Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 14

Một khoảng im bặt, Lâm Thiên Hà nghe tiếng nói gần như rét căm của vị khách: “Có thể đánh thức nó không?”

Lâm Thiên Hà: “?”

“Thôi vậy.” Thẩm Thính cúi rèm mi ken dày, khuất lấp mọi cảm xúc trong con mắt, lấy con rùa con đang ngủ say tít về, “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Lâm Thiên Hà hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương, rõ ràng mới nãy còn sốt ruột lo lắng, giờ biết con rùa con không sao, chẳng phải nên vui lắm ư.

Đêm khuya ít khi có khách, không nhịn được bỏ thêm một câu: “Loài rùa dễ nuôi, tuổi thọ dài, miễn không có bất ngờ gì thì sống bảy tám năm là dư sức. Bản tính bọn nó vốn lười, mỗi ngày đều dành hơn nửa thời gian để ngủ, hơn nữa cũng không yếu đuối dễ bệnh như những loài thú cưng khác, chịu ngã chịu đánh còn không tốn tiền.”

“Ừm.” Nghe y dứt câu, Thẩm Thính khẽ gật gù, “Chỗ anh có đồ ăn cho rùa không?”

“Món đó thì thật sự không có.” Lâm Thiên Hà cũng bó tay, thú cưng tới cửa hàng y thăm khám phần đa đều là động vật có lông.

Rốt cuộc đã làm phiền người ta “giám định”, Thẩm Thính nhìn ra xung quanh: “Có cái gì có thể cho nó ăn hoặc dùng không?”

Sự chú ý của Lâm Thiên Hà lập tức bị hút cả vào sườn mặt anh. Sao mà người này nom giống siêu sao Thẩm Thính thế nhỉ… Nhưng siêu sao kiểu đấy chắc không tới nỗi nửa đêm nửa hôm một thân một mình tới cửa tiệm nhỏ như của y đâu.

“Cũng không có, đồ bán chỗ tôi chỉ thích hợp cho động vật có lông.”

Thấy ánh mắt ông chủ tiệm bắt đầu loáng lên vẻ phỏng đoán nghi ngờ, Thẩm Thính biết nếu còn ở lại chắc chắn đối phương sẽ nhận ra mình, bèn cảm ơn tiếng nữa rồi trở chân đi khỏi cửa hàng.

Khi rời đi, Lâm Thiên Hà đưa anh danh thiếp. Vụ làm ăn lần này không thành, biết đâu lần sau lại thành thì sao.

Thẩm Thính nhận danh thiếp, thuận tay nhét vào túi áo.

Lên xe, anh đặt con rùa con lên bệ kính trước. Dằn xóc rõ là lâu mà cô vẫn chẳng tỉnh, quả thật ghê gớm.

Thẩm Thính cau đôi mày. Ngày mai lịch trình của anh kín đặc, biện pháp tốt nhất hiện giờ là thảy Khúc Kim Tích về biệt thự mặc kệ, không tốn công sức vì cô thêm nữa.

Anh lom lom con rùa con. Cô nàng ngủ say sưa mê mệt cỡ vậy, tin tưởng anh thế ư? Tin rằng anh sẽ không bỏ cô mặc kệ? Sẽ không nhân cơ hội hãm hại cô?

Nom hoài nom mãi, lại nhớ ban nãy mình hoảng hốt chạy khỏi biệt thự, tự dưng cảm thấy con rùa con này sao mà chối mắt. Thẩm Thính giơ tay, lật ngửa con rùa đang ngủ say lại.

Cô vẫn nên ngửa bụng lên trời đi.



Lại một lần Thẩm Thính xách Khúc Kim Tích về căn hộ của mình. Anh những tưởng “kinh hoảng” có thể khiến Khúc Kim Tích biến về thành người, sự thực chứng minh anh đã sai, hoặc chăng độ kinh hoảng vẫn chưa đủ.

Nhưng bất kể vì nguyên do gì, ngày mai anh phải làm việc, không thể về biệt thự, mà cũng chẳng thể thật sự bỏ mặc Khúc Kim Tích, chỉ đành xách cả cô về.

Một con mèo, một con rùa thôi mà, anh có thể dung thứ.



Khúc Kim Tích lại nằm mơ. Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn tốt xưa giờ, ít khi mơ với mộng. Lần trước mơ còn là khi cô biến thành mèo, mơ thấy bị nước phủ ngập, sau khi tỉnh thấy ngay cảnh Thẩm Thính tóm mình đi tắm.

Lần này trong mơ cô thấy mình biến thành nữ chiến sĩ, võ nghệ cao cường. Thế giới đến ngày tận diệt, cô bằng vào thực lực bản thân, không nề hà bất cứ nguy nan hiểm trở, gặp quái giết quái, gặp người cần giúp thì ra tay tương trợ. Muốn làm gì cứ việc làm đó, ngầu tới nỗi vô số người quỳ lạy, hi vọng được cô thu về dưới trướng.

Sau đó, sau đó cô liền bị một hòn đá từ trên trời rơi xuống đè chặt, không tài nào giãy thoát, chỉ biết vùng vẫy một cách bất lực. Giãy hoài giãy mãi, cô bỗng bừng tỉnh.

Mới tỉnh giấc suy nghĩ hãy chưa minh mẫn, nhận thấy tầm nhìn vật cực kì bất thường, dại ra tròn một phút mới kịp bừng tỉnh, giờ mình vẫn là một con rùa con!

Cùng với tin tức xộc lên trong tâm trí, bộ não chậm chạp của Khúc Kim Tích bắt đầu vận hành, thảy mọi điều đã xảy ra trước đó ùa tới.

Thoạt đầu khi cảm thấy nhiệt độ nước xung quanh tăng lên, quả thực cô sợ bay hết hồn vía, thế mà Thẩm Thính lại dùng biện pháp đốt lửa đun để dọa cô.

Cô quýnh lên, muốn bò ra khỏi cốc, hiềm nỗi thành cốc quá trơn, mai rùa lại nặng, bốn cái chân ngắn cũn chẳng thể làm được gì ngoài cào cào mang tính tượng trưng.

Một lát sau cô bỗng phát giác, nước nóng ngâm người đúng là thích quá chừng.

Thế là trong lúc vẫn sợ hãi rằng mình đang bị đun trên lửa, đồng thời cô lại không thể dằn nổi cảm giác thích thú. Cơ thể mệt lả như được vỗ về, thậm chí bản thân thiếp đi từ lúc nào cũng chẳng hay biết.

Khúc Kim Tích: “……”

Có phải cô nên tuyên dương mình một bài không?

“…… Rốt cuộc đêm qua đã có chuyện gì? Trời đổ mưa to như vậy thế mà cậu vẫn ra ngoài! Ra ngoài thì thôi đi, lại còn vượt đèn đỏ!”

Giọng nói có phần bén nhọn cắt ngang dòng tư duy của Khúc Kim Tích. Bấy giờ mới nhận ra mình đang nằm trong một cái hộp nhựa trong suốt, nơi mắt nhìn thấy được, hình như quen quen.

Cô nhanh chóng vỡ ra, đây là căn hộ của Thẩm Thính, lúc trước cô từng tới một lần.

Trong phòng sáng choang, không bật đèn, có nghĩa đang là ban ngày. Có nghĩa là, đêm qua Thẩm Thính đã xách cô về căn hộ?

Cô quay tròn trong hộp nhựa, cuối cùng tìm được phương hướng thích hợp, nhìn thấy bóng người trong phòng khách.

Thẩm Thính ngồi trên sô pha, vận bộ đồ ở nhà thoải mái. Khúc Kim Tích nghe thấy giọng nói chỉ có ở anh, lẫn trong đó là vẻ hờ hững: “Việc bất khả kháng.”

“Cái chuyện vượt đèn đỏ này có thể lớn có thể nhỏ, bình thường cậu cẩn thận như thế, bây giờ các báo đã rùm beng là cậu thất tình say rượu rồi! Mẹ kiếp, đừng có để chị đây biết được là ai đang ném đá giấu tay.”

Khúc Kim Tích nhận ra giọng nữ căm phẫn này là ai. Quản lý của Thẩm Thính, Julie.

“Hôm nay tạm thời cậu đừng đi đâu nữa, đám chó săn truyền thông đang tìm cậu khắp các ngả, may mà địa chỉ nơi này chưa bị lộ ra, không thì lại phải đổi chỗ ở rồi.” Nói dứt lời, Julie lại dặn dò một số chuyện rồi hớt hải bỏ đi.

Thẩm Thính đang nổi đình nổi đám, người thích anh nhiều vô kể, người anti tất nhiên cũng chẳng ít. Hiếm có khi tìm được điểm đen của anh, tất nhiên phải dốc sức chín trâu hai hổ mà tuyên dương nó lên.

Julie không biết đoạn đường Thẩm Thính bị bắt gặp vượt đèn đỏ có nghĩa gì, Tần Tang lại rõ ràng tường tỏ. Đó rành rành là hướng đi đến Thịnh Cẩm Loan.

“Tiên sinh, đêm qua anh đã tới Thịnh Cẩm Loan?” Tần Tang cảm thấy là liệu mình có nên ngẫm lại cho kĩ về quan hệ giữa tiên sinh và cô Khúc hay không.

Thẩm Thính ừ một tiếng, đuôi mắt liếc thấy cái bóng đang nhích người trên kệ đồ.

Dậy rồi?

Thẩm Thính đứng dậy đi tới, Tần Tang chỉ đành nhìn theo hướng anh đi. Bấy mới nhận ra trên kệ để đồ có thêm cái hộp nhựa trong suốt, vật thể đang lò dò bên trong là một con… rùa con mai xanh?

Thẩm Thính không thích những loài vật nhỏ, thậm chí trong nhà chẳng có lấy cái bể cá. Con rùa con đột ngột xuất hiện ở nơi này đây, chẳng lẽ là rùa Khúc Kim Tích nuôi, sau thì tặng cho tiên sinh?

Lại nhớ tới con mèo biết viết chữ mà Khúc Kim Tích nuôi kia, Tần Tang cảm thấy rất có khả năng mình đã đoán đúng. Y ngó cái hộp nhựa trống như chưa từng có gì, bèn nói: “Tiên sinh, có cần tôi đi mua một số đồ dùng cho rùa không?”

Thẩm Thính lom mắt nhìn con rùa con, thuận miệng đáp: “Khỏi, nhặt được bên đường, không cần chăm kĩ.”

Tần Tang: “……”

Sao y lại cảm thấy lời này của tiên sinh còn giấu ý khác?

Cuối cùng Tần Tang ôm cả bụng nghi vấn rời đi.

Trước ánh mắt Thẩm Thính, Khúc Kim Tích nảy sinh xúc động muốn rụt đầu vào mai. Nhưng cô nhịn lại.

“Ngủ ngon không?” Cô nghe Thẩm Thính hỏi, giọng nói chừng vẫn khá dịu dàng.

Khúc Kim Tích buông lỏng cõi lòng, tự nhiên hơn không ít, nở nụ cười mỉm với Thẩm Thính. Tuy rằng Thẩm Thính không nhìn thấy.

— Ngủ ngon lắm luôn.

Cô gật đầu.

“Nhưng tôi thì ngủ không ngon.” Thẩm Thính nói.

Khúc Kim Tích chợt sinh tự trách, đã bàn nhau là thử xem có thể bị hoảng sợ mà biến về người không rồi, ấy thế cô lại ngủ đi mất. Thẩm Thính chẳng những không tức giận mà còn không tính toán hiềm khích lúc trước, xách cô về căn hộ.

Cô không thể nói chuyện, chỉ biết giương mắt thể hiện ý muốn an ủi chân thành nhất của bản thân.

Thẩm Thính lấy điện thoại ra, bấm vào một trang, đoạn quay màn hình về hướng con rùa con.

Trên màn hình là bài đăng của một blogger —

[#Thẩm Thính thất tình uống say, đêm khuya phóng xe vượt đèn đỏ #Có hình có chân tướng, không ngờ Thẩm Thính nổi tiếng lạnh lùng xưa giờ cũng có ngày nếm trải đau khổ thất tình, bóng hồng nào nỡ từ chối một Thẩm Thính thế này? Không thích thì có thể nhường cho mị mà.]

Lượt share quá trăm ngàn, bình luận thì đã quá hai trăm ngàn.

“Đêm qua cô đột nhiên không tiếng không thở, gọi kiểu gì cũng không dậy, chỉ còn cách đưa tới bệnh viện thú cưng.” Lời giải thích của Thẩm Thính vang trên đỉnh đầu, “Sau đó bác sĩ ở viện thú cưng cho tôi biết, cô chỉ ngủ mất thôi.”

Não bộ Khúc Kim Tích dừng lại một hồi, mới kết hợp tin tức trên màn hình và lời Thẩm Thính vào một, đan thành sự thật: Thẩm Thính tưởng cô gặp bất trắc mới chạy ngay tới bệnh viện thú cưng bằng tốc độ nhanh nhất có thể, vì vậy mà còn vượt đèn đỏ. Ai mà ngờ có người chụp được anh ta, phát tán lên mạng, múa mép một hồi làm dư luận xôn xao bàn tán.

Tuy rằng bên phòng làm việc đã lên tiếng thanh minh, nói không phải do thất tình uống say. Nhưng cho dù sự việc có lắng xuống thì vượt đèn đỏ vẫn là sự thật, vì vi phạm luật pháp mà nhận phải không ít lời mắng mỏ.

Mà những điều trên, thảy đều do Thẩm Thính có lòng tốt ghé biệt thự, sau đó vì cô mà ra cớ sự.

Khúc Kim Tích không dám hó hé.

Hình như cô nghe thấy một tiếng hừ khẽ loáng thoáng. Thẩm Thính quay lưng đi khỏi.

Khúc Kim Tích chỉ biết co về trong hộp. Chính trong lúc này, cảm giác mất trọng lượng đột nhiên tập kích — cái hộp đổ ụp xuống khỏi kệ!

Á — Bốp!

Đầu Khúc Kim Tích quay mòng mòng, chỉ cảm thấy quả tim nhỏ bé của mình dồn lên thình thịch như trống. Khi tỉnh táo lại, nhận ra mình đã được Thẩm Thính nhặt lên.

“Xem ra không phải vì kinh hoảng.” Cô nghe Thẩm Thính nói như thế.

Thế tức là anh ta đẩy cô xuống?

Cơn tức của Khúc Kim Tích nghẹn lại lồng ngực.

Ngó ánh mắt tủi thân như uất lắm mà không nói nổi của con rùa con, tâm trạng Thẩm Thính tốt lạ thường. Anh nhấc Khúc Kim Tích ra khỏi hộp, đặt xuống đất: “Cô có thể tự do hoạt động.”

Khúc Kim Tích: “…………”

Anh ta cố ý!

Rồi thì Thẩm Thính đi vào phòng bếp, không lâu sau đã có thứ mùi nức mũi lan ra.

Thơm quá đi!

Khúc Kim Tích thèm chảy ròng nước miếng.

Không ngờ Thẩm Thính lại còn biết nấu ăn, hơn nữa ngửi cái mùi này, ắt tài bếp núc không hề tệ. Đằng nào cũng đang rỗi rãi, Khúc Kim Tích bắt đầu lò dò bò về hướng phòng bếp. Cô muốn xem thử Thẩm Thính đang làm gì.

Mười phút sau, cô ngóng trông cự ly chí ít phải còn năm mét mới tới phòng bếp trước mặt, quyết định lý trí từ bỏ.

Thẩm Thính bưng mâm đi ra, trông thấy con rùa con mới lê lết được chừng hơn một mét, không để ý tới cô, đặt đồ ăn đã nấu nướng xong lên bàn.

Khúc Kim Tích, nhịn đi! Mày không đói!

Tiếc thay chân cô lại đã tự động bò về hướng Thẩm Thính không nghe lệnh.

Thẩm Thính khẽ nghiêng đầu, thấy ngay một con rùa con đang hì hà hì hục bò tới. Thậm chí anh có thể cảm giác được cô đã dùng tới tốc độ nhanh nhất, khổ nỗi hiệu quả thể hiện ra vẫn chậm tới độ tuyệt vọng.

Thôi vậy, cớ gì phải bắt nạt một con rùa đen.

Thẩm Thính dễ dàng giúp Khúc Kim Tích lên được bàn, lập tức cô dụi ngay đầu vào anh rõ là xum xoe, cảm giác ấy… Thẩm Thính nhẹ tay đẩy cô ra: “Yên lặng đi.”

Khúc Kim Tích trơ ra bất động, hệt như nghe quân lệnh.

Thẩm Thính lại buồn cười. Anh khụ một tiếng, mặt mày vô cảm, chia mấy hột cơm vào cái đĩa nhỏ, lại gắp thêm ít thịt cá bỏ lên: “Cô ăn thử đồ chín trước đi, nếu không ăn được, tôi sẽ đổi sang đồ sống.”

Tuy con rùa này do người biến thành, nhưng Thẩm Thính lại không biết rùa có thể ăn đồ chín hay không, chỉ đành thử trước.

Khúc Kim Tích gật lấy gật để, sao cô có thể ăn đồ sống được!!!

Một người một rùa dùng bữa trong im lặng. Thẩm Thính ăn xong, đảo mắt qua nhìn, đồ ăn trong đĩa đặt trước mặt con rùa đã sạch bách.

Anh nhướng mày, quả thật không ngờ là sau khi biến thành rùa Khúc Kim Tích còn có thể ăn nhiều tới vậy. Anh nấu cơm có nấu dư một ít, thấy thế bảo: “Muốn ăn nữa không?”

Khúc Kim Tích gian nan lắc đầu, quay tròn tại chỗ không thoải mái lắm — ăn nhiều quá, căng bụng QAQ

Thẩm Thính ở nhà một ngày, hù dọa Khúc Kim Tích mấy lần mà cô vẫn chẳng biến về người, đành phải thôi.

Sau đó Khúc Kim Tích phát hiện, không ngờ Thẩm Thính lại đi đọc những bình luận về mình trên weibo. Phát hiện này khiến cô cảm thấy Thẩm Thính gần gũi giống người hơn.

Cô còn tưởng Thẩm Thính không để ý mấy thứ này chớ.

Ngày hôm sau, Thẩm Thính quay lại làm việc. Hôm nay anh phải đi gặp một đạo diễn, bàn chuyện bộ phim tiếp theo. Tần Tang tới đón anh, nhân tiện mang bữa sáng tới.

“Bên phòng truyền thông đã ép tin tức xuống rồi.” Tần Tang vừa nói vừa mở cơm sáng, thình lình nghe Thẩm Thính bảo, “Coi chừng dưới chân.”

Tần Tang vô thức dịch chân, nhìn thấy con rùa con đang bò rì rì dưới bàn trà. Mà thứ con rùa đang đẩy ra kia, là một hòn bi.

Tần Tang: “……???”

Thẩm Thính xách thốc cả hòn bi và con rùa con đặt lên bàn trà, xé ít vụn bánh mì cho cô, thành thạo tới độ làm Tần Tang ngỡ ngàng.

“Làm tốt lắm.”

Tần Tang chậm chạp nhận ra, Thẩm Thính đang nói chuyện với con rùa.

Khúc Kim Tích phẫn uất dẩu môi. Mới sớm tinh mơ Thẩm Thính đã lôi tuột cô ra khỏi hộp, sau đó ném hòn bi xuống gầm bàn trà, bảo cô phải nhặt bi ra mới được ăn sáng.

Vì cơm sáng, cô bấm bụng nghe lệnh.

Cô cảm thấy Thẩm Thính đang cố tình chỉnh mình, đồng thời lại cảm thấy là với tính cách của anh, đáng lý sẽ không vô vị, ấu trĩ tới vậy.

Ăn no nê rồi, Khúc Kim Tích gật gà chực ngủ, đến khi nhận ra Thẩm Thính và Tần Tang sắp rời đi, cô chợt tỉnh giấc.

Thẩm Thính đi rồi, chỉ còn một mình cô ở lại đây. Mà nom Thẩm Thính thì, vẻ chừng không định mang cô theo.

Không rõ cớ gì, cõi lòng chợt dâng lên nỗi sợ khó hiểu. Cô hốt hoảng lao xuống khỏi bàn trà, dùng hành động cấp thiết để thu hút sự chú ý của Thẩm Thính.

Quả nhiên Thẩm Thính nhìn sang, thấy cô đang không ngừng loe ngoe bốn cái chân ngắn cũn chạy tới, thoáng nghĩ ngợi: “Muốn ra ngoài?”

Khúc Kim Tích gật mạnh đầu.

Tần Tang: “???”

Hình như y vừa thấy một con… rùa gật đầu?

“Không được.” Lời đáp trả sao vô tình lạnh lẽo.

Cặp mắt đậu xanh của con rùa con chớp rồi lại chớp, kế đó gục đầu xuống, ngay cả Tần Tang chưa hiểu rõ tình hình cũng có thể nhận ra sự mất mát từ trong ánh mắt và cử động của con rùa con.

Lạ làm sao, Tần Tang thấy được bóng dáng con mèo Khúc Kim Tích nuôi từ phản ứng của con rùa này.

“Tiên sinh, hay để tôi mang nó theo?” Tần Tang đắn đo chốc lát, sau bảo: “Nó cũng không chiếm nhiều chỗ.”

Dứt lời, thấy ngay con rùa con quay đầu về hướng mình, trong cặp mắt đậu xanh toát lên mừng rỡ vô tận, hệt chẳng khác gì phản ứng của mấy thiếu nữ khi được gặp trực tiếp idol.

Trời mới biết y đã nhìn ra được những cảm xúc ấy từ gương “mặt” con rùa kiểu gì.

Thẩm Thính không tỏ thái độ gì, một lát sau, khẽ giọng bảo: “Thế mang cả theo đi.”



Nơi hẹn với đạo diễn là một nhà hàng. Đạo diễn họ Hà, tên Hà Chiếu, một trong những đạo diễn vàng trong giới. Trừ đạo diễn và chế tác, ngoài ra còn có vai nữ chính đã ấn định.

Khúc Kim Tích nằm trong túi áo Tần Tang, nghe một hồi, bấy mới biết phim mới của Thẩm Thính tên là “Chước Nhật”, là một bộ phim điện ảnh về đề tài tội phạm, vai nữ chính diễn cặp cùng anh là ảnh hậu nổi tiếng Từ Nam Nam.

Mỗi một người ngồi trong căn phòng này đều có thân phận không tầm thường.

Bấy giờ, cô nghe tiếng cười duyên dáng của Từ Nam Nam: “Thẩm Thính, từ lần bọn mình hợp tác trước đã là sáu, bảy năm rồi nhỉ. Không ngờ chúng ta còn có thể hợp tác lần nữa.”

Thẩm Thính đáp thản nhiên: “Duyên phận.”

Đạo diễn Hà Chiếu nheo mắt cười, nói tiếp: “Đúng thật, phim này có cả hai đứa tham gia, quả thật không dễ dàng. À này Nam Nam, nghe nói cháu kết hôn rồi?”

“Kết hôn rồi, cũng ly hôn rồi.” Khi nói chuyện, ánh mắt Từ Nam Nam đảo qua lại, lướt hờ qua Thẩm Thính, trong mắt như có tình ý rực lên, “Trước kia tuổi trẻ không hiểu chuyện, giờ thấy đóng phim vẫn thích hơn, đóng phim mới có thể hưởng thụ cuộc sống tự do được.”

“Thẩm Thính, anh thì sao? Còn độc thân à?” Nghĩ tới gì, Từ Nam Nam khẽ mỉm cười, “Hôm đó em vô tình nghe được tin, hình như có một nghệ sĩ mới là fan của anh, bất chấp đang trong hoạt động mà nhào vào anh xin chữ kí.”

Cô nàng có nhan sắc xinh đẹp, giọng nói ngọt mềm, lời nói ra hệt lời bạn bè đùa giỡn, thành ra không hề khiến ai cảm thấy lời này quá đột ngột.

Khúc Kim Tích: “……”

Phải đang nói cô đấy không?

“Hình như là họ Khúc…” Từ Nam Nam cau mày, “Sau em lại thấy tin nói cô ấy chỉ sẩy chân ngã vào anh thôi, thật phải vậy không?”

“Chắc là thế.” Thẩm Thính đáp giọng tỉnh bơ, thậm chí còn hơi vẻ qua quýt. Có lẽ người khác không nhận ra, tuy vậy Từ Nam Nam lại nghe rõ.

Nhớ lần đầu tiên mình hợp tác với Thẩm Thính năm xưa, cô ta không thể kiềm lòng mà phim giả tình thật, tiếc thay chỉ có mình mình đơn phương.

Cô ta lấy hết can đảm bày tỏ mà chỉ nhận được lời từ chối. Từ đó cô ta thề với lòng phải tự dựng nên sự nghiệp, phải vượt qua Thẩm Thính, lại nhận ra mình không thể vượt qua nổi.

Lần đầu tiên cô ta đoạt giải, Thẩm Thính đã ẵm cúp tới mấy lần.

Thậm chí về sau khi biết xuất thân của anh, cô ta vẫn muốn tiến với anh thêm bước nữa, tiếc thay Thẩm Thính không cho cơ hội. Trong cơn tức giận, cô ta đồng ý kết hôn với gã nhà giàu theo đuổi mình. Vốn tưởng sẽ được sống đời phu nhân nhà giàu sang, về sau mới nhận ra chỉ toàn ảo tưởng.

Cô ta bèn sử dụng chút thủ đoạn, ly hôn với chồng cũ, được chia không ít tài sản. Trở về giới giải trí, mục đích rất rõ ràng, không gì ngoài tấn công Thẩm Thính thêm lần nữa.

Vì vậy, với những cô ả dám tơ tưởng Thẩm Thính, tất cả đều là tình địch của cô ta.

“Tôi biết cô nghệ sĩ này, tên Khúc Kim Tích.” Chế tác tiếp lời: “Nói là nghệ sĩ mới, thực sự cũng không còn mới đâu. Debut hai năm, quay mấy bộ phim rách, toàn vai phụ cả. Trừ vấn đề nhân phẩm, so với những diễn viên mới, diễn xuất của cô nàng lại rất được.”

Khúc Kim Tích nghe xong, ấy thế lại thấy vui vui, có người khen cô diễn hay kìa.

“Hồi trước cô này rất hay đu bám mấy nghệ sĩ đang nổi, da mặt dày lắm.” Chế tác cười, loáng thoáng khinh rẻ, “Nhưng nếu cô nàng thành thật an phận đóng phim, không chừng cho một cơ hội là có thể nổi lên được.”

Sắc mặt Từ Nam Nam không được đẹp lắm. Cô ta cố tình nhắc tới Khúc Kim Tích là muốn mượn cớ này trao đổi thêm với Thẩm Thính, chứ không phải muốn đề tài chuyển hẳn sang Khúc Kim Tích.

Một ả người mới vô danh nhỏ nhoi thôi, không có tư cách xuất hiện trong bữa cơm này.

Song Thẩm Thính bỗng lên tiếng: “Sao lại nói vậy?”

Vốn dĩ chế tác cũng cảm thấy không nên bàn thêm về Khúc Kim Tích, chẳng ngờ Thẩm Thính lại như sinh hứng thú. Anh đã hỏi, chế tác cũng nói luôn: “Năm ngoái đó, cô ả chung đoàn phim với tôi, hình như diễn vai nha hoàn, có một cảnh phải nhảy xuống hồ nước. Trời đông rét mướt, hồ đóng cả vụn băng, nhiệt độ xuống dưới âm độ, mấy nha hoàn khác không chịu nhảy, chỉ mình cô nàng là ùm cái nhảy xuống luôn.”

“Vì sự tàn nhẫn với bản thân này, tôi có bảo đạo diễn thêm cho cô nàng mấy cảnh.” Chế tác so vai, “Ai ngờ đêm đó cô ả lại khoác mỗi cái áo hai dây qua phòng tôi.”

Khúc Kim Tích: “……”

Cô không dám tưởng tượng ra vẻ mặt Thẩm Thính lúc này, tốt xấu gì giờ cô vẫn là cô vợ trên giấy tờ của anh ta.

Trong giới quả thực không thiếu quy tắc ngầm, nhưng chế tác là người chính trực, đã có vợ có con, gia đình hạnh phúc.

Anh ta bảo đạo diễn thêm cho Khúc Kim Tích mấy cảnh, âu chỉ vì đánh giá cao sự quyết tâm của cô ấy, không nghĩ nhiều hơn.

Khúc Kim Tích lại tới tìm giữa đêm khuya khoắt, không những khiến sự tán thưởng này bay sạch mà còn làm sinh ra nỗi ghét.

“Người mới bây giờ ấy, đều muốn đi đường tắt cả.” Từ Nam Nam cảm thán, kính chế tác một ly rượu, “Đâu có như bọn em hồi xưa, ngây thơ dễ sợ.”

Lời này chính là trào phúng Khúc Kim Tích không ngây thơ đây.

Nhìn từ hành vi biểu hiện của Khúc Kim Tích, nhận được lời trào phúng như vậy cũng chẳng lạ gì. Kế đó phó đạo diễn chuyển chủ đề, đứng dậy mời rượu Từ Nam Nam.

Thẩm Thính bưng ly rượu sánh nhẹ, dịch lỏng trong ly hắt rõ vẻ lạnh giá trong mắt anh, chợt đuôi mắt kín đáo ngó sang hướng Tần Tang bên cạnh.

Không thể kìm lòng, anh thầm nghĩ: Khúc Kim Tích nghe thấy những lời này, sẽ có phản ứng gì đây?

Mới nhìn đã thấy Tần Tang nom là lạ. Thẩm Thính quay đầu sang, khẽ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Ngay vừa nãy thôi, Tần Tang cảm thấy con rùa con trong túi áo đột nhiên trở nên nóng bừng. Y không cho rằng đây là ảo giác, bèn kể cảm giác của mình ra.

Thẩm Thính vươn tay.

Tần Tang rón rén lấy con rùa con ra thật khẽ. Quả nhiên mai rùa nóng hừng hực, dường như bị mặt trời thiêu đốt.

Thẩm Thính nhận lấy, đôi mày khi cảm nhận thấy nhiệt độ tỏa ra từ con rùa con cau lại. Hẳn nhiên nhiệt độ này không hề bình thường.

Ý nghĩ chớp lên, cõi lòng Thẩm Thính vụt qua một câu “không ổn”, nhưng đã chậm một bước.

Con rùa con trong tay bỗng biến mất tăm. Cùng lúc đó, một dáng người ngã ra bên chân anh, tay ôm cứng lấy đùi anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

“……”

“…………”

“………………”

Đầu Khúc Kim Tích hơi vang váng. Ban nãy cô chỉ cảm thấy rất nóng, lồng ngực dường như bị thứ gì thiêu đốt, kế đó thì biến thành tình cảnh như bây giờ.

Điều may mắn duy nhất là bàn là kiểu bàn tròn cỡ lớn, mặt bàn phủ khăn trải rủ xuống, hồ như chạm đất. Cộng thêm người không nhiều, thành ra khoảng cách giữa mỗi người khá xa.

Bên trái Thẩm Thính là phó đạo diễn, đã đứng dậy đi mời rượu Từ Nam Nam, ghế đang để trống. Bên phải là Tần Tang, đang nhìn về hướng này với bộ mặt như gặp ma.

Con rùa con y mới lấy ra khỏi túi áo ban nãy đã biến thành Khúc Kim Tích???

“Thẩm Thính, em cũng mời anh một ly.” Nhìn sang thấy phó đạo diễn đã mời rượu Từ Nam Nam xong, Từ Nam Nam nhấc dáng người thướt tha, cười duyên theo phó đạo diễn đi về phía này.

Thẩm Thính dùng âm lượng chỉ mình và Khúc Kim Tích nghe thấy được: “Vào trong!”

Khúc Kim Tích nghệt mặt, cặp mắt to chất chứa bàng hoàng mê mẩn. Thẩm Thính thấy vậy khom lưng, nhét cô vào dưới gầm bàn.

Lần đầu tiên Thẩm Thính làm việc kiểu này, tim thoáng hơi tăng tốc. Từ Nam Nam đã đi tới gần. Anh nhận ra chân Khúc Kim Tích còn ở bên ngoài!

May mà đúng lúc ấy Tần Tang đi tới, mũi chân kín đáo đẩy thoắt chân Khúc Kim Tích vào trong.

Thẩm Thính nghĩ, nên tăng lương cho Tần Tang rồi.

“Có cái gì rơi xuống gầm bàn à?” Từ Nam Nam nhoẻn cười hỏi.
Bình Luận (0)
Comment