Cực Phẩm Ở Rể

Chương 776

Chương 776:

“Ông không nói bây giờ tôi sẽ cho ông chêt!” Lâm Vũ trầm giọng, lần  nữa định rót ấm trà xuống miệng ông chủ Hồ.

“Tôi nói, tôi sẽ nói!” Ông chủ Hồ như khóc lên, nêu ông ta không kịp thời hét lên, nước trà sẽ rót xuông miệng ông ta.

“Tang – “Thuốc đây!”

Lúc này người hầu bàn mới hét một  tiếng, tiện tay ném thuốc về phía cửa ra vào, Lâm Vũ sắc mặt thay đổi, vội  vàng buông ông chủ Hồ ra, bước  mạnh từng bước ra ngoài, vội giơ tay bắt lấy.

Nhưng trong phút chốc khi anh gio:  tay bắt lấy thuôc, người hầu bàn bỗng nhiên xông ra ngoài, con dao găm trong tay đâm đên trước ngực Lâm  Vũ.

Lâm Vũ trừng mắt, nhắc chân đá một cước, người hầu bàn liền bay ra như diều đứt dây, lăn mây vòng trên mặt đất, ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.

Ông chủ Hồ sợ tới sắc mặt trắng bánh: nằm mơ cũng không nghĩ tới Hà tiên sinh ngày thường như thư sinh yếu đối lại có sức mạnh khủng bó đến vậy, không khỏi run rây mà câu xin cho mình: “Hà tiên sinh, oan..

oan có đầu nợ có chủ… Không liên quan đến tôi, tôi cũng, bị người khác, ép buộc thôi, cậu muôn tìm thì tìm..

Ông ta còn chưa nói xong, người hầu bãi bỗng nhiên đứng phất dậy, con dao trong tay hưng hăng đâm xuống trán ông chủ Hồ, máu tươi liền bắn lên mặt hắn.

Ông chủ Hồ trợn trăng mắt, cơ thể như bị điện giật không ngừng co rúm lại, há miệng không nói được câu nào.

Người hầu bàn đâm một dao xuống, liền chần chờ một lát, một tay gio cốc trà trên bàn lên uống. sạch, khuôn mặt dính đầy máu tươi nở một nụ cười dữ tợn nhìn Lâm Vũ: “Hà Gia Vinh, anh hãy nhớ lấy, ệ anh đã hại chết chúng  tôi!”

Lâm Vũ không ngờ hắn ta lại làm như vậy, nên căn bản không ngăn kịp, tro mất nhìn thân thể người hâu bàn .

cứng ngặắc, “Bịch” một tiếng ngã xuống đất.

“Cố nhịn đi!”

Lâm Vũ liền nhanh chân chay đến trước mặt người hầu bàn, lấy ra một cây châm bạc đâm xuống người hắn, truyền linh lực của mình qua người hãn, nhưng dường như không có tác dụng gì, không đến lát sau, người hầu bàn liền mở to mắt, khí lực tỏa ra, không còn sống sót.

Lâm Vũ khẽ thở dài, kì thật hắn căn bản không nghĩ đến muôn làm gì ông chủ Hồ cùng người hầu bàn này, chỉ định dạy cho họ một chút bài học thôi, ai ngờ cuối cùng bọn họ lại bỏ mạng chính mình.

Nhất là người hầu bàn này, chắc chắn có người sau màn sai khiến, lầy người nhà hăn làm uy hiếp, hắn biết nêu mình nói tên kẻ giật dây đẳng sau sẽ gánh chịu hậu quả thê nào, vậy nên hắn mới không chút do dự giết chết ô ông chủ cùng mình, như vậy Ít nhất người nhà của hắn còn có thể  an ồn sống tiếp.

Rốt cuộc là người nào thủ đoạn độc ác đã làm ra chuyện này vậy?

Lâm Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở dài, nhà họ Vạn, nhà học TtỨng thậm chí đều là đại nhân vật đối với anh như hồ rình môi, hoàn toàn có thể làm ra chuyện này, đối với người có địa vị như họ mà nói, tính mạng người bình thường chỉ là chuyện vặt vụn, chỉ là một quân cở bị chơi đùa trong tay bọn họ mà thôi.

Anh vần luôn nghĩ răng bản thân vì mình mà tranh đâu với đám hậu duệ quý tộc này, đến giờ anh mới, hiều, anh là người đại diện cho quần chúng nhân dân trong xã hội này đấu tranh với bọn họi  Lâm Vũ lạnh lùng gọi một cuộc điện thoại, Đàm Khải gọi người đến xử lí thi thê.

Tiếp đó Lâm Vũ đưa bình thuốc nhỏ cho Đàm Khải, đệ cậu ta giúp mình kiểm nghiệm thuốc.

Bình Luận (0)
Comment