Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 70

Lúc về đến nhà trời vẫn còn tối đen. Lúc này mới vừa sang ngày thứ ba, dựa theo quy luật lúc trước thì trời ít nhất cũng phải tối trên bảy ngày.

Tống Tân bật đèn xong lập tức quay sang hỏi Trọng Phong: “Vết thương của anh phải làm sao bây giờ? Lần này bị thương nghiêm trọng như thế hẳn là sẽ không dễ lành đúng không?”

Vừa rồi ở trong trò chơi còn có Hoắc Lập nên cô không hỏi nhiều.

Trọng Phong gật đầu, suy nghĩ vài giây mới nói: “Có lẽ phải ngủ hai ngày.”

Tống Tân yên tâm, vội nói: “Vậy anh ăn chút gì đi, sau đó đi ngủ một giấc.”

Nói xong cô lập tức đi tìm đồ ăn, đưa cho anh trái cây đóng hộp và bánh mì.

Trọng Phong ăn xong liền đi ngủ, Tống Tân ở bên nhìn anh một lát rồi mới ra ngoài quan sát tình hình xung quanh.

Bên ngoài tối đen như mực, bởi vì ở nông thôn nhà cửa không san sát như trong thành phố cho nên không có chút ánh sáng nào có thể chiếu đến đây.

Mà loại tối đen này đặc hơn đêm tối bình thường rất nhiều, bầu trời không trăng cũng không sao, nếu không phải nơi xa còn có ánh đèn thấp thoáng thì cô sẽ cảm thấy mình đang đứng trong không gian, thế giới xung quanh không tồn tại.

Có điều, tuy trời tối nhưng không khí lại trong lành hơn thành phố rất nhiều. Tống Tân đứng ở cửa nhìn ánh đèn phía xa một lát, mới quay vào nhà.

Trọng Phong cần hai ngày để hồi phục, kế hoạch đi tìm đồ dùng sinh hoạt của cô đành phải tạm thời gác lại.

Vì thế trong vòng hai ngày, Tống Tân ngoại trừ luyện tập chiêu phòng thân thì cũng chỉ quét dọn xung quanh nhà mà thôi.

Trọng Phong từ lúc nằm trên giường là không hề tỉnh lại, đến tận hai ngày sau, khi Tống Tân đang bóc mì ăn liền định ăn thì lại thấy anh mở mắt nâng cánh tay phải lên, khẽ nắm.

Tống Tân vội buông bát mì xuống, đi qua, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Trọng Phong ngồi dậy, mỉm cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, tôi không sao.”

“Để em xem.” Tống Tân tháo mảnh vải trên cánh tay anh ra, thử ấn chỗ bị thương mấy cái, cảm thấy thật sự không có vấn đề gì nữa mới yên lòng.

Bọn họ ăn qua loa một chút rồi ra ngoài, đi tìm chiếc minibus được giấu đi lúc trước rồi lái về phía thị trấn.

Thị trấn này tên gì Tống Tân đã quên mất rồi, chỉ nhớ rõ ở ngoài trấn có một con sông lớn, muốn vào trấn phải đi cầu đá qua sông.

Còn nhớ trước kia, đứng trên cầu đá nhìn xuống phía dưới có thể thấy các cụ già đang thả câu.

Đáng tiếc, hiện giờ cho dù trời có sáng cũng không ai có như tâm trạng mà làm vậy.

Nhưng mà……

Khi Tống Tân lái xe qua cầu đá, liền cười hỏi Trọng Phong: “Anh có muốn ăn cá không?”

Trọng Phong hơi ngẩn ra, cười nói: “Tôi không có vị giác, nếu có cá, em ăn là được, tôi có mì gói là đủ rồi.”

“Em sao có thể ăn thịt rồi nhìn anh ăn mì gói được.” Tống Tân liếc anh một cái, nói: “Em nhớ trong trấn có cửa hàng bán đồ câu cá, chúng ta đi tìm nhu yếu phẩm xong rồi lại ra bờ sông câu cá đi!”

Trọng Phong cười xán lạn, gật đầu nói: “Được, nghe em hết.”

Xe đi qua cầu đá, vào trong trấn, Tống Tân nương ánh đèn xe liền thấy được những cửa hàng lộn xộn hai bên đường.

Gần như không có cửa hàng nào đóng, thậm chí đồ vật đạc còn vương vãi ra bên ngoài.

Cửa trấn vốn có một cửa hàng đồ ăn vặt cho học sinh tiểu học, hiện giờ cửa đã bị mở bung, bên trong chỉ còn lại mấy món đồ chơi trẻ con giá rẻ, ngay cả que cay cũng bị lấy đi hết rồi.

Nhà cửa trong trấn đa phần là hai hoặc ba tầng, hơn một nửa số cửa sổ là có ánh đèn, tuy là rất mờ nhạt, nhưng ít ra có còn hơn không, ít nhất nó có thể giúp Tống Tân nhìn rõ xung quanh.

Trên đường ngoại trừ đồ vứt đi còn có thi thể.

Tống Tân thấy được hai thi thể nằm ở hai nơi khác nhau nhưng tử trạng lại giống hệt: không có đầu.

Trong lúc xe chạy, còn có người từ cửa sổ tầng hai ngó ra nhìn một chút rồi vội vàng lùi về. Hai bên đều có tiếng trẻ con khóc rồi lại lập tức bị người lớn quát bảo im.

Thỉnh thoảng có người chạy từ trong một cửa hàng nào đó ra, có người sung sướng ôm đồ ăn, có lại người thất vọng bất đắc dĩ.

Tống Tân không định tìm đồ ăn ở đây nên cứ tiếp tục lái xe thẳng đến cửa hàng bán đồ bếp gia dụng trong trí nhớ.

Trong trấn nhỏ này chỉ có tổng cộng hai cửa hàng bán đồ điện gia dụng, đều ở cuối trấn. Cũng may thị trấn không lớn, lái xe mười phút là đến.

Đối với người dân ở đây, đồ bếp gia dụng là vô dụng, bởi vậy cả hai cửa hàng này đều nguyên vẹn hơn những cửa hàng khác rất nhiều.

Tuy là cửa đã bị phá hỏng, nhưng đồ vật bên trong gần như còn nguyên.

Tống Tân dừng xe trước cửa hàng, vào trong tìm ấm nước siêu tốc, nồi cơm điện, xoong chao v…v.., rồi cùng Trọng Phong bê lên xe, đi về.

Trên đường về, bọn họ dừng ở cửa hàng bán cần câu, lấy đi hai bộ.

Xem tình hình thì nơi này hẳn là đã bị lấy đi một ít, chỉ còn lại mấy bộ chất lượng không tốt lắm.

Dù sao trấn nhỏ ven sông, cư dân trong trấn đa phần đều có thể nghĩ đến cách đi câu cá về ăn.

Nhưng bây giờ bên ngoài đang tối đen như mực, người nghĩ đến chuyện ra sông câu cá rất ít.

Trước khi lên xe, Tống Tân thuận tiện tìm được hai túi gia vị nước dùng trong siêu thị.

Sau khi để hết những đồ quan trọng ở nhà, Tống Tân đi tìm đèn pin đưa cho Trọng Phong cầm, sau đó ra vườn đào mười con giun bỏ vào bình, lên xe xuất phát.

Có điều, tuy là cô biết câu cá nhưng lại rất ít khi câu được. Hiện giờ ngoại trừ việc muốn ăn thịt thì chủ yếu cũng là do không có làm nên mới đi câu cá giết thời gian, một công đôi việc.

Cho nên sau khi dạy xong Trọng Phong cách câu cá, cô cũng không hy vọng lắm vào chuyện sẽ câu được con nào.

Nhưng không ngờ là vừa mới ngồi xuống chưa đến hai mươi phút, Trọng Phong đã câu được một con to bự.

Còn Tống Tân…… Sau bốn mươi phút có lẻ thì câu được một con tầm ngón trỏ.

Trọng Phong sau khi thấy cô câu được con cá minisize kia liền lặng lẽ buông cần câu, đưa ra lên vỗ đầu cô.

Tống Tân nghiêng đầu né, đỡ trán nói: “Thà anh cười luôn còn hơn, chuyện này không cần anh an ủi đâu.”

Trọng Phong nghe vậy liền tưởng Tống Tân muốn nhìn anh cười, liền ngốc nghếch cười thật.

Nửa tiếng sau, Trọng Phong lại câu được một con hơn hai cân.

Anh nhìn Tống Tân gỡ cá xuống, chân thành cười nói: “Em thật lợi hại, dạy tôi biết câu cá.”

“……” Tống Tân vò tóc anh mấy cái, cắn răng nói: “Nếu anh không phải là người máy trí năng thì câu này chắc chắn là đang nói kháy em rồi.”

Trọng Phong chớp mắt, nói: “Tôi đang khen em mà.”

Tống Tân mặt không biểu tình đáp: “Ồ, em vui quá.”

Trọng Phong cười càng thêm xán lạn: “Em vui tôi cũng sẽ vui.”

Tống Tân: “……”

Cô biết hôm nay sĩ diện của mình coi như mất hết rồi, liền vứt con ‘cá mắm’ kia về sông, đứng dậy: “Được rồi, hôm nay thế thôi, chúng ta về nhà nào.”

Trọng Phong đứng lên theo, xách thùng, cười hỏi: “Hai con cá đủ ăn không?”

“Ít nhất có thể ăn hai ngày.” Tống Tân mở cửa sau xe cho anh đặt thùng vào, vừa ngồi vào chỗ vừa nói: “Em nấu ăn rất ngon đấy, nếu anh có vị giác thì tốt biết bao.”

Cô ngồi vào chỗ lái, đợi một lúc mới nghe thấy Trọng Phong nói: “Không sao, ăn no là được.”

Tống Tân cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao anh lại cần suy nghĩ mất một lát mới trả lời lại?

Trọng Phong ngồi vào ghế phụ, quay đầu cười với Tống Tân: “Tuy là không cảm nhận được hương vị, nhưng tôi biết em nấu nhất định sẽ rất ngon.”

Tống Tân sửng sốt, nhìn về phía trước, nhắc nhở anh: “Em đi nhé, thắt dây an toàn vào.”

Đi được nửa đường, Tống Tân nhìn thấy đằng xa phía trước có một chiếc xe đang chạy, hẳn là cũng từ trong thành phố tới.

Nhưng không bao lâu sau chiếc xe kia bỗng tắt đèn, biến mất trong bóng tối.

Tống Tân nhíu mày, bật đèn pha, lái thêm một đoạn mới nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen kia đang đỗ ven đường.

Trong lòng cô lập tức cảnh giác. Lúc trước cô có thể nhìn thấy nó chứng tỏ người trong xe kia nhất định cũng nhìn thấy cô. Trong khi bốn phía tối đen như mực, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên tắt đèn dừng lại, chẳng lẽ không sợ xe đằng sau không cẩn thận đâm trúng sao.

Tống Tân sợ lại gặp cướp bóc như lúc ra khỏi thành phố nên định nhanh chóng vượt qua nó. Nhưng đúng lúc này, Trọng Phong bỗng nhiên lên tiếng: “Mau dừng xe, có người rải đồ ở đằng trước, tôi không thấy rõ lắm nhưng hẳn là đinh đấy.”

Tống Tân vừa mới đạp ga liền vội vàng phanh lại, bánh xe ma sát mặt đường phát ra tiếng rít ê răng.

Cũng may còn cách chiếc xe kia một đoạn, Trọng Phong nhắc rất kịp thời, xe của bọn họ không bị làm sao cả.

Trước khi xe dừng lại, Tống Tân đã kịp nhìn thấy một bóng người vội vàng trốn ở bên cạnh chiếc xe đen.

Trọng Phong nhanh cởi dây an toàn, xoay người cầm miêu đao đặt ở đằng sau, đồng thời nói: “Tôi xuống em, em không cần đi đâu, chỉ có một tên thôi.”

“Không được.” Tống Tân khẽ nói: “Không nhất định chỉ có một tên, có khả năng trong xe còn có người trốn, hơn nữa, chẳng may là người chơi thì sao? Một người đi quá mạo hiểm.”

Vừa dứt lời, cô bỗng nhiên thấy người trốn sau xe kia đứng lên.

Ánh đèn xe lập tức chiếu rõ người nọ.

Là một người đàn ông nhỏ gầy, bởi vì ánh đèn quá sáng nên anh ta đưa tay trái lên che mặt, nheo mắt hô to: “Lái xe kiểu gì đấy, mở đèn pha chiếu xa làm gì!”

Tống Tân có chút buồn cười, ngay sau đó nảy ra một ý, nói khẽ với Trọng Phong: “Anh đừng lên tiếng.”

Sau đó cô chỉnh lại đèn, mở cửa sổ xe, hô lên: “Xin lỗi nhé, tại tôi thấy xe phía trước đột nhiên tắt đèn, sợ tông phải.”

Người đàn ông kia sửng sốt, chắc không ngờ người lái xe lại là phụ nữ, mất vài giây mới hỏi tiếp: “Trời tối thế này, cô là con gái còn dám lái xe ra ngoài, không sợ gặp nguy hiểm à?”

Tống Tân hiểu anh ta là đang hỏi dò xem trong xe còn ai khác không.

Vì thế cô ra vẻ bất đắc dĩ mà trả lời: “Hết cách rồi, trong thành phố giờ loạn cào cào, tôi lại không có người nhà, chỉ đành một mình đi tìm chỗ an toàn mà trốn thôi. Không phải anh cũng một mình đấy sao?”

Người nọ hỏi được kết quả mình muốn liền buông tay che mặt xuống, vừa đi về phía Tống Tân vừa nói: “Đúng vậy, haiz, thế giới bây giờ đúng là lộn xộn, cô định đi đâu vậy? Biết đâu chúng ta cùng đường, nếu đi cùng nhau có thể giúp đỡ nhau đấy.”

Tống Tân nhìn anh ta càng ngày càng gần, nói khẽ với Trọng Phong: “Anh tạm thời đừng ra.”

Sau đó cô mở xuống xe, đứng ở cạnh đầu xe nhìn người đàn ông kia, cười nói: “Tôi định quay về huyện Ninh An, đấy là quê tôi.”

Người đàn ông kia tỏ vẻ kinh ngạc y như cô dự đoan: “Huyện Ninh An à. Trùng hợp thật, tôi cũng định đến đó! Xem ra chúng ta có thể cùng đường rồi!”

Tống Tân vẫn cười, thầm nghĩ trong lòng, cô chỉ bịa bừa ra mà thôi, thế mà anh ta dám nói là cũng tới đó.

Nếu vừa rồi còn có khả năng là hiểu lầm người này, thì hiện giờ có thể khẳng định chắc chắn.

Đèn xe khiến người bên ngoài không nhìn thấy được trong xe nên người đàn ông kia không hề phát hiện trong xe còn một người nữa.

Tống Tân bình tĩnh nhìn anh ta đi tới, thấy hai tay anh ta trống không, liền tiến lên mấy bước, nói: “Thật tốt quá, tôi đang lo một mình đi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Trong xe tôi còn rất nhiều đồ ăn.” Anh ta nói: “Cũng đang lo bị người khác cướp, có người đi cùng dù sao cũng an toàn hơn. Nhưng nếu muốn đi cùng nhau thì nên đi chung một xe thì hơn, nếu không đi đường sẽ không tiện chút nào.”

Anh ta chỉ chỉ xe mình: “Thế này đi, cô cùng tôi đi lấy đồ ăn trong xe tôi rồi chúng ta cùng nhau đi xe minibus của cô. Loại xe này dù sao cũng để được nhiều đồ hơn xe của tôi.”

Tống Tân cười: “Được, đi thôi.”

Người đàn ông kia liền đi trước dẫn đường, còn nói: “Đồ ăn đều ở cốp sau.”

Tống Tân rất phối hợp mà đi ra sau xe, nhìn anh ta cúi người mở cốp.

Mà ngay lúc anh ta cúi người, Tống Tân cũng đã lấy con dao găm từ nhẫn không gian ra.

Người đàn ông mở cốp xe ra một chút nhưng không đủ để ánh sáng chiếu vào. Tống Tân đứng ở đằng sau anh ta lại càng không thể nhìn được trong cốp chứa những gì.

“Tôi còn chút gạo, nhưng mà không có chỗ nấu.” Anh ta vừa nói vừa dịch sang bên trái một chút.

Góc độ này có thể dùng cơ thể che khuất tay trái, khiến người phía sau không thể nhìn thấy tay trái anh ta đang làm gì.

Anh ta liền giữ tư thế ấy, cúi người, đưa tay trái vào cốp xe… Ở đó đang cất giấu hơn mười con dao dưa hấu sắc bén.

Ngón tay sờ được đến dao, hắn đếm nhẩm trong đầu đến ba, sau đó đột nhiên rút tay ra, xoay người chém Tống Tân!

Nhưng cánh tay hắn không thể hạ xuống, bởi khoảnh khắc hắn xoay người lại, một con dao găm đã nhắm thẳng vào mắt hắn.

Mũi đao cách mắt trái hắn chưa đến hai centimet.

Hắn ngơ ngác giơ con dao dưa hấu vài giây, sau đó liền buông dao.

“Ha ha…… Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.” Hắn cợt nhả nói: “Bà chị, tôi cũng vì miếng cơm mà thôi, đừng giết tôi, tôi đưa hết đồ ăn trong xe cho cô được không?”

Trong lúc hắn nói, Trọng Phong mở cửa xe, cầm miêu đao chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy Trọng Phong, hắn liền sực tỉnh, vội vàng nói: “Ai da, hóa ra đều là người trong nghề, đều là người một nhà mà……”

“Ai là người một nhà với anh.” Tống Tân có chút buồn cười, ra lệnh: “Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống.”

Người đàn ông kia lập tức ngoan ngoãn làm theo, ngồi xổm xuống cạnh cốp xe, ôm đầu nói: “Hai vị, trong xe có đồ ăn, hai người lấy đi, tha mạng cho tôi. Thời buổi hiện nay loạn lạc như vậy, tôi thật sự cũng chỉ vì miếng ăn mà thôi, nếu không ai lại muốn làm chuyện thiếu đạo đức này. Hôm nay mới là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, không ngờ lại rơi vào tay hai người.”

Tống Tân để Trọng Phong trông chừng hắn, còn cô đi cốp xe, chỉ nhìn thoáng qua liền thấy: “Nhiều dao vậy.”

Ít nhất cũng phải mười thanh, hơn nữa thanh nào cũng dính máu.

Ngoại trừ dao dưa hấu dài, ở trong góc còn có một chiếu túi du lịch, căng phồng, không biết đựng cái gì.

Tống Tân vừa định dùng dao đẩy ra xem, người đàn ông kia liền vội ngăn cản: “Đừng, đừng đụng vào nó! Đồ ăn đều ở ghế đằng trước, thứ này không dùng để ăn, chỉ là một túi quần áo mà thôi!”

Tống Tân liếc nhìn hắn: “Nếu chỉ là quần áo thì anh hốt hoảng làm gì?”

Nếu vẻ mặt hắn bình tĩnh hơn thì cô còn tin. Nhưng giờ xem ra, sợ là trong cái túi này có đồ quan trọng.

Tống Tân xách túi du lịch ra đặt trước mặt hắn, nói: “Anh mở đi.”

Lúc xách túi cô đã phát hiện chiếc túi du lịch này rất nặng, không thể nào chỉ là quần áo được.

Người đàn ông kia tỏ vẻ khó xử: “Không mở được không?”

“Được chứ.” Tống Tân mỉm cười: “Mở đầu anh thay ra cũng được.”

Tên kia đành phải đưa tay ra, chậm chạp kéo khóa.

Nương ánh đèn xe, Tống Tân thấy phía trên quả thật là quần áo, nhưng lôi đống quần áo ấy ra thì phía dưới lại là thuốc nổ!

Trong đầu cô lập tức nhớ tới cửa hàng trong vòng đeo tay. Ở trong đó có thể dùng điểm thuộc tính đổi thuốc nổ.

Nhưng đáng lý sẽ không có người chơi nào lại hao phí nhiều điểm thuộc tính để đổi thuốc nổ mới phải. Hơn nữa nếu anh ta là người chơi, hắn ta sẽ không nhanh chóng chịu thua như vậy.

“Bà chị, Hai…… Hai người cầm đồ ăn rồi thả tôi đi.” Người đàn ông ngồi xổm dưới đất nói.

Tống Tân hất cằm: “Thứ này từ đâu ra?”

“Cái này, cái này đâu có liên quan gì đến hai người.” Tên kia vẫn cố chống chế: “Chúng ta chỉ là ở nửa đường gặp nhau thôi mà, hai người thắng coi như hai người lợi hại, tôi nhận thua. Còn những chuyện các, hai người thực sự không nên……”

Hai chữ ‘xía vào’ hắn không dám nói ra.

“Anh nói có lý.” Tống Tân gật đầu, kéo khóa túi du lịch lại, dùng sức nhấc lên, nói với Trọng Phong: “Đánh ngất anh ta kia.”

Tên kia chỉ kịp kinh ngạc “A” một tiếng phát liền bị Trọng Phong dùng chuôi đao đánh vào sau cổ, hôn mê bất tỉnh.

Tống Tân đặt bao thuốc nổ lên xe, lại quay lại nhìn vào ô tô của tên kia, thấy bên trong quả nhiên có chút đồ ăn, liền xách đi nốt.

Dưới đất quả thật có rải đinh, là loại vừa to vừa dài, nếu bánh xe nghiến lên chắc chắn sẽ bị chọc thủng.

Cô lái xe cẩn thận vòng qua, sau khi về nhà liền vứt bao thuốc nổ vào chậu, cho nước vào ngâm ướt hết.

Thứ này giữ lại không có lợi gì cả, cô không muốn giữ, cũng không nghĩ để lại cho người đàn ông kia.

Ai biết hắn nói thật hay giả, mười con dao dưa hấu dính máu kia cũng đủ chứng minh hắn không thành thật rồi.

Sau khi hủy hết đống thuốc nổ, Tống Tân bảo Trọng Phong giúp cô đào một cái hố trong sân rồi chôn thuốc nổ vào. Còn cô thì xuống bếp, đầu tiên là thịt con cá lớn, con nhỏ thì cho vào nước nuôi.

Gia vị tìm được ở siêu thị là loại cá hầm ớt cay, tuy không có rau dưa, nhưng gia vị đều đủ, làm ra hẳn là không đến mức khó ăn.

Trọng Phong chôn xong liền tới xem cô nấu cá, còn xắn tay áo muốn tự làm thử.

Tống Tân liền nhường chỗ, đưa dao cho anh. Anh thật sự tiến bộ rất nhanh, chỉ một lát là có thể thái được những lát cá dày mỏng vừa phải.

Hai người vừa đứng nấu vừa nói chuyện, nồi gia vị sôi sùng sục, mùi cay thơm lừng ngập tràn phòng bếp.

Tống Tân nhìn nồi nước sôi trào trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất thần.

Lần gần đây nhất cô nấu ăn cùng người khác là từ khi bà còn sống.

Lúc ấy cô chỉ nổi hứng muốn nghịch liền năn nỉ bà dạy cô nấu ăn, hai người cũng đứng trong phòng bếp, vừa nói chuyện vừa ngửi mùi thơm của thức ăn giống như này.

Sau đó, do tính cách và tính chất công việc, tuy rằng cô cũng thường xuyên nấu ăn, nhưng đều là một mình cô làm, làm xong cũng chỉ có một mình cô ăn.

Bây giờ bên cạnh có người cùng cô bận rộn trong phòng bếp, trong lòng cô thế mà lại trào lên cảm giác hạnh phúc.

“Nhìn ngon thật đấy.” Trọng Phong đứng bên cạnh cô, cười nói: “Mùi vị nhất định cũng rất ngon.”

Tống Tân gật đầu: “Đương nhiên, anh tin không dù không có gói gia vị em cũng có thể làm được rất ngon đấy.”

“Tin.” Trọng Phong cười ngây ngô: “Chỉ cần là em làm thì nhất định sẽ rất ngon.”

Tống Tân bật cười, vỗ vỗ đầu anh: “Trọng Phong, anh đúng là đáng yêu.”

Cô dừng một chút, hỏi: “Anh thật sự không thể có vị giác sao? Nếu chúng nó có thể làm ra 002 có cảm giác, vì sao không nâng cấp anh một chút.”

Nụ cười trên mặt Trọng Phong tắt ngấm, khẽ chớp mắt, nhìn Tống Tân hỏi: “Tôi không hoàn mỹ, em ghét bỏ tôi sao?”

Tống Tân ngẩn người, buồn cười lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là em hy vọng anh cũng có thể nếm được hương vị của đồ ăn. Anh không phải người trái đất nên không biết đồ ăn trên trái đất ngon đến thế nào đâu.”

Trọng Phong cúi đầu, nhìn con cá nấu trong nồi, nói: “Chắc là đã chín rồi.”

Tống Tân cầm muôi ngoáy một chút, gật đầu nói: “Chín rồi, bắc nồi ra thôi.”

Cô quay đầu đi lấy bát inox đặt bên cạnh, ngón tay đụng tới bát đột nhiên khựng lại, sau đó quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trọng Phong, hỏi: “Anh vừa đánh trống lảng. Thực ra là có cách để anh có được cảm giác, đúng không?”



p/s: 1 chương độn cơm chó như 69 chương trước. Khác cái là nhiều cơm chó hơn mà thôi A^A

p/s 2: Tiểu Phong đang giấu giếm gì ó QvQ
Bình Luận (0)
Comment