Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 122

Lời này nếu như đổi lại là người lớn nói, nói không chừng có thể sẽ dẫn tới hiểu lầm lớn. Nhưng mà đổi thành cô bạn nhỏ, vậy thì chỉ là sự hồn nhiên và dễ thương không hiểu chuyện.

Hơn nữa nếu như xấu hổ cũng là Thẩm Thính xấu hổ

Cố Niệm Thu vui vẻ, không kìm được đưa tay ra nhéo gò má non nớt của tiểu bảo bối: "Anh hai Thẩm của em nói bậy, đừng nghe, để chị đeo lên cho em."

Sau đó, cô ấy đeo sợi dây chuyền lên cổ Khúc Kim Tích, nhân tiện đôi môi đỏ mọng hôn lên má Tiểu Kim Tích.

Khúc Kim Tích: "..."

Sau khi trưởng thành lần đầu tiên được con gái hôn, cảm giác không thể nào giải thích được.

Phép lịch sự căn bản khiến cô không thể đưa tay lên lau mặt, chỉ đành ngoan ngoãn mỉm cười: "Cảm ơn chị gái xinh đẹp."

Cố Niệm Thu là nhân vật chính của đêm nay, không thể nào ở đây nói chuyện với bọn họ suốt, sau khi chào hỏi xong thì tạm thời rời đi.

“Tích Tích, qua đó với mẹ.” Mẹ Thẩm nhìn thấy vài “người bạn” cùng tuổi với mình, vì một lý do đặc biệt nào đó, bà muốn đưa Tiểu Kim Tích đáng yêu qua đó khoe khoang một chút.

Thỉnh thoảng bọn họ lại cùng nhau tụ tập, thảo luận về con gái cháu gái nhỏ trong gia đình, mẹ Thẩm bình thường không thể nhúng miệng vào được, bây giờ thì tình huống đã khác rồi.

Tích Tích nhà bà còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đó.

Thẩm Thính đi theo vì không muốn Khúc Kim Tích rời khỏi tầm mắt của mình, mẹ Thẩm đưa Khúc Kim Tích đến nhóm chị em, một mình anh là đàn ông đương nhiên rất xấu hổ.

Như vậy, Tiểu Kim Tích sẽ không thể ở bên cạnh anh.

Anh có thể đồng ý sao?

“Mẹ, đằng kia đều là người lạ. Cô ấy còn nhỏ, không thích hợp.” Thẩm Thính nói, “Hơn nữa trẻ con rất dễ đói. Con sẽ đưa cô ấy đi tìm đồ ăn. Mẹ đi đi.”

Nói xong không đợi mẹ Thẩm kịp phản ứng, đã trực tiếp bế Tiểu Kim Tích đi vào trong đám đông, sự giáo dục của mẹ Thẩm khiến bà ấy không thể giành người ở nơi công cộng, chỉ đành bất lực thở dài, quay người đi vào nhóm chị em.

“Thinh Lan, vừa rồi tôi nghe nói cô đã nhận con gái đỡ đầu, có thật không?” Một quý bà giàu có cười híp mắt hỏi mẹ Thẩm, những quý bà khác cũng dỏng tai lên nghe.

Mẹ Thẩm tên là Mai Thinh Lan, khi bà tụ tập với những quý bà giàu có này đều gọi tên lẫn nhau.

Ở bữa tiệc, phụ nữ tụ tập lại, không thể thiếu những câu chuyện phiếm. Mẹ Thẩm và con trai đưa một bé gái tham gia bữa tiệc, chuyện cô bé là con gái đỡ đầu của mẹ Thẩm đã nhanh chóng lan rộng. Điều này khiến các quý bà khác vừa tò mò vừa ngạc nhiên.

Mai Thinh Lan tuổi đã lớn rồi còn nhận con gái nuôi cái gì nữa chứ? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhớ tới mấy chục năm trước, Mai Thinh Lan gả vào nhà họ Thẩm, chính là nỗi ước ao của không ít cô gái cùng tuổi, đều cảm thấy số mệnh của bà quá tốt, ba Thẩm lại đối xử rất tốt với bà. Kết quả là chỉ trong vòng mấy năm, ba Thẩm vì bệnh tật mà qua đời. Hầu hết mọi người đều cảm thấy được an ủi trong lòng- Lấy chồng tốt hơn tôi thì sao chứ, không phải chồng cũng chết rồi sao?

Không ngờ rằng, bà ở lại nhà họ Thẩm mấy chục năm, không tái giá, nuôi dưỡng hai đứa con trai, hiếu thảo với ông cụ Thẩm. Mặc dù không phụ trách chuyện công ty, nhưng chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một mình tay bà quán xuyến, rất có kỹ năng.

Vì vậy, tất cả mọi người trong nhóm đều biết rằng Mai Thinh Lan là một người phụ nữ trông thì thanh lịch và hòa nhã nhưng lại không dễ đối phó.

Mỗi lần tụ hội, có người vừa công khai vừa ngấm ngầm chế giễu, chế giễu Thẩm Thính là cậu hai của nhà họ Thẩm lại đi gia nhập làng giải trí làm diễn viên gì đó. Theo quan niệm của một số thế hệ lớn tuổi, đó chính là một đào kép, một sự tồn tại bất nhập lưu.

Tập đoàn Thẩm Thị tốt đẹp không đi lại đi lộ mặt cho thiên hạ nhìn ngó.

Sau đó, dựa vào đặc điểm này, đồn đoán rằng có phải bởi vì giữa Thẩm Thính và Thẩm Kế có tranh chấp tài sản gia đình hay không. Cuối cùng, Thẩm Kế nắm quyền điều hành tập đoàn Thẩm Thị khổng lồ, Thẩm Thính mất quyền thừa kế, tự sa ngã đi vào làng giải trí.

Cách nói này cũng không ít, mẹ Thẩm thỉnh thoảng nghe thấy, bà đều coi như gió thổi bên tai.

Những người đó cũng chỉ dám bàn tán vài câu sau lưng, khi thật sự đối mặt với người nhà họ Thẩm đều không dám nói một lời.

Đôi khi lòng ghen tị của con người không thể nào giải thích được, chỉ cần người khác tốt hơn mình thì sẽ không thoải mái.

Bây giờ Mai Thinh Lan nhận ra một cô con gái nuôi, một số người không thể ngừng suy nghĩ - Có phải là con gái ngoài giá thú của Mai Thinh Lan không?

Họ suy nghĩ ác ý, Mai Thinh Lan ở góa nhiều năm như vậy. Từ khi còn trẻ đến bây giờ đã trải qua hơn nửa cuộc đời, một người phụ nữ có thể giữ mình lâu như vậy sao?

Nhà họ Thẩm lại có tiền. Chỉ cần đem tiền ra bảo dưỡng tốt, với tuổi tác của Mai Thinh Lan, lại tính toán tuổi của cô bé đó, hơn bốn mươi tuổi sinh một cô con gái không phải là không thể.

Nếu không, một bữa tối to lớn như vậy của nhà họ Cố, lại đưa một cô con gái nuôi đến, có thể thấy thương yêu đến cỡ nào.

Mẹ Thẩm và những phu nhân này đã qua lại với nhau cả nửa đời, trong lòng bà biết rất rõ những người nào là chân thành, những người nào là giả tạo, những người nào là xem kịch.

Bà muốn đưa Khúc Kim Tích qua đây không nhằm mục đích nào khác, chỉ là để khoe khoang. Nhân tiện trong số những quý bà này, có người đã có cháu, có người không thể sinh con, chồng nuôi bồ nhí ở bên ngoài, sinh con ngoài giá thú rồi tự mình nhận về nuôi.

Bà Quế trước mặt, người đang cười híp mắt hỏi bà ấy còn lợi hại hơn, con trai bà ta lấy vợ nhưng bà ta không thích người đó, không thích cô gái nhà nghèo, nên ép con trai và vợ phải ly hôn. Cậu con trai không đồng ý, bà ta tức giận đẩy con dâu đang mang thai xuống cầu thang khiến con dâu sảy thai, chấp nhận ly hôn với con trai bà ta trong đau khổ.

Sau đó bà Quế vội vàng bảo con trai kết hôn với cô gái mà bà ta thích, kết quả cô con dâu mới sinh con gái. Bà Quế liền không thích ý, thấy con dâu mới có nhìn thế nào cũng không thuận mắt, ngày ngày khiêu khích. Cô con dâu mới cũng là thế hệ thứ hai giàu có chỉ có điều không bằng nhà họ Quế. Trong lúc tức giận cô ta ly hôn, bỏ mặc đứa con gái mới chào đời mà quay về nhà mẹ.

Người con trai cũng vô cùng tức giận bởi hành động của mẹ mình, dứt khoát ra nước ngoài, trực tiếp định cư ở nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.

Lúc này bà Quế hoảng loạn, sợ con trai thực sự không nhận bà ta- Chồng của bà ta có rất nhiều tình nhân và con ngoài giá thú ở bên ngoài, nếu như con trai không quan tâm đến bà ta thì tài sản sau này phải làm sao.

Bà ta dùng thái độ mềm mỏng dỗ dành con trai trở về. Con trai của bà ta chỉ bảo bà ta nuôi dưỡng tốt cho con gái nhỏ mới sinh trước, đợi sau khi nuôi dưỡng tốt anh ta sẽ quay về.

Vì con trai, bà Quế chỉ đành dốc toàn tâm toàn ý chăm sóc cháu gái, lần nuôi dưỡng này, cũng nảy sinh tình cảm, cảm thấy cháu gái cũng có cái tốt của cháu gái.

Mẹ Thẩm lần trước đã từng nhìn thấy cô bé, trắng trẻo, mập mạp, dáng vẻ đáng yêu, nhưng tính cách lại kiêu ngạo, không có sự ngây thơ của một cô bé chút nào.

Bà Quế còn nhân cơ hội này chế giễu mẹ Thẩm, nói rằng hai đứa con trai của bà đều chạy trốn hết rồi, kết quả một đứa cháu cũng không có, hơn nữa còn nhân cơ hội chào hàng cô cháu gái họ hàng xa của bà ta, muốn để mẹ Thẩm nhìn trúng. Tới lúc đó gả vào nhà họ Thẩm, bà ta cũng được thơm lây.

―Đố kỵ chung quy vẫn là đố kỵ, nhưng nhà họ Thẩm nhân khẩu đơn giản, chỉ cần gả vào nhà họ Thẩm có gia sản khổng lồ ấy, thế nào cũng được chia một phần không nhỏ. Đối diện với lời của bà Quế, mẹ Thẩm cười nhẹ: “Đương nhiên là thật rồi. Con bé quá đáng yêu. Tôi vừa nhìn thấy đã thích. Nói ra thì tôi có lẽ chưa bao giờ dẫn theo trẻ con, ba mẹ con bé gửi nó sống ở chỗ tôi mấy ngày, tôi còn lo lắng đưa nó đi không biết có hay lắm không, không ngờ con bé mới ba tuổi đã hiểu chuyện lại thân thiết, giống như một chiếc áo bông nhỏ vậy.”

"Nếu như người lớn bận, nó sẽ tự mình ngồi ở đó mà đọc sách. Nó mới ba tuổi đã có thể biết một số từ, còn có thể đọc thuộc lòng 300 bài thơ Đường." Nói xong, mẹ Thẩm cố ý dừng lại hai giây, mới nói tiếp, "Bố mẹ nó lo lắng nó trầm tính quá, trẻ con cũng nên hoạt bát hơn một chút. Man Nhu, Tiêu Thi của nhà bà khá hoạt bát. Lần trước ở nhà họ Tần lại to gan, đuổi đánh con chó của bà Tần nuôi dưỡng, bà truyền thụ cho tôi một chút kinh nghiệm, làm thế nào để khiến cho đứa trẻ trở nên hoạt bát hơn một chút."

Lời này vừa nói ra, nhóm người xung quanh im lặng trong vài giây.

Nhà họ Tần cũng là một gia đình giàu có, bà Tần có nuôi một con chó, vô cùng thương yêu. Lần trước trong nhà tổ chức một sự kiện nhỏ mời mấy chị em đến dự tiệc, bà Quế đã dẫn cháu gái mình đến.

Mặc dù cháu gái của bà ta là khách của nhà người ta, không những không coi mình là khách mà còn gây gổ với lũ trẻ của nhà họ Tần, giành đồ của người ta, cuối cùng đi gây chuyện với con chó yêu quý của bà Tần.

Con chó yêu quý sốt ruột gầm lên mấy tiếng với nó, nó liền cầm đồ đạc trên bàn đập vào con chó, con chó tính khí rất tốt, cho dù bị đánh đến kêu ngoao ngoao cũng không cắn lại. Trên cơ thể con chó bị đánh tạo ra một lỗ, lông trên người cũng bị cô bé nhổ mấy sợi.

Bà Tần đen mặt ngay tại chỗ, nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng sớm kết thúc bữa tiệc, buông lời nhắn nhủ, sau này không muốn nhìn thấy cháu gái của bà Quế ở những trường hợp công cộng.

Hai gia đình vì vậy mà kết khúc mắc, hầu như không qua lại nữa.

Mẹ Thẩm đột nhiên đề cập đến chuyện này, không phải là vạch trần vết sẹo của người ta sao. Nhưng mà lần tụ tập đó mẹ Thẩm không đi, bà không đến hiện trường, không biết tình huống hiện trường rốt cuộc là như thế nào, cái gọi là người không biết thì không có tội, thêm vào đó, bà nói với vẻ chân thành, không có nửa phần chế giễu.

Đối với điều này, bà Quế không dễ nổi cáu, trở mặt ở trước nhiều người như vậy hiển nhiên là sức chịu đựng nhỏ. Hơn nữa, việc cháu gái bà ta đánh đập con chó là sự thật, nuôi dạy không tốt cũng là sự thật.

Tuy nhiên, mỗi lần bà Quế ra ngoài đều sẽ ra sức khen ngợi cháu gái bà ta khéo léo và thông minh đến thế nào, hận không thể tuyên bố cháu gái của mình cho toàn thế giới đã khiến không ít người phản cảm.

Vì vậy, với địa vị của nhà họ Thẩm trong giới thượng lưu quyền quý, cho dù mẹ Thẩm có trực tiếp nói ra, không cho bà ta một chút mặt mũi thì bà ta cũng không làm gì được.

Huống hồ, mẹ Thẩm đã nói chuyện một cách tế nhị như vậy.

Bà Quế chỉ đành âm thầm nghiến răng. Bình thường với tính cách của mẹ Thẩm, bà không bao giờ hạ thấp mặt mũi của người khác như vậy, cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì.

Bà ta phải âm thầm chịu đựng sự điều này, da cười mà thịt không cười nói, "Có gì mà có kinh nghiệm với không có kinh nghiệm, trẻ con là tính trời sinh, người lớn chỉ có thể dẫn dắt một chút."

Mẹ Thẩm cười cười, không nói nữa.

Lại có người nói: "Ba tuổi đã có thể đọc thuộc 300 bài thơ Đường, lại còn có thể biết chữ. Cô bé này thật là lợi hại."

Điều này làm dấy lên nghi ngờ, mẹ Thẩm cũng không bận tâm. Trong lòng nghĩ rằng Tích Tích nhà bà không chỉ có thể có thể thuộc lòng 300 bài thơ Đường mà cái gì cũng có thể làm được.

Mặc dù không thể nhân cơ hội ngày hôm nay mà quang minh chính đại giới thiệu con dâu nhưng mẹ Thẩm vẫn muốn khoe khoang thông qua những phương thức khác.

"Cô bé bị Tiểu Thính dắt đi rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa nó qua đây cho các bà xem thử."

“Ồ, bà đây là để cho cậu hai nhà họ Thẩm cảm nhận trước một chút cảm giác làm ba sao?” Mẹ Thẩm cười không nói gì.

Cuộc trò chuyện ở bên này rất gay gắt, mẹ Thẩm đã thành công khoe khoang Tiểu Kim Tích một lượt, khiến Tiểu Kim Tích còn chưa qua đây đã lọt vào tai của những quý bà giàu có này.

Thẩm Thính ở đằng kia đưa Khúc Kim Tích đi kiếm thức ăn. Trong bữa tiệc các loại mỹ thực phong phú, cái gì cũng có, đều được bày trên kệ, tinh tế và mỹ vị.

Khúc Kim Tích nhìn mà chảy nước bọt.

"Muốn ăn cái gì?"

Biến thân tới bây giờ, cô đã dần dần quen với cơ thể của một đứa trẻ, chịu ảnh hưởng của cơ thể, cô có đặc điểm của một đứa trẻ mà không thể nào khống chế được- nếu như cô biến thành một con vật nhỏ, đều sẽ bị bản năng của động vật ảnh hưởng không thể khống chế được.

Ví dụ, khi cô biến thành một con mèo con, cô sẽ đi theo Thẩm Thính một cách tự nhiên, biến thành hải sản có thể hít thở trong nước theo bản năng. Bây giờ bị thu nhỏ thành cô bé nên tâm trí không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

“Đều muốn ăn!” Đôi mắt cô sáng lên.

Bình thường không phải là chưa từng ăn những món ăn tinh tế này, nhưng trẻ em mà, nhìn thấy những món ăn đẹp mắt thì luôn không nhịn được.

Thẩm Thính phì cười, thật ra trong suốt chặng đường, nhìn thấy cô bé, trong đầu anh không ngừng tưởng tượng nếu như bọn họ thật sự sinh một cô con gái, có lẽ sẽ là như vậy.

Nghĩ đến đây, khi đối mặt với Tiểu Kim Tích, Thẩm Thính vô thức mang tâm lý "người ba hiền từ", không có bất kỳ ý nghĩ mờ ám nào.

“Đều muốn ăn, cái miệng không nhỏ."

Khúc Kim Tích phản bác: "Anh không phải đến bây giờ mới biết là em ăn nhiều."

Thẩm Thính nhéo mặt cô: "Vậy thì anh nuôi heo lâu như vậy, sao không thấy em béo lên?"

“Em béo lên thì còn có thể đóng phim được sao?” Khúc Kim Tích nghiến răng, thì ra lão nam nhân này vẫn luôn muốn cô béo lên.

Mặc dù Thẩm Thính chưa bao giờ chăm sóc em bé nhưng khi đóng phim đã từng tiếp xúc với đứa trẻ vài tuổi, nếu không thì anh cũng không thể bế Khúc Kim Tích thành thạo như vậy.

Anh chọn một số thức ăn dễ tiêu cho Khúc Kim Tích, trẻ con dạ dày yếu nên không dám cho cô ăn uống một cách tùy tiện.

Khiêu vũ trong bữa tiệc là một trong những hoạt động tất yếu. Khúc Kim Tích nhấm nháp từng miếng bánh, Thẩm Thính thỉnh thoảng chăm sóc cho cô. Những động tác nhẹ nhàng và cẩn thận của anh đã thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ.

Không phải ai cũng biết Thẩm Thính. Một số người không chú ý đến tin tức trong làng giải trí, hoàn toàn không biết anh là ai. Nhưng có thể tham dự bữa tiệc của nhà họ Cố nghĩ rằng cũng là một người thành công.

Một người đàn ông đẹp trai, lại có tiền, còn tỉ mỉ, dịu dàng với trẻ con như vậy, chẳng phải chính là người được chọn làm chồng trong mộng của nhiều phụ nữ sao?

Không lâu sau, có một người phụ nữ xinh đẹp tự tin đi ngang qua với hai ly rượu vang trên tay: "Thưa anh, không phiền nếu tôi ngồi ở đây chứ."

Người phụ nữ có dáng người cực chuẩn, mặc một chiếc váy dài bó sát càng tôn lên dáng người lồi lõm, đặc biệt là phần thân trước khoét sâu nhờ có ánh đèn trên cao chiếu rọi mà, trắng trẻo cuốn hút khiến người ta chói mắt.

Khúc Kim Tích liếc nhìn một cái, lẳng lặng cúi đầu nhìn lại bản thân: Bỏ đi, mình ba tuổi không có cái gì đẹp.

Sau khi chấn chỉnh tâm lý của mình, Khúc Kim Tích nhìn người phụ nữ một lần nữa. Trong lòng thầm nghĩ, theo thẩm mỹ của đàn ông, mỗi điểm của người phụ nữ trước mặt có lẽ đều thuộc tiêu chuẩn của bọn họ, là một báu vật hiếm có.

Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Thính. Sau khi phát hiện ánh mắt của anh không hề nhìn lên cơ thể người kia, trong lòng cô vui mừng khôn xiết.

Người phụ nữ thấy Thẩm Thính không để ý đến mình, có chút xấu hổ, nhưng cô ta là người thế nào chứ? Loại tình huống này không biết đã trải qua bao nhiêu lần, có biết bao người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đều có thể đứng đắn, nhưng không lâu sau thì bộc lộ nguyên hình. Cô ta tự tin vào sức quyến rũ của mình.

Thế là, người phụ nữ trực tiếp ngồi ở phía đối diện, tiến công chuyển mục tiêu sang Khúc Kim Tích: "Em gái nhỏ, em thật xinh đẹp, em bao nhiêu tuổi rồi?"

Khúc Kim Tích liếm kem trên nĩa, nói với người phụ nữ: "Dì ơi, Kim Kim đã ba tuổi rồi."

Một tiếng dì khiến biểu cảm của người phụ nữ cứng đờ, cô ta cố tình gọi "em gái nhỏ" mục đích để thể hiện rằng mình là chị gái, kết quả là cô bé vừa mở miệng đã gọi dì.

Trong mắt Thần Thính hiện lên ý cười, anh bình tĩnh kéo đĩa bánh của Khúc Kim Tích ra, tránh để cô nhóc lại không chú ý liếm cái đĩa.

“Em gái nhỏ có thể gọi chị là chị, chị họ Lâm, tên là Lâm Tinh An.” Người phụ nữ rất mánh khóe mượn Khúc Kim Tích để nói ra tên của mình, “Thì ra em tên là Kim Kim, tên của em thực sự rất hay. "

Sau đó cô ta thuận thế quay sang Thẩm Thính: "Anh này, còn anh thì sao?"

Giọng nói kéo dài ra, tình tứ nhìn qua, hơn nữa còn cố ý rướn nửa thân trên, hoàn toàn để lộ ra quang cảnh đẹp phía trước của mình.

Kinh nghiệm với số lần thành công nói cho cô ta biết, đàn ông đều thích như vậy.

Thẩm Thính ngước mắt lên, con ngươi đen và sâu thẳm, sau lưng Lâm Tinh An rét lạnh, toàn thân không khỏi khó chịu, thắt lưng dựng thẳng lên - Ánh mắt của anh quá sắc bén đến mức khiến cô có cảm giác như bị cắt chảy máu.

“Xin lỗi.” Anh không đếm xỉa tới, “Không thể nói.”

Lâm Tinh An: "..."

Lần đầu tiên cô ta bị từ chối một cách dứt khoát như vậy, người đàn ông nào nhìn thấy cô ta mà không mơ tưởng chứ, sau cuộc trò chuyện hận không thể dán mắt lên người cô ta.

Kết quả, người đàn ông này còn không thèm nhìn cô ta chứ đừng nói đến quyến luyến.

Điều này khiến Lâm Tinh An lần đầu tiên đặt câu hỏi về sức quyến rũ của bản thân.

Nhưng cô ta không chịu từ bỏ. Cô ta lẻn vào giữa những người đàn ông chính là để tìm một người đàn ông độc thân giàu có phù hợp với tiêu chuẩn của mình rồi ra tay. Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Thính, cô ta đã cảm thấy người đàn ông này đáng tin cậy, là kiểu người mà cô ta muốn, là một người đàn ông vừa có thể kiếm tiền lại có thể chăm sóc tốt cho gia đình.

Cô ta phải tìm cách hạ gục người này bằng vẻ đẹp của mình mới được.

Từ nhất cử nhất động của người đàn ông có thể nhìn ra rằng anh và cô bé này có một mối quan hệ rất tốt. Lâm Tinh An đảo mắt, không vội tấn công Thẩm Thính mà tiếp tục hỏi Khúc Kim Tích: "Kim Kim, em đến cùng ba sao?"

Cô ta cần xác nhận mối quan hệ giữa hai người là thế nào.

Nếu như là ba con thì cô ta sẽ cân nhắc đến phương án tác chiến khác, nếu như là anh em thì phương án hiện tại có thể tiếp tục sử dụng.

Sao Khúc Kim Tích không nhìn ra mục đích của cô ta, ồ, ai bảo Thẩm Thính đẹp trai, dáng người đẹp lại giàu có, bị người ta nhìn chằm chằm vào là chuyện rất bình thường.

"Dì ơi, dì là muốn hỏi, em với anh ấy là quan hệ gì, đúng không?” Cô bé chỉ tay về phía người đàn ông đẹp trai bên cạnh, giọng nói lanh lảnh khiến mọi người gần đó đều quay sang.

Lâm Tinh An: "..."

Cô ta nhìn Khúc Kim Tích bằng ánh mắt kinh ngạc và còn có chút bối rối khi bị lật tẩy âm mưu của mình.

Trong lòng nghĩ: Con nhóc này sao lại thông minh như vậy, lại biết mục đích của mình. Không lẽ bởi vì gặp phải loại thăm dò này quá nhiều cho nên còn bé tí đã hiểu rồi?

“Dì ơi, sao dì không nói nữa?” Đứa trẻ đáng yêu nhìn cô ta, sau đó nhếch cái miệng nhỏ nói: “Dì ơi, có phải là Kim Kim nói sai rồi, khiến dì không vui.”

Lâm Tinh An ngây ngốc, cô ta còn chưa làm cái gì, sao lại giống như cô ta đang bắt nạt một cô bé vậy? Chuyện này nếu như khiến người đàn ông hiểu lầm thì cô ta sẽ không còn cơ hội nữa?

Vội vàng nói: "Không, chị chỉ là..."

“Tốt quá rồi, dì không tức giận, cám ơn dì.” Khúc Kim Tích cười khúc khích nhảy xuống ghế, đi đến bên cạnh Lâm Tinh An, giơ bàn tay nhỏ bé ra hiệu cho cô ta cúi đầu.

Thẩm Thính cũng không ngăn cản cô, mặc cho cô tuỳ ý phát huy, chỉ là ăn cái bánh ngọt mà Tiểu Kim Tích còn chưa ăn xong.

“Dì ơi, đó là anh trai của cháu.” Sau khi Lâm Tinh An cúi người xuống phối hợp với cô, Khúc Kim Tích cố ý tránh sang bên này một chút, hơi né tránh hai ‘quả bóng’ kia.

“Thấy con người dì rất tốt, Kim Kim sẽ nói cho dì biết một bí mật của anh trai cháu."

Vừa nghe thấy người đàn ông là anh trai của cô bé, trong lòng Lâm Tinh An vui mừng. Hai người là quan hệ anh em, điều đó có nghĩa là người đàn ông vẫn chưa kết hôn. Cô ta chỉ cần dùng kế hoạch A của mình, đây là phương pháp đơn giản nhất.

“Em nói đi.” Lâm Tinh An không thể đợi được nữa, cô ta cảm thấy cô bé đã bằng lòng kể bí mật về người đàn ông cho cô ta nghe, cho thấy cô bé đã có ấn tượng tốt về mình. Hơn nữa, cô bé mặc dù thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là trẻ con rất dễ đối phó.

Khúc Kim Tích nhỏ giọng nói: "Anh trai cháu rất thích quần vợt, không thích đá bóng."

Lâm Tinh An: "?"

Cái này sao?

“Được rồi, chị nhớ rồi.” Lâm Tinh An gật đầu.

Khúc Kim Tích tiếp tục nói thêm: "Đặc biệt là không thích những cô gái lộ ra hai quả bóng."

Lâm Tinh An: "???"

Sao cô ta nghe không hiểu lắm.

“Anh ơi, em muốn đi chỗ khác chơi.” Khúc Kim Tích quay đầu lại, làm nũng với Thẩm Thính.

Thẩm Thính đứng dậy, một tay bế cô lên rồi trực tiếp rời đi mà không thèm nhìn Lâm Tinh An.

Lâm Tinh An vội vàng đi theo, còn chưa nói chuyện được hai câu, làm sao cô ta có thể để người ta đi chứ. Cô ta tình cờ đi ngang qua một tấm gương trong phòng, ánh mắt quét qua, dừng lại ở hình ảnh phía trước của mình.

Bóng đá?

Hai quả bóng lộ ra ngoài?

Lâm Tinh An lập tức giận đến xanh mặt.
Bình Luận (0)
Comment