Cực Phẩm Ở Rể

Chương 92

Chương 92: Trật Khớp Nghiêm Trọng.

“Học viện trung y của mấy người chỉ có một giáo sư Hà sao?

Không có người nào trẻ hơn chút?” Annie chau mày khó hiểu.

“Không, tôi đảm bảo với cô, học viện trung y chúng tôi chỉ có một giáo sư Hà, Hà Chí Huy.” Sương Tông Nhụy hơi không hiểu. Trường ông ta chỉ có một giáo sư Hà thôi mà.

“Hà Chí Huy?”

Amni trầm mặt, lạnh giọng nói: “Ngại quá, người tôi cần tìm là Hà Gia Vinh tiên sinh. Viện trưởng bệnh viện nhân dân Thanh Hải nói là cậu ta nhận chức ở đây, nên tôi mới tới.”

“Hả?”

Sương Tông Nhụy liền biến sắc. Có thế nào ông ta cũng không ngờ được người mà Annie muốn tìm lại là Hà Gia Vinh.

Có khi nào chính là Hà Gia Vinh mà hôm qua ông ta đã từ chối đó? Nghĩ lại dáng vẻ mà Lý Hạo Minh tán thưởng anh thì có lẽ đúng rồi.

Lập tức ruột của Sương Tông Nhụy đều tái mét rồi, vẻ mặt khổ SỞ.

“Tôi muốn gặp Hà Gia Vinh tiên sinh, phiền ông bảo cậu ta bây giờ tới lên lớp ngay!” Ngữ khí của Annie vô cùng không vui.

“Được, được, không thành vấn đề. Hôm qua Hà tiên sinh còn mới tới trường, hôm nay có chuyện không tới. Tôi đi gọi cậu ta tới ngay. Cô đợi chút, đợi chút.”

Trán Sương Tông Nhụy đỗ đầy mồ hội mà nói, vội ra hiệu với phó hiệu trưởng, nói: “Đưa máy vị khách quý tới phòng nghỉ đợi trước, ném thử trà đặc biệt của Thanh Hải chúng ta.”

Phó hiệu trưởng vội gật đầu, đưa đám người Annie đi tới phòng nghỉ.

“Tôi có thể đợi nhưng thời gian của tôi quý giá, nhiều nhất đợi các người một tiếng.” Amnie đi trước, vẻ mặt cao ngạo mà ném lại một câu.

“Hiểu, hiểu.” Sương Tông Nhụy vội cúi người nói.

Sau khi Annie đi thì ông ta mới thở dài một hơi, lật giở danh bạ mà gọi cho Lý Hạo Minh, nhưng lại thấy không ổn, vội bảo bí thư học viện trung y lái xe, cùng ông ta tới Hồi Sinh Đường.

Bí thư học viện trung y cùng ông ta lái như bay, một vài đèn đỏ cũng không bận tâm nữa, làm cho phía sau mắng té tát.

Lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường có một đoàn dài người đang xếp hàng, đều là bệnh nhân tới khám bệnh.

“Hà tiên sinh, Hà tiên sinh ơi.”

Sương Tông Nhụy vừa xuống xe liền vội vàng xông vào phòng khám.

Lúc này Lâm Vũ đang bắt mạch cho bệnh nhân, bị tiếng gọi của ông ta cắt ngang, hơi không vui mà chau mày.

“Đi ra. Không thấy tiên sinh chúng tôi đang khám bệnh cho người ta sao? Muốn khám thì xếp hàng!”

Lịch Thần Sinh xông lên đây Sương Tông Nhụy đang chạy qua một cái, suýt nữa mà ngồi phịch xuống đắt.

Sương Tông Nhụy liền biến sắc, không dám nổi giận, vội nói: “Huynh đệ, tôi không phải là tới khám bệnh. Tôi có việc gấp cần tìm Hà tiên sinh. Vô cùng gấp gáp.”

“Chuyện gấp thế nào cũng phải đợi tiên sinh chúng tôi khám xong!” Lịch Thần Sinh không vui nói.

“Đúng thế, có chút đạo đức nào không thế? Không thấy chúng tôi đang xếp hàng sao?”

“Tên hói này có phải là muốn chen ngang không? Mau cút!”

“Ăn mặc ra dáng lắm, mà không có chút ý thức nào cải”

Bệnh nhân đang xếp hàng cũng hơi không vui, đồng loạt trách ông ta.

Sương Tông Nhụy đường đường là một hiệu trưởng trường đại học y khoa, còn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, nên không khỏi đỏ bừng mặt, rất muốn quay người bỏ đi, nhưng lại không dám, chỉ đành nhẫn nhịn mà đứng đợi bên cạnh.

Lâm Vũ khám xong cho người bệnh trước mắt thì tỏ ý mọi người bớt giận, rồi quay đầu hỏi Sương Tông Nhụy: “Hiệu trưởng Sương, không biết ngài tới phòng khám nhỏ này của tôi có chuyện gì?”

Sương Tông Nhụy thấy Lâm Vũ chịu để ý tới mình thì mui mừng, vội đi tới, cung kính nói: “Hà tiên sinh, tôi thành tâm thành ý tới mời cậu tới đảm nhiệm vị trí giáo viên của trường chúng tôi.”

“Ò2?” Lâm Vũ nhếch mày: “Nhưng hôm qua khi tôi tới không phải ngài đã nói quá nhiều người rồi sao?”

“Đúng, quả thực quá nhiều người rồi, nhưng người như Hà tiên sinh ngài thì không giống. Cho dù có nhiều thế nào đi nữa thì tôi cũng phải giành thời gian mà sắp xếp cho cậu.” Sương Tông Nhụy vẻ mặt nịnh nọt cười nói nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở.

“Vậy thì quả thực ngại quá, hiệu trưởng Sương. Hôm qua sau khi ngài từ chối tôi thì hiệu trưởng Đồng của học viện trung y Thanh Hải đã tới mời tôi làm giáo viên của trường họ. Tôi đã đồng ý rồi, mời ngài về đi.” Lâm Vũ hơi gật đầu ra hiệu rồi không bận tâm tới ông ta nữa, tiếp tục khám bệnh.

“Hà tiên sinh, cậu có thể kiêm chức hai trường một lúc mà. Tôi sẽ cho cậu đãi ngộ của biên chê…”

Sương Tông Nhụy gấp gáp. Ông ta còn chưa nói xong thì Lịch Thần Sinh liền đây ông ta ra ngoài một cái, lạnh giọng: “Được rồi, tiên sinh chúng tôi còn phải khám bệnh nữa, mau đi đi.”

“Cậu đừng có mà động chân động tay!”

Bí thư đi cùng vội đỡ lấy Sương Tông Nhụy, tỏ vẻ không vui mà trách một câu.

f “Tôi động chân động tay đấy thì sao?” Lịch Thần Sinh bước lên một bước, bóp ngón tay kêu răng rắc, khí thế bức người.

“Ngang ngược.”

Bí thư bị dọa cho biến sắc, vội lui qua một bên.

Vào lúc này, hai chiếc Lincoln lúc nãy tới đại học y khoa đó chạy tới. Sau khi xe dừng lại thì đám người Annie xuống xe.

“Annie tiểu thư, cô sao lại tới rồi? Tôi đang mời Hà tiên sinh đấy.” Sương Tông Nhụy thấy vậy thì gấp lên, vội chạy tới nói.

“Hiệu trưởng Sương, không cần nữa, tôi đã nghe ngóng qua rồi, Hà tiên sinh căn bản không dạy ở trường ông. Hắn đã được đại học trung y Thanh Hải tuyển rồi, nên không làm phiền ông nữa.” Annie liếc ông ta một cái, không để ý tới ông ta, đi thẳng vào Hồi Sinh Đường.

“Annie hội trưởng, trình độ dạy học của giáo sư khác của trường chúng tôi cũng rất lợi hại đấy!”

Tim Sương Tông Nhụy nhói đau. Vinh dự đang yên đang lành này lại bị đại học trung y cướp mắt, vô cùng không cam lòng, vừa nói vừa muốn đuổi theo Annie, nhưng bị hai tên vệ sĩ vest đen cường tráng bên cạnh không khách khí mà ngăn lại.

“Hồi Sinh Đường? Khẩu khí lớn thật!”

Annie tháo kính râm xuống, nhìn biển hiểu nền đen chữ vàng trên cửa một cái, hơi không phục.

Cô ta từng sống ở Hoa Hạ một thời gian, có nghiên cứu sâu về văn hóa Hoa Hạ, tất nhiên đọc hiểu ý nghĩa của biển hiệu.

Đối với đám người tây tới đột ngột này, bệnh nhân đều tò mò không thôi.

“Ngay cả người ngoại quốc cũng tới tìm Hà tiên sinh khám bệnh à, Hà tiên sinh lợi hại thật.”

“Đương nhiên, Hà tiên sinh là thần y, sớm muộn sẽ có một ngày danh tiếng vang xa khắp thế giới.”

“Người ngoại quốc này cao lớn, khung xương lớn thật.”

“Nào chỉ có khung xương lớn, tôi thấy cái gì cũng lớn. Nhìn cô gái tóc vàng đó, thân hình gợi cảm quá.”

Anmnie nghe vậy thì chau mày, hung dữ mà trừng hai người trẻ tuổi đó một cái.

Hai người đó bị cô ta nhìn mà ngần ra, không ngờ cô Tây này lại hiểu tiếng trung.

“Xin chào Hà tiên sinh, tôi là phó hội trưởng hiệp hội y liệu Mỹ.

Tôi tên Annie.”

Thấy Lâm Vũ liếc mình mà không nói gì, Annie chau chặt mày, có chút không vui mà giới thiệu mình.

Chỉ cần là người biết về giới y liệu thì đều biết địa vị của học hội y liệu Mỹ trong giới y học. Trên thế giới cũng không biết có bao nhiêu người chen lần sứt đầu mà muốn làm quen với phó hội thưởng xinh đẹp tài giỏi như cô ta đâu.

Nhưng sau khi nghe thấy cô ta tự giới thiệu xong thì Lâm Vũ vẫn không có phản ứng gì, vẻ mặt điềm nhiên, chỉ nói với Lịch Thần Sinh: “Lịch đại ca, chuẩn bị máy chỗ ngồi cho họ.”

Lịch Thần Sinh vội gật đầu đáp, rồi đưa máy cái ghế nhựa ở trong nhà ra đặt lên đất, nói: “Máy vị đợi chút, tiên sinh chúng tôi đang khám bệnh.”

Annie nhìn máy cái ghế nhựa trên đất này thì trầm mặt, vô cùng không vui. Cô ta từ lúc nào mà phải ngồi loại ghế thấp kém thế này.

“Phiền tìm cho chúng tôi mấy cái ghế gác tay, cảm ơn.” Annie kím nén tức giận mà nói. Theo như cô ta thấy thì Lâm Vũ quá không tôn trọng cô ta rồi.

“Ngại quá, chỗ chúng tôi không có ghê gác tay, chỉ có cái này.”

Lịch Thần Sinh lắc đầu nói.

“Vậy thì thôi đi.” Annie lạnh giọng: “Hà tiên ính, chỗ này của anh quả thực quá đơn giản rồi, chúng ta qua tiệm cà phê bên cạnh nói chuyện đi.”

Lời của cô ta nghe có vẻ như là mời mọc, nhưng lại là ra lệnh.

Nếu là người của giới y liệu khác thì e là vì câu này của cô ta mà kích động không thôi.

Nhưng mặt Lâm Vũ vẫn không có dao động gì, khám cho bệnh nhân trước mắt xong thì mới lịch sự nói với cô ta: “Annie tiểu thư, tôi đang có bệnh nhân. Nếu cô không có việc gấp thì phiền cô ngồi đợi đi, hoặc lát nữa cô quay lại cũng được.”

“AnhI”

Annie đỏ bừng mặt, tức giận gầm lên. Tên Hà Gia Vinh này, quả thực quá lên mặt rồi.

“Hà tiên sinh, anh cho mình vị trí cũng quá cao rồi đấy!”

“Đúng thế, cậu có biết Annie hội trưởng của chúng tôi có thân phận gì không?”

“Bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn uống một ly cà phê với Annie tiểu thư đấy, anh biết không?”

Bốn năm một nữ kia cũng rất không vui. Bọn họ cũng là thành viên của hiệp hội y liệu, còn chưa từng gặp người nào dám không để họ vào mắt như vậy.

“Hà tiên sinh, cứu mạng, Hà tiên sinh!”

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một thanh âm hoảng loạn, chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lái chiếc xe điện dừng két trước cửa phòng khám.

Mà phía sau xe điện còn có ngồi một người đàn ông đầu bằng cùng tuổi, tay trái dùng lực đỡ lấy tay phải, sắc mặt đỏ bừng, đầu đầy mò hôi, vô cùng đau khổ, nhưng trên người lại không có vết thương và vết máu nào cả.

Chỉ là vẻ mặt đau đớn của hắn khôn gạt người. Người xung quanh đều vội nhường ra, ra hiệu để hắn khám trước.

Người đàn ông đầu bằng cần thận mà xuống xe, đau đớn nói: “Hà tiên sinh, tay này của tôi bị trật khớp rồi, phiền ngài nói lại giúp tôi.”

“Để tôi.”

Chưa đợi Lâm Vũ nói thì một người Tây sau lưng Annie chủ động đứng ra. Hắn tên là Bynum, là bác sĩ khoa xương, thấy thái độ cao ngạo của Lâm Vũ thì không kìm được mà muốn thể hiện trước mặt mọi người.

Trong giới chuyên gia khoa xương, thời gian nối khớp lại của hắn là ngắn nhất, chỉ cần không phải là trật khớp quá nghiêm trọng thì hắn đều có thể dùng tốc độ nhanh nhát, chính xác mà nối lại như đầu.

“Anh, anh được không?” Người đàn ông lái xe điện nhìn hắn một cái, hơi không tin.

“Cho cậu xem giấy chứng nhận của tôi.”

Bynum đem giấy chứng nhận cho người đàn ông lái xe điện nhìn một cái, người đó thấy Lâm Vũ cũng không ngăn cản thì mới tránh người ra.

Bynum đi tới trước mặt người đàn ông đầu bằng, vươn tay chạm vào tay phải của hắn, người đàn ông liền kêu đau.

“Nhịn một chút.”

Bynum sờ tay hắn một cái, sau đó mặt liền biến sắc, kinh ngạc nói: “Sao cậu lại trật khớp nghiêm trọng vậy? Là bị người ta đánh sao?”

“Đúng!”

Người đàn ông lái xe điện nghe Bynum nói vậy thì mắt sáng lên. Xem ra tên ngoại quốc này đúng là có chút bản lĩnh, vội nói: “Người đánh huynh đệ của tôi cũng là người Tây, vì lúc đi đường bất cần mà va phải họ, họ liền mắng chúng tôi. Người anh em của tôi đáp trả lại hai câu thì chúng liền vặn cho tay cậu ấy trật khớp.”

“Tình hình này của cậu ta vô cùng nghiêm trọng, phải tới bệnh viện ngay, chỉ dựa vào tay không chỉnh xương thì không được.

Tôi nghỉ là có thể cần tới thủ pháp kích quang mới kéo lại vị trí ban đầu được.”

Bynum tỏ vẻ nghiêm trọng. Lúc trước hắn cũng từng gặp rất nhiều ca trật khớp nghiêm trọng, nhưng bình thường đều là vận động viên đấu vật chuyên nghiệp, người bình thường mà bị nghiêm trọng như vậy thì hắn vẫn là gặp lần đầu.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi bệnh viện đi, tình hình cụ thể cần chụp phim xong rồi mới chẩn đoán được.”

Bynum thấy người đàn ông lái xe điện ngần ra đó thì vội giục.

“Ò, được.” Người đàn ông lái xe điện lúc này mới phản ứng lại, vội đi lấy xe.

“Không cần phiền như vậy, tôi đầy lại một cái là được.” Lúc này Lâm Vũ đột nhiên lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment