Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều

Chương 57

Dưới ngàn vạn lời cầu khẩn của Đông Giai Thị Thục Lan, Khang Hi đế tháng năm mới trở lại kinh thành. Nhưng chẳng ai ngờ, lão bát cổ ấy chưa ngồi ấm chỗ đã đứng dậy chuẩn bị đi tuần du phía Bắc, hơn nữa trong hành trình còn bao gồm dừng chân bên bờ Nhiệt Hà. Sự kiện gặp mặt các bộ lạc Mông Cổ và thắt chặt quan hệ với một vài quý tộc Mông Cổ và những gia tộc thân thiết nói không chừng lại định ra không ít hôn sự. Cũng không biết chuyến đi này phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể trở lại kinh thành, quan trọng hơn là mặc dù lần này Tứ bối lặc Dận Chân giám quốc không cần rời kinh thành, nhưng người lo ngủ sớm dậy sớm chăm sóc thân thể như Đông Thục Lan muốn gặp ông xã nhà nàng một lần chắc cũng không dễ dàng, Dận Chân vẫn triệt để coi bản thân là một siêu nhân(*) không cần nghỉ ngơi, mỗi ngày trời chưa sáng đã tiến cung, nửa đêm mới trở về phủ. Chuyện thế này trước đó Thục Lan cũng không phải chưa nghe nói bao giờ.

(*) Nguyên tác là đề cập đến siêu nhân này:

ultraman

Suy xét xong, chờ Dận Chân trở về, Đông Thục Lan liền quyết định tốc chiến tốc thắng, phải giải quyết vấn đề tận gốc trước khi Khang Hi đi tuần. Chỉ liếc qua cũng thấy kể từ sau khi Tứ bối lặc trở về kinh, số lần người Đông gia tìm tới cửa giảm đi đáng kể, bởi vậy mới nói công lực của núi băng Tứ Tứ không hề tầm thường. Chỉ có điều kế hoạch cản không nổi biến hóa, vào đúng lúc Đông Giai Thị Thục Lan quyết định tới nhà trước chặn người, nàng nhận được một bức thiệp mời đến từ Đông gia.

Đông Thục Lan ngồi trên ghế ở phòng khách, thiệp mời cũng chưa mở, thuận miệng hỏi tên nô tài đang đứng chờ hồi âm: “Thiệp mời gì vậy?”

“Tuần sau là sinh nhật của lão gia mà lại gặp được dịp Nhị gia cùng Hoàng thượng trở về kinh, hiếm khi một nhà được đoàn viên cho nên…”

“A mã đang ở kinh thành?”

“… Dạ.” Hạ nhân đưa tin hiển nhiên không ngờ Thục Lan lại không biết tin Khoa Đại trở về kinh nên trả lời có phần chậm chạp.

“Còn có người nào cùng theo trở về kinh không?”

“Có Nhị phu nhân cùng như phu nhân.”

Thục Lan liếc nhìn Tiểu Thúy một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa, “Biết rồi.”

“Vậy phu nhân…” Hạ nhân kia lại tiếp tục ngập ngừng.

“Ta-đã-bảo-ta-biết-rồi.” Đông Thục Lan chậm rãi phát âm từng chữ một.

“Dạ!”

Chờ người đưa tin vừa đi, Tiểu Thúy liền hỏi: “Tiểu thư…người sẽ đi chứ?”

Để trả lời nàng, Đông Thục Lan đem thiệp mời gấp thành máy bay rồi đi ra ngoài cửa thư phòng, nhắm vào cái thùng rác nhỏ bên cạnh bàn mà phi, tiếc rằng máy bay bị nắp thùng rác cản lại nên bắn ngược lên mặt sàn (là loại thùng rác giẫm chân một cái là nắp bật lên). Tiểu Thúy thấy vậy liền bước lên phía trước nhặt cái máy bay giấy rồi nhét nó vào thùng rác.

Có ai hỏi tại sao trong thư phòng lại có loại thùng rác hiện đại như vậy không? Tất cả đều do bạn học Thục Lan đem theo thói xấu vừa ăn vặt vừa dùng máy tính đến tận đây. Ví dụ như táo sẽ được cắt thành nhiều phần rồi dùng tăm ăn, những loại trái cây nhỏ như sơn trà hoặc nho thì phải cần đến một lọ để bóc vỏ nhổ hạt. Lúc mới đầu Dận Chân còn cực kì không bằng lòng với cái thói quen này của Thục Lan, đã đọc sách thì cứ ngoan ngoãn mà đọc sách, nếu muốn ăn thì cứ ra ngoài mà ăn cho thật thỏa thích, vừa đọc sách vừa ăn thì còn ra thể thống gì, hơn nữa nếu không cẩn thận còn có thể làm sách bị bẩn.

Không có người ngoài thì “thể thống” cũng chẳng còn quan trọng, thế nhưng Thục Lan vẫn có cách đối phó với người như Tứ a ca, nàng cho người làm một cái giá rồi đặt sách lên để lật xem, như vậy thì sách không thể bị bẩn được. Chẳng qua là người luôn luôn nghiêm túc một cách thuần túy như Dận Chân khi nhìn thấy người đối diện đọc sách như vậy lại bất giác cảm thấy chướng mắt.

“Ngươi không thể chỉ đọc sách mà không ăn sao?” Dận Chân đặt bút lông trong tay xuống.

“Có thể chứ, chẳng qua là khi đọc sách vừa phải động não vừa phải nhớ kĩ những gì có ích nên rất dễ đói. Nhịn đói thường xuyên sẽ không tốt cho dạ dày. Thế nhưng cầm một quyển sách hay trong tay lại luôn khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, chỉ ước sao đọc một lần đến hết.”

“Thư phòng là nơi quan trọng, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bản thân phải nghiêm túc?”

“Chẳng lẽ chưa có nữ nhân nào nửa đêm canh ba đến thư phòng của ngài đưa đồ ăn khuya sao?” Đông Thục Lan vẻ mặt hoài nghi. Tình tiết kiểu này rất thường thấy trên tiểu thuyết cùng phim truyền hình, hơn nữa đằng sau thư phòng của những đại nhân vật như Dận Chân đây cũng toàn là phòng nghỉ ngơi, vậy nên kết quả bình thường của việc đưa đồ ăn khuya đều là trực tiếp đưa luôn lên giường.

Dận Chân nghẹn một hồi rồi khẽ híp mắt: “Chỉ tiếc…từ khi làm việc ở thư phòng này ta vẫn chưa nhận được vinh hạnh ấy, vẫn chưa có ai nhớ đến việc đưa đồ ăn khuya lên cho ta.”

“Nơi này cũng đâu có giường.” Thục Lan vẫn đang nhớ lại những tình tiết trong tiểu thuyết nên thông tin chưa kịp qua não mà miệng đã phản xạ có điều kiện trả lời Tứ bối lặc. Lời vừa nói ra, thư phòng liền chìm trong một loại yên lặng chưa từng có. May mắn là ngay khi hai người vừa bắt đầu nói chuyện, nhóm hạ nhân cảm thấy có điều bất thường nên đã tự giác lui hết khỏi thư phòng.

“Úi…thiếp thân không có ý đó.” Thục Lan không biết nên giải thích như thế nào.

“Ý gì?” Dận Chân từ bàn đối diện đưa mặt lại gần, biểu tình xấu xa.

“Chính là…chính là…”

“Dưa hấu này rất ngọt.” Lưỡi Dận Chân khẽ lướt qua môi Thục Lan.

“Đúng là không tệ.” Có chút ngốc, có chút ngu.

“Đừng để ta thấy nàng ăn gì ở thư phòng nữa.”

“Được.” Bạn học Thục Lan bị một đôi mắt thâm thúy nào đó mê hoặc, rất không có cốt khí mà trúng mỹ nam kế. Sau khi nàng lấy lại tinh thần liền cảm thấy ảo não không thôi, có điều Dận Chân chỉ nói không để hắn nhìn thấy, nói cách khác là vào lúc hắn không phát hiện thì nàng có thể ăn trong thư phòng. Cái thùng rác có nắp này cũng tùy thời mà sinh. Thực ra Dận Chân cũng biết thừa, khi hắn vừa bước chân vào thư phòng đã có thể ngửi thấy mùi thơm của nước trái cây, hơn nữa, mỗi lần như vậy Tiểu Thúy sẽ lập tức đem cái thùng rác nghe nói là để vứt giấy vụn kia ra khỏi thư phòng, nhìn là biết nữ nhân này vẫn đang bằng mặt mà không bằng lòng, hay nói đúng hơn là tận dụng sơ hở trong lời nói của hắn. Dận Chân không muốn phiền thêm vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không so đo thêm gì.

“Nghe bảo Đông gia hôm nay đưa tới thọ thiếp?” Dận Chân nhận được tin tức nên ngày hôm nay đặc biệt dành chút thời gian đi đến Hinh Thần uyển. Hắn định chờ Đông Giai Thị Thục Lan mở lời, nhưng sau khi nhìn bộ dạng sóng yên biển lặng như chẳng có gì xảy ra của nữ nhân này, hắn lại hỏi trước cho tiết kiệm thời gian.

“Dạ.”

“Nàng không định đi sao?” Lúc nãy hắn tình cờ gặp Tâm Di (khuê danh của Ô Lạp Nạp Lạt Thị) nhưng nàng ấy cũng không nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ Thục Lan vẫn chưa nói gì với nàng ấy?

“Thiếp thân đang định bàn bạc với bối lặc gia lý do từ chối.”

“Đó là sinh nhật của mã pháp(*) nàng, vắng mặt liệu có ổn không?”

(*) Trong tiếng Mãn mã pháp nghĩa là “lão gia gia”.

“Gia, thiếp thân tuyệt đối không tự tin đến nỗi cho rằng vắng mặt thiếp thân thì sẽ không có bữa tiệc chúc thọ này. Có điều, người ta nói trên đời không có ai là địch nhân vĩnh viễn, vậy nên thiếp thân thực lòng khuyên bối lặc gia bớt chút thời gian để đi một chuyến, dù sao với thế lực và sức ảnh hưởng của Đông gia, có rất nhiều việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều sau khi một mối quan hệ được thiết lập, đây không phải cũng là ước nguyện ban đầu khi hai nhà kết thông gia sao.”

“Vậy lý do nàng từ chối không đi là gì?”

“Thiếp thân không giỏi giao tiếp, đi sẽ chỉ làm hỏng chuyện của gia.”

“Vậy ta phải ăn nói thế nào với Đông đại nhân đây?”

“Cái này dễ thôi, cứ dựa theo sự thật mà nói, ngài bảo rằng Thục Lan tính tình thật thà quá mức, những thứ thuốc bổ do trưởng bối đưa tới đều không dám làm ngơ, sợ phụ lòng quan tâm của mọi người nên cái gì cũng uống, kết quả là quá mức bổ.”

Nhìn thứ phúc tấn mặt không đỏ, thở không gấp thêu dệt xong một lời nói dối, Chu Lan Thái đầu đầy hắc tuyến. Hắn nhìn về phía Tứ gia: mặt không đổi sắc – chuyện này rất bình thường, hắn lại nhìn sang Lỗ Thái đứng bên cạnh: cũng không thấy lộ ra nửa điểm kinh ngạc, là do hắn quá ngạc nhiên sao? Chu Lan Thái bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân, bỏ lỡ ý cười chợt lóe lên trong mắt Dận Chân.

“Nói như vậy có được hay không?” Đông Thục Lan có hơi bối rối.

“Nếu nàng cho là không có vấn đề thì nó liền không có vấn đề, mã pháp hay a mã của nàng có hỏi thì ta sẽ trả lời như vậy.”

“Ừm…bối lặc gia đã cho là không có vấn đề thì khẳng định nó không có vấn đề, nếu vậy thì thiếp thân yên tâm rồi.”

“Chỉ sợ có người không tin lại suy đoán lung tung. Thuộc hạ cho rằng thứ phúc tấn vẫn đi dự tiệc cùng gia thì hơn.” Lỗ Thái ở một bên nói thêm vào.

“Lỗ Thái này, hãy nhớ kỹ một câu nói: một lời nói dối được ngàn người nói sẽ tự biến thành lời nói thật. Vậy nên có một thực tế là lời ngươi nói thật hay giả đều không quan trọng, quan trọng là ở người nghe có tin hay không tin. Cho dù ngươi có nói dối, nhưng người nghe lại tin, vậy thì lời nói dối kia sẽ biến thành lời nói thật; nếu như người nghe không tin, cho dù ngươi có nói đúng sự thật thì cũng uổng công vô ích. Mấy loại chuyện này ngươi nên học tập Chu Lan Thái, nghe nói hắn vẫn hay đến mấy nơi như sòng bạc thanh lâu để rèn luyện kỹ năng.”

Mới đầu Chu Lan Thái còn dương dương tự đắc, nhưng khổ nỗi khuôn mặt tươi cười mới giương lên được một nửa đã đông cứng lại, khích lệ như vậy quả thực là quá…Kĩ năng giao tiếp của thứ phúc tấn đúng là cần phải nâng cao thật.
Bình Luận (0)
Comment