Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 188

“Mỹ nữ, chỗ này đã có ai ngồi chưa? Nếu chưa thì tôi ngồi đây nhé?” Uy Nhĩ thiếu gia hình như nảy sinh hứng thú với Tần Ngữ Huyên, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh cô, hoàn toàn coi Chu Dật Phong như không khí.

“Xin lỗi, tôi và bạn trai tôi đang dùng bữa, hy vọng anh không quấy rầy chúng tôi!” Tần Ngữ Huyên lịch sự nói với Uy Nhĩ thiếu gia.

“Ha ha, vừa đúng lúc tôi cũng thấy đói bụng. Quyển Mộc, mau bảo nhân viên phục vụ mang vài món ăn lên đây, tôi phải trò chuyện với mỹ nữ này một chút!” Uy Nhĩ thiếu gia cười.

“Vâng!” Quyển Mộc vương lập tức gật đầu, ông ta đã quá quen với những chuyện như thế này. Uy Nhĩ thiếu gia trẻ tuổi phong lưu, nhưng trong mắt ông ta, những cô gái được Uy Nhĩ thiếu gia coi trọng đều là có phúc, những người đó phải tu luyện mấy đời mới có được phúc phận này.

“Vị tiên sinh này, mời anh rời đi! Tôi và bạn gái tôi không hoan nghênh anh!” Chu Dật Phong ngồi bên cạnh, vẻ mặt u ám nói.

Mặc dù cậu ta cảm thấy khí thế của người thanh niên ngoại quốc này không bình thường, chứng tỏ thân phận cũng không tầm thường. Nhưng mà bây giờ người thanh niên này lại dám trắng trợn đùa giỡn bạn gái cậu ta, cậu ta không thể để yên được.

Huống hồ, đây là ở thành phố Hải. Chu Dật Phong ở nơi này làm gì sợ ai chứ? Toàn bộ thành phố Hải, làm gì có ai không cúi đầu trước thực lực của bang Long?


“Đúng vậy, tôi không chào đón anh!” Tần Ngữ Huyên hờ hững nói.

Bọn họ đã nói đến như vậy, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ rời đi. Nhưng Uy Nhĩ thiếu gia lại giống như không nghe được, cứ ngồi lỳ ở chỗ cũ.

“Tôi rất thích những nữ sinh Hoa Hạ có cá tính như thế này.” Uy Nhĩ nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Tần Ngữ Huyên, hoàn toàn làm lơ Chu Dật Phong.

Trên thực tế, Chu Dật Phong ở trong mắt anh ta chỉ là một con kiến mà thôi, không đáng để anh ta bỏ vào mắt.

“Hừ! Vị tiên sinh ngoại quốc này, anh không cảm thấy mình rất quá đáng à?” Chu Dật Phong lập tức đứng lên, tức giận nói với Uy Nhĩ.

“Hừ, cậu là cái thá gì chứ? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với vị mỹ nữ này sao?” Uy Nhĩ thiếu gia bất mãn nhìn Chu Dật Phong một cái. Ở nước ngoài, kẻ nào dám làm phiền anh ta lúc anh ta nói chuyện với mỹ nữ thì chắc chắn đã bị ném cho chó ăn rồi!

“Cô ấy là bạn gái tôi!” Chu Dật Phong phẫn nộ nói. Nhưng cậu ta không động thủ.

Nếu là người bình thường mà dám làm càn như vậy thì cậu ta đã sớm động thủ rồi. Nhưng người đàn ông ngoại quốc này vừa nhìn đã thấy thân phận không bình thường, thế nên nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ thì cậu ta sẽ không lựa chọn động thủ.

“Rất nhanh sẽ không phải bạn gái cậu nữa!” Uy Nhĩ thiếu gia xua tay với Chu Dật Phong: “Cho cậu một cơ hội, bây giờ cậu lập tức chia tay với vị mỹ nữ này, thế thì tôi có thể tha cho cậu!”

Chu Dật Phong nghe Uy Nhĩ thiếu gia nói vậy thì lửa giận trong lòng cháy bùng lên. Cậu ta không muốn phát sinh mâu thuẫn với Uy Nhĩ thiếu gia, nhưng người này lại cứ được nước lấn tới. Nếu như bây giờ cậu ta lựa chọn lùi bước thì Tần Ngữ Huyên sẽ càng khinh thường cậu ta.

Không cần biết người thanh niên trước mắt có thân phận gì, bây giờ cậu ta nhất định phải ra tay.


Chu Dật Phong vung tay lên, nắm đấm giáng thẳng xuống mặt Uy Nhĩ thiếu gia.

Nhưng trước khi nắm đấm này của cậu ta rơi xuống thì đã bị Uy Nhĩ thiếu gia chặn lấy.

Đồng tử của Chu Dật Phong co rụt lại, cậu ta cũng từng đi theo chú mình học võ, tự nhận là đánh năm sáu người cũng không vấn đề. Thế mà người đàn ông ngoại quốc này lại có thể dễ dàng chặn lại cú đấm của cậu ta như vậy.

“Cậu dám ra tay à?” Uy Nhĩ thiếu gia tươi cười, tiếp tục nói chuyện với Tần Ngữ Huyên: “Mỹ nữ, cô xem kìa, bạn trai cô chẳng có chút phong độ nào cả, có muốn đổi một người bạn trai không?”

Anh ta nói đến đây thì sức lực trong tay chậm rãi tăng lên một chút.

Chu Dật Phong không chịu được, lập tức kêu lên một tiếng.

“Dừng tay! Anh mau thả anh ấy ra!” Tần Ngữ Huyên vội vàng đứng lên, cô nhìn vẻ mặt đau đớn của Chu Dật Phong thì lập tức hoảng hốt.

“Ha ha, chỉ cần cô chia tay với cậu ta, đồng ý làm bạn gái của tôi, thế thì tôi sẽ lập tức thả cậu ta ra ngay!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.


“Anh đừng có mà quá đáng!” Chu Dật Phong vô cùng đau đớn, cắn răng nhìn Uy Nhĩ thiếu gia, vẻ mặt vô cùng oán hận: “Anh có biết chú tôi là ai không? Anh dám đối xử với tôi như thế này?”

“Ồ? Chú cậu là ai? Nói ra tôi nghe xem!” Uy Nhĩ thiếu gia lộ ra vẻ hứng thú.

“Chú tôi chính là một trong năm thủ lĩnh của bang Long! Có hàng ngàn thuộc hạ! Anh dám đối xử với tôi như thế này, chú tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!” Chu Dật Phong giận dữ nói: “Nhìn anh cũng có vẻ như là người có chút thân phận, chắc chắn không có chuyện chưa từng nghe đến bang Long chứ?”

Uy Nhĩ thiếu gia nghe xong thì không sợ hãi chút nào. Anh ta khẽ buông lỏng tay ra: “Bang Long?”

Toàn bộ cánh tay của Chu Dật Phong đã đỏ bừng, cậu ta tưởng rằng người thanh niên ngoại quốc này nghe thấy tên bang Long thì sợ hãi quá nên mới thả cậu ta ra. Chu Dật Phong âm thầm cười nhạo người thanh niên này, nghĩ anh ta thực ra cũng không to gan như vậy. Cậu ta lớn tiếng nói: “Chú tôi là Chu Nhất Tiền- thủ lĩnh bang Long, các người mau xin lỗi bạn gái tôi, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Uy Nhĩ thiếu gia lộ rõ vẻ nghiền ngẫm: “Cậu nói là cậu sẽ không bỏ qua cho chúng tôi?”

“Hừ!” Chu Dật Phong đi đến bên cạnh Tần Ngữ Huyên, an ủi cô không phải sợ hãi, sau đó nói tiếp: “Chẳng lẽ anh không biết thực lực của bang Long sao? Dám đắc tội bang Long thì sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Bình Luận (0)
Comment