Cung Khuynh

Chương 12

Vệ Minh Khê đem hai ý chỉ đã viết sẵn nhìn lại một lần, dự tính thời điểm phân biệt để cho người đem đến đưa Đổng Vân Nhu cùng Hoắc Liên Tâm. Vừa ngẩng đầu lại chợt phát hiện Dung Vũ Ca sắc mặt âm trầm đứng trước mặt mình.

“Không phải ngươi về Đông cung rồi sao? Sao còn quay lại làm gì?” Vệ Minh Khê vô tâm hỏi. Chân mày Dung Vũ Ca cau lại, nàng chán ghét nhất những lúc Vệ Minh Khê đối với mình ra vẻ dửng dưng lạnh nhạt, một chút cũng không để ý đến tâm tình của mình, nếu không cũng sẽ không dễ dàng trao tấm chân tình của mình cho người khác.

Dung Vũ Ca không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Vệ Minh Khê, ngăn Vệ Minh Khê không cho nàng đi ra ngoài.

Vệ Minh Khê bị ngăn lại, khẽ nhíu mày : “Ngươi chắn ngang ở đây làm gì?”

“Vì sao người lại đưa ngọc cơ cao cho Đổng Vân Nhu?” Dung Vũ Ca tới gần Vệ Minh Khê. Có lẽ Vệ Minh Khê có chút chột dạ, cũng có thể vì khí thế Dung Vũ Ca quá bức người, nàng bất giác lui về vài bước.

“Ngươi không phải nói cho ta rồi, để ta tùy ý xử trí hay sao?” Vệ Minh Khê nhíu mày, làm như không hề đem chuyện Dung Vũ Ca tức giận để vào trong mắt.

“Ngươi rõ ràng đáp ứng ta……” Dung Vũ Ca hạ giọng, nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê không chút hối hận, trong lòng vừa cảm thấy ủy khuất vừa cảm thấy bất lực.

“Ta là đáp ứng ngươi không ném đi, ngươi cũng không nói ta không thể tặng người khác.” Vệ Minh Khê phản đối, dùng tay đẩy Dung Vũ Ca đang chắn lối đi ra, nhưng mà không cách nào đẩy nàng đi được. Tuy rằng biết Dung Vũ Ca không vui khi mình đem cho người khác nhưng nàng không ngờ Dung Vũ Ca lại phản ứng dữ dội như vậy.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê chẳng những không có một tia áy náy, ngược lại bộ dáng như thể điều đó là đương nhiên. Vệ Minh Khê dựa vào cái gì có thể ngang nhiên giẫm lên tâm tư mình như thế, mình từ lúc chào đời tới nay chưa từng đối với người nào tận tâm tận lực như vậy, nhưng rốt cục lại chỉ bị người ta coi thường mà thôi. Dung Vũ Ca càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mình chưa bao giờ chịu đựng đến vậy.

“Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca kiềm chế không được mà quát Vệ Minh Khê. Bởi vì nàng thực sự không biết ngoài việc mình la hét tên Vệ Minh Khê lúc này để biểu đạt sự bất mãn trong lòng thì còn có thể làm gì khác?

Vệ Minh Khê thoáng sửng sốt, khuê danh của nàng từ sau khi làm Hoàng hậu đến nay chưa từng có người nào gọi qua, huống hồ là bị người khác hét lên như vậy. Cho nên thời điểm cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy bị người khác thét lên, Vệ Minh Khê có chút ngây người. Bất quá Vệ Minh Khê rất nhanh đã định thần lại, Dung Vũ Ca thật quá mức càn rỡ, khuê danh Hoàng hậu nàng cũng dám hét lên như vậy. Suốt hai mươi năm qua chưa từng thấy có người càn rỡ như Dung Vũ Ca cả, Vệ Minh Khê nhìn khuôn mặt Dung Vũ Ca đầy phẫn nộ uất ức mà đỏ bừng lên. Trông nàng thực xinh đẹp, nhưng tại sao nàng lại tức giận đến vậy nhỉ?

“Vệ Minh Khê, ngươi có biết vật kia trân quý đến nhường nào không, ta không dễ dàng mới có thể nhờ người tìm được, ngươi cảm thấy người khác đối với ngươi dù có tốt hay có tâm ý như thế nào đều là tầm thường không đáng kể sao? Ngươi cho rằng có thể tùy ý chà đạp lên tâm ý của người khác sao? Ta thà rằng ngươi ném đi cũng không muốn ngươi đem cho người khác…… Vệ Minh Khê, vì cớ gì ngươi chán ghét ta như vậy, luôn khiến cho ta khổ sở, sao chỉ một chút cảm giác của ta ngươi cũng không hiểu được? Ta đã hy vọng ngươi có thể hiểu được biết bao nhiêu ……” Dung Vũ Ca xúc động, càng nói càng kích động, càng về sau lại càng lộn xộn.

Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca giận dữ kích động, tựa hồ hành động của mình thật sự làm nàng tổn thương. Trong lòng Vệ Minh Khê sinh ra một chút áy náy, người khác đối tốt với mình, mình quả thật không nên chà đạp. Vệ Minh Khê có chút buồn bực, điều mình làm thực sự nghiêm trọng đến vậy sao, hơn nữa vì sao Dung Vũ Ca lại đối tốt với mình đến thế? Tuy vậy mặt ngoài Vệ Minh Khê vẫn bất động thanh sắc, làm cho Dung Vũ Ca càng nhìn càng thêm tức giận.

“Vệ Minh Khê, ta ghét ngươi!” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê không chút nào động dung, cảm thấy vô cùng ủy khuất. Nữ nhân này tâm tĩnh như nước, đến khi nào mới có thể lay động nàng, hay về sau nàng vẫn cứ như vậy khiến mình đau khổ hơn nữa?

Cho nên Dung Vũ Ca càng không khắc chế được ủy khuất cùng tuyệt vọng trong lòng, vì Vệ Minh Khê, nàng đã đem chính mình bức đến không còn đường lui, thật sự không cách nào đả động được nàng sao?

Vệ Minh Khê đáng ghét, vì sao lúc nào cũng phải lạnh lùng như thế, nàng không muốn Vệ Minh Khê lạnh nhạt như thế. Nghĩ đến đây, nước mắt Dung Vũ Ca rơi xuống, nàng cũng không biết nước mắt vì sao không kìm được mà cứ liên tục tuôn rơi, càng rơi xuống lại càng kìm chế không được. Nàng yêu Vệ Minh Khê bao nhiêu, giờ phút này lại càng ủy khuất bấy nhiêu. Người trong thiên hạ chỉ cần mình muốn, có người nào mà không chiếm được, riêng chỉ mỗi Vệ Minh Khê là làm cho mình thúc thủ vô sách, khiến mình khổ sở như thế, càng nghĩ càng khóc thật nhiều.

Chán ghét mình, vậy còn lấy lòng mình làm gì? Vệ Minh Khê càng nghĩ càng thấy Dung Vũ Ca thật sự không thể hiểu nổi.

Bất quá nhìn Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê lại ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới Dung Vũ Ca – người luôn luôn vui cười, luôn luôn không sợ trời không sợ đất, luôn luôn càn rỡ, là nữ nhân mà mình nghĩ sẽ không bao giờ rơi nước mắt nhưng giờ phút này lại rơi nước mắt trước mặt mình, là giọt nước mắt chân thực. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca khóc thật đáng thương, hai mắt đẫm lệ, khiến cho người ta đặc biệt thương cảm, tâm không khỏi nhu hoà đi một chút, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương.

“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng. Kỳ thật cá tính Dung Vũ Ca giống như một bá vương vậy, giống như một tiểu hài tử, nàng đối với ngươi tốt, ngươi phải cảm kích, nàng đưa ngươi thứ gì, dù ngươi không thích cũng không mong ngươi đưa người khác, bằng không nàng sẽ ầm ĩ nháo nhào cho ngươi xem. Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca khóc lóc như vậy, đột nhiên cảm thấy mình thực sự không có đạo lý, tựa hồ là mình phạm phải tội lỗi tày đình. Được rồi, được rồi, người nào khóc thì người đó lớn nhất.

“Ngươi để cho ta khóc chết đi, dù sao ngươi cũng không để ý, cũng sẽ không tiếp nhận tình cảm này của ta!” Dung Vũ Ca nghẹn ngào nói. Có lẽ do nàng rất ít khi khóc, giờ đột nhiên khóc lớn, nên càng khóc nhiều hơn. Vệ Minh Khê cảm thấy cực kỳ buồn cười, nữ nhân họa thủy yêu nghiệt như vậy, vậy mà cũng có lúc thất thố như thế, một phen nước mắt nước mũi, xấu chết đi được. Kỳ thật Dung Vũ Ca giờ phút này quả thật không giống yêu nghiệt, nhưng xem ra vẫn vô cùng khả ái.

Giờ phút này Vệ Minh Khê mới cảm thấy Dung Vũ Ca thực sự là tiểu cô nương, Vệ Minh Khê rốt cuộc vẫn là người làm mẹ, vẫn rất từ mẫu. Duy vẫn không suy đoán được nguyên nhân Dung Vũ Ca vì sao thất thố như thế, Dung Vũ Ca giận dỗi lại càng giống như một tiểu hài tử.

Lúc an ủi người khác, thân thể chính là hữu hiệu nhất, cũng là bản năng cơ bản nhất. Do đó khi Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca chẳng những không ngừng khóc ngược lại càng khóc càng lớn, Vệ Minh Khê dịu dàng ôm Dung Vũ Ca vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, muốn tiểu cô nương này an tĩnh một chút. Biểu hiện của Vệ Minh Khê lúc này chỉ thuần túy là biểu hiện mà một trưởng bối nên có.

Bao nhiêu tuổi rồi, khóc xấu như vậy làm gì! Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy thật khó để lý giải.

Sự tình này với Vệ Minh Khê vốn không lớn, nhưng đối với Dung Vũ Ca lại không nhỏ. Hơn nữa bộ dáng phản ứng lãnh đạm vừa rồi của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca rất kích động. Nhưng mà sau khi Vệ Minh Khê ôm nàng, Dung Vũ Ca kinh hỉ vô vùng, một chút thương tâm cùng khổ sở trong lòng cũng biến mất, thậm chí còn mừng rỡ như điên. Nhưng nàng biết lúc này mình không nên ngừng nước mắt nhanh như vậy, vì thế Dung Vũ Ca vẫn tiếp tục khóc thút thít, tay đã sớm ôm lấy Vệ Minh Khê, dựa thân thể vào thân thể mềm mại của nàng. Mà Vệ Minh Khê vẫn nghĩ bởi vì Dung Vũ Ca khóc quá thống khổ mà hành động như thế, chỉ có Dung Vũ Ca biết được hành động của mình không đơn giản như Vệ Minh Khê nghĩ.

Bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều nên hiện tại Dung Vũ Ca vẫn còn khóc thút thít. Nhưng tâm tình lúc này so với vừa rồi lại hoàn toàn bất đồng, giờ phút này Vệ Minh Khê ôm mình vào lòng, còn mình đang nằm trong vòng tay Vệ Minh Khê. Nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca liền cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy, nàng vùi đầu vào cổ Vệ Minh Khê, mùi hương làm người ta trầm mê kia đang tràn ngập nơi chóp mũi. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gần Vệ Minh Khê đến vậy, tay Dung Vũ Ca đặt ở bên hông Vệ Minh Khê, thân thể dính sát vào người nàng, thậm chí còn cảm giác được ngực của nàng vô cùng mềm mại. Cái này căn bản không phải là tư thế một trưởng bối ôm vãn bối, vô luận là nhìn từ góc độ nào cũng có cảm giác cực kỳ mờ ám.

Nhưng Vệ Minh Khê lại không hề nhận ra, nàng chỉ cảm thấy Dung Vũ Ca quả nhiên đã an tĩnh không ít, tuy rằng còn có tiếng thút thít nhưng rốt cuộc cũng đã ngừng. Lúc nàng tưởng có thể ly khai được mới phát hiện cả người mình đều bị Dung Vũ Ca ôm lấy, Dung Vũ Ca ôm mình đến không thể nhúc nhích được. Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng có gì đó thất thường, sao lại vì an ủi Dung Vũ Ca mà thoải mái ôm lấy nàng? Thực sự trước giờ chưa từng cùng người khác thân mật như vậy.

Vệ Minh Khê định mở miệng bảo Dung Vũ Ca buông tay, nhưng thấy Dung Vũ Ca vẫn còn khóc thút thít, thôi cứ để vậy, nhưng cánh tay đang đặt trên người Dung Vũ Ca thì nhẹ nhàng buông xuống, mặc cho Dung Vũ Ca ôm mình.

Dung Vũ Ca cảm giác được Vệ Minh Khê buông cánh tay đang đặt trên người mình ra, trong lòng lại cảm thấy mất mát, vì sao giây phút ngọt ngào luôn ngắn ngủi như vậy? Mặc kệ, nàng không ôm mình thì mình ôm nàng cũng đủ rồi, nghĩ đến đây, Dung Vũ Ca liền ôm chặt hơn nữa, giờ phút này gần gũi như thế làm cho Dung Vũ Ca cảm thấy từ trước đến nay chưa từng thỏa mãn đến thế.

Còn Vệ Minh Khê chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng quỷ dị, nhưng nói không được quỷ dị chỗ nào, chỉ là cảm thấy thực sự không ổn.

Dung Vũ Ca ngừng khóc, nhìn chiêc cổ quang khiết của Vệ Minh Khê đang để lộ ra ngoài, ánh mắt vừa nóng rực vừa thèm khát, tưởng như mình đang hôn say sưa lên cái cổ nõn nà kia, tưởng như đem môi mình dán đầy lên thân thể Vệ Minh Khê, khám phá từng ngóc ngách, càng lúc càng muốn làm chuyện quá phận….

Dung Vũ Ca biết khát vọng trong mắt mình càng lúc càng khó khắc chế, nếu không phải giờ phút này đang cực lực khắc chế, có lẽ nàng đã làm chuyện quá phận rồi. Tất cả tâm trí nàng cơ hồ đều đang đặt lên da thịt Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê cảm giác được tay Dung Vũ Ca dường như đang chậm rãi di động bên hông mình, chuyển tới sau lưng, hướng đến chỗ tựa hồ như vô tình, nhưng cũng không phải vô tình. Vệ Minh Khê không biết có phải mình nhầm hay không mà lại cảm thấy bàn tay kia quá không an phận, tựa hồ cũng có thể cảm giác được tim Dung Vũ Ca đập càng ngày càng nhanh, Dung Vũ Ca quả thực rất kỳ quái, trên người Dung Vũ Ca có vô vàn dấu chấm hỏi.

Rốt cục Vệ Minh Khê cũng bị nhiệt độ cơ thể Dung Vũ Ca làm cho phải mở miệng bắt nàng buông tay. Vừa lúc đó thì Tĩnh Doanh và Thước Nhi bước vào, cả hai đều trợn mắt há mồm nhìn hai người đang ôm nhau, chuẩn xác mà nói là Thái tử phi ôm Hoàng hậu nương nương, còn Hoàng hậu nương nương đang ngoan ngoãn để cho nàng ôm.

“Hoàng hậu nương nương, hai người đang làm gì vậy?” Thước Nhi hỏi, tư thế Thái tử phi ôm Hoàng hậu nương nương rất kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào? Thước Nhi liều mạng nghĩ thầm.

Tĩnh Doanh nhìn Dung Vũ Ca, nếu vừa rồi không nhìn lầm, Dung Vũ Ca thiếu chút nữa đã chạm đến cổ Hoàng hậu nương nương rồi, lại nhìn tư thế ám muội của hai người, tiên đoán trong lòng Tĩnh Doanh càng thêm xác định vài phần, nhưng mà Hoàng hậu nương nương vì sao lại ngoan ngoãn để cho Thái tử phi ôm như thế?

“Dung Vũ Ca, buông ta ra.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng quay qua lỗ tai Dung Vũ Ca nói, nàng không muốn để cho hạ nhân nhìn thấy các nàng ôm nhau, cũng không biết vì sao, nhưng tựa hồ không đơn giản chỉ vì vấn đề lễ tiết.

————————o0o———————� �
Bình Luận (0)
Comment