Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 3

Sáng sớm nắng mai từ bên ngoài cánh cửa sổ chạm khắc tiến thẳng vào trong phòng, gió lạnh cũng lén lút từ cửa sổ chui vào, khiến cho căn phòng tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Thu Vãn cọ cọ mặt lên chăn bông, cảm nhận được sự lạnh lẽo bên ngoài ổ chăn, nàng không khỏi rụt người vào chỗ ấm áp bên trong.
Tình Hương bưng thau đồng bước đi nhẹ nhàng, nàng đặt thau đồng lên giá, đi đến phía trước giường gỗ mềm giọng gọi một tiếng: “Chủ tử, trời sáng rồi.”
Thu Vãn vô ý phát ra tiếng hừ nhẹ, đôi mắt vẫn nhắm chặt, thậm chí còn kéo chăn lên cao, bao trùm lấy đỉnh đầu.
Tình Hương hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, đối với phản ứng này của nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thở dài một hơi giống như bình thường, xoay người làm ướt khăn. Đầu mùa đông nước lạnh đến thấu xương, sắc mặt Tình Hương không một chút biến hóa, nhẹ nhàng đi ngược trở lại đắp khăn lên mặt Thu Vãn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi nhiệt độ lạnh lẽo tiếp xúc với da mặt, Thu Vãn lập tức theo phản xạ có điều kiện mở bừng mắt ra. Nàng mờ mịt túm lấy chăn bông, nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu, sau đó mới chần chờ vươn tay ra.
Ngón tay tinh tế, tái nhợt không chút huyết sắc, là tay nàng.
Nhưng tối hôm qua, bàn tay này vẫn là móng vuốt lù xù đầy lông của một con mèo.
Thu Vãn ngơ ngác nhìn một lúc lâu, dưới sự nhắc nhở của Tình Hương mới chậm rì rì ngồi dậy. Nàng tiếp nhận chiếc khăn áp lên mặt, thân thể theo bản năng mà run lên, thần trí cũng nhanh chóng thanh tỉnh.
Nàng…… Biến trở lại thành người?!
Tuy nhiên nàng nhớ rõ, mình chui vào ổ đệm ngủ trước mặt bệ hạ, cho dù tỉnh lại thì cũng nên tỉnh dậy trong tẩm cung của bệ hạ mới đúng, vì sao lại tỉnh dậy ở chỗ này?
Chẳng lẽ bệ hạ đã phát hiện ra con mèo trắng kia là nàng?!
Thu Vãn theo bản năng mà run rẩy, nhưng nàng cũng nhanh chóng nhớ ra, nếu thân phận của nàng đã bị vạch trần, như vậy nàng không bao giờ có cơ hội bình yên vô sự xuất hiện ở chỗ này.
Chẳng lẽ chuyện đêm qua chỉ là…… một giấc mộng?
Thu Vãn nhịn không được vươn tay, lật rồi lại úp nhìn ngó mấy lần. Rõ ràng nàng vẫn nhớ mình đi bộ như thế nào bên trong hoàng cung, nàng có bộ lông màu trắng, lớp lót thịt dưới lòng bàn chân màu phấn hồng, khi móng vuốt đạp lên mặt đất không phát ra bất cứ thanh âm nào. Chính bởi vì như vậy, nàng mới lặng yên không một tiếng động đi từ thiên điện nằm trong góc hoàng cung này ra ngoài, thậm chí còn gặp được bệ hạ……

Thu Vãn hoảng hốt.
Tình Hương gọi nàng vài tiếng, rốt cuộc nàng mới phục hồi tinh thần.
“Hôm nay chủ tử làm sao vậy? Sáng sớm đã thất thần như vậy.” Tình Hương một bên giúp nàng chải đầu, một bên tò mò hỏi: “Chẳng lẽ tối hôm qua ngủ không ngon?”
“Không có gì.” Thu Vãn liếc mắt nhìn bản thân bên trong gương đồng, nàng vẫn còn nhớ rõ biểu cảm kinh ngạc đêm qua khi nhìn thấy mặt mèo bên trong gương đồng.
 “Ta chỉ là cảm thấy, làm mèo rất tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng những có thể được bệ hạ sủng ái, thậm chí còn áo cơm vô lo, thức ăn đều là món ngon Ngự Thiện Phòng tỉ mỉ chuẩn bị. Mỗi ngày không cần lo lắng cho cái mạng nhỏ khó giữ này, càng không cần phải phiền não nơm nớp lo sợ nên tồn tại như thế nào bên trong hậu cung.
Nếu nàng là mèo, nàng có thể lăn lộn trên đầu gối của bệ hạ, còn có thể được bệ hạ đích thân đút thức ăn cho. Thu Vãn chua xót suy nghĩ.
Nàng bắt đầu ăn dấm của bản thân mình bên trong giấc mơ.
Trong mộng nàng vẫn là một con mèo nhỏ.
“Mèo?” Tình Hương nói: “Lại nói tiếp, đêm qua nô tỳ cũng nghe được tiếng mèo kêu, nô tỳ còn tưởng rằng từ trong phòng chủ tử truyền ra đấy.”
“Trong phòng ta?!” Thu Vãn cả kinh, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Tình Hương .
Tình Hương đang chải tóc cho nàng, theo động tác quay đầu của nàng, một vài sợi tóc bất chợt bị dứt đứt, Tình Hương vội vàng hướng nàng xin tha. Thu Vãn liếc mắt nhìn mấy sợi  tóc đen có chút ngả vàng trong tay Tình Hương, nàng giật mình, sau đó lại thất vọng xoay người trở về.
Phải rồi, người thì sao có thể biến thành mèo, nhất định là giấc mộng của nàng quá mức chân thật.
Hơn nữa, đang yên đang lành làm gì có ai muốn biến thành mèo đâu?

Quá trình rời giường trì hoãn không ít thời gian, Thu Vãn dẫn theo Tình Hương vội vàng chạy về phía chủ điện.
Vẫn như thường lệ khi thỉnh an, nàng đứng ở vị trí không bắt mắt nhất, rũ mắt cụp mi, lẳng lặng lắng nghe các phi tần khác nói chuyện, không nói một lời, trong lòng thầm nghĩ hôm nay ăn gì. Tính tình nàng luôn mềm mại, cũng rất điệu thấp, hơn nữa một đám Thường Tại mới nhập cung trẻ tuổi xinh đẹp tranh đấu khắp nơi muốn bò lên trên, bị các vị nương nương khác coi như cái đinh trong mắt. Nhất thời tất cả mọi người đều trong tối ngoài sáng nói móc những tiểu Thường Tại đó, không ai để ý nàng đang làm gì.
Nàng sống ở thiên điện Bích Tú Cung, Bích Tú Cung là cung điện của Thục phi nương nương. Thục phi nương nương hành sự luôn khiêm tốn, cũng không ưa tranh đấu nơi hậu cung, ngày thường chuyện thích làm nhất chính là chăm sóc hoa cỏ, tính cách cũng khá dịu dàng, không đối xử hà khắc với bọn hạ nhân. Hiện giờ thấy mấy vị quý nhân trong cung mình đang chèn ép một tiểu Thường Tại, cũng chỉ ngồi một bên xem đấu mà thôi, tư thái nhu nhược như cành liễu trước gió, bộ dáng nhìn qua giống như đang lúng túng không biết nên ngăn cản như thế nào.
Tầm mắt Thu Vãn từ đĩa điểm tâm trước mặt Thục phi nương nương rời xuống đôi giày thêu hoa sen của mình.
Nàng không tiếng động đè đè lên bụng, trong lòng lại nghĩ tới mấy viên thịt cá tối hôm qua ăn ở trong mộng.
Giấc mộng kia vô cùng chân thật, chân thật tới mức khiến nàng cảm giác như nàng thật sự ăn qua món ăn đó, hơn nữa còn chưa đã thèm. Khi hồi tưởng lại, mùi hương vẫn còn vương vít giữa môi răng khiến Thu Vãn nhớ mãi không quên.
“Nghe nói đêm qua thái giám trong cung Hoàng Thượng suốt đêm đi tìm Tĩnh phi nương nương, không biết là hỏi chuyện gì, nghe nói cung Tĩnh phi đèn sáng hồi lâu mới tắt.”
“Không phải gần đây Hoàng Thượng đang sủng ái Đức phi sao?”
“Đức phi cậy sủng sinh kiêu, tự tiện xông vào tẩm cung của Hoàng Thượng, đã sớm bị cấm túc rồi.”
“Lệ phi lại tự mình xuống bếp hầm canh cho bệ hạ.”
“Tĩnh phi mang theo mèo chơi đùa ở Ngự Hoa Viên, tới trời tối mới trở về.”
“Bệ hạ không thích mấy động vật nhỏ lông tóc xù xù, mỗi năm thời điểm thu săn, tài bắn cung của bệ hạ là cao siêu nhất.”
“……”
Bên tai nghe tiếng những phi tử đó nói chuyện, Thu Vãn thỉnh thoảng lên tiếng góp lời, tuy nhiên trong lòng lại có chút xúc động.

Ở trong mộng của nàng, bệ hạ rất thích động vật nhỏ lông tóc xù xù là nàng đấy, hắn còn ôm nàng vào trong ngực vuốt ve lông trên người nàng nữa!
Rốt cuộc đó chỉ là giấc mộng của riêng nàng, nhưng cảm giác được vuốt lông quá mức chân thật, khiến Thu Vãn cũng sinh ra vài phần ảo giác bệ hạ sẽ thích mèo.
Dù sao thì mộng vẫn là mộng, nếu nói bệ hạ thật sự thích mèo thì mèo của Tĩnh phi nương nương đã sớm bị hói đầu rồi.
Thu Vãn một bên phát ngốc, một bên lẳng lặng lắng nghe những tin tức bát quái từ đám phi tử. Đợi thời gian thỉnh an khá đủ rồi, mọi người sôi nổi đứng dậy rời đi, nàng cũng đi theo, tụt lại phía sau mọi người, được Tình Hương đỡ về thiên điện.
Không biết hôm nay ăn gì……
……
Tiêu Vân Hoàn buông bút son, vừa ngầng đầu, đúng lúc nhìn thấy chiếc bát ngọc nhỏ ở trên bàn.
Chiếc bát này dùng để đựng thịt gà được xé thành các miếng lớn nhỏ, tuy nhiên nó đã được đặt ở nơi này khá lâu rồi, không ai tới dọn, cũng không có con mèo nào xuất hiện.
Cao Bình Sơn chú ý tới tầm mắt của hắn, thử nói: “Bệ hạ, nô tài đi đổi thịt gà trong chiếc bát này……”
“Thôi.” Tiêu Vân Hoàn xua tay: “Không cần chuẩn bị nữa.”
“ Nhưng mà bệ hạ, nếu con mèo trắng kia lại đến……?” Cao Bình Sơn thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn.
Tiêu Vân Hoàn ý vị không rõ hừ một tiếng, nói: “E rằng nó sẽ không tới nữa.”
Không đợi Cao Bình Sơn mở miệng, hắn lập tức nhấc bút son, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Chỉ là đang phê duyệt, đầu bút son bỗng nhiên vẽ cong một đường, sau đó dừng lại ở khoảng trống phía trên của tấu chương. Khi đặt bút xuống, hình dáng một con mèo nhỏ đơn giản liền xuất hiện.
Một vài nét bút ít ỏi đã phác họa ra đường nét một con mèo, thoạt nhìn, nó còn có vài phần tương tự với mèo trắng tối hôm qua.
Cao Bình Sơn liếc mắt một cái, trong lòng hiểu rõ, lẳng lặng bưng bát ngọc nhỏ lui xuống, dặn dò tiểu thái giám tới Ngự Thiện Phòng lấy chút thịt gà mới trở về.
Ngày thường chưa từng thấy Hoàng Thượng nhiệt tình với mèo như vậy, con mèo trắng kia tự mình chạy đi, bệ hạ còn nhớ mãi không quên, nhưng lại không cho bọn họ dẫn người đi tìm…… Bên trong hoàng cung này, người duy nhất nuôi mèo chính là Tĩnh phi, có lẽ mèo trắng kia có chút quan hệ với Tĩnh phi.

Cao Bình Sơn âm thầm ghi tạc chuyện này vào trong lòng.
Chờ tiểu thái giám bưng bát ngọc trở về, hắn mở nắp nhìn thoáng qua, thịt gà bên trong vô cùng tươi mới. Hắn gật đầu, đặt bát ngọc trở lại chỗ cũ, chờ đợi phản ứng của Hoàng Thượng.
Chỉ thấy Tiêu Vân Hoàn liếc mắt nhìn chiếc bát bạch ngọc kia một cái, tầm mắt rõ ràng dừng trên miếng thịt gà hồi lâu, cuối cùng không nói gì, nhàn nhạt dời ánh mắt.
……
Đêm khuya, Thu Vãn trở mình trong giấc mơ, thân thể chìm vào chăn bông mềm mại, không tự giác kêu “Meo ~” một tiếng.
Meo……
Meo?
Meo??!!!
Thu Vãn mở bừng mắt, toàn bộ lông mèo đều dựng đứng lên.
Bên ngoài im ắng, ánh trăng tròn trịa từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, vừa lúc chiếu lên bộ lông tuyết trắng trên người nàng, bộ lông mượt mà được bao phủ thêm một tầng ánh sáng, khiến cho mọi thứ trở nên mờ ảo không quá rõ ràng.
Thu Vãn quay đầu nhìn chiếc đuôi không ngừng lắc lư của mình, nâng móng vuốt lên nhìn lót thịt dưới chân, nàng sợ ngây người.
Nàng lại biến thành mèo?!
Đến tột cùng chuyện này là như thế nào?!
Tác giả có lời muốn nói: Quan viên nhận được cuốn sổ con Hoàng đế bệ hạ dùng bút son vẽ hình con mèo.
 Quan viên:…… Rốt cuộc bệ hạ có ý gì???

 

Bình Luận (0)
Comment