lực đi, hãy để cho Trần trưởng lão thua một cách tâm phục khẩu phục, đừng khiến trận đấu trở nên nhàm chán như vậy."

Tử Phong nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Chấn Hạo một cái, sau đó ánh mắt của hắn hướng về phía Trần Mộ, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đừng có hiểu lầm, ta không ra tay chẳng qua là không muốn trận đấu kết thúc trong một nốt nhạc mà thôi. Cơ mà hiện tại nếu ngươi đã muốn, vậy thì ta liền chiều lòng ngươi vậy."

Dứt lời thân ảnh của hắn bay lên cao, xung quanh người hắn xuất hiện vô số cuồng phong bạo vũ, thổi tan cả những đám mây đen điện tích ở trên đầu. Giơ một cánh tay chỉ lên trời, gióng nói giống như là vang vọng tới từ một nơi hư vô mờ mịt vang lên:

"Lĩnh Vực - Hắc Ám Thiên Mạc!!"

Không hề có âm thanh nào khác vang lên, toàn bộ không gian trong võ đài đột ngột bị che phủ bởi một màn đêm vô cùng vô tận khiến những người ở bên ngoài không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở bên trong. Trong một tích tắc Lĩnh Vực của Tử Phong được kích hoạt, cấm chế trên lôi đài không ngờ lại xuất hiện từng đạo vết nứt lan tràn với tốc độ cực nhanh, sau đó trực tiếp vỡ nát, giải phóng Lĩnh Vực của Tử Phong ra bên ngoài.

Các vị trưởng lão thấy thế liền hoảng hồn, vội vàng xông về phía đám đệ tử cùng chấp sự đang quan sát ở phía xa, mỗi người liền trực tiếp kích hoạt Lĩnh Vực của mình, bảo vệ cho những đệ tử cùng chấp sự cấp thấp này. Lĩnh Vực của Tử Phong vừa thoát ra khỏi cấm chế trong võ đài, trong nháy mắt liền thôn phệ mọi thứ vào trong hắc ám vô tận của mình, bầu trời trên cao cũng trở nên tối đen giống như tận thế hàng lâm, đến một tia nắng mặt trời cũng không thể chui lọt xuống, toàn bộ đều trở thành một màn đêm không chút ánh sáng.

Các vị Tôn giả cùng tông chủ Lâm Chấn Hạo thấy thế liền bật người đứng dậy, ánh mắt kinh dị mà nhìn vào vùng không gian đen kịt trước mắt, Mai Tôn giả cũng sửng sốt không kém, không thể tin được mà nói: "Lĩnh Vực tầng thứ hai!!"

Màn đêm vô tận chỉ kéo dài khoảng chừng một giây đồng hồ, sau đó thì một tiếng hét thê thảm tới cực điểm vang lên, nghe ra thì đúng là tiếng của Trần Mộ, ngay sau tiếng thét đó thì màn đêm rút lui, trả lại một bầu trời trong xanh với những tia nắng vàng rực rỡ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tử Phong đứng ở giữa võ đài, bộ giáp bạc trên người hắn đã biến mất, trả lại nguyên bản một thân trang phục lúc đầu hiện đang bay phất phới trong gió, những phân thân của hắn cũng đã "tan biến", trước mặt hắn là Trần Mộ lúc này đang nằm ngửa trên mặt đất, trên người không hề có thêm một vết thương nào khác nhưng hai con mắt thì trợn ngược lên trắng dã, khóe miệng sùi bọt mép, nếu như không phải là hắn vẫn còn một hơi thở thoi thóp thì chắc hẳn mọi người nghĩ hắn đã chết bất đắc kì tử rồi.

Lặng im một chút, sau đó thì tiếng reo hò ầm trời của đám đệ tử vang lên, dù là ở đâu thì cường giả vẫn luôn được hoan nghênh, màn trình diễn vừa rồi của Tử Phong thực sự là quá mức kinh thế hãi tục, một chút bất mãn ban nãy liền bị quét sạch khi Tử Phong sử dụng Lĩnh Vực thứ ba của mình mà kết thúc Trần Mộ chỉ trong một giây đồng hồ, rốt cuộc thì mọi người cũng có thể hiểu được tại sao hắn lại không ra tay từ ban đầu.

Hai mươi mốt tuổi, Thánh Giả sơ giai đỉnh phong, thập thất trưởng lão Thanh Long phong, võ giả tam linh căn Ám - Lôi - Thủy, sở hữu ba Lĩnh Vực trong đó có Ám Lĩnh Vực đã trực tiếp đạt tới tầng thứ hai, lúc này thì không một ai có thể nghi ngờ thực lực của vị trưởng lão trẻ tuổi này nữa, thậm chí đến cả ý nghĩ để Tử Phong ở vị trí thập thất trưởng lão thì có hơi bị thấp quá không cũng có người nghĩ đến.

Tử Phong nghe tiếng reo hò vang dội xung quanh, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng hiếm thấy, khẽ lẩm bẩm: "Đến lúc tính sổ rồi, tên khốp kiếp kia!!"
Bình Luận (0)
Comment