Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 70

Trái với Kỳ Mặc Vũ còn đang say giấc, Khuất Tĩnh Văn hôm nay dậy rất sớm. Cô muốn nấu một buổi sáng dinh dưỡng để bồi bổ cho nàng.

Kỳ Mặc Vũ thích ăn cháo nên món này luôn thường xuyên xuất hiện trong thực đơn buổi sáng. Giữa làn khói trắng như ẩn hiện, gương mặt Khuất Tĩnh Văn nhiễm đầy ý cười, vừa mềm mại, vừa tươi mới. Cho người ta cảm giác giống như mùa xuân đang tới gần mặc dù hiện tại đang là ngày hè nóng rực.

Đợi đến khi Khuất Tĩnh Văn chuẩn bị xong bữa sáng thì Kỳ Mặc Vũ cũng chậm rãi xuống tới. Nếu hôm nay không hứa với Tô Giai Nghê, nàng cũng không cần mới giờ này đã bò dậy, thực sự còn rất buồn ngủ.

Khuất Tĩnh Văn nghe tiếng bước chân thì xoay người lại, nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của nàng thì gãi gãi mũi, ý cười nồng đậm.

Cô đi đến đỡ nàng, nhỏ giọng: "Tiểu Vũ, hay là hẹn sang buổi chiều đi. Em như vậy, hình như không tiện lắm?"

Kỳ Mặc Vũ học dáng vẻ Thái Vịnh Nghi lườm Khuất Tĩnh Văn một cái, sau đó lại lẩm bẩm: "Em nghĩ cũng nên sớm cho chị trải nghiệm."

Khuất Tĩnh Văn đứng nghiêm chỉnh, không dám phản ứng.

Thấy cô như vậy, nàng bật cười: "Em không sao, vả lại bác sĩ đều đã hẹn xong rồi, không thể chậm trễ. Em còn muốn sớm nhìn thấy con gái nuôi."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Vậy cũng được. Lát nhớ ăn nhiều một chút."

Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn: "Dạ được."

"Nhã Hinh sẽ đến đón em đúng không?"

"Dạ phải."

Kỳ Mặc Vũ đáp.

Như vậy cô có thể yên tâm đi lo liệu việc khác.

Buổi sáng nhiều năng lượng, Đông Đông và Hạ Hạ cũng bắt đầu inh ỏi. Kỳ Mặc Vũ định cùng bọn nó chơi đùa một chút nhưng rồi lại phát hiện bản thân không tiện, thế là đành đóng vai "bệnh nhân" ngồi yên một chỗ cho Khuất Tĩnh Văn chăm sóc.

Bầu không khí vô cùng hòa hợp, Kỳ Mặc Vũ cảm giác bản thân biến thành đứa trẻ không biết một thứ gì, chỉ cần vui vẻ tận hưởng sự ôn nhu.

Nhưng mà nghĩ đến Tô Giai Nghê, nàng lại có chút trầm ngâm khó phát hiện.

Đúng 8 giờ, xe của Hồ Nhã Hinh dừng trước cửa nhà, Khuất Tĩnh Văn cùng Đông Đông và Hạ Hạ đưa nàng ra cửa. Hồ Nhã Hinh thò đầu ra cửa sổ, nói một câu chào buổi sáng với Khuất Tĩnh Văn, Khuất Tĩnh Văn cũng mỉm cười đáp lại.

Chào hỏi cơ bản xong, Hồ Nhã Hinh lại tiếp tục hóa thành không khí. Kỳ Mặc Vũ bên này tự nhiên câu lấy cổ Khuất Tĩnh Văn, đặt một nụ hôn, cúi người xoa đầu Đông Đông, Hạ Hạ rồi mới lên xe.

Một chiếc vừa đi, chiếc khác liền dừng lại. Tô Tử Phong xuống xe, lưu loát mở cửa cho Khuất Tĩnh Văn. Cô để Đông Đông, Hạ Hạ vào nhà, mặc thêm áo khoác rồi mới ưu nhã ngồi lên xe.

Tô Tử Phong liếc mắt nhìn cô một cái, hình như lại dịu dàng hơn một bậc, mặt mày cũng rạng rỡ, giống như đang phát sáng. Nhưng hắn cũng không dám lưu lại quá lâu, chỉ âm thầm tưởng tượng rồi định bụng lát nữa sẽ kể lại cùng Mao Khởi Tuyết.

"Đến Khuất trạch."

Khuất Tĩnh Văn mở miệng, âm thanh động cơ cũng tử từ vang lên.

...

Kỳ Mặc Vũ vừa lên xe đã đối diện với ánh mắt dò xét của Hồ Nhã Hinh. Đương nhiên, nếu hôm nay Kỳ Mặc Vũ không nói thật thì khó mà yên thân với cô.

"Kỳ Mặc Vũ, mùa hè cậu mặc kín như vậy để làm gì? Đừng có nói với mình là trời lạnh nữa nha?"

Kỳ Mặc Vũ không chớp mắt: "Đêm qua trời mưa mà, có chút lạnh."

"Hai chữ nói dối viết rành rành trên mặt cậu đây kìa. Có phải đêm qua..."

Hồ Nhã Hinh cố tình kéo dài âm cuối.

Kỳ Mặc Vũ đỏ mặt, không nói gì, xem như cuối cùng cũng chịu thừa nhận.

Hồ Nhã Hinh cười đắc chí, trong lúc đợi đèn đỏ hơi nghiêng người về phía nàng: "Là ai nằm trên vậy? Mình tò mò chết mất."

Kỳ Mặc Vũ hơi nâng giọng: "Cái gì mà nằm trên nằm dưới, đều không quan trọng. Bọn mình đều là con gái mà."

Nàng tôn trọng sự bình đẳng, Khuất Tĩnh Văn cũng vậy. Như vậy mới có thể lâu dài.

Hồ Nhã Hinh gõ gõ ngón tay trên vô lăng, ánh mắt suy tư: "Cũng đúng. Nhưng mà đêm qua cậu bị đè đúng không?"

1

Im lặng.

Một tiếng cười lớn vang lên, sau đó là giọng điệu trêu tức: "Không có tiền đồ, Kỳ Mặc Vũ, đúng là không thể tin tưởng cậu mà."

"Chị ấy nói lần sau sẽ đến lượt mình."

Kỳ Mặc Vũ phản bác.

"Chuyện trên giường là một cuộc chiến, cậu phải chủ động một chút mới có phúc lợi nghe chưa. Vả lại Khuất lão sư cô ấy... cô ấy... Mình rất tò mò cô ấy sẽ như thế nào nếu... khụ khụ."

Kỳ Mặc Vũ rút một tờ khăn giấy nhét vào miệng cô: "Cậu bớt tưởng tượng đi, nếu không mình bằm cậu ra cho cá ăn."

Hồ Nhã Hinh moi tờ khăn giấy ra, làm động tác khóa miệng không nói nữa nhưng trong ánh mắt đều ngập tràn ý cười trêu chọc.

Hai người ghé qua rước Tô Giai Nghê rồi mới đến bệnh viện, thời gian hẹn là 9 giờ. Những lần trước Tô Giai Nghê đều đi một mình, đến hôm nay mới đồng ý cho Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh đi chung.

Bốn bức tường trắng xóa, khắp nơi toàn là máy móc. Tô Giai Nghê nằm trên giường bệnh, có hơi căng thẳng. Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh cũng không khác là bao.

Bác sĩ nhìn ba người mỉm cười: "Thả lỏng một chút, đừng căng thẳng, sẽ dọa em bé sợ."

Hồ Nhã Hinh gãi gãi đầu: "Nào có, tôi rất thoải mái. Là cậu ấy căng thẳng."

Cô vừa nói vừa chỉ về phía Kỳ Mặc Vũ, Tô Giai Nghê ở một bên bật cười.

Bác sĩ thực hiện vài biện pháp nghiệp vụ, sau đó chỉ lên màn hình siêu âm 19 inch: "Thai nhi hơi nhỏ, nhưng cũng không có vấn đề gì. Chú ý bồi bổ là được."

Tô Giai Nghê ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, hình như có hơi chuyển động. Khóe mắt cô cay cay, giống như sắp khóc.

Hồ Nhã Hinh ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng: "Mình có thể sờ một chút không?"

Tô Giai Nghê chậm rãi gật đầu.

Cô chậm rì đặt tay lên bụng, môi dần dần dãn ra tạo thành một độ cung: "Em bé đạp mình đó, mình cảm nhận được rồi."

"Bảo bối, mau lớn lên nha, mẹ nuôi chờ con."

Kỳ Mặc Vũ cũng không nhịn được đi tới, học theo Hồ Nhã Hinh chạm vào bụng Tô Giai Nghê: "Đúng vậy, phải thật khỏe mạnh đó."

Bác sĩ nhìn ba cô gái trẻ ngồi ở đó, có chút không nói nên lời. Bà làm bác sĩ phụ sản mấy mươi năm, trường hợp của Tô Giai Nghê gặp qua không ít nhưng lần nào cũng mang đến những cảm xúc khác nhau.

Một đứa trẻ không có ba chưa hẳn đã bất hạnh.

1

Khi ba người ra khỏi phòng bệnh thì khu khám thai cũng đã vơi người. Tưởng đâu sẽ có một buổi sáng yên ổn, hóa ra không phải vậy.

Tô Giai Nghê lơ đãng bắt gặp một hình dáng không thể quen thuộc hơn đang đi về phía mình. Cao Lỗi đang dìu một cô gái, bên cạnh còn có mẹ của hắn ta. Nhìn dáng vẻ mẹ hắn vô cùng xu nịnh cô gái đang đi cùng, khuôn miệng luôn treo nụ cười tươi rói. Mà Cao Lỗi cũng vô cùng cẩn thận, giống như sợ người bên cạnh sẽ bị ngọn gió nhẹ làm cho lung lay.

Tô Giai Nghê giấu đi xung động, định lôi kéo hai người bạn của mình đi hướng khác thì một giọng nói chua chát vang lên: "Ah? Là ai đây ta? Không phải là bạn gái cũ của anh sao?"

Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, mà Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh cũng không ngoại lệ. Hai người ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nhau. Nhưng khi nhìn thấy Cao Lỗi đang đứng đó, xem như cũng hiểu được mấy phần.

Tô Giai Nghê lại lần nữa muốn bỏ đi nhưng Diệp Trân Trân tiến lên nắm lấy cổ tay cô. Hồ Nhã Hinh lập tức đứng chặn ngay phía trước: "Nè, làm gì vậy?"

Diệp Trân Trân nhếch môi xem thường: "Không phải nói là phá thai sao? Bụng to như vậy, định sau này dẫn đứa nhỏ đến ăn vạ à?"

Hồ Nhã Hinh nghe vậy lập tức bật chế độ cảnh giác: "Cô là ai? Sao mở miệng toàn là rác rưởi vậy?"

Diệp Trân Trân lập tức ôm lấy cánh tay Cao Lỗi, vẻ mặt đắc ý: "Tôi là ai à? Tôi đương nhiên là vợ sắp cưới của A Lỗi rồi. Chúng tôi còn sắp chào đón con trai đầu lòng đó. Anh nói đúng không?"

1

Cao Lỗi nãy giờ vẫn giữ im lặng, bị gọi tên thì mới chậm rãi gật đầu.

"Ha, thì ra là đôi gian phu dâm phụ."

Hồ Nhã Hinh không nể mặt, bắt đầu sỉ vả.

"Cô nói ai là gian phu dâm phụ, chúng tôi đã đăng ký kết hôn chỉ còn thiếu lễ cưới. Cô nhìn lại người bên cạnh cô đi, còn đi học đã có chữa hoang, vậy mà còn mặt mũi đứng ở đây."

Giọng nói của Diệp Trân Trân vô cùng lớn, chẳng mấy chốc những lời bàn tán bắt đầu vang lên.

Tô Giai Nghê giống như hóa đá, chỉ có những giọt nước mắt là bắt đầu chuyển động. Cô biết người này, đây là người vẫn luôn theo sau đuôi Cao Lỗi. Lúc đó hắn nói với cô giữa hai người không có quan hệ gì, là Diệp Trân Trân mặt dày bám lấy hắn. Nhưng bây giờ, thời thế thay đổi, cô ta lại có thể đường đường chính chính đứng ở đây, lại còn mang thai.

Mẹ của Cao Lỗi là Đinh Tố Ly tiến lên vuốt vuốt lưng Diệp Trân Trân: "Trân Trân đừng nổi nóng, sẽ ảnh hưởng đến cháu nội bảo bối của mẹ."

1

Từ sau khi bị đuổi học, sự nghiệp của Cao Lỗi có chút mịt mờ. May là có Diệp Trân Trân ra tay giúp đỡ. Nhà của cô ra mở công ty kiến trúc, tuy không quá lớn nhưng cũng có chỗ đứng, vừa lúc có thể làm hậu phương vững chắc cho Cao Lỗi sau này. Đinh Tố Ly đương nhiên không thể bỏ qua đứa con dâu này, lập tức yêu cầu Cao Lỗi đăng ký kết hôn.

Hồ Nhã Hinh nghe bà ta mèo khóc chuột thì cười khinh: "Ha, cháu nội bảo bối? Vậy thì đứa bé trong bụng Giai Nghê là gì? Không khí sao?

Đinh Tố Ly chống nạnh: "Cô thì biết gì chứ? Còn chưa biết đứa con đó có phải của A Lỗi nhà chúng tôi không."

"Bà bà bà, bà là người lớn, có thể không nói lý lẽ như vậy sao?"

Hồ Nhã Hinh trừng mắt, lỗ tai muốn bốc khói.

Kỳ Mặc Vũ một bên an ủi Tô Giai Nghê, một bên giữ tay Hồ Nhã Hinh lại, chậm rãi nói: "Nhã Hinh, không phải người lớn nào cũng đáng kính."

Sau đó nàng lại hướng Cao gia ba người mỉm cười: "Bác gái, bác lớn tuổi rồi, con hy vọng sau khi nói mấy lời này ban đêm bác vẫn có thể ngủ ngon giấc. Còn hai người, chúc cho hai người con đàn cháu đống, sau này lớn lên biết ngoan ngoãn nghe lời, biết cách đối nhân xử thế, đừng có vô liêm sĩ như ba mẹ của mình."

4

"Cô..."

Diệp Trân Trân giơ tay lên muốn tát Kỳ Mặc Vũ một cái nhưng đối diện với ánh mắt của nàng, bàn tay Diệp Trân Trân run rẩy.

"Cô... cô đợi đó."

Kỳ Mặc Vũ nhếch môi: "Tùy thời tiếp kiến."

1

Sau đó cô dẫn theo Tô Giai Nghê và Hồ Nhã Hinh rời khỏi.

Chờ đến khi lên xe, Tô Giai Nghê mới không nhịn được khóc lớn. Kỳ Mặc Vũ chỉ vuốt lưng an ủi cô: "Giai Nghê, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi. Cậu làm được mà."

Tô Giai Nghê vùi vào lòng ngực Kỳ Mặc Vũ: "Mặc Vũ, mình không cam tâm."

Tại sao cô đối với Cao Lỗi trọn tình trọn nghĩa nhưng hắn ngược lại chẳng để vào mắt. Tại sao người bị đối xử tệ bạc là cô, người ở đây than khóc cũng là cô.

Hồ Nhã Hinh rít lên một tiếng, vỗ mạnh vào vô lăng: "Mình thật hối hận lần trước đã nhẹ tay với hắn, nếu biết trước có ngày hôm nay mình đánh cho hắn tàn phế luôn, đừng hòng nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái."

"Mình tin ông trời có mắt, người như Cao Lỗi sớm muộn cũng sẽ gánh lấy hậu quả."

1

Bây giờ ngoài những lời nói như thế này, Kỳ Mặc Vũ quả thực không biết có cách xử lý nào tốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment